Nguyễn Đức Diêu
1. Một đêm vui.
Hà nội, 1991.
Nga cầm ly bia lên ực một cái, vị đắng đắng mát lạnh làm cô thấy thinh thích. Từ một cô gái hiền thục chỉ biết quanh quẩn với mẹ nhưng giờ đây Nga đã quen cùng chúng bạn tối tối rủ nhau đi “học tổ” ở quán karaoke.
Cái Hồng vẫn đang gân cổ lên rống bài “Tình vẫn xót xa “, cái giọng nó chát chúa thế mà cứ giành hát liên tục, gớm !
Đếnn bài hát của Nga rồi, cô cầm chiếc micro lên một cách tự tin. Lúc mới đi hát Karaoke thì Nga cũng khá là run nhưng giờ thì cô cũng quen rồi. Bình thường, Nga chỉ lẩm nhẩm hát theo những bài ca ở tivi và khi đã thuộc giọng , Nga thường hát lớn tiếng những khi có một mình hoặc khi làm việc nhà như giặt đồ, nhặt rau. Giọng ca của Nga lảnh lót, truyền cảm, thật là trời đã cho Nga giọng hát mà ai nghe cũng thấy có cảm tình ngay.
Bên cạnh, chị Hương và Cửu, thằng bạn trai của Nga cùng vỗ tay cổ võ. Cửu còn giả giọng MC giới thiệu :
– Sau đây , kính mời quí vị thưởng thức một giọng ca trời phú với nhạc phẩm “Vì sao đêm “, đây Thúy Ngaaaaaaaaaaa. Nó ngân dài tiếng Nga ra để làm ra vẻ như là MC thật của những buổi ca nhạc mà nó từng đi xem.
Nga cất tiếng hát, tuy giọng còn hơi run run nhưng vẫn hay, càng hát thì Nga càng bình tĩnh hơn và dần dần chủ động được bài hát, ngân nga, luyến láy rất điệu nghệ.
Lúc nầy, nhạc Hoa đang thịnh hành, đi đâu cũng nghe những bài nhạc Hoa dịch sang lời Việt nhan nhản trong những tiệm ” Café- Nhạc compact disc” mới xuất hiện không bao lâu trên đất Hà nội và phong trào karaoke nổi lên như một luồng gió mới thu hút đông đảo giới trẻ tham gia, như để bù lại những thiếu thốn về nhu cầu âm nhạc từ bao nhiêu năm qua.
Mấy bà già bảo nhau ” Giời ơi, sao mà cái lũ trẻ nhà tôi chúng nó mê đàn đúm hát xướng thế không biết ” . Nhiều bà vẫn còn suy nghĩ kiểu xưa, chả trách được vì quanh năm chỉ quần quật lo cái ăn nên giờ thấy đám trẻ ham chơi như thế thì chẳng làm sao mà thích được : ” Xướng ca vô loại thế chứ hay ho gì, trai gái gì mà đèo nhau đi cả đêm thế, gặp bà thì bà cho đi luôn” .
ấy, bà Mẫm, mẹ của Nga cũng trong số đó, bà vẫn thường mắng át đứa con gái út mười sáu tuổi nhưng phổng phao như một cô gái đã dậy thì : “Tối ngày cứ hát với xướng leo lẻo cái mồm, ngữ ấy rồi có ra gì, thật rõ khổ công tôi nuôi dưỡng không cơ chứ hả giời !”.
Đêm nay, Nga lại lén mẹ đi hát karaoke với chúng bạn. Cô bé chỉ nói với mẹ là sang nhà cái Hồng mượn sách học rồi vù ra ngoài ngõ. Trời đã tối, ngõ Khâm Thiên lên đèn, tiếng xe gắn máy Trung Quốc giòn dã hòa lẫn với tiếng nhạc Hoa xì xào. Nga đi ra đầu ngõ rồi nhảy tót lên yên chiếc xe đạp của thằng Cửu đang chờ sẵn.
Đêm nay thật là vui. Ngoài cái Hồng, còn có cái Sương, cô gái con nhà giàu cũng tham gia. Cái Sương thật là nhanh nhẩu, vui vẻ và chịu chơi, nói chung là thuộc típ quậy. Cũng nhờ thế mà không khí sôi động hẳn lên khi Sương cùng cùng Quốc – bạn trai- cùng nhau ra nhảy nhót, uốn éo khi Nga hát bài ” Ta hãy sống cho nhau”. Tiếng hát Nga mạnh mẽ dồn dập theo điệu nhạc slow surf , ánh đèn màu lướt qua những thân thể đang thăng hoa tràn trề nhựa sống, phòng hát hầu như đã biến thành một vũ trường thu nhỏ làm ngất ngây mọi người.
Mãi vui, khuya lúc nào không hay. Khi Nga nhớ lại là phải về thì đã gần một giờ sáng, lúc nầy cô mới thấy lo vì biết rằng Mẹ đang chờ mình ở nhà. Những người khác thì vẫn chưa muốn ra về, nhưng Nga dục thằng Cửu chở mình về, trễ thế này thì chắc là ăn đòn thật chứ không phải chơi, Mẹ đã hăm he nhiều rồi.
Con ngõ Khâm Thiên im ắng, không một bóng người, tiếng rao của người bán bánh giò khuya ngân dài văng vẳng trong bóng đêm. Cửu đèo Nga vào trong ngõ, đến gần nhà mới dừng lại. Nga tót xuống rón rén bước lại cánh cổng màu đen đóng im ỉm, chỉ còn chút ánh sáng mãi phía sau nhà. Nga quay lại nhìn thằng Cửu. Cửu cũng đang lo không kém gì Nga, nó chỉ chực nghe bà Mẹ cái Nga mà quát lên là nó vù liền cái một, chẳng dám quay đầu nhìn lai.
Rồi Nga cũng phải bấm bụng kêu cửa : ” Mẹ, Mẹ ơi “. Không có tiếng trả lời, Nga lại gọi tiếp, có tiếng lốc cốc trong nhà rồi tiếng Mẹ vọng ra :
– Cái thứ thối tha còn vác xác về làm gì, xéo luôn đi, ông bà ơi về mà xem con đĩ nầy nó bôi nhọ họ hàng tổ tiên đây nầy.
– Mẹ, mở cửa cho con vào đi Mẹ !
– Xéo, xéo ngay ! Cái ngữ nầy không có trong nhà tôi, nhà tôi nào giờ “nho phong gia giáo ” không có ngữ nầy bao giờ. Cô xéo ngay đi, hay là cô muốn tôi phát rồ lên tôi chết ngay cho cô vừa lòng nhé !
Ánh đèn trong nhà phụt tắt, chẳng còn động tịnh gì nữa. Nga không biết tính sao, cô hiểu tính Mẹ, bà đã quyết rồi thì khó lòng mà lay chuyển được nữa lắm. Cô quay lại, thằng Cửu vẫn còn đó, nó đã chứng kiến hết rồi.
– Giờ biết đi đâu, ngủ đâu, rõ khổ thật !
Đến giờ cô mới thấy hối hận vì đã ham chơi quên cả giờ giấc như vậy.
– Hay mình quay lại xem, chắc mọi người vẫn còn đấy .
Nga cũng chẳng còn biết đi đâu nữa nên cũng đành theo thằng Cửu quay lại quán karaoke. Quả thật, mọi người vẫn còn đó nhưng cũng sắp sửa tan hàng. Cái Hồng thì bố mẹ đi làm xa, chỉ còn anh chị, mà cũng chẳng ai quan tâm tới nên khi nào về cũng được . Còn cái Sương cũng vậy thôi, tuy là nhà khá giả nhưng bố mẹ đã ly dị , ai cũng lo theo tình mới chẳng màng gì đến con cái nữa, nên Sương tha hồ đi ngang về tắt mà không có ai cản trở. Thường ở đời thì vậy, học cái tốt, cái hay thì khó chứ học cái hư, cái xấu thì dễ lắm, mà điệu nầy có lẽ đã nằm sẵn trong mỗi con người chứ không riêng gì ai cả.
Trong những lần hát hò như thế nầy, không bao giờ thiếu mặt Hương, cô gái đã xấp xỉ ba mươi. Tuy là lớp đàn chị nhưng Hương lại rất dung hòa với các cô gái trẻ và luôn là người đứng mũi chịu sào, nghĩa là thanh toán chi phí cho các cuộc vui như lần nầy. Vì vậy, mọi người đều quý mến Hương, mỗi lần có chút đỉnh tiền thì lại cùng rủ nhau đi “hò”.
