Những ngày này chợt thèm nghe
Bát theo câu lục em vê… tình về!
Ngoại ô lặng lẽ tư bề
Chỉ nghe nhịp đập đam mê tim mình
Những ngày này cách xa em
Vào đêm nguyệt bạch lại thèm áo xanh
Môi cười mươn mướt trâm anh
Ngày sau cũng rứa, mô đành quên nhau?
Nghiệp duyên chưa rã rời đâu
Vô thường tất hiểu, bể dâu tất rành…
Em về nhổ tóc riêng anh
Dú đi sợi bạc, long lanh sợi buồn…
Những ngày này bọc nhớ thương
Anh nung nấu mộng cho tường tận em
Xuân này là xuân đầu tiên
Anh không ngược nắng nên viên mãn lòng…
(Saigon, 01/2015)
TRẦN DZẠ LỮ
Category Archives: Trần Dzạ Lữ
NHỮNG NGÀY NÀY
Filed under Thơ, Trần Dzạ Lữ
BAY VÒNG
Filed under Thơ, Trần Dzạ Lữ
Lỡ hẹn
Trần Dzạ Lữ
Lại treo nỗi nhớ vào tim
Khi em lỗi hẹn một đêm ru tình…
Chắc mê tiếng mõ, câu kinh
Quên anh ở giữa Hậu Đình Hoa xưa?
Lại treo nỗi nhớ vào thơ
Môi con gái Bắc đỏ bờ liêu trai
Lang thang anh, cõi mưa ngoài
Bềnh bồng tóc gió, em hoài thương chưa?
Trên lan can bóng ai gù
Bện dây tình ái, thả bùa rưng rưng
Cái câu quan họ lưng chừng
Eo thon ngực nở, em tung tấy… người!
Anh treo nỗi nhớ một đời
Chờ răng em khễnh, nên gùi đam mê
Tiếng chuông gắp một lời thề
Nợ nhau kiếp trước nên về với nhau…
∞∞∞
Filed under Tác Giả, Thơ, Trần Dzạ Lữ
Buông
Filed under Tác Giả, Thơ, Trần Dzạ Lữ
Sinh nhật em, mùa Đông nầy
Trần Dzạ Lữ
Một nụ hồng búp anh chiết ra từ trái tim chân chất
Hân hoan tặng em ngày sinh nhật mùa đông
Nơi căn phòng không áp thấp
Vọng âm lời thầm thì của hai trái tim…
Anh hát tặng em bản tình ca cuối đêm
Em ngỡ ngàng như vừa được bắt… hạnh phúc
Chúa trên cao tròn xoe con mắt :
Người thương người sau nhiều năm tháng chênh vênh…
Sinh Nhật em đâu cần bánh kem
Cũng chẳng cần nến thắp
Bởi vì mắt em là sao xuống thấp
Sáng lung linh một cõi yên bình…
Anh hái thơ từ một tâm hồn
Quằn quại bao lâu để biết nâng niu báu vật
Đây là mùa đông lần thứ nhất
Mình bội thu trong quấn quýt cuộc tình…
Không ồn ào, chỉ lẳng lặng xây duyên
Nhưng niềm tin là máu thịt
Ngoài đêm mùa đông chẳng bày yến tiệc
Vậy mà hoa đăng rạng rỡ lòng mình
Sinh nhật em gần ngày Chúa sinh
Anh chịu đóng đinh vào nỗi nhớ
thâm trầm
Vì yêu em yêu em…
(SG, mùa đông 2014 )
Filed under Tác Giả, Thơ, Trần Dzạ Lữ
Đêm trong vòng tay nhau
Filed under Tác Giả, Thơ, Trần Dzạ Lữ
TẢN MẠN VỀ TẬP THƠ ĐẦU TAY CỦA TƯƠNG GIANG – KHÚC DU CA SỐ PHẬN*
Trần Dzạ Lữ
Nói đến Tương Giang( Nguyễn Thị Anh Đào) chẳn hẳn bạn đọc và tôi
không xa lạ gì.Đó là tác giả của những vần thơ đã đăng trên các trang
báo trong nước như Áo Trắng,Thanh Niên,Giác Ngộ, Văn Hóa Phật
Giáo…cách đây 20 năm cho tận bây giờ.Đặc biệt trên FB, cô chiếm rất
nhiều cảm tình của bạn đọc.Từ ấy đến giờ, qua thời gian và
trải nghiệm cuộc sống, thơ Tương Giang sâu lắng và thanh thoát hơn
dù là thơ Thiền,thơ viết cho Cha Mẹ, Anh Em hay Bạn Bè.Thơ cũng
như đời sống thực Tương Giang luôn tỏ vẻ bướng bỉnh, phớt đời ..
cứ ngỡ như là một người hạnh phúc nhất trần gian.Nhưng nếu ai đó
thâm trầm nội soi bên trong sẽ nhận ra cô dễ mềm yếu với trái tim đầy
nhân hậu,luôn nghĩ cho người hơn chính mình. Tiếp tục đọc
Filed under Tác Giả, Tùy bút, Trần Dzạ Lữ
Khi xa mẹ
Trần Dzạ Lữ.
