Thì ra em, người con gái Quy nhơn
Yêu văn chương như là yêu cuộc sống
Ngoài cơm áo cũng rất cần mơ mộng
Bàn phím này gõ xuống nỗi yêu thương
*
Em Reply cho bạn bè bốn phương
Thấp thoáng thấy một Thiên Đường Hạnh Phúc
Tình yêu thật có khi đong, đếm được
Cũng có khi vô ảnh biết đâu chừng!
*
Đời cứ trôi, em cứ vác nỗi buồn
Lặng lẽ đi, qua chợ đời phía trước
Mưa thì mưa sá gì cơn bỉ cực
Thái lai nào rồi sẽ đến trong em?
*
Thì ra em người con gái Quy nhơn
Sống ở biển nên tấm lòng như biển
Oan khiên mấy- người cũng cần hiển hiện
Một vầng trăng thưở mười sáu rất tròn…
*
Anh qua cầu Thị Nại đã mười năm
Vẫn nhớ mãi nhan sắc em ngày đến
Đất Quy nhơn sản sinh màu lưu luyến
Khi giã từ thương quá dấu môi cong
*
Xa Quy nhơn dấu bối rối trong lòng
Anh vẫn biết đôi khi mình tiêng tiếc
Một điều gì… cứ mỗi khi cầm viết
Lại bồn chồn ở phía trái tim mong…
Trần Dzạ Lữ.