2 . Tuổi trẻ nổi loạn.
Đêm nay, không hiểu sao sau cuộc vui, tâm lý chán chường xuất hiện trong mỗi người. Tuổi mười sáu, mười bảy là tuổi nổi loạn, khi vui thì cuồng nhiệt không còn biết trời đất là gì. Đi với bạn thì hết lòng với bạn, nếu người khác mà đụng đến bạn mình thì có chết cũng xông vào, và cũng chẳng cần biết bạn mình đúng hay sai. Và nhất là cái tâm lý thích đi xa, với ước mơ xây dựng một cuộc đời mới chỉ toàn màu hồng.
Đám trẻ hôm nay không ai muốn về nhà nữa, ai cũng chỉ muốn làm sao để tự do sống theo ý mình thích, muốn đi với ai thì đi, làm gì thì làm, ai cũng muốn vươn ra ngoài đời.
Hương bỗng đề nghị :
– Nầy mấy em, hay là các em muốn đi làm không ?
– Có ai …nhận em không hả chị ? – Nga ngập ngừng hỏi lại Hương.
– Nếu chị giới thiệu thì người ta sẽ nhận. Xinh xắn như các em đây thì cũng không có gì là khó lắm đâu.
Cả Sương và Hồng nghe vậy thì cũng nhao nhao lên :
– Em nữa, em cũng muốn đi làm nữa chị, ở nhà chán chết đi thôi, chả ai thèm quan tâm đến mình cả.
– Được thôi, chị thì quen biết nhiều, nhưng mà nếu các em thật sự muốn làm việc thì chị sẽ giới thiệu một chỗ nầy rất tốt, mà lại khỏi lo phiền tới gia đình nữa.
Chỉ có mình thằng Cửu là ngồi yên, nó không hiểu sao tụi con gái lại đòi nổi loạn như thế. Nó nghĩ đến U nó sáng sáng vẫn oằn lưng với gánh bánh cuốn mà nó cùng phụ làm với U từ lúc ba giờ sáng. Nó chẳng muốn đi đâu cả, nó cũng muốn can cái Nga nhưng không dám vì dù gì chị Hương cũng đã lên tiếng, nó phải tội cả nể.
Ngay đêm đó, cả ba cô gái trẻ theo Hương lên tận miền Lạng Sơn để được vào làm tiếp viên trong quán café như lời Hương nói. Cả ba đều còn quá trẻ, quán café thời nầy cũng không nhiều, nên nghe được làm “tiếp viên” mặc đồng phục đẹp, chỉ phụ bưng nước ra cho khách, lúc rảnh thì chỉ ngồi nghe nhạc, cả ba cô đều bằng lòng ngay.
Khi lên tới Lạng sơn, ba cô gái được Hương dẫn vào một căn nhà cách biệt với khu dân cư của Thị xã.
– Nầy, các em cứ ở yên đây nhé, cứ ăn uống và nghỉ ngơi, chị còn phải đi hỏi trước đã, xong rồi thì mới dẫn các em đến chỗ được.
Ba cô gái không chút mảy may nghi ngờ, vẫn vô tư ăn uống, còn kháo nhau mình quả thật là may mắn mới gặp một người tốt bụng như chị Hương. Nhưng rồi cả ba sau đó bỗng thấy buồn ngủ, cơn buồn ngủ ập đến thật bất ngờ, mí mắt mỗi người nặng trịch, ba cô gái cùng lăn ra ngủ vùi không còn biết gì nữa cả.
3. Một chuyến đi xa
Nga mở mắt, chỉ một màn đen kịt. Đầu óc lan man mơ hồ, Nga có cảm giác như đang đi trên một con tàu về một nơi vô định nào đó. Phải vài phút sau cô mới ý thức được thực tại. Cô gái cựa quậy chân tay, nhưng sao chẳng được, mắt mở trao tráo nhưng sao vẫn chỉ là một màn đêm đen nghịt.
Lúc này Nga mới thấy sợ, cái cảm giác sợ hãi khủng khiếp bùng vỡ trong người cô gái mới lớn, chưa một lần xa gia đình và cũng chưa hề gặp một tình huống ghê rợn nào như vậy. Nga muốn la lên nhưng miệng cô mở cũng không được, miệng nàng đã bị nhét vải. Nga dùng hết sức vùng vẫy một cách tuyệt vọng như con cá bị bắt ra khỏi nước, cô quẫy đạp lung tung nhưng chỉ đụng vào thân thể mềm mềm của người khác. Cô bắt đầu hiểu tình cảnh của mình cũng như của các bạn- cô và các bạn đã bị bắt cóc, nhưng bắt đem đi đâu thì cô không nghĩ ra được.
Cô để ý lắng nghe và biết là mình đang ở trong một chiếc xe đang di chuyển. Tiếng xe chạy bon bon trên đường, Nga còn nghe tiếng những xe khác và cả tiếng còi xe nữa. Cô cảm thấy khát nước, cổ họng khô đắng, cô ú ớ như một người đang mê sảng.
Bỗng một giọng nói cất lên :” Nằm im nếu không muốn chết”. Nga khiếp quá, nằm im thin thít, nhưng rồi cơn khát cháy cổ làm nàng không chịu nổi, nàng lại đạp quẫy và ú ớ. Lúc này, những cô gái khác cũng đã tỉnh và ai cũng có phản ứng như Nga. Lại có giọng nói hăm dọa, tất cả lại lặng im và rồi sau đó lại tái diễn.
Nga bỗng cảm thấy có bàn tay nào đó kéo miếng giẻ trong miệng nàng ra, kèm theo lời hăm dọa : ” Nằm im uống nước” , rồi một giòng nước được rót vào miệng nàng, ôi, những giọt nước sao mà ngon thế, nàng chưa bao giờ được uống thứ nước nào ngon như thế nầy.
Nga cứ nằm im như vậy lâu lắm, nàng cũng không còn ý thức được thời gian nữa. Ngày hay đêm, sáng chiều, bao lâu rồi…tất cả chỉ như một thế giới vô hình, một cõi mông lung huyễn hoặc, gần như cô đã thành người vô tri giác.
Có lẽ Nga đã thiếp đi bao lâu không rõ, cho đến khi xe rung lắc mạnh như vượt qua chướng ngại vật gì đó rồi dừng laại. Bây giờ tất cả đều đã thức dậy và có lẽ ai cũng như Nga, đã phần nào hiểu tình cảnh của mình như thế nào.
Một giọng nói vang lên :
– Mở trói, đỡ cho chúng nó đi vào.
4. Nỗi đau đời người.
Có người nào đó mở dây trói dưới chân cho Nga cùng những cô gái khác rồi đỡ các cô xuống xe. Nga giống như một người mù, chân thì đi được nhưng chẳng thấy gì cả vì mắt bị bịt kín.
Rồi tất cả được dẫn vào nhà và cuối cùng, được mở trói và băng bịt mắt. Ánh sáng chói lòa làm mọi người nheo mắt khó chịu Nga thấy có cả cái Sương và cái Hồng cùng với mình, ngoài ra còn có hai cô gái khác. Tất cả đều đồng trang lứa mười sáu, mười bảy với vẻ mặt non nớt, hoảng loạn.
Một gã đàn ông to như hộ pháp, mặt mày chằng chịt sẹo trông phát khiếp nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống năm cô gái.
– Chúng mầy phải biết điều, biết vâng lời thì sống, nếu không thì…
Gã không nói tiếp mà chỉ dơ bàn tay dùi đục cứa ngang cổ gã. Năm cô gái khiếp đảm, không phải sợ vì những lời hăm dọa của gã mà là sợ vì chính gã, chính cái tướng gớm ghiết, cô hồn của gã.
– Chúng mầy phải ở yên trong phòng, nếu mà léng phéng ra tới cửa thì chết với bố nhé !
Rồi gã đi tới trước mặt Nga- cô gái phổng phao xinh đẹp nhất trong đám- nham nhở đưa bàn tay hộ pháp bẹo má nàng. Nga vội lùi lại, nhưng bàn tay cứng như sắt của gã đã chụp lấy cổ tay nàng đau điếng làm Nga nhăn mặt và rên lên một tiếng.
– Em đẹp lắm à , hũ len hũ len !