Mẹ xa rồi, còn mình em lẻ bóng
Tịnh cốc buồn lòn lẹt gió chiều hoang
Nụ cười tươi chừng như khép lại
Em đi về xăm xắp nhớ bên song…
Mẹ nuôi em chỉ nghĩ đến vuông tròn
Đâu sá gì bão giông phía trước
“Chỗ khô con mằm, mẹ lăn bên ướt…”
Mong em nên người lòng mẹ rưng rưng!
Thấy mắt môi em cố dấu nỗi buồn
Có thể xa anh em dằn nước mắt
Nhưng xa mẹ… thật tình em khóc
Lệ hoàng hoa nhỏ xuống phía hoàng hôn…
Cả một đời thương con, thờ chồng
Không hề nghĩ bước thêm bước nữa
Lây trung trinh xâm mình nơi nắng lửa
Đất quê nhà chia đau đáu về em…
Mẹ của em sao cũng giống mẹ anh
Câu hát thưở gừng cay muối mặn
Hạnh phúc là điều gì rất đơn giản
Níu tay người cho thật chặt nghe cưng!
Mẹ đi rồi bên bóng chiều căm
Em nhặt câu thơ bay vòng theo nỗi nhớ
Tịnh cốc hề! Con tim anh đâu nỡ
Trao tình sầu theo tiếng chuông ngân?
∞∞∞
Filed under Tác Giả, Thơ, Trần Dzạ Lữ
Sám hối
Trần Dzạ Lữ
Ta thả đời đi hoang
Vấp lời kinh sám hối
Thanh tẩy lòng u tối
Để về với quê xưa…
Nón ai nghiêng cũng vừa
Bên cầu cong mùa nhớ
Lời mạ ru cũng đã
Kin kín trái tim thơ!
Thả một đời ngu ngơ
Xin trôi như bọt sóng
Thanh tẩy lời mụ mị
Bằng giọt lệ sông Hương…
Xin em là chuông ngân
Lọc đời ta bụi bậm
Chiều xanh nơi Thiên Mụ
Soi đời nhau như gương…
Chợt thèm một mùi hương
Hoa ngâu nơi cội rễ
Thanh tẩy lòng xiêu xế
Ôm siết một vầng trăng
Ta chôn đời đi hoang
Vào lăng mộ thời gian!
Chỉ còn em tinh khiết
Ngay cả lời yêu thương…
(Sài Gòn, đầu thu 2014)
Filed under Tác Giả, Thơ, Trần Dzạ Lữ
Cảm ân Cha
Trần Dzạ Lữ
Con vẫn biết bóng cha như bóng núi
Lặng lẽ nuôi con, lặng lẽ đau đời…
Ơn dưỡng dục làm sao mà quên nổi
Dù bây giờ con ngoài tuổi sáu mươi?
Vì áo cơm cha lặng lẽ lên đồi
Nơi phố núi rất mù sương Đà Lạt
Ngày mẹ mất cha không sao về kịp
Chỉ có con vuốt mắt mẹ mình thôi!
Khi trở lại làm gà trống trong đời
Nuôi chúng con bàng tình cha lao khổ
Là nho sĩ, nên không đành thất thế
Với ơn sâu nghĩa nặng chốn quê nhà…
Đâu ngờ rằng, một mùa xuân nở hoa
Cha âm thầm ra đi, không trăn trối
Con chợt mồ côi cả cha lẫn mẹ
Ai chia lìa mình như rứa hả cha?
Mất cha rồi sầu ngày tiếp tháng qua
Sự nghiệp, công danh con đành bỏ dở
Phương- Nam- Hành! Kẻ giang hồ lìa xứ
Chiều ba mươi gõ nón hát cuồng ca…
Ngoài sáu mươi mới làm thơ cho cha
Con không khóc nhưng tim mình lệ ứa
Tìm đâu được người kính yêu xưa nữa
Bóng núi tình, cha che chở đời con?
∞∞∞
Filed under Tác Giả, Thơ, Trần Dzạ Lữ
Đóng dấu
Trần Dzạ Lữ
Em gật đầu ký tên
Anh chân tình đóng dấu
Rạo rực tình phía em
Nụ hôn từ sau gáy…
Anh biết em làm vậy
Cũng chỉ là vì anh
Đêm làm ngơ không thấy
Ngày giả đò trôi nhanh
Nắng giận hờn vì em
Mưa thập thò, tưng tức
Bởi từ lâu vòm ngực
Anh- để dành riêng em!
Cà phê rum nhem thèm
Bờ môi ai biển mặn
Sóng tung anh đăng đắng
Sao niềm yêu ngọt mềm?
