Chỉ có thể đi cùng nhau một đoạn đường …
Chỉ có thể đi cùng nhau một đoạn đường.
Du Vũ Minh (soạn văn)
Sau cơn mưa vào ngày xuân hôm ấy, người bạn tốt của tôi ngỏ lời từ giã.
Tôi kiên trì đòi đưa bạn ấy ra đến trạm xe.
Bạn ấy ngăn cản tôi:
“Tống quân thiên lý, chung hữu nhất biệt”
Đưa người ngàn dặm, cuối cùng rồi cũng cách biệt, dù thế nào đi nữa thì bạn cũng chỉ có thể đưa tôi đi chỉ một đoạn đường, thôi thì chỉ đưa tôi đến cửa thì ngừng bước nhé.”
Tôi đành tôn trọng theo ý kiến của bạn ấy.
Mỗi con người đều chỉ đan xen vào một đoạn trong cuộc sống của người khác.
Điều chắc chắn vĩnh viễn là chỉ có thể đưa người đi cùng một đoạn đường.
Bạn thương yêu cha mẹ mình, hy vọng họ sống lâu trăm tuổi, nhưng trong lúc bạn đang rất hiếu thuận với cha mẹ mình, thì họ cũng sẽ rời xa trước mặt bạn, bạn cũng chỉ có thể đi cùng cha mẹ mình chỉ một đoạn đường mà thôi.
Bạn yêu thương con cái của mình ư, từng giờ khắc bạn mong rằng mình có thể vì chúng mà ngăn gió chắn mưa, vậy mà bạn đang lớn tuổi từng ngày, rồi cũng có một ngày, trước mặt các con bạn cũng phải bỏ chúng mà đi, bạn chỉ có thể cùng đi với con cái chỉ một đoạn đường.
Bạn có người vợ tâm đầu ý hợp, nhưng hai mươi mấy năm trước cô ấy thuộc về cha mẹ, vài mươi năm sau cô ấy cũng bị con cái, vận mệnh mà chia cách, bạn cũng chỉ có thể đi cùng với nàng chỉ một đoạn đường.
Bạn xem trọng trong tình nghĩa bạn bè, nhưng mà nếu không phải là bạn bè lìa xa bạn, thì cũng chính là bạn sẽ lìa xa bạn bè, bạn chỉ có thể cùng đi với bằng hữu một đoạn đường.
Cũng vì chỉ có thể cùng đi với nhau một đoạn đường, Nên bạn càng thêm quí trọng tiếc thương.
Lúc mà người ta cơ nhỡ đói rách, sự quan tâm của bạn nên trở thành một quả táo
Lúc mà người ta giá rét, thì sự giúp đỡ của bạn nên biến thành một cái áo bông.
Lúc mà người ta vui vẻ hạnh phúc, thì sự tươi cười của bạn đáng lẽ nên sáng lạn nhất;
Lúc mà người ta gặp chuyện thương tâm, thì sự vỗ về an ủi của bạn đáng lẽ nên thật là chân thành thiết tha mới phải…
Cuộc đời vốn dĩ lập đi lập lại những ấn chứng:
Ban đêm thì có thể vì việc thêm vào cái lồng lửa mà có được ánh sáng.
Việc đẩy lùi tuyết lạnh không vì sự tham dự của gió lạnh mà hóa thành ấm áp.
Bởi vì chỉ có thể cùng người ta đi chỉ một đoạn đường, Bạn đáng lẽ cũng nên học cách từ bỏ.
Cha mẹ chỉ có thể vỗ về nuôi nấng bạn trưởng thành, không nên kỳ vọng cha mẹ là cái quải trượng (cây gậy) vĩnh viễn của bạn, để có thể chống đỡ toàn bộ cuộc đời của bạn.
Con cái cũng chỉ là cùng liên quan huyết nhục với bạn, chứ không phải là vật phẩm phụ thuộc của bạn, Bạn cần phải biết tôn trọng sự lựa chọn cuộc đời của chúng.
Vợ con vì bạn mà cung phụng dâng hiến hết tình ái, nhưng sinh mệnh của nàng không phải là vật phẩm thế chấp của ái tình, nên dành cho nàng những khoảng không gian riêng tư cần thiết.
Bằng hữu có thể cho bạn sự ấm áp, nhưng loại ấm nồng này là loại tình cảm mở, bạn không thể cưỡng hành độc chiếm tình hữu nghị của người khác…
Bạn chỉ là người khách qua đường trong cuộc đời của người khác, chỉ có thể cùng người đi cũng chỉ một đoạn đường đời, Điều đó chính là tính hữu hạn mà bạn cho người khác, vậy thì làm sao có thể mong cầu người khác cho đi sự vô hạn được?
Tất cả đều là : VÔ THƯỜNG , cuộc đời là thế mà thôi!
Sưu tầm.






















Ôi trời…Gấu quên một dấu chấm “Sắc tức thị không, không tức thị sắc.!!!”
À, mà Gấu còn thích những câu này nữa nè:
“Bạn xem trọng trong tình nghĩa bạn bè, nhưng mà nếu không phải là bạn bè lìa xa bạn, thì cũng chính là bạn sẽ lìa xa bạn bè, bạn chỉ có thể cùng đi với bằng hữu một đoạn đường.”
“Lúc mà người ta vui vẻ hạnh phúc, thì sự tươi cười của bạn đáng lẽ nên sáng lạn nhất;”
“Lúc mà người ta gặp chuyện thương tâm, thì sự vỗ về an ủi của bạn đáng lẽ nên thật là chân thành thiết tha mới phải…”
Còn hình ảnh, Gấu sẽ mạn phép tác giả sao chép lại vài bức tranh mà Gấu thích nhất.