Vừa nói gã vừa vuốt má, bàn tay gã đưa cả xuống ngực cô gái. Nga cố vùng vẫy nhưng không làm sao thoát được, gã đàn ông cười hô hố trước sự khiếp đảm của các cô gái.
Ngày kế tiếp, cả đám chỉ ru rú trong căn phòng nhỏ, có một cửa sổ và nhà vệ sinh phía sau. Nhìn ra cửa sổ thì Nga biết căn phòng nầy ở trên lầu, nhưng mà ở đâu thì đành chịu. Chỉ có điều cô thấy nhà cửa trông khang khác thế nào ấy, không giống cảnh ở Việt Nam, lại thêm cái gã hộ pháp nầy nói tiếng Việt lơ lớ nên Nga nghĩ có thể nơi đây là Trung Quốc.
Cả bọn chỉ dám rù rì nho nhỏ với nhau. Cái Sương bình thường quậy là thế mà giờ lại là đứa yếu nhất trong đám, suốt ngày cứ thút thít kêu mẹ làm cả bọn nẫu cả ruột gan. Cô nào cũng như người đang đi trên đường bỗng bị lọt tõm xuống một cái hố sâu hun hút không có đường lên, chỉ biết mò mẫm ôm nhau trong bóng đêm và những lời kêu gào chỉ làm cho nỗi sợ càng to lớn hơn.
Đêm đó, cả bọn nằm co ro ôm nhau trên nền gạch. Trời lạnh buốt, gió rít từng cơn ù ù ngoài song cửa sổ. Đứa nầy nằm ôm vào đứa nọ để truyền hơi ấm cho nhau và cũng để cảm thấy đỡ cô đơn. Lại có tiếng thút thít của cái Sương làm cho cả bọn cùng ứa nước mắt nhớ nhà và hãi hùng cho những ngày đen tối sắp tới. Bỗng có tiếng cửa mở, tiếng chân người đi vào, rồi một ánh đèn pin lóe lên.
– Con nầy, dậy ra đây có việc.
Ánh đèn chiếu ngay vào khuôn mặt đang úp xuống của Nga, những lọn tóc đen mướt phủ lòa xòa trên chiếc má bầu bĩnh, trắng trẻo càng làm tăng vẻ nõn nà của cô gái.
Qua ánh đèn, Nga biết là tên hộ pháp đang kêu nàng nhưng nàng giả bộ không nghe và nằm im thin thít. Tên kia không nói thêm, cuối xuống nắm tóc nàng lôi dậy. Nga bật dậy cùng với tiếng la đau đớn, tên hộ pháp vẫn nắm tóc lôi nàng đi xềnh xệch ra cửa.
Một lát sau, cả đám còn lại khiếp hãi vì tiếng la thét của Nga vang lên trong đêm vắng…
Buổi sáng, Nga nằm im giữa vòng tay của Hồng và Sương, khuôn mặt nàng xanh xao như vẫn còn nét kinh hãi trong giấc ngủ mệt nhọc.
Tất cả đều cùng chung số phận, những thơ ngây vụng dại đời con gái đã trôi qua trong đêm trường giá lạnh, trong tận cùng nỗi đau và tủi nhục của kiếp người…
5. Thân em như tấm lụa đào.
Một sáng thức dậy, caả đám còn nằm im ôm nhau trong căn phòng lạnh giá, bỗng có tiếng một người đàn bà̀ vang lên :
– Mấy em nầy, dậy đi, rửa mặt mày rồi còn chuẩn bị ăn sáng.
Một người đàn bà mập mạp, trắng trẻo, mặc áo tàu, khoảng hơn bốn mươi tuổi bước vào phòng. Các cô còn chưa hiểu chuyện gì, vì có bao giờ được ăn sáng từ lúc vào đây đâu nên cảm thấy có gì là lạ. Rồi các cô cũng dậy, còn được căn dặn chải đầu gọn gàng và được ăn một bữa điểm tâm ngon lành với …bánh bao nóng hổi.
Đâu vào đấy, giờ mới đến lượt người đàn bà lên tiếng :
– Các em đã vào đây, thì các em đã hiểu như thế nào. Nhưng chị cũng cho các em biết rằng, dù sao thì các em vẫn còn rất là may mắn, vì sao ? Là vì dù gì cũng có chị ở đây, chị không cho chúng bán các em vào động mãi dâm, chị sẽ tìm người để cho các em có gia đình. Lấy chồng ở đâu thì cũng là lấy chồng, chồng Việt chúng nó còn tệ hơn nữa, những người Tàu nầy tuy hơi lớn tuổi chút nhưng rất lo làm ăn, chăm chút gia đình. Với lại thời buổi nầy lấy chồng lớn tuổi thì đã sao nào, hẳn các em đã nghe người ta bảo : ” Có duyên lấy được chồng già, ăn xôi bỏ cháy, ăn gà bỏ xương” rồi phải không. Chồng lớn tuổi thì họ càng chiều chuộng mình có phải sướng hơn là lấy những thằng trẻ phải gió chỉ biết tối ngày đú đởn trai gái, rượu chè, bài bạc…
Bài thuyết giảng “luân lý học” của bà còn dài lắm và cuối cùng bà không quên chấm dứt bằng một câu đe dọa làm cô nào nghe cũng rởn tóc gáy :
– Các em thấy con bé què chân vẫn bưng cơm cho các em hằng ngày rồi phải không ? Con bé đó ngày trước cũng xinh như các em vậy, nhưng vì không vâng lời nên mới bị chúng nó cắt gân chân, rồi đưa vào động, bây giờ mới tàn tạ như thế đấy. Các em phải liệu lo lấy thân đấy nhé, chị không thể giúp gì hơn cho các em được đâu !
Các cô gái vẫn thường thấy một cô gái hàng ngày vẫn bưng cơm nước lên phòng cho các cô dưới sự giám sát của tên hộ pháp. Đó là một cô gái què, khuôn mặt tuy vẫn còn phảng phất nét xinh xắn nhưng nặng nét u sầu và nhất là, thân hình cô gái trông rất tiều tụy.
Nghĩ đến viễn cảnh mình sẽ bị cắt gân chân, phải vào động làm gái…cô nào cũng hãi chết khiếp, khuôn mặt ai cũng hằn nét lo âu.
Một lát sau, cửa bỗng xịch mở, tên hộ pháp bước vào. Rồi lần lượt những người đàn ông- những ông già thì đúng hơn- bước vào phòng.
Tất cả năm ông già. Có ông thì còn có vẻ nhanh nhẹn một chút, còn có ông thì chậm chạp như đi hết muốn nổi, thế mà cũng muốn vợ mới chết chứ.
Năm ông già nhìn năm cô gái với vẻ khoái trá, cười nói xí xô xí xào với “Chị Cả” rồi ngồi xuống năm chiếc ghế được dành sẵn.
Chị Cả quay lại tuyên bố:
– Đây là các ông chồng của các em. Tuy lớn tuổi nhưng các ông sẽ rất chiều chuộng các em đó. Các em bằng lòng cả chứ ?
Các cô gái nhìn mấy ông già, ông nào cũng cỡ ông nội , ông ngoại của mình thì đầu óc rụng rời, tay chân như rớt ra từng mảnh, sức lực biến đi đâu hết, không cô nào đứng vững nữa. Trời ơi, bao ước mơ còn chưa mở lối, tình yêu đã vội bay xa, chỉ còn mấy ông già…trước mặt, chết không cơ chứ hở giời !
Chẳng cô nào dám mở miệng. Nhưng Nga, cái bản tính ngang bướng tiềm tàng trong người cô đang quậy quọ lung tung và rồi nó đã nhảy xổ ra ngoài cửa miệng lúc nào không biết :
– Già như ông nội tôi làm sao mà tôi lấy được.
Câu nói chưa kịp dứt tiếng thì một cái tát như trời giáng vào mặt làm Nga ngã chúi xuống nền, khóe miệng nàng rỉ máu. Không khí trong phòng như đặc lại, các cô gái mặt mày xanh lét, cắt không còn giọt máu, cúi gằm mặt nhìn xuống nền đất.
Tên hộ pháp lôi xệch nàng ra bên ngoài, rồi những tiếng thét hãi hùng cất lên. Các cô còn lại từ từ lần lượt khụyu cả xuống, thần kinh các cô gái mới lớn đã không thể chịu được sức ép quá mức và khi một cô gục xuống thì hội chứng tâm lý đã lan tỏa cho tất cả.
