Trầm Tưởng- NCM
Kính dâng hương hồn cô Điền, người thầy tôi thương yêu nhất đời để tưởng nhớ về cô.
Nhớ ngày nào cô về nhận lớp,
Mái tóc thề buông xõa bờ vai.
Má hồng, môi đỏ, dáng mảnh mai,
Lớp thì thầm: cô mình đẹp thế!
Giọng cô êm như bài thơ xứ Huế,
Lớp ngỡ ngàng, nghe mãi cũng quen.
Lớp: mười ba*, cô: tròn hai mốt,
Tình thầy trò như chị với em.
Hảo, Tiến, Minh, Tòng, Nghĩa, Ái,
Cùng cả lớp, cô thương đều như một.
*
Nhớ có lần rượt chơi vấp ngã,
Té bể đầu, mày mặt máu me.
Cô hốt hoảng, mắt rưng rưng lệ,
Thôi chết rồi! Minh có sao không?
Em đau lắm, nhưng nhìn cô khóc,
Lòng nghẹn ngào ngàn nỗi thương cô.
Vết thương kia chừng như tê dại,
Dịu êm rồi theo nước mắt cô.
*
Nhớ ngày xưa có lần cô giận,
Vì em làm bài toán bị sai.
Cô buồn phiền, còn em xấu hổ,
Chỉ giỏi Văn; Toán chẳng hơn ai.
Em quyết chí trau giồi môn Toán,
Tháng ngày qua, thi Toán đứng 2.
Cô ngợi khen, em cười khoan khoái,
Tình thầy trò đẹp nắng ban mai.
*
Ngày xưa thế! Nay không còn nữa,
Cô ra đi, về chốn vĩnh hằng.
Tiếc thương cô, học trò ngày ấy,
Thắp dâng cô ngàn nén hương nồng.
Giờ bọn em: đứa vợ, đứa chồng,
Vẫn nhớ mãi bóng hình cô thuở ấy!!!
∞∞∞

Cô của Trầm Tưởng thật thánh thiện, chúc cô an nghỉ nghìn thu …
Vẻ đẹp của cô đúng là rất thánh thiện, Tào Lao ui!
Anh TT NCM hồi tưởng về cô giáo rất thật nên mới có bài thơ dạt dào tình cảm như ri nè . Thân mến .
Cảm ơn Nhỏ nhiều! Bài thơ xuất phát tự đáy lòng của anh mờ! Tình thân!
“Cái gì chân thật cũng phải hay hơn, tốt hơn” (TT)
Vì vậy nên thơ anh lúc nào cũng đầy tình chân thật. Anh hén…
Hi..hi..Cảm ơn Gấu đã…phát biểu cảm tưởng về thơ của anh. Chúc..bà nội vui nhiều nhé!
Wã, lên chức bà nội hầu nào mà hổng đãi ta ?
Trời…đâu lẹ dzẫy nà… hic!
😆 😆 😆
Tôi nghĩ bài thơ được viết từ đáy lòng của bạn. Không cần ghép từ ngữ cao sang mà cảm động quá Trầm Tưởng ơi!
“Giờ bọn em: đưa vợ, đứa chồng,
Vẫn nhớ mãi bóng hình cô thưở ấy!!!”
Thật bình dị- tràn xúc động!
Cảm ơn bạn già đã chia sẻ cảm nhận. Cái gì chân thật cũng phải hay hơn, tốt hơn Lân ơi!
Lòng khoan dung
Tôi còn nhớ năm tôi học lớp nhất, 11 tuổi. Ngày đầu niên học cô nói: “Các em ngoan ráng học, em nào cô cũng thương như nhau !”. Một hôm tôi bị cô giáo đánh vì tội đánh lộn với những đứa trẻ khác. Tính tôi ít nói cũng là một điều thiệt thòi, hai đứa kia nói là tôi đánh chúng trước nhưng thật sự là chúng đánh tôi trước, tôi cãi không lại. Cô biết tôi là đứa thường hay đánh lộn vì tính ít nói. Thế là cô đánh tôi mười roi, roi mây. Tôi ráng cắn răng không khóc trước bạn bè, nhất là mấy đứa con gái, nhưng vì đau quá cuối cùng tôi khóc !
