Phạm Lê Huy
Bà con nào thường đến khu chợ ABC ở Little Saigon để mua sắm, nhất là vào những buổi chiều đẹp trời không mưa gió, hẵn thế nào cũng nghe được “tiếng hát giữa trời” trầm ấm của một thanh niên người Việt mình ở độ tuổi 35 / 40, đứng đối diện với mặt tiền của chợ ABC.
Cứ đôi ba tuần tôi đến khu chợ ấy một lần, và lần nào tôi cũng nấn ná lại để thưởng thức – thưởng thức một cách say sưa – “tiếng hát giữa trời” trầm ấm ấy với những bản nhạc Vàng thuộc dòng nhạc “Những ca khúc ngày xưa ấy” (*) không thể nào quên được.
Tháng trước đây, tôi đã thích thú say sưa xem đài truyền hình 56.5 phát hình đoạn phóng viên Yến Ly phỏng vấn “ca sĩ giữa trời” ấy. Có lần ảnh bị nhân viên bảo vệ nhờ cảnh sát “mời” đi nơi khác vì một số người đi chợ và xe cộ dừng lại để nghe hát làm cản trở lưu thông trên parking lot. Thật là thú vị vì bỗng chốc người ca sĩ vô danh này lại được khắp nơi biết đến qua hệ thống truyền hình với nghệ danh thật… “chuyên nghiệp” : Phương Hùng. Tôi muốn xem lại đoạn phỏng vấn ấy lần nữa mà chẳng thấy đâu. Tiếc thật !
Tôi định bụng thế nào cũng chuyện trò với Phương Hùng một lần. Và chiều cuối tuần này, tôi đã có dịp chuyện trò đôi câu với “chủ nhân của tiếng hát giữa trời” mà tôi luôn mến mộ.
– Chào anh… Cho tôi nói chuyện với anh một chút nghen !
– Dạ… !
– Tháng trước tôi thấy anh trên tivi qua cuộc phỏng vấn của Yến Ly nên mới biết tên anh là Phương Hùng.
– Dạ… Bữa đó chị ấy đến phỏng vấn với micro và máy thu hình, em bị bất ngờ quá !
– Vậy bây giờ mình nói chuyện với nhau anh thấy sao ?
– (cười… )
– OK… Vậy thì thật nhanh thế này. Anh ở đây hay từ đâu đến ?
– Dạ… Ở ngay Little Saigon này. Trước kia thì ở New York.
– Gia đình thì sao ?
– Vợ con em vẫn ở bên đó.
– Anh có thường về thăm không ?
– Thỉnh thoảng thôi anh à !
Vừa trả lời Phương Hùng vừa xoay xoay micro trên tay, tôi đoán có lẽ anh hơi nóng lòng vì thấy có nhiều người đang dựa cột dựa tường của chợ chờ nghe mình hát. Hiểu ý, tôi nói :
– Anh hát bài gì đi !
– Dạ… Em muốn nghỉ một chút.
– Anh “mê” hát từ lúc nào ?
– Từ năm mười hai tuổi anh à !
– Anh đi hát như thế này bao lâu rồi, qua những nơi nào ?
– Chừng bảy, tám tháng rồi đó anh. Chỉ hát tại chợ này thôi.
Không muốn làm mất thì giờ quí báu của anh, tôi gợi ý :
– Hình như bà con đang chờ nghe anh hát đó. Cho tôi yêu cầu bài Chiều Cuối Tuần nghen !
– Dạ… ! – Anh vặn tới vặn lui mấy cái nút trên bộ karaoke để tìm nhạc đệm và balance âm thanh cho bài hát này. Tôi bước lui vài bước để anh được tự nhiên hơn. Đôi mắt lim dim nhìn vào khoảng không, anh thả hồn mình theo tiếng hát :
Em ơi tôi lên đường phố cũ
tìm em chiều hẹn hò
Cho nhau niềm vui cuối tuần
vì hơn mấy lần
vắng em trời kinh đô nghe xao xuyến bước cô đơn
Với tôi, bài hát này hay quá, gợi cho nhiều người trong chúng ta nhớ lại những lần hẹn hò thuở xa xưa ấy… Vài người bước đến tặng anh tiền trong cái ba-lô kế đó, Phương Hùng vừa hát vừa ngỏ lời cám ơn.
… … …
Hết bài hát, chúng tôi trò chuyện tiếp.