Khi tỉnh lại, Nga cảm thấy thật cô đơn. Chỉ còn mình nàng trong căn phòng giá lạnh. Các cô bạn kia có lẽ đã chấp thuận lấy những ông già rồi. Còn lại một mình, nỗi cô đơn khủng khiếp bao trùm căn phòng, còn đâu những người bạn dù cùng chung cảnh ngộ nhưng vẫn có thể cảm thấy được an ủi bên nhau.
Hôm sau, cũng vẫn cô gái què hang ngày bưng cơm cho Nga. Cô gái nhìn Nga bằng ánh mắt ái ngại , thương cảm nhưng không hề hé miệng, trông cô như một người câm vậy.
Vài hôm sau, chúng lại đưa một ông già nữa vào phòng, nhưng Nga không hề nói nửa lời, chỉ lắc đầu quầy quậy khi thấy ông già gầy còm, mặt mày nhăn nheo, râu tóc bạc trắng , còn già hơn ông ngoại mình nữa.
Chúng không đánh đập nàng nữa nhưng không cho nàng ăn. Chúng muốn hành hạ nàng bằng cái đói kèm theo những lời hăm dọa sẽ cắt gân chân tay nàng. Thật ra, Nga cũng rất sợ chúng sẽ làm cho nàng tàn phế như cô gái què kia. Nhưng cứ nghĩ tới phải lấy một “ông nội” là Nga không chịu nổi, thà chết còn hơn.
Hàng ngày, Nga nằm chèo queo trên nền gạch, nghĩ ngợi miên mang. Từ trước giờ, nàng chỉ vô tư ăn học, chơi đùa, có biết buồn, biết suy tư là gì. Thế mà giờ đây, đầu óc nàng như căng ra, nghĩ đủ thứ chuyện. Nghĩ tới ngày mai rồi đời mình sẽ không biết ra sao,
” Thân em như tấm lụa đào,
Phất phơ giữa chợ biết vào tay ai “
Nàng nghĩ tới Cha Mẹ giờ nầy chắc là lo sợ lắm, không có tin tức gì, không biết nàng ở đâu, ra sao. Nghĩ tới đó Nga ứa nước mắt, tiếng khóc bật ra từ trong tận cùng sâu thẳm tâm hồn của cô con gái mới lớn đã phải chịu cảnh lưu lạc, làm thân nô lệ xứ người. Trong đêmvẳng, tiếng “Mẹ ơi” vang lên thống thiết giữa thành phố ngủ say và giữa những phồn hoa gớm ghiết của cuộc đời.
Những ngày tiếp theo, lại có thêm vài cô gái nữa được dẫn vào. Đặc biệt là có cả một cô ở mãi tận An Giang miền Nam cũng bị lừa sang đây, và rồi những cảnh cũ lại tái diễn, những tiếng khóc, những giọt nước mắt muộn màng của những người con gái Việt trên xứ người…
Một hôm, Nga được dẫn ra phòng trước và được “Chị Cả” giới thiệu cho một người đàn ông đã ngồi sẵn đó.
– Đây là cơ hội cuối cùng cho em, nếu em còn cứng đầu thì ngày mai em sẽ thành một con bé què và sẽ được vào động, chiị không cần nói nhiều nữa đâu nhé.
Nga nhìn người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế và cũng đang chăm chăm nhìn mình. Người đàn ông có vẻ quê mùa , cục mịch nhưng không già lắm, chỉ khoảng hơn bốn mươi. Nga suy nghĩ, mình mà không bằng lòng thì rồi mình cũng đến nước chết thôi, phận cá nằm trên thớt rồi còn giãy giụa gì được nữa. Thôi, trông gã này cũng không đến nỗi tệ lắm, bằng lòng cho xong.
Nghĩ vậy nên khi “Chị Cả ” hỏi thì nàng cũng đành nhắm mắt gật đầu mà không tỏ vẻ phản kháng như những lần trước nữa.
Rồi Nga lại được bịt mắt, dẫn lên xe và chở đi về một nơi nào đó mà nàng không thể biết được. Khi mở mắt ra thì cũng là một màn đêm bao phủ, và một bàn tay bắt đầu sờ soạng rồi kéo tuột nàng lên chiếc giường cây ộp ẹp…
6.- Lênh đênh xứ người.
Nàng đã bắt đầu cuộc đời làm vợ của một người xa lạ như vậy đó. Không áo hoa xanh đỏ, không kèn trống tiễn đưa, ” Tôi như con thú hoang lìa đàn, từng ngày qua, đếm bước quên thời gian”*. Không khóc hờn, không than van, hàng ngày nàng vác cuốc ra rẫy từ sáng đến chiều tối, như một chiếc bóng bên những người không quen biết, không cùng văn hóa, ngôn ngữ.
Tuy nàng biết là đang ở bên Trung Quốc, nhưng nàng không hề có chút ý thức là mình đang ở chỗ gì, tỉnh gì. Mà biết làm sao được khi nàng không biết gì cả về cái đất nước này, địa lý, con người cũng như ngôn ngữ của cái xứ xa lạ nầy.
Những ngày tháng đằng đẵng trôi qua, nỗi nhớ nhà, nhớ quê hương không lúc nào nguôi trong người cô gái Việt. Cũng vẫn những bà già, nhưng sao giờ nàng thấy mấy cụ già trong xóm nàng dễ thương thế, không như mấy bà ở đây, thấy nàng thì cười nói chỉ chỏ trông phát ghét. Cũng là những cô gái, nhưng chẳng cô nào thân thiện với nàng như những bạn bè trước kia mà ngược lại nàng chỉ nhận được những ánh mắt khinh khi pha lẫn ganh tị của những cô gái bản xứ.
Còn người chồng ? Anh ta như một người máy, ăn ngủ, làm việc, làm tình…lắm lúc Nga tự hỏi không biết anh ta có phải là người không nữa. Hình như cái xã hội nầy nó đã biến con người thành một sinh vật chỉ biết sống theo bản năng, ngay cả tình cảm, cũng chỉ là một bản năng như những bản năng khác nên khi không cần thiết thì cũng không cần biểu lộ ra.
Mà Nga nhận thấy đây là một xã hội kỳ lạ. Mỗi con người, mỗi gia đình là một cá thể riêng biệt. Không anh chị em ruột, cũng không có cả anh chị em họ, mà ngay cả trong gia đình, chồng và vợ hầu như cũng chỉ có một mối liên quan khi cùng lên giường ngủ mà thôi. Đến bữa ăn, người chồng xúc một bát cơm với đồ ăn rồi ra ngồi một góc ăn. Nga cũng vậy. Hai người không hề nói với nhau một tiếng.
Hai người như hai chiếc bóng xa lạ cùng trú mưa dưới một mái nhà, và cơn mưa thì dai dẳng nhưng không đủ lạnh để hai chiếc bóng phải lăn vào ôm nhau chuyền hơi ấm.
Rồi Nga cũng có con. Đất nước Trung quốc lúc này đi vào thời kỳ phát triển kinh tế nhờ các tập đoàn tư bản phương Tây đổ vốn vào, sau khi đã tính toán kỹ lưỡng lợi nhuận. Miếng bánh vẽ của cái thị trường khổng lồ hơn một tỉ dân đã được đưa ra làm mồi nhử dân chúng để họ dễ dàng chấp nhận sự thay đổi chính sách của các chính phủ Tây phương.
Nhưng họ có ngờ đâu, miếng bánh đó ngày càng phồng to và chai đá không nuốt nổi. Dân chúng phương Tây vừa đồng thời xài được hàng giá rẻ nhưng lại phải đánh đổi lấy việc làm đã di chuyển sang phương Đông. Các chính phủ phải vay tiền ngày càng nhiều để bù đắp vào các khoản thiếu hụt do muốn giữ các khoản trợ cấp xã hội để duy trì ổn định về mặt xã hội.
Kết quả là sự mất cân bằng về ngân sách đã kéo đến suy thoái kinh tế. Các nước phương Tây đã lên đến đỉnh dốc và phải đi xuống, trong khi Trung Quốc đi lên một cách âm thầm nhưng mạnh mẽ, bộ mặt hiền lành nhưng bên trong thì xảo quyệt, thâm hiểm và một ngày kia – khi chính các nước phương Tây, đã tạo nên sức mạnh Trung Quốc- nhận ra thì đã muộn rồi.
