Kim Loan
Đây là đoạn cuối của hồi ký anh viết cho em :
“… Đoàn người phải đi suốt bốn đêm năm ngày mới đến trại Tổng Binh vào lúc xẩm tối ngày Sáu tháng Tư, Bảy-Lăm. Trại ở trên đỉnh núi cao, tàng cây to phủ kín. Sương núi ẩm ướt suốt ngày, ánh nắng không xuyên xuống nổi thì làm sao khí ẩm bốc lên cho được. Hôm sau, khai báo lý lịch và vật dụng cá nhân xong, chúng anh được nghỉ một ngày. Ngày kế tiếp, chúng anh đi chặt cây cắt lá để làm nhà ở — gọi là lán.
Ngày Mười tháng Tư là sinh nhật của em, món quà sinh nhật anh định tặng em đã nằm lại trên xe ở Tuy Hoà rồi; đó cũng là ngày đầu tiên anh đi nhổ củ mì vác về trại. Mới làm quen với những việc nặng nề nên anh rêm cả người. Mang vác nặng nhọc oằn lưng trầy vai. Chặt cây cắt lá, cuốc đất trồng mì… ”.
* * *
Anh ơi,
Hết rồi sao anh ? Chắc chưa hết đâu, vì anh chỉ mới viết đến trại ở trên núi cao thôi mà. Em đoán có lẽ nơi này là Kỳ Lộ, một nơi thâm sơn chướng khí của Phú Yên đó anh. Nhắc đến đây em lại ngậm ngùi thương xót anh hơn. Nhớ không anh, từ Kỳ Lộ xuống Sơn Định anh đã thoát qua cơn bệnh sốt rét ác tính hiểm nghèo, thập tử nhất sinh. Thật may mắn và không ngờ anh nhỉ ! Em chẳng dám nghĩ đến nữa đâu.
Qua rồi những ngày dài kinh hoàng đó. Khi nhớ lại, em vẫn cảm thấy buồn và lo làm sao ! Lo vì anh phải tiếp tục chịu đựng những nhọc nhằn trong tháng ngày sắp tới, và anh sẽ ra sao ? Bỏ qua tất cả, cố gắng, cố gắng đến cùng nghe anh ! Đừng nãn lòng, hãy nghĩ đến gia đình và em nghe anh !
… … …
Giờ em viết về Tháng Ngày Xa Vắng không lên thăm anh được cũng như nỗi đau mất mát của gia đình anh khi Hoa (em gái anh) không còn nữa anh nhé !
Anh biết không…
Sau lần lên thăm anh ở trại Sơn Định, vừa về đến nhà chẳng hiểu có phải vì rừng sâu khí xấu nước độc hay không mà em bị ngã bệnh từ dạo ấy. Nước da ngày càng tái xanh, môi thì nhợt nhạt — có lẽ em bị chống nước hay sao đó mà yếu sức đến độ ngày đưa Hoa đến nơi an nghỉ cuối cùng em phải ở nhà, không tiễn Hoa được. Tự nhiên lúc đó em muốn sống quá anh ơi, nên đã vội đến Trạm Y Tế Phường khám bệnh nhưng em chỉ đuợc cấp phát thuốc Xuyên Tâm Liên mà thôi.
Thấy lâu ngày mà bệnh vẫn không thuyên giảm, em liền đến văn phòng nhà trường xin giấy giới thiệu lên Bệnh Viện Đa Khoa Tỉnh, nhưng rủi thay lại chưa có bác sĩ vì Qui Nhơn mới vừa “xong” nên mọi hoạt động của bệnh viện chưa ổn định được, cho nên em đành phải lủi thủi ra về với tâm trạng “buồn muốn khóc” và lo lo sợ sợ làm sao, chẳng biết mình có thoát qua được cơn bệnh này không? Hay là phần số mình lại ngắn ngủi như em Hoa nhỉ !
Ai cũng đoán là em bị sốt rét, nhưng em thì không nghĩ như vậy, nên thử làm… bác sĩ cho mình xem sao. Vì thế em ráng uống thuốc bổ máu, nhưng eo ơi nó tanh và chua làm sao ! Vậy mà không ngờ lại có kết quả khà quan anh ơi, nước da em đỡ dần, môi không còn tái nhợt nữa.
Anh nhớ không, những lần viết thư nhờ người thân của anh đi thăm nuôi chuyển cho anh, em viện lý do này lý do nọ không lên thăm anh được là vì em bị bệnh, chứ không phải quên anh đâu, thông cảm mà thương cho em nghe anh. Hèn chi hôm gặp em sau tháng ngày xa vắng, anh bảo dạo này em ốm đó, chứ thật ra em đỡ nhiều rồi đấy anh ạ !