Nơi Gã Khờ triền miên
Ru Nàng Thơ vào mộng
Thời gian hề! Ngưng đọng
Chỉ còn tiếng con tim
(Sài Gòn, thu 2014)
Filed under Tác Giả, Thơ, Trần Dzạ Lữ
Hạnh phúc đứng
Trần Dzạ Lữ
Hạnh Phúc hai ta là hạnh phúc đứng
Bởi vì em mãi mãi nguyệt rằm
Trước biển, nồng nàn môi hôn mùa động
Sau lưng người chứng giám chuyện tình nhân
Hạnh Phúc đứng nên ta chẳng cần
Che đậy lại nhịp yêu rất thực
Tóc mun em quấn đời nhau cho chặt
Trăng lưỡi liềm cũng khất thực môi em…
Hạnh Phúc đứng nên lòng anh ghen
Khi gió gọi mùa thơm em trước biển
Không! Không! Chỉ có anh thị hiện
Cả đời này trong chiếc gương em.
Hạnh Phúc đứng là mình cùng bay lên
Đam mê anh thảy hết về em một phía
Sông cạn, đá mòn bồn chồn ta vẫn thế
Em níu tình anh như níu sơn khê…
Phải không em người tình ngoài Huế
Rất lạc loài nơi biển mặn phương Nam?
Hạnh Phúc đứng nuốt đời anh không thể
Rời xa em là Địa Ngục, Thiên Đàng…
∞∞∞
Filed under Tác Giả, Thơ, Trần Dzạ Lữ
Đôi mắt ấy
Trần Dzạ Lữ
Đôi mắt ấy níu đời tôi ở lại
Đáy giếng chưa sâu bằng đôi mắt em buồn
Có phải cuộc tình em vừa mới đem chôn
Vào dĩ vãng để nghe chừng ái ngại?
Con mắt buồn là con mắt biết nói
Những thơ trinh đã vụt mất trong đời
Áo lụa mềm nên chiều nay gió thổi
Những vạt sầu reo réo trái tim em?
Tôi người dưng sao cứ thấy lòng mềm
Khi bước hụt vào miền tương tư ấy
Không giăng bẩy mà sao ma lực vậy
Sỏi đá cũng hờn khi thiếu mắt em…
Có đi nhiều mới biết là đêm
Chỉ có ngôi sao em là sao sáng
Tôi vời vợi những mùa thu lãng mạn
Đóa cúc quỳ dành tặng riêng em!
Đôi mắt ấy là chiếc la bàn
Cứu rỗi tôi khi mình mất phương hướng
Và cỏ hoa cũng cần tưởng tượng
Chiêm bao người, suối nhớ rót miên man…
.
(Sài Gòn, đêm mất ngủ).
Filed under Tác Giả, Thơ, Trần Dzạ Lữ
Đêm Di Linh không em
Trần Dzạ Lữ
Đêm Di Linh không em
Anh thở cùng đồi núi
Tiếng thở trong mưa vội
Nghe tấc lòng không yên…
Đêm Di Linh không em
Anh che trời không nổi
Buồn cứ rót vào tim
Lời tình xa… thánh nữ!
Đêm anh hùng cát cứ
Bại tướng đã lâu rồi
Miền cô đơn thăm thẳm
Nhớ mất ai suốt đời!
Đêm Di Linh có người
Ném mẫu tàn thuốc lá
Vào không trung xa lạ
Dụi mắt ngơ ngác cười…
Em là gì em ơi
Sao anh vác thập, giá
Chịu đóng đinh giữa trời
Để quên người không nổi?
Ngủ chay mà cứ nhớ
Môi miệng lúc em cười
SàiGòn SàiGòn phố
Em là gì em ơi!
∞∞∞
Filed under Tác Giả, Thơ, Trần Dzạ Lữ
MỘT CHUYẾN ĐI
Trần Dzạ Lữ
Ở B’ Lao
Khi ra số đặc biệt viết về quái sĩ, thi sĩ Nguyễn Đức Sơn,anh Nguyên Minh tổ chức thực hiện chuyến đi B’ Lao thăm Nguyễn Đức Sơn.Chuyến xe 30 chỗ ngồi nhưng thực tế có 25 người tham dự.Khởi hành từ ngã sáu Chuồng Chó –Gò Vấp sau 6 tiếng đồng hồ là đến B’Lao.Theo chương trình thì 13 giờ ăn cơm và nghỉ trưa tại chùa Phước Huệ.Tại đây sư trụ trì Phước Thuận đã đón đoàn rất thân thiện và chu đáo .Lần đầu tiên tôi ăn cơm chùa tại phố núi nên cảm thấy ngon lạ.Chắc tại trời mưa?.15 giờ đoàn rời chùa để ra Phương Bối-nơi rừng thông của Nguyễn Đức Sơn.Trước khi đến đó, Thu Nguyệt trưởng đoàn đã “đả thông “ anh chị em là đến đó ông Sơn núi có chửi tục thì anh chị em cũng nên nín nhịn và ai cũng biết đó là cố tật rồi.Trước đây rất lâu tôi cũng đã từng nghe nhiều bạn bè ta thán vì anh Nguyễn Đức Sơn chửi tuốt không chừa một ai.Tôi nghĩ: trăm nghe không bằng một mắt thấy…phải tận mục sở thị! Tiếp tục đọc
Filed under Tác Giả, Tùy bút, Trần Dzạ Lữ