– Anh Hùng này… Anh hát hay lắm, có hồn lắm ! Anh có định ra CD không ?
– Dạ… Cũng có vài người gợi ý chuyện này, và nói là họ sẽ mua ủng hộ cho; nhưng em sợ là mình không có khả năng.
– Mà nếu có người muốn giúp anh một nửa chi phí để làm CD thì anh chịu không ?
Đôi mắt xa xôi, anh phân vân trả lời :
– Hờ… ờ … Đến lúc đó sẽ tính, anh à !
Tôi bắt tay anh thật chặt, cám ơn anh và hẹn gặp khi khác.
* * *
Tôi bước qua phía chợ nơi có vài người đứng đó dường như đang lắng nghe để thưởng thức những bài ca cũ nhớ đời qua “tiếng hát giữa trời” thật truyền cảm gợi nhớ của Phương Hùng.
Tôi cười xã giao, bắt chuyện với một bà xấp xỉ lão niên :
– Ảnh hát hay quá hả chị !
– Dà… Hay quá ! Nãy giờ tui nghe bắt mê luôn đó !
– Tui cũng mê luôn nữa. Tui ở Los. thỉnh thoảng chạy xuống đây để… nghe ảnh hát (cười).
– Tui ở tận miền Đông lựng. Lâu lâu qua đây thích lắm. Nhứt là cái ông hát dạo này, bên tui hổng có.
– Vậy à… !
– Ổng hát hay quá, làm tui nhớ những ngày xưa của mình quá ! Tui nghe wài mà hổng chán. Nếu ổng có CD tui mua ủng hộ chục cái liền, đem dzìa cho bà con, cho bạn bè.
Chị vui vẻ nói tiếp :
– Ông xã tui người Mỹ, cứ hát lơ lớ “Em oi níu mộn khôn thằng thì xao… ”, nghe thương quá !
Rồi chị đến bỏ tiền tặng vào cái ba-lô đó lần thứ hai.
Tôi lại đến cười chào làm quen một người đàn ông trọng tuổi đang dựa cột, lúc này Phương Hùng cũng đang ru hồn khách thập phương :
Những ngày xưa thân ái anh gởi lại cho ai
Gió mùa xuân êm đưa rung hàng cây lưa thưa
Anh cùng tôi bước nhỏ áo quần nhăn nếp ngủ
Đi tìm chim sáo nở ôi bây giờ anh còn nhớ ?
– Nghe thấm quá hả bác !?
– Vâng, thấm quá ! Tôi thích nghe anh này hát hơn, ảnh hát rất thật, hát như tâm sự, không gọt giũa kiểu cách chút nào hết.
Tôi nói với ông ta mà cũng là nói với chính mình :
– Những ngày xa xưa ấy mà chúng ta tưởng như quên đi, nhưng nghe bài này nó lại sống dậy trong lòng mình, bác hả !
– Cám ơn ông Trời đã cho mình người hát dạo quá hay như thế này – Ông ta vồn vã tiếp lời.
– Theo tôi thì, những ca khúc ngày nay không hay và không đi vào lòng người như những ca khúc ngày xưa của lứa tuổi chúng mình. Bác đồng ý không ?
– Vâng, vâng… Đúng vậy !
Rồi ông ta rút ví lấy ra vài đồng, bước đến cái ba-lô của “tiếng hát giữa trời”…
* * *
Tôi không có thì giờ và cũng ngại không dám tìm hiểu thêm về đời tư, gia cảnh của Phương Hùng, e rằng anh ấy không hài lòng. Nhưng nhìn phong thái của ảnh ít ai cho là ảnh đi hát vì sinh kế, và tôi đoán anh ta đi hát là vì rất đam mê ca hát, đơn giản vậy thôi.
Và, qua “tiếng hát giữa trời” này tôi hướng cái nhìn của mình đến những “tiếng hát giữa trời” khác trong những hoàn cảnh vô cùng cơ cực ở quê nhà.
Tôi chạnh lòng nghĩ đến những người bất hạnh đang hát dạo hoặc khất thực rất tội nghiệp ở quê nhà – trong đó thế nào cũng có những người là bạn bè, là đồng đội của tôi. Cứ nhớ đến hình ảnh họ lê tấm thân tàn của mình – mà tôi đã thấy, mà tôi đã gặp trong những lần về thăm – trên cái chân què quặt, trên chiếc nạng gỗ, trên xe lăn tay, trên tấm ván trượt vì không còn chân tay… rải rác trên những con đường lớn nhỏ trong lòng phố… để hát dạo, để bán vé số, để van xin lòng trắc ẩn của mọi người mà nghe xót xa trong lòng.