Không phải nói gỡ, sau khi Hoa mất, ai cũng lo sợ cho em cả. May nhờ Ơn Trên che chở, em mới vượt qua được cơn bệnh đó anh ạ ! Hai bên gia đình và bà con lối xóm đều rất thương tiếc cho Hoa phần số thật ngắn ngủi, đã sớm từ giã cõi đời khi em ấy vừa tròn hai mươi tuổi. Em ấy đã ngã bệnh sốt rét ác tính sau khi đem thuốc lên cấp cứu được anh, nhưng vì hoàn cảnh gia đình nên em ấy phải ở lại trạm xá chăm sóc cho anh suốt tuần lễ đó anh ơi ! Có phải là em ấy “đi thế” anh hay không. Mình phải nhớ ơn Hoa suốt đời nghe anh. Gia đình anh ngậm ngùi thương tiếc Hoa vô cùng. Nếu biết được tin Hoa không còn nữa thì cũng nên bình tĩnh nghe anh. Em lo ghê, không biết mình có thể xoa dịu phần nào nỗi đau của anh khi hay hung tin này không nhỉ !?
Em mới khỏe hơn một tháng thì hay tin anh được chuyển xuống trại Sơn Hòa ở đồng bằng, mừng quá, lại vào dịp hè được nghỉ dạy nên em vội xin phép nhà trường để đi thăm anh nữa đây nè, anh ơi !
Anh… Em đang viết tiếp những dòng này cho anh trên căn gác nhỏ sau nhà em – nơi có bàn thờ ba em và anh Nhân – đã buồn… em lại càng buồn thêm đó anh !
Em lại khóc thầm rồi, anh có biết không… có hiểu cho em không ?
kimloan
(Cali, tháng 6 / 2013)

Loan ơi ! Cùng chung cảnh ngộ nên hơn ai hết , chị rất … rất đồng cảm cho hoàn cảnh lúc đó . ” phe ta ” mờ .
Đúng thế Thắng ơi. Đây là hàng tươi sống mà Li, khi ” trái gió trở trời ” , thì ở đâu cũng để ” bị ươn lắm ” , nhưng mình phải ” liệu cơm gắp mắm ” , tiền ít thì kiếm mua hàng gần quá hạn hoặc hơi quá hạn một chút, nhưng được ” bảo quản tốt ” thì cũng dùng tốt thôi.hi.hi…Tiền ít mà đòi mua ” Sửa tươi ” thì kiếm đâu ra, ai biết chỉ cho Ngộ với, Ngộ sẽ thưỡng cho một chầu nhậu tới bến.
Lở có sửa khuyến mãi nhiều quá , thì dùng sao kịp hả Nguyên Thủy, dùng nhiều ” đau bụng chết “
Chào các bạn.
Lâu nghé vào thăm sân nhà CD-NTH, vui quá nhỉ. Cảm ơn các Bạn. Mình mới vừa ngũ dậy, các bạn thấy cực chưa ? Hoàng vẫn khỏe Lân à, phải khỏe để ” Mà nhậu ” và con phải hơn thế nữa mới dám ” nói chuyện ” với cô bán Hoa sen chứ.
Thắng ơi sửa miễn phí chắc bị ” thiu rầu “
Chắc ở Houston Texas nóng quá, nếu không cẩn thận sữa dễ bị thiu 😆
Ai biểu để dành làm chi..Có bi nhiêu uống hết bi nhiêu thì đâu có bị thiu…
Thân chào Chị Kim Loan và các Bạn.
Trước tiên xin chúc tất cả các Bạn cùng gia đình luôn KHỎE MẠNH VÀ BÌNH AN. Lâu nay bận quá vì lo làm ăn để KIẾM TIỀN CƯỚI VỢ. hi.hi…Hôm nay mới đi làm về, ngồi làm mấy ve và đọc báo, vào CĐ-NTH xem thì thấy bài của Chị Kim Loan, em cũng hoàn cảnh như chị, đã từng đi thăm ông Bố mà, chuyện nầy nhiều lắm , nói sao cho hết.
Ngày thăm nuôi chỉ năm phút gặp người nhà
Lòng xốn xang nhưng không sao khóc được
Có dịp sẽ gặp Bạn Nguyên Thủy nha.
Biết nói gì đây. Chúc tất cả được khỏe
Hẹn ngày gặp lại.
Oh, chào bạn hiền. Lóng rày khỏe không Hoàng?
Chúc bạn nhiều niềm vui.
Hoàng ơi là Hoàng ,,,
Làm gì mà lâu nay bận quá vì lo làm ăn để KIẾM TIỀN CƯỚI VỢ. ???
ở cái xứ Mẽo , ngừ ta có nói :
“Why buy the cow when the milk is free?
Tại sao mua bò khi sữa miễn phí?”
.
wuên rùi sao hả ???
sao chú Hoàng kiu cưới dợ, chú Tào Lao lại dí dới mua bò? hai thứ sữa khác nhau chớ bộ ha 😆
Tậu cho lớ ngớ hết sức dzậy đó, chỗ ngừ lớn noái tiếng lóng mà lớ ngớ xem dzô hỏi làm chi ?
chời! lơ ngơ sao biết?
só-rì hai chú nhen. giờ em còn phải làm “hôm- quớt” đây 😦
KIẾM TIỀN CƯỚI VỢ…là chiện wan trọng đó anh..Chúc anh cưới cô vợ tương tự như cô bán hoa sen bên kia….