Từ khi có con, Nga cảm thấy được an ủi phần nào. Nhưng những chiều ru con bên góc hiên nhà, những câu ru mà nàng vẫn còn nhớ từ hàng xóm, càng làm nỗi nhớ nhà, nhớ quê ray rứt khôn nguôi.
Chiều nhìn mây tím xa xa,
Lòng dâng nỗi nhớ quê nhà khôn nguôi,
Mẹ già tần tảo ngược xuôi,
Ngày nao một thuở yên vui bên Người.
Đôi khi Nga cũng nhớ đến Hồng và Sương, hai người bạn cùng chung số phận như nàng, giờ nầy không biết ra sao, lưu lạc phương nào :
Phận người như chiếc lá rơi
Xoay theo bão táp lưng trời bay bay.
Thời gian này, Trung Quốc trong giai đoạn phát triển nên những công trình xây dựng rất nhiều. Những vùng quê như chỗ Nga đang ở cũng có nhiều công trình và nàng được chồng cho vào làm chân phụ hồ xây dựng.
Công việc cực nhọc nhưng nàng cảm thấy vui hơn vì nàng có cơ hội tiếp xúc với nhiều người. Rồi dần dần nàng cũng hòa nhập được vào ngôn ngữ địa phương sau sáu năm trời làm vợ. Đến lúc này, Nga mới biết rõ là nàng hiện đang ở Huyện Phong Khai thuộc tỉnh Quảng Đông của Trung Quốc. Nơi này, nếu nói là xa thì cũng là xa mà nếu nói là không xa thì cũng không xa đối với quê hương Việt của nàng.
Hàng ngày, nàng làm việc, nuôi con vất vả ngược xuôi trong cái xã hội không có lương tri nầy. Ngay giữa những người bản xứ với nhau, họ cũng sống và đối xử với nhau bằng mánh khóe, thủ đoạn. Lúc đầu, Nga không hiểu lắm tại sao họ lại như vậy. Dù gì Trung Hoa cũng là xứ có nền văn hóa truyền thống nhân, lể, nghĩa lâu đời, tại sao bây giờ họ lại như vậy.
Lần lần, nàng được nghe nhiều người kể chuyện và hiểu rằng, qua một quá trình sống trong một xã hội mà những chủ trương lòe bịp, những khẩu hiệu đao to búa lớn, những công cuộc gạt gẫm dân chúng, nhất là thanh niên để dẫn đến những cuộc thanh trừng nội bộ rộng lớn…thì con người bình thường nay đã tự nhiên biến thành những con người thật-thà-cửa-miệng, đó cũng chỉ là một trạng thái thích hợp môi trường để sinh tồn mà thôi. Lại thêm cái chính sách một con đã làm cho con người càng thêm ích kỷ, chỉ biết có mình, sẵn sàng làm những việc có lợi cho mình mà không chú ý đến sự thiệt hại của người khác, câu nói ” Kỷ sở bất dục, vật thi ư nhân ” của Khổng Tử ngày xưa hầu như chẳng ai còn biết tới nữa.
7.- Cùng một nỗi đau.
Mỗi lần Tết đến, Nga lại nhớ quê nhà quay quắt. Nỗi đau quặn thắt ruột gan, niềm thương nỗi nhớ của một con người về nơi chôn nhau cắt rún, về thời niên thiếu – thời khắc ghi dấu ấn của đời người – không bao giờ nguôi trong lòng nàng.
Một hôm, Nga vào làm phụ hồ ở một công trường mới. Trong số khá đông người làm, có một người phụ nữ, có vẻ trẻ hơn nàng và hay nhìn nàng như dò xét. Nga cũng nhận ra điều đó và thấy dường như người đó có vẻ giống như nàng, có nghĩa là người Việt. Sau vài hôm, trong một lúc nghỉ giải lao, nàng đánh liều hỏi cô ta một câu tiếng Việt. Ánh mắt người kia bỗng mừng rỡ, rồi hai người thì thầm với nhau. Cả hai đều khóc, những giọt nước mắt vì vui mừng cũng có, mà vì tủi thân cũng có, tuôn tràn sau bao năm tháng dài không hề được thốt lên tiếng nói thân thương đất Mẹ.
Nga được biết cô kia tên Thìn. Thìn cũng như nàng, đã bị lừa bán sang đây cả chục năm nay và cũng lần đầu tiên gặp người Việt. Theo Thìn biết thì nơi nây cách Việt nam cũng cả ngàn cây số. Tuy vậy, cả hai người đều muốn bỏ trốn, tìm đường về quê hương.
Cả hai bắt đầu lên kế hoạch cho việc bỏ trốn khỏi nơi nầy. Trước tiên là phải có tiền. Mà tiền thì họ đều bị chồng quản lý, nên hai người phải cố gắng “xén bớt” từ tiền chợ hoặc các chi phí khác có thể. Dần dần qua nhiều tháng trời, hai người cũng tích góp được một số tiền mà họ nghĩ là tạm đủ chi phí cho cuộc vượt trốn và tìm về quê hương.
Trong công trường, nơi mà Nga và Thìn làm việc, chỉ có hai cô là người Việt, còn lại tất cả đều là người Hoa. Những thợ xây là đàn ông và thường đa số phụ hồ là phụ nữ như Nga và Thìn. Đặc biệt người cai coi công trình này, một người đàn ông khoảng 50 tuổi, có vẻ rất thích Nga, nên ông ta cũng có phần dễ dãi cho Nga và Thìn hay gặp nhau xầm xì to nhỏ mà không bị la rầy khó dễ.
Cái khó cho việc trốn đi ở chỗ là nơi nầy không nằm trên đường xe đò đi về hướng Việt nam. Trước tiên, họ phải đi ồ vài cây số để đón xe ra Thị trấn, từ đó mới lấy xe đi tiếp nữa, đi tới đâu hỏi tới đó vì thật ra cả hai cũng không ai biết phải đi như thế nào cả.
Rồi ngày N đã đến. Hôm đó hai người cũng khăn gói quả mướp đi làm như thường lệ. Đứa con gái của Nga nay đã mười hai tuổi, sau khi ăn sáng đã đến trường, chồng của nàng thì đã ra đồng. Đêm rồi, hầu như Nga không ngủ được vì cứ băn khoăn, thấp thỏm, phập phồng cho chuyến đi của mình. Nga cũng chạnh lòng nghĩ đến con nhưng rồi niềm ao ước về quê cũ đã mãnh liệt hơn và nàng đã dứt khoát ra đi, nếu thoát được thì việc gặp lại con sẽ tính sau.
Nga và Thìn hẹn nhau tại Thị trấn. Từ nhà ra thì mạnh ai nấy đi chứ không dám đi chung sợ bị nghi ngờ. Buổi sáng sớm còn giá lạnh, Nga đội nón, trùm thêm chiếc khăn che khuôn mặt, trông nàng như một bà già. Đang cắm đầu rảo bước, suy nghĩ miên mang nên Nga băng qua đường quên luôn cả nhìn xe. Một tiếng “tin” thật lớn làm nàng hết cả hồn vía, lật đật giật lui người lại. Người lái xe thò đầu ra la :
– Ê, Nị muốn chết hả ?
Nàng hết hồn cúi gầm mặt khi thoáng thấy tài xế chính là người cai, xếp của nàng. Chiếc xe lao đi nhưng một ánh mắt thoáng ngỡ ngàng của người lái xe như vừa chợt nhận ra Nga. Nàng lại vội rảo bước, không dám ngước mặt lên.
Tới Thị Trấn Huyện thì Nga đã thấy Thìn có mặt ở đó, hai người vội vã đi ra bến xe. Vì không biết chữ nên hai người phải hỏi lòng vòng một hồi mới tìm ra được xe đi Giao Minh. Hai người rồi cũng cầm được chiếc vé lên xe ngồi mà lòng không ngớt hồi hộp. Chỉ cần xe lăn bánh, chạy khỏi nơi đây thì có thể yên tâm phần nào.
Hai người ngồi trên xe mà cũng chẳng dám nói chuyện vì sợ người khác để ý, cũng không dám nhìn ngang nhìn ngửa trong chốn đông đúc nầy sợ nhỡ gặp người quen. Nói chung là sợ đủ thứ, phận “tù’ vượt ngục mà, không sợ sao được.