Còn nữa, về tâm thức thì Gấu hổng dám luận bàn gì đâu…. 😆
Ha ha ha…”Sắc tức thị không, không tức thị sắc”. Đề tài hay lắm. Thiền ở Phật môn, ở nhà, hay ở chợ. Mọi chuyện để tự nhiên, thong dong, thoải mái, không gò bó tư tưởng và thể xác. Thôi thì…
Đến thì đón, đi thì đưa
Đói ăn, khát uống, nắng mưa tự trời.
Dzậy mà hay đó anh Quàng Phong há!
Hì hì…thank iu Meocon đồng í mí HP. Sống tự nhiên, thoải mái, cởi mở cho mình và cho người. Ai cũng thít dzậy phải hôn Meocon…
Cởi mở thì ai lại không thik 😆
Lại tào lao!
Hic hic hic,,, mới sáng bị quở rầu 😦
hêhê, Tào Lao bị Meo quào rùi 😦
Chưa quào Chòe ui (mờ đã gần hóc rầu kia!tậu)
Cứ lâu lâu là bị quào hà ,,, 😦
Mới sáng nên quở chứ ko là quào…rầu đó nha!
Ha ha ha…
Hic hic hic,
Bỏ được cái nào hay cái nấy,,, còn có mấy cái bỏ hổng được thì ,,, he he he cứ ôm khư khư nghen Gấu . 😆
Ôm nhiều quá …chìm seo?
Chìm tí rùi nổi lên lại MeoCon quơi 😆
nổi liền chứ đừng đợi 3 ngày nhen! sợ
lém!
Ha ha ha…3 ngày mí nổi, mặt mày xanh lè xấu lém Meocon quơi. HP từng thấy ở QN.
Dzẫy theo Hũ Chìm thì cái nào hông bỏ đặng hén??? 😆
Thì 3 cái thứ lăng nhăng nó quấy ta đó Gấu à ,,,
Thâu…bỏ luôn đi cho nó nhẹ hén Hũ Chìm…. 😆
Hơ hơ hơ !!!
Hê hê hê….. (hiểu đặng chít liền 😆 )
Chít 03 ngày nổi lên ,,, 😛
“Mỗi con người đều chỉ đan xen vào một đoạn trong cuộc sống của người khác.
Điều chắc chắn vĩnh viễn là chỉ có thể đưa người đi cùng một đoạn đường.”
“Bởi vì chỉ có thể cùng người ta đi chỉ một đoạn đường, Bạn đáng lẽ cũng nên học cách từ bỏ.”
………
Sắc tức thị không, không tức thị sắc!!!
Cám ơn admin đã sưu tầm những lời thật là hay và hình ảnh thật là đẹp.
Ôi trời…Tự nhiên lấy “Sắc bất dị Không, Không bất dị Sắc” trong kinh bát nhã (Sắc tức là Không, Không tức là Sắc). Nó thuộc về tâm thức “sắc không” thoát tục…
Mà lại đi gán ghép cho sự giới hạn vật chất, thời gian(sự đã rồi, sự vốn có, )theo suy tưởng “tồn tại hay không tồn tại”? của Hamlet (“To be or not to be…”), sự vô thường…
Đã vậy hình ảnh lại chẳng “ăn nhập” gì (Hic)lại dám (!!!) Trong một mệnh đề “tương đối”…
Gấu ơi! hãy cẩn thận với những bài “sưu tầm” (không tên tuổi).
Ôi trời…Gấu quên một dấu chấm “Sắc tức thị không, không tức thị sắc.!!!”
À, mà Gấu còn thích những câu này nữa nè:
“Bạn xem trọng trong tình nghĩa bạn bè, nhưng mà nếu không phải là bạn bè lìa xa bạn, thì cũng chính là bạn sẽ lìa xa bạn bè, bạn chỉ có thể cùng đi với bằng hữu một đoạn đường.”
“Lúc mà người ta vui vẻ hạnh phúc, thì sự tươi cười của bạn đáng lẽ nên sáng lạn nhất;”
“Lúc mà người ta gặp chuyện thương tâm, thì sự vỗ về an ủi của bạn đáng lẽ nên thật là chân thành thiết tha mới phải…”
Còn hình ảnh, Gấu sẽ mạn phép tác giả sao chép lại vài bức tranh mà Gấu thích nhất.
Còn nữa, về tâm thức thì Gấu hổng dám luận bàn gì đâu…. 😆
Nhưng Gấu và @TN…tình bạn là kéo dài “lê thê” đó chứ, Bạn tri kỷ (có kỷ niệm)mà, hổng chừng là tri âm (tình nghĩa)nữa…Nghĩa là đi đến cuối trời mây bay cũng là bạn trong tâm tưởng? “sắc tức là không” hổng được à nha…( không được coi @TN (sắc) là “không có” nhe, giận…)
hêhêhê….Gấu hổng có coi @TN là “sắc” đâu nà…và tình tri âm này sẽ tiếp tục “lê thê” đến cuối trời mây bay (nhưng G không có nói ra đâu, vì theo G những lời nói hoa mỹ hoặc cố tạo thì phần nhiều mang tính chất khoa trương giả tạo) chỉ là vì Gấu thấy những câu trên sao mà…đúng quá với “tình hình” ….hiện tại!
Ai? dại…kệ họ! Chuyện chúng mình khác…(nói nhỏ thâu nhe)
Ừa ừa…nói nhỏ thâu hén….chỉ vừa đủ cho pà con cô bác nghe thâu ha….hê hê hê…..