Chúc anh thành công…
Cưới cô vợ tương tự như cô bán hoa sen bên kia….chắc cả ngày ăn ngó sen wá 😆
Quynh TL thiệt là phong phú…Bái phục…..
Nguyên Thủy quá ác!
Dậy kể như anh Hoàng Lê tiêu chắc luôn.
Chắc hổng tiêu đâu…chỉ tê tê thâu…
Thân chào chị Kim Loan
” Viết cho anh…” Một thời gian khổ đã qua đôi lúc cứ ngỡ…giấc mơ! Chúc anh chị mãi mãi nồng nàn tay trong tay qua bao thăng trầm cùng…đất nước.
Vâng, gian đoạn ấy đã qua rồi và phía trước là đoạn đường khi thì suông sẻ khi thì gập ghềnh đó, An Khê à !
Con chim trên khung cửa còn tự do…bay
Những đôi mắt bên trong ô cửa có biết ngày nào ra…?
Ngày thăm nuôi chỉ năm phút gặp người nhà..!
Lòng xốn xang nhưng không sao khóc được…
Mỗi bước đi phải dạ thưa lễ phép…
Ngày vác gỗ, đêm chèo queo bụng lép
Tội thân ta biến thành vượn từ người …
“Con chim trên khung cửa còn tự do…bay
Những đôi mắt bên trong ô cửa có biết ngày nào ra…?”
Và “Những đôi mắt bên trong ô cửa” ấy đã mòn mõi mờ dần theo nhiều năm tháng tưởng như nhiều thế kỷ đằng đẵng nhục nhằn đắng cay… Nguyên Thủy hỉ !
Ha ha ha,,, nhưng cuối cùng những con chim ấy đã được tự do và đã bay xa thật xa ,,,xin chúc mừng 😆
Kiêu ngạo và hẹp hòi…!!!
Không mở nút mà lại thắt nút nên ngộp thở mãi đến sau này đó anh PLH…
Chính những kẻ thắt nút sau này họ sẽ bị ngộp thở !!!
Bài thơ “còm” của bạn đã diễn tả được tâm ý của KL đấy.
Cám ơn Nguyên Thủy.
Chào chị Loan ! Lâu quá , bây giờ mới đọc được tiếp những đoạn hồi ký của chị . Cái ngày xưa ấy , những ai đã từng ở trại cải tạo hoặc thăm nuôi ,chắc hẳn sẽ biết : gặp cán bộ là phải “bẩm ông” “bẩm bà” , đứng nghiêm nghị và phải lấy mũ nón đang ở trên đầu xuống , thậm chí đại tiện tiểu tiện cũng phải thưa trình . Mặc dù bọn chúng đáng tuổi con cháu của những người cải tạo . Còn những hình ảnh mang vác ghê gớm nữa …. Làm cho những người đi thăm , bắt gặp những hình ảnh này chỉ biết uất nghẹn và nước mắt chỉ chực tuôn trào . Đọc đoạn hồi ký này của chị , thấy xúc động thật nhiều cho những ngày tháng đó . Cái vất vả của người thăm nuôi làm sao kể xiết , làm sao quên được phải không chị ? Chúc chị khỏe và thật nhiều hạnh phúc .
Trong giai đoạn ấy có rất nhiều gia đình cùng đồng cảnh ngộ như gia đình KL đó, bạn ạ !
Cám ơn sự chia sẻ của bạn VOQUANGHIEN nghen !
Số phần nghiệt ngã đổ xuống cho thân phận của những người vợ/mẹ VN vào thời ấy , xin chia xẻ với chị Loan và xin chúc chị có những ngày hạnh phúc bên chồng con .
Cám ơn bạn Mỹ Thắng đã đọc tiếp đoạn hồi ký này và chúc lành cho gia đình KL nhé !
Đọc truyện thấy buồn, buồn cho cả một lớp người!
Công nhận thời đó nó trần ai làm sao! Nào ai còn đủ sức tưởng tượng ngày mai sẽ như thế nào?
Tôi chúc tất cả họ và những người vợ chịu nhiều thiệt thòi của họ, được mãi có nhiều niềm vui và hạnh phúc.
Buồn!
Chỉ qua những dòng hồi ký trên mà KL đã gợi cho bạn Trần Cát Lân nhớ về “giai đoạn buồn” ấy.
Thôi thì cho KL chúc vui bạn và “bà xã” nghen !
Cay nghiệt thay cho thân phận con người, nhất lại là người Việt mà lại là người Việt ” nam ” .
Bài viết thật xúc độnng đó chị Kim Loan.
Cám ơn bạn NĐD đã đồng cảm và chia sẻ cùng KL qua đoạn ký trên nhé !
Cám ơn anh Trần Dzạ Lữ đã com. “mở hàng” đoạn ký này của kimloan nhen.
Chào Kim Loan với bài viết đầy tâm trạng và cảm động hí.Chúc vui