Phận bọt bèo trời mây đưa đẩy,
Giữa xứ người run rẩy thân đơn
Mong sao Phật độ bước chơn
Tìm về đất mẹ tủi hờn bao năm…
Nga ngồi trên xe mà trong lòng chỉ biết âm thầm khấn vái Phật trời cho nàng thóat được để tìm về với Mẹ Cha, với quê hương nòi giống, con chim còn không muốn xa bầy lẻ bạn huống chi là người.
Chiếc xe đã bắt đầu lăn bánh, Nga và Thìn thở phào, trời ơi sao mà cái phút chờ đợi nầy nó dài giằng giặc vậy nhỉ.
8.- Số phận đẩy đưa.
Nhưng, bỗng có tiếng ồn ào, chiếc xe ngừng lại và Nga kinh hoàng nhận ra người chồng của nàng bước lên xe, khuôn mặt hầm hầm giận dữ.
Nga đã phải chịu một trận đòn thừa sống thiếu chết rồi bị nhốt ở nhà hàng tháng trời không được ra ngoài. Cả mấy tháng sau cuộc sống của nàng mới có phần trở lại như trước, nhưng nàng luôn bị nghi ngờ, nhất cử nhất động đều bị người khác để ý, không chồng thì cũng là những người trong họ hàng hay hàng xóm. Thìn hôm đó cũng bị bắt lại và Nga cũng không biết số phận của Thìn giờ ra sao, chắc cũng không khác gì nàng!
Những năm tháng dài lại trôi qua trong cuộc sống vô cảm. Niềm vui duy nhất của Nga là đứa con gái khi nó còn nhỏ giờ cũng không còn. Con bé Liu Liu khi còn nhỏ cũng thường quấn quít bên nàng vì nàng dồn hết tình cảm vào đứa con, là người ruột thịt duy nhất trên cái đất nước nầy. Nhưng khi lớn lên, cô con gái lại trở nên xa dần nàng. Có lẽ vì sự giáo dục đưa sự tự tôn dân tộc Hoa và xem thường các dân tộc chung quanh, cũng có thể vì bị ảnh hưởng của người cha và hàng xóm, xã hội, cũng có thể vì sự ích kỷ của đứa con một trong gia đình hay cũng có thể là tất cả những nguyên nhân đó, đã làm cho cô bé Liu dễ thương ngày nào không còn thân thiết với mẹ nữa. Nga rất đau khổ vì điều nầy và ước muốn tìm về quê xưa lại bùng lên trong tâm khảm người thiếu phụ dù nàng đã sống ở đây hai mươi năm ròng.
Cuộc sống hàng ngày của Nga từ bao nhiêu năm nay vẫn vậy, không có gì thay đổi. Mỗi sáng, nàng lại ra công trường làm phụ hồ dưới sự giám sát của những đồng nghiệp khác đã được người chồng gởi gắm.
Nga bây giờ chỉ còn là một cái máy robot được lập trình để làm việc, ăn ngủ theo giờ giấc. Tất cả những tình cảm, cảm giác hầu như đã chết trong lòng nàng, ngoại trừ lòng nhớ thương quê nhà lúc nào cũng âm ỷ trong tim.
Một đoàn xe chở gạch tiến vào công trường. Những công nhân phụ hồ phải tập trung để chuyển gạch xuống chất thành đống. Nga làm việc như cái máy dưới ánh nắng hè gay gắt, thỉnh thoảng gạt mồ hôi chảy thành dòng trên khuôn mặt khắc khổ.
Nàng đang lom khom làm thì bỗng nghe một câu nói làm nàng sửng sốt:
– Mấy con mẹ này sao mà chậm chạp thế, thèm ly café đá quá nhệ !
Một câu nói rất là tầm thường, thậm chí còn làm đụng chạm tới tự áii của nàng, người đang làm công việc bốc xếp gạch. Nhưng sao Nga lại nghe ấm áp làm sao ấy, bao nhiêu năm rồi mới lại nghe một giọng nói quê hương.
Nga ngước lên nhìn người vừa thốt ra câu nói. Một chàng trai trung niên, da rám nắng với cái nón kết đen trên đầu, trông có vẻ lãng tử. Hai ánh mắt gặp nhau- xa lạ- ngỡ ngàng- nhận ra-ấm áp- mừng rỡ.
Thế đấy, Nga đã gặp Hoà như vậy. Tuy lần đầu tiên gặp nhau nhưng chàng trai Việt cũng nhận ra ngay Nga là đồng bào. ” Xa quê hương ngộ cố tri “, tuy không phải là người quen biết cũ nhưng cả hai vẫn cảm thấy vui mừng, Nga thì đã từ lâu lắm mới gặp người Việt và cả Hoà cũng vậy, tuy qua Trung quốc làm lái xe thuê đã lâu nhưng cũng hiếm khi gặp người Việt, mà lại gặp trong hoàn cảnh nầy.
Nga được biết, có tất cả năm người Việt làm tài xế trong đội xe và thường lúc nào họ cũng đi chung với nhau.
Những ngày sau đó, lợi dụng lúc xuống vật liệu, Nga đã kể tình cảnh mình cho anh Hòa và các người bạn nghe, đồng thời cũng nói lên mong muốn được trở về quê hương.
Hòa và các anh em bạn nghe được câu chuyện của Nga cũng mủi lòng, thương thay cho một người con gái Việt phải lâm vào cảnh cùng khổ như vậy. Họ bàn nhau tìm cách giúp Nga, nhưng chưa biết làm thế nào, vì ở đây có những người hay để ý, canh chừng Nga. Có người bàn, hay là khi bốc hết hàng xuống rồi thì Nga nằm lại trên xe và xe mau chóng chạy ra khỏi khu vực, sau đó sẽ đưa nàng đi ẩn nấp. Mọi người nghĩ chắc không còn cách nào khác tốt hơn nên thống nhất như vậy và cho Nga hay. Từ ngày đó, Nga thấp thỏm mừng thầm, nhưng lo âu cũng có, vì nàng biết cũng không phải là dễ dàng gì. Dù sao nàng cũng phải liều:
Một liều ba bảy cũng liều ,
Ví như con trẻ chơi diều đứt dây.
Một hôm , khi đoàn xe chở vật liệu vào công trình thì trời đang vần vũ mây đen. Khi Nga và các bạn phụ hồ đang xuống hàng gần xong thì trời đổ mưa. Những hạt mưa lớn dần, rớt xuống làm rát cả mặt. Nga vẫn lầm lỳ làm việc trong khi những người khác đã chạy đi núp mưa hết. Khi những viên gạch cuối cùng đã được ném xuống, Nga nằm thu người lại trong góc xe cùng với tấm bạt phủ lên trên. Trời vẫn mưa như trút nước, người kiểm hàng nhập chỉ nhìn sơ qua rồi cho hiệu đoàn xe ra khỏi công trình.
Đoàn xe chuyển bánh từ từ in dấu trên khu đất loang lổ nước mưa. Nhưng, tất cả diễn tiến của cuộc vượt thoát đã không qua được cặp mắt của một người, Giang Hòa, cô em họ chồng của Nga. Khi xe ra tới cổng thì bị chận lại xét và người ta đã lôi Nga xuống như lôi một con vật. Nga cũng lanh trí, giả vờ như bị bệnh, ngất xỉu trong khi làm việc nên những người trách nhiệm của công trường cũng không làm gì nàng. Nhưng tối hôm đó khi về nhà thì ông chồng đã chờ sẵn một trận đòn thù. Nàng cũng chẳng biết sợ là gì nữa mà chỉ tiếc cho chuyện vượt thoát của mình không thành công, không biết bao giờ lại mới có dịp nữa.
Bẵng đi gần bốn tháng, Nga mới lại được chồng cho đi làm trở lại. Nàng vui lắm vì được ra ngoài và nhất là sẽ lại gặp những người đồng hương tốt bụng.
Hòa và mấy anh em bạn lại tìm cách cứu nàng. Họ biết rằng không thể làm như trước nữa vì đã bị để ý, Họ vẫn thường xuyên được điều đi chở lợn mua của những trại chăn nuôi tư nhân hoặc hợp tác xã ở khắp nơi . Họ cho Nga biết ý định và hẹn Nga ngày giờ cùng địa điểm.
9.- Vượt thoát.
