Lâu nay cứ tưởng mình già,
Bây giờ mới biết quả là y chang
Suốt ngày nói chuyện thuốc thang
Gặp nhau lại kể cả tràng chuyện xưa
Tivi dỗ giấc ngủ trưa
Sức khoẻ lại giảm, mắt mờ, da nhăn
Đọc chữ phóng đại mấy trăm
Lại còn đãng trí, tần ngần, hay quên
Cả ngày mỏi mắt đi tìm
Hết tìm khoá cửa, lại tìm khoá xe
Nhiều hôm thăm viếng bạn bè
Được dăm ba phút nằm phè ngủ ngon
Tóc bạc chen chúc tóc non
Không dám nhổ nữa sợ còn bình vôi
Kiến thức mới, nuốt chẳng trôi
Bước ra khỏi cửa trùm người áo len
Ra đường chẳng ai gọi tên
Cứ gọi chú, bác có phiền hay không?
Khi lên xe buýt dẫu đông
Dăm người nhường chỗ ‘Mời ông cứ ngồi’
Lại hay nhạy cảm, tủi đời
Thích được săn sóc hơn thời ngày xưa
Thấy tình nhân trẻ vui đùa
Mà lòng chua xót phận vừa cuối thu
Suốt ngày ‘trung tiện’ lu bù
Cơm thì phải nhão, phở cho thật mềm
Thích nghe tiếng hỏi, lời khen
‘Lúc này thon thả, trẻ hơn dạo nào’
Thức ăn cứ lấy ào ào
Ăn thì chẳng nổi mà sao cứ thèm
Ngủ trưa giấc cứ dài thêm
Đứng, ngồi, ‘chuyện ấy’ ngày thêm chậm rì
Đánh răng, tìm thuốc loại gì
Để răng được trắng không thì khó coi
Cà phê chỉ hớp một hơi
Đêm về trắng mắt nhìn trời, đếm sao
Gặp người cùng tuổi như nhau
Thường hay hỏi ‘Bác thế nào? Khoẻ không?’
Cell Phone thì khổ vô ngần
Lúng ta lúng túng thường không trả lời
Để chuông reo mãi một hồi
Mở ra thì đã chậm rồi còn đâu ?
Bệnh tật nó đến từ đâu
Cao mỡ, cao máu lâu lâu … tiểu đường
Tránh né việc nặng là thường
Việc nhẹ thì cũng đau xương, mệt nhoài
Đi chơi càng khổ gấp hai
Đi đâu cũng ngại đường dài lái xe
Giữ thân cho khỏi tròn xoe
Vòng hai sao cứ bè bè phình to
Thang lầu càng nghĩ càng lo
Chỉ sợ trượt ngã khổ cho thân này
Ngủ thì chẳng ngủ được say
Bốn năm giờ sáng dậy ngay tức thì
Sinh nhật, họp bạn làm gì
Cái chuyện lẻ tẻ ấy thì nên quên
Vẫn hay nhìn kiếng thường xuyên
Xem chân dung đã trở nên thế nào
Buồn tình đếm thử xem sao
Bao nhiêu triệu chứng ấy bao nhiêu già!
(Đang truy tìm tác giả)

Coi hình ảnh thấy già hết trọi hết trơn . Chán thiệt !
Tậu cho NGỌC PHƯƠNG,,,h ổng chịu mấy anh già hén 😦
thiệt tình đọc tới khúc thơ nói dzìa tóc tai, tới câu:
“Không dám nhổ nữa sợ còn bình vôi”
Tự nhiên tui thấy tậu chú Trầm của tui thiệt!!! Đừng nhổ chi chú nhen, còn bi nhiu đó gáng giữ để gió nó thổi bay le the cho dzui đời nhen chú??? 😆 😆
Tặng Lơ Ngơ nè…
lơ ngơ cảm ơn anh Quyên Thỉ nhen. bài hát có cảnh dalat buồn quá hà.
ngơ tặng lại chú Trầm nghe cho dui
Lơ Ngơ à…Chiện gì dzui hãy tặng chú Trầm…để chú có sức mà cưa cây chớ…đúng hông…?
Đồng cảm
Chàng già em mới lơ là
còn em tươi trẽ mượt mà đáng yêu
xa chàng em được yêu chiều
nhờ chàng đồng cảm xuất chiêu phỡn lờ
chàng nè! đừng có nằm mơ
giờ em cảm thấy nên thơ vô cùng
mong chàng đừng có lùng bùng
hãy đành cam phận vẫy vùng mà chi
vài năm xa vắng xá gì
thân tàn lực kiệt so bì với ai
hay chàng cứ việc lai rai
với cô hàng xóm em bai nha chàng!
So sánh hình trên dới bản thân thì TT thấy mình…chưa già! He..he..!
Chúc mừng anh Trầm Tưởng nhen…Chúc anh luôn trẻ trung yêu đời…
Anh này thật đúng là già rầu vì tui thấy ông “già” đều hết . Còn tui thì “già” từng bộ phận ông ông wơi …!!!.
Đọc bài than thân trách phận này , rồi nhìn hình trên sao tui thấy giống TRỚT QUỚT quá ?
he he… Rắc Rấu noái xấu Quớt hã?
Quớt già sương sương thâu có đâu mà mất răng dơ lợi dậy nà… 😆
Đã Trớt Quớt rầu còn gì để mà nói xấu nữa hữ trời !!! 😆
Thơ nầy sáu tám- bảy lăm
Ai là tác giả? Siêng năng…còm mền
Đọc xong thấy nỗi niềm riêng
Tòa chuyện khó nói làm phiền thân ta..
Toàn chuyện “khó nói” làm phiền…thân ta!
Phở kia…chỉ nghía xa xa…
Cơm nhà ba bửa tà tà ngắm mây
Chiều ơi, giấc mộng lắt lay…