Tào Lao (Sưu tầm)

Sách mới cho nên phải đắt tiền
Hôm nay xuất bản lần đầu tiên
Anh còn tái bản nhiều lần nữa
Em để cho anh giữ bản quyền
Vài năm sau cô vợ đọc:
Sách đã cũ rồi phải không anh
Sao nay em thấy anh đọc nhanh
Không còn đọc kỹ như trước nữa
Để sách mơ thêm giấc mộng lành
Anh chồng ngâm nga than thở:
Sách mới người ta thấy phát thèm
Sách mình cũ rích, chữ lem nhem
Gáy thì lỏng lẻo, bìa lem luốc
Đọc tới đọc lui truyện cũ mèm
Cô vợ thanh minh:
Sách cũ nhưng mà truyện nó hay
Đọc hoài vẫn thấy được bay bay
Đọc xong kiểu này rồi kiểu khác
Nếu mà khám phá sẽ thấy hay
Anh chồng lầu bầu:
Đọc tới đọc lui mấy năm rồi
Cái bìa sao giống giấy gói xôi
Nội dung từng chữ thuộc như cháo
Nhìn vào tựa sách nuốt không trôi
Anh hàng xóm nghe được liền lẩm bẩm:
Sách cũ nhưng mà tôi chưa xem
Nhìn anh đọc miết thấy cũng thèm
Cũng tính hôm nào qua đọc ké
Liệu có trang nào anh chưa xem
Sách cũ người ta, mới của mình
Mài dùi kinh sử lắm đường binh
Đêm đêm mò mẫm dzâm ba bận
Đề tên đóng dấu, sách của mình
Sách cũ người ta, mới của mình
Ai chê, ai bỏ, tui sẽ rinh
Dùi mài kinh nghiệm học trên sách
Đóng dấu đề tên sách của mình
Cô vợ tức cảnh sinh tình:
Sách cũ tuy sờn nhưng còn thơm
Không đọc mở ra vẫn mất hồn
Từng chữ dâng hương tình cao ngất
Sách cũ nhưng sao vẫn còn thương
Sách cũ phản phất vẫn mùi hương
Càng thêm thích thú những khi dzòm
Ngâm nga nghiền ngẫm từng nét đẹp
Chữ viết thật tròn trông dễ thương
Cha hàng xóm nói với ông chồng:
Sách cũ nhưng tui vẫn muốn xem
Cũ ông, mới tui nên rất thèm
Định bữa hôm nào ông đi khuất
Qua mượn chị nhà đọc biết thêm
Hôm nào tui rãnh sẽ sang xem
Sách tốt sao ông chê cũ mèm
Lỏng gáy, hư bìa tui sẽ sửa
Nâng bìa, độn gáy, lắm kẻ thèm
Sách cũ người ta, mới của mình
Ai không thương tiếc, tui sẽ rinh
Sách tuy có cũ, truyện hữu tình
Nâng niu từng chữ, sách của mình
Cô vợ cảm động thút thít:
Giấy rách xin anh giữ lấy lề
Lúc mới thơm tho lắm kẻ mê
Nay sờn, rách cũ xin thương tiếc
Xin đừng vùi dập, chớ có chê.
∞∞∞