Hôm đó, đội xe của Hòa cùng các anh em bạn đi nhận lợn của một trại chăn nuôi gần nhà của Nga. Đúng giờ hẹn, Nga vờ như đi chợ và tấp vào nơi thì cũng là lúc các anh em đang chất lợn lên xe. Nga đến và chui tọt vào trong một rọ lợn cho các anh khiêng lên xe xếp vào hàng bên dưới , phía trong cho khỏi bị ai nhìn thấy. Xong việc, bốn chiếc xe ra đi mà không ai biết là có Nga bên trong. Khi đã đi được khá xa, đến một đoạn đường vắng vẻ, cả đội dừng xe lại để đem Nga ra ngoài. Vừa kéo những rọ lợn ra, Hòa và các bạn vừa hỏi thăm nàng, nhưng không thấy nàng trả lời. Mọi người hốt hoảng lo âu, vội vã làm thật nhanh. Khi mang được Nga ra bên ngoài thì nàng đã ngất xỉu, khuôn mặt có vẻ tím tái biểu hiện của việc thiếu dưỡng khí. Hòa đã từng là bộ đội nên cũng có học qua cấp cứu và anh chẳng dám chậm trễ. Hòa dùng phương pháp miệng qua miệng là một phương pháp hiệu quả nhất để truyền oxygen qua cho Nga. Một lát sau, sắc mặt Nga dần hồng hào trở lại, hơi thở mạnh hơn và rồi nàng đã mở mắt ra. Mọi người mừng rỡ, vội vàng đưa nàng lên xe rồi chạy đi. Chạy được vài chục cây số, đến ngã đường có thể bắt được xe đò cũng là lúc chia tay. Bốn anh em bạn dồn tất cả số tiền ít ỏi của mỗi người cho Hòa và Nga, chúc hai người may mắn rồi ôm nhau chia tay, phút giây thật cảm động, tuy ngắn ngủi nhưng Nga sẽ không bao giờ quên được. May mắn thay, trong cuộc đời nghiệt ngã, man rợ nầy vẫn còn những Người như Hòa và các bạn.
Hòa và Nga, với một giỏ xách nhỏ đựng vài bộ quần áo và số tiền nhỏ nhoi trong túi đón được chiếc xe đò xuôi Nam. Nhưng chiếc xe chỉ đi khoảng ba trăm cây số là hết tuyến, muốn đi nữa phải đợi sang xe khác. Hai người đã phải dè xẻn từng đồng, ăn những gì rẻ nhất để qua ngày, vì biết rằng đường về còn rất xa và họ sẽ không đủ tiền. Hai người phải bắt xe đi chuyền từng đoạn để lần về quê hương. Lần lửa được hơn nửa đường thì số tiền nhỏ nhoi trong túi họ cũng đã cạn. Những ngày đói khát, cơ cực bắt đầu.Cả hai vừa đi bộ vừa kiếm ăn. Họ ăn bất kể thứ gì có thể ăn được để sống, để có thể có được chút sức mọn tìm về với quê nhà, kể cả ăn xin.
Đã gần ba tháng trời từ ngày hai người trốn đi, xứ Việt cũng không còn xa lắm, chỉ độ vài trăm cây số nữa. Nếu có tiền đón xe thì khoảng cách nầy không là bao, nhưng hai người chỉ đi bộ mỗi ngày vài chục cây số là nhiều nên cũng phải độ nửa tháng nữa mới đến. Trong thời gian trải qua bao nhọc nhằn, cơ cực cùng nhau đó, tình cảm giữa hai người đã trở nên thắm thiết. Họ như được kết chặt vào nhau bởi sự cảm thông, một bên là nạn nhân của sự buôn người, xa quê hương, thiếu vắng tình thương và một bên là con người có trái tim nhân hậu, không thể bỏ qua đồng hương khốn khổ.
Một buổi chiều nọ, hai người đi đến Thị trấn … thì thấy một chiếc taxi với tên hiệu Việt đang đậu trước một quán nước ven đường. Hai người bỗng nảy ra một tia hy vọng, biết đâu . Trong quán nước bình dân, một người thanh niên trẻ mặc đồng phục taxi đang ngồi uống nước. Hòa nhìn người thanh niên trẻ rồi hỏi :
– Anh là người Việt ?
Người thanh niên lái taxi hơi ngạc nhiên rồi trả lời :
– Phải rồi, anh chị có việc gì không ạ ?
Hòa và Nga ngồi xuống và bắt đầu kể về chuyện Nga bị lừa bán sang Trung Quốc như thế nào, rồi cuộc vượt trốn của hai người. Cuối cùng, Hòa xin anh tài xế taxi chở giúp về quê rồi Hòa vay tiền gia đình để trả. Người tài xế lắng nghe câu chuyện với vẻ xúc động rồi anh ta lên tiếng :
– Ồ , anh đã hy sinh nhiều để giúp chị như vậy thì em đây cũng là một người Việt mà, anh chị cứ lên xe, em chở về đến nhà không phải suy nghĩ tiền bạc gì cả.
Hòa và Nga mừng rỡ, hai người muốn ôm chầm lấy người lái xe trẻ để cảm ơn.
10.- Trở về quê hương.
Xe vượt qua biên giới, về đất Việt. Nga thấy tim mình rung động, người như tê tái, nước mắt tự nhiên ứa ra trên khuôn mặt mang nét khắc khổ vì cuộc hành trình bôn ba cực nhọc.
Con ngõ Khâm Thiên êm ắng ngày nào giờ đã hoàn toàn đổi khác. Những căn nhà trông có vẻ khang trang hơn, tươi sáng hơn, không còn còn cái vẻ u tối như ngày xưa. Nga thật là ngỡ ngàng với con ngõ ngày nao mình đã từng lớn lên, đã từng chơi đùa với các bạn cùng xóm. Trong tâm trí của nàng, chỉ còn đọng lại hình ảnh những căn nhà, những con người xưa, nhưng Nga chỉ thấy những người xa lạ. Nga hỏi thăm một chị hàng nước trong ngõ :
– Chị biết nhà bà Mẫm không ạ ?
– Tôi không biết, tôi cũng chỉ mới về đây không lâu thôi chị ạ. – Nói rồi chị ta lại quay sang quán tạp hóa kế bên :
– Chị Tường ơi, có biết nhà bà Mẫm không vậy ? Có người hỏi thăm .
Một người đàn bà đang săm soi đống hàng đồ chơi Trung Quốc mới nhận được. Bà ta nghe hỏi thì thò đầu ra :
– Bà Mẫm nào nhỉ ? Tôi ở đây cũng chục năm rồi có nghe ai là bà Mẫm đâu nào.
Một ông cụ già từ đầu ngõ đi vào tay cầm mớ rau, ông cụ ghé vào tiệm tạp hóa mua đồ. Bà chủ tiệm thấy ông thì hỏi ngay :
– Đây, bác Tính đây nầy, may ra bác biết nhà bà Mẫm không đấy .
Ông Tính nghe hỏi bà Mẫm thì nói ngay :
– Ai hỏi bà ấy thế ?
– Cháu đây bác ạ, thế bác biết bà ấy chứ ?
Ông già nhìn Nga rồi hỏi :
– Thế cô tìm bà ấy có việc gì không ?
– Cháu…cháu là con của bà, nhưng cháu đi xa đã quá lâu nên quên nhà, ở đây giờ đổi khác quá.
– Hả, cô bảo sao ? Cô là con gái à, thế cô tên gì ?
– Dạ, cháu tên Nga ạ.
Ông cụ trợn mắt, nhìn sững cô gái, vẻ mặt ông thể hiện một sự kinh hãi tột độ. Rồi mọi người chỉ nghe ông ậm ừ trong cổ họng, ông đi thụt lùi và bỗng quay người lại vừa đi vừa lẩm bẩm ” Nó còn sống. Trời ơi, nó còn sống thật mà “. Ông cụ đi như chạy phia trước, Nga và Hòa lẽo đẽo theo sau, mọi người ai cũng ngạc nhiên nhưng không ai hiểu chuyện gì.
Ông già đi đến một căn nhà màu trắng, có vẻ như vừa được sơn phết không bao lâu. Ông xô cổng bước vào, vừa đi vừa la toáng lên :
– Cái Nga, cái Nga nó về kìa.
Bà Mẫm đang nằm trên võng đong đưa, thấy ông Du vào la lối gì đấy, bà hỏi :
– Này, cậu bảo gì đấy, Nga nào ?