Một tuần sau đó, cô giáo bị cơn đau tim hoành hành rất nặng và được đưa vào bệnh viện Chợ Rẫy, ông Hiệu Trưởng vào dạy thế. Chiều hôm đó, sau khi tan học tôi đạp xe từ nhà ở Chợ Lớn ra mũi tàu, Phú Lâm. Sau khi giấu chiếc xe đạp trong đống rơm, tôi lấy bao ra hái trộm cam, quít và chuối. Thật sự tôi cũng không muốn làm chuyện này, nhưng vì không tiền mua. Ông chủ vườn bắt gặp, cột tôi vào cây. Trong lúc ông chủ vườn trở vào nhà nấu nước pha trà, bà chủ vườn ra mở trói và nói: “Sao con hái trộm vậy ?”. Tôi nói: “Cô giáo con đang nằm ở bệnh viện, con muốn đi thăm mà không có tiền mua gì cho cô! Thưa bà cho con xin lỗi, không dám nữa. Ba con biết chắc đánh con chết”. Bà đưa luôn cho tôi bịch trái cây và nói: “Ông đang nấu nước pha trà, chạy mau lên !”.
Tôi mang bao trái cây vào bệnh viện Chợ Rẫy thăm cô. Cô giáo ôm tôi khóc và cầm bao trái cây lên nói: “Cô không muốn em làm chuyện này nữa”. Tôi nói: “Dạ !”. Cô nói tiếp trong nước mắt nghẹn ngào: “Tuần rồi em đánh lộn, cô đánh hơi nặng tay, em có giận cô không ?”. Tôi nói: “Dạ không !”. Cô nói: “Từ nay em ráng lo học, đừng đánh lộn nữa”. Tôi nói: “Dạ !”.
Từ đó về sau, tôi nghe lời cô, không hái trộm, không đánh lộn nữa, mặc dù những đứa khác vẫn kiếm chuyện, nhưng tôi nhịn chúng. Tôi thường ở lại hỏi cô những gì tôi không hiểu trong bài học, cô vui vẻ giải thích cho tôi. Tháng nào tên tôi cũng ở trên bảng danh dự của lớp. Đám học sinh thường kiếm chuyện cũng bắt đầu làm hòa với tôi. Cuối năm đó tôi được lãnh phần thưởng ưu hạng, và đậu vào lớp Đệ Thất.
Sau nhiều năm xa cách, tôi trở về thăm cô. Cô bây giờ già nhiều, tóc bạc hết mái đầu. Cô nói: “Bao giờ về lại Mỹ con đến đây cô có quà cho con”. Tôi trở lại, cô đưa cho tôi một bao trái cây cam, quít và chuối. Tôi ôm cô thật chặt và khóc trên vai cô.
Năm 1994 tôi trở về thăm, cô không còn nữa. Người cháu gái dẫn tôi ra thăm mộ. Tôi mua một đĩa trái cây cam, quít và chuối đến cúng cô, tôi nói: “Ngày xưa cũng những trái cây này con đã ăn cắp, cô nhận, bây giờ con mua bằng tiền con làm ra mà cô không còn nữa để nhận. Cô ơi! Trong câu chuyện này cô khóc chỉ một lần, mà con phải khóc tới ba lần. Thôi, cô yên nghĩ, con sẽ thương cô cho tới ngày con nhắm mắt !”.
Tôi trở về mà lòng nghe tiếc nhớ vì minh đã mất đi một cô giáo khả kính. Nhìn lên bầy chim sẻ đang tung tăng nhảy múa, vui hót trên cành không giận hờn, không trách móc, không oán hận. Lòng khoan dung làm cho mọi người xung quanh cảm thấy sung sướng và cũng chính lòng ta đang sung sướng và nhẹ nhàng hơn.
Hieunguyen11
Một câu chuyện thật cảm động, cảm ơn anh Lê Huy đã chia xẻ với trang nhà .
Chuyện cảm động lắm anh Lê Huy! Cảm ơn anh đã dẫn.
Câu chuyện anh Lê Huy đã dẫn thật cảm động. Đúng là tình thầy trò cao đẹp, không bao giờ ta quên được, anh nhỉ?