– Còn Nga nào, con gái của chị đấy chứ còn Nga nào vào đây nữa .
Đến lượt bà cụ Mẫm nhìn sững ông em, cậu ấy phát rồ rồi chăng ? Rồi bà quay nhìn bàn thờ Nga thở dài.
Lại sắp đến rằm tháng bảy là ngày gia đình làm giỗ lần thứ 21 cho cô con gái mất tích từ lúc 16 tuổi. Bà bỗng thoáng thấy bóng ai đi vào nhà, phía sau ông Du, là một phụ nữ.
Bà Mẫm đứng dậy, trước mặt bà, một người phụ nữ trẻ nhưng có nét khắc khổ đang nhìn bà chăm chăm, rồi cô gái bỗng ôm chầm lấy bà :
– Mẹ, mẹ, con đây, Nga đây, con về với mẹ đây.
Bà Mẫm như người đi trong cơn mơ, bà chưa kịp hiểu gì nhưng sợi giây tình cảm vô hình đã đánh thức tình mẫu tử của bà dậy, bà cũng ôm chầm lấy cô gái, cả hai mẹ con ràng rụa nước mắt. Ông Tính đã quay trở lại cùng với một đám đông họ hàng và chòm xóm hiếu kỳ . Mọi người đều biết chuyện Nga mất tích năm xưa và khi nghe tin cô trở về thì đều muốn chứng kiến sự việc hy hữu nầy.
Mỗi người hỏi một câu làm căn nhà ồn ào hẳn lên, ai cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra với Nga trong hai chục năm qua. Nga dìu mẹ lên ngồi ở trường kỷ gian nhà trước rồi cô bắt đầu kể sơ lược về quãng đời 21 năm qua của mình cho mọi người nghe. Mọi người nghe câu chuyện trong ngậm ngùi, có tiếng sụt sịt trong phòng. Tới đoạn cuối, Nga được Hòa tận tình giúp đỡ để vượt thoát về quê hương, ai nghe cũng cảm động về tấm lòng của một con người, rồi cuối cùng, có người cất tiếng :
– Anh ấy đâu rồi ?
Câu hỏi làm Nga chợt nhớ đến Hòa mà tự nãy giờ nàng mãi vui với cuộc sum họp gia đình, đã quên bẵng mất ân nhân của mình. Nàng đưa mắt tìm kiếm, mãi mới thấy chàng trai đứng thu hình trong góc khuất căn phòng. Nga tiến lại, nắm tay Hòa kéo ra, một chàng trai có nước da đen sạm nắng gió bước ra với nụ cười hiền lành gục đầu chào mọi người. Một bạn trẻ nào đó đưa điện thoại và ánh flash lóe lên, hình ảnh đôi bạn Hòa-Nga hiện lên trong vòng tay yêu thương của gia đình, chòm xóm láng giềng cùng tiếng nhạc :
ΦΦΦ
Một câu chuyện buồn có thật! Vì cám dỗ hay hoàn cảnh? hay bởi nguyên nhân chính dẫn tới những sự việc như thế này hả anh Diêu…
Có lẽ vì tất cả Gấu ơi. Thời đại nào cũng đi tới với những cái hay và cái dở. Xã hội ngày càng phức tạp và thêm cạm bẩy mà quá nhiều người đã không tránh khỏi. Nói chung, không có gì là “free” cả, nếu người ta hiểu được nguyên tắc đầu tiên đó thì có thể tránh được rất nhiều cạm bẩy trong đời.
Cám ơn Gấu, chúc sức khỏe , chúc mừng được lên một chức vụ.
Đây là một câu chuyện thật xảy ra cách đây vài năm được tác giả mô tả lại bằng một văn phong lôi cuốn. nếu tôi nhớ không lầm thì kết cuộc còn tuyệt vời hơn, đò là cô gái đáng thương và chàng trai tài xế đã đi đến hôn nhân tạo nên một câu chyện tình đẹp, gian nan mà có hậu.
Tác giả NDD đã có một truyện ngắn truyền cảm dựa vào thực tế gây xúc động người xem.
Cảm ơn anh TRƯƠNG TẤT THỌ đã “xác nhận” là câu chuyện thật. Truyện nầy NĐD viết khi đọc một tin trên báo Vn. Đúng như a TTT nói, kết cuộc không thể nào khác hơn là đám cưới của Nga- Hòa.
Xin chúc sức khỏe anh TTT và cdnth6875 được trường tồn.
Đây là một câu chuyện thật. Cám ơn Nhỏ đã đọc …không dám thở…
Quã, sao trả lời cho Nhỏ mà chạy tuốt lên đây dậy anh Diều hè? 😆
Hê hê,,, chắc tại trang nó nhảy đó !
Diêu ơi, câu chuyện đau thương quá! Tuy nhiên đó là điều có thật ở VN mình.
– Đất nước mình nghèo, thiếu việc làm, chị em mình nghe lời dụ dỗ đi liếm việc làm.
– Đất nước mình nghèo, chị em mình lầm tưởng ra ngoại quốc là “hốt” được tiền của thiên hạ. Kể cả việc chị em mình đứng sắp hàng để cho cho tụi Trung quốc, Đài loan, Hàn quốc lựa, như lựa mớ dưa, mớ cá…
– Kể cả một số người ham vui, cuộc sống bế tắc, cuộc sống vợ chồng thiếu hạnh phúc dẫn đến vợ lén chồng đi qua Trung quốc với mong mỏi kiếm nhiều tiền, kể cả làm điếm!
v,v…
Đó là chưa kể hiện tượng một số nào đó chị em mình chịu ảnh hưởng một sự giáo dục quá thực dụng, vô liêm sỉ…
Truyện Diêu viết là một thực tế đã và đang xảy ra. Lối viết khá lôi cuốn và có tính dẫn dắt một cách đủ “smooth”. Xin cảm ơn Diêu đã cho đọc.
Chúc Diêu bả vai sẽ mau chóng lành lại để đủ sức chịu đừng mùa đông lạnh giá này.
Thân mến.
———————————————————————————————–
Diêu ơi Diêu, thêm một “tâm sự vụn vặt” ngoài lề nữa nè: Mầy coi lại cái máy tính của mầy chút nghen. Chữ gì mà dấu là ô vuông không hà! Chắc chết anh em quá Diêu ui!
một- hai- ba…”gáng” lên nghen…hà hà
Máy nó vậy à ông TCL ơi , ai biết nàm thao nà nàm thao , viết bằng sw của Microsoft nó hay vậy đó. Ông có théc méc cứ việc hỏi Bill Gate xem sao nghen.
Anh thử xài VPSKEYS4.3 xem sao ..Hồi trước NT cũng bị giống vậy, đổi qua VPSKEYS4.3 thì OK…
Câu chuyện buồn và thương tâm..nhưng đó là thưc tế của không ít cô gái Việt Nam phải trải qua…
Bao lâu nữa người dân mình còn nghèo, ít học, bế tắc về tương lai… thì thảm cảnh đó vẫn xảy ra…
Cảm ơn tác giả đã kể câu chuyện về một phận đời nhưng chuyên chở nhiều vấn nạn của cả xã hội…
Đây là một câu chuyện thật và cũng phản ảnh lên tình trạng “buôn người” ở Vn. Nga đã có may mắn trở về được quê hương nhưng còn biết bao niêu cô gái khác đã không có được may mắn đó.
Cảm ơn NT .
Chỉ cần vài lần “kế hoạch 15 năm nữa” thì có lẽ nước ta sẽ giảm bớt nghèo đói và sẽ không còn vấn nạn của cả xã hội…nữa 🙄
Shời ơi,,, vài lần “kế hoạch 15 năm nữa” thì dân mình chết hết chớ còn đâu nữa mà nghèo dzới đói ?
Nói như dzầy nè: hãy mang mấy cái túi tham ra sang sẻ thì dân ta mới bớt nghèo đói !!!
Câu chuyện hồi hộp và gay cấn quá , đọc một hơi và Nhỏ thở ra thật nhẹ nhỏm vì một kết thúc đẹp và có hậu . Cảm ơn tác giả .
Nhỏ còm cũng hầu hộp không kém…
́Đúng rầu …
Sao không hồi hộp được hả anh NT ? Nhỏ lo cái ông tác giả ổng buồn buồn ổng cho Nga bị bắt lại lần nữa thì mần răng kết thúc có hậu được ?