Thân chào anh Trầm Tưởng- NCM
Đọc bài thơ thấy ngậm ngùi quá! Cô ra đi khi còn khá trẻ, đau lòng nhất là để lại con thơ khi ấy còn quá bé. Nếu nhìn vóc dáng và khuôn mặt thánh thiện của cô thì không một ai lại nghỉ cô lại khổ và mất sớm như vậy! Ôi, đúng là ” Hồng nhan bạc mệnh”! Hay tại thời cuộc?!
Một nén nhang lòng, An Khê xin dâng đến cô…
Cảm ơn An Khê đã thắp nhang lòng tưởng nhớ đến cô giáo của anh. Anh nghĩ Admin chỉ đưa hình cô giáo nào đó minh họa lên thôi chứ cô giáo Điền của anh còn trẻ đẹp hơn nhiều đấy! hic..hic..
Thì bác Admin đưa hình minh họa đó mà bác Trầm.
Anh Tám xin chia sẻ tấm lòng học trò đáng quí của bác Trầm Tưởng. Xin cầu chúc Cô Điền an vui thong dong nơi cõi vĩnh hằng.
Chúc bác Trầm khỏe con tim.
Nghen.
Cảm ơn Anh Tám đã chia sẻ tấm lòng của TT và chúc sức khỏe. TT cũng xin chúc Anh Tám luôn vui khỏe nhé!
Bài thơ nói toạt lên hết ý nghĩa tình cảm thầy trò mà mình yêu quí nhất , Nhắc về những kỷ niệm mà mình không thể nào quên được . Tôi đồng ý với ý kiến của Trớt Quớt , bài viết được viết sớm hai ba ngày thì hay biết mấy . Nhưng thôi cũng được , thông cảm cho thầy Minh vì thầy cũng già rồi , hơi “lẫn” rồi phải không ? Sắp về hưu chưa ? Chúc sức khỏe nhen !
Thầy Minh còn cưa hăng dzẫy làm sao lẫn được anh RACROI..?Lâu qúa không thấy anh…Vẫn khoẻ chứ?
Hi..hi..Chưa biết ai “lẫn” đây nghen! Còn 3 năm nữa lận, RR ui ( cái tội khai man giấy KS trốn lính) hu..hu..
Cảm ơn anh RACROI có ý nghĩ dúng tui. Chớ tui hỏi RACROI là thầy giáo Trầm tóc trên đầu còn lặng lẽ ra đi không hẹn ngày trở lợi! Nói chi “chất xám chất nâu”? Đừng nói “lẫn” mà tậu bác Trầm chớ ệ 😆
“thầy giáo Trầm tóc trên đầu còn lặng lẽ ra đi không hẹn ngày trở lợi! Nói chi “chất xám chất nâu”?” Dẫy là chất xám chất nâu cũng ra đi luôn rầu! hu..hu..
Tui phê bình bácTrầm là sao không đưa bài này vào ngày 20/11 dậy hè!
Nhưng bữa nay đọc vẫn hay.
Bữa nay mới có 22/11 mà, chậm 2 bữa chớ mấy! Do lóng rày lu bu quá nên quên mất tiêu. TQ thông cổm nghen!
Năm đó là năm đệ lục phải không anh Trầm Tưởng?
Đó là năm 1967 anh học lớp Nhất (là lớp 5 Tiểu học bây giờ) đó NT. Hồi xưa bọn anh đi học trễ lắm nên phải làm lại giấy KS mới đi học được đó!
Cái tội khai man giấy KS trốn lính, giờ phải cày thêm vài năm nữa ,,, ráng lên nhé bác Trầm 😆
Tội của cha mẹ, giờ con phải chịu!..hic..hic..
dậy là bác Trầm mắc tội gian dối gồi, héng chú Tào Lao? lạng quạng chú Quyên Thỉ dí chú Tào Lao cũng dúng bác Trầm hỗng chừng!?
Chắc dậy đó, lơ ngơ ui! hi..hi..
Dzẫy là…
“Thuở trời đất nổi cơn gió bụi..”
Bụi đầy trời chẳng biết đi đâu…
Sửa khai sinh đi học tiếp cho rằu,
Giờ có tuổi mà phải cày trả lại…
Qúa đúng luôn, NT ui!