Tôi lại nhớ đến và rất cám ơn những việc làm đầy lòng nhân ái của các tổ chức từ thiện người Việt mình ở Mỹ và ở những quốc gia khác gởi về giúp họ với mong muốn là xoa dịu phần nào nỗi thống khổ cùng cực của những mảnh đời bất hạnh ấy.
Đây là những cảm xúc chân tình – chứ không phải là “nước mắt cá sấu” – từ lòng thành của tôi, vì tôi đã ít nhiều “thấm đòn” trong những tháng năm cơ cực, trong những tháng năm “sống vô gia cư” mà nếu chẳng may (hay may mắn) lại “tử vô địa táng” ngay trên chính quê hương của mình.
Phạm Lê Huy
(Los Angeles, Mar. 2014)
(*) “Những ca khúc ngày xưa ấy” – Tạp ghi của Huy Phương
ΦΦΦ


Cảm ơn anh Lê Huy đã kể về chàng trai Phương Hùng. Cát Lân nghĩ đó cũng là nét văn hóa thật trong trẻo. Và trên đó nữa, cái quí là chàng trai ấy nhắc nhở thính giả nhớ về hoàn cảnh và dòng Nhạc chưa xa mà chừng như vời vợi!
Bài viết thật hay.
“Ngày xửa ngày xưa Lân Hiên (Hiền) chung nón Lân Hiền chung đường… “
Rầu sao nữa? Chớ chỉ nhiu dậy thâu na anh???
Dzậy thì nghe “hai ngừ đó” hát đây nè !
http://youtu.be/prOHjMTouWI
chú Lê Huy của xíu xiu đẹp trai thiệt! Kể chiện hay nữa. xíu xiu chào chú.
Cũng lại là Xíu Xiu nữa rầu 😳
chú Tào Lao khó quá hà!!! bo-bo-xì chú 😦
Chào xíu xiu… xíu xiu cũng ẹp nũa !
Anh Phạm Lê Huy kể TC cảm thấy được niềm vui sướng và hạnh phúc của người gốc Việt ở Los khi nghe Phương Hùng ” Hát dạo giữa trời” rất độc đáo
Thỏ Con nói xa nói gần gì đây hè ?
Hát để trải lòng, hát để nuôi lại niềm kí ức của một thời…và hát để nhớ, để ngậm ngùi cho quá khứ và…
Vởi một đoản văn ngắn, gọn nhưng cảm xúc dâng tràn thì anh lehuy ơi, An Khê nghe như… quá khứ đang hiện về ( lehuy- Những người hát dạọ, bạn của tôi đang ở quê nhà… ) nghẹn lòng…quá khứ ơi!!!
Cám ơn An Khê đã cảm nhận và thấu hiểu được cảm xúc của Lê Huy khi quá khứ hiện về qua “tiếng hát giữa trời” này.
Đó là những người bạn đã một thời cùng học cùng chơi… ; đó là những đồng đội đã một thời chia ngọt sẻ bùi… chia nhau những tận cùng nỗi đau nghiệt ngã…
* Phỏng vấn hai nhạc sĩ Trần Trịnh và Nhật Ngân – tức Trịnh Lâm Ngân
(trích từ Thúy Nga Paris 66 – Người Tình và Quê Hương)
“Kính thưa quý vị,
Bài Chiều Qua Phà Hậu Giang thì tôi (Nhật Ngân) mới viết chung với anh Trần Trịnh trong khoảng thời gian trong năm vừa qua.
Thưa quý vị, nhân một dịp về Việt Nam có công việc nhà, tôi trên đường về miền Tây, đó là quê vợ tôi. Khi xe đò tới phà Bình Minh cũ, bây giờ họ gọi là phà Hậu Giang, thì khi tôi chờ phà qua, buổi chiều đó mưa bay bay, tôi ngồi trong quán, tôi nghe một người thương phế binh mặc áo trây-di bạc màu, ngồi ở ngoài hàng hiên hát. Ôm đàn hát. Cái lối hát của anh rất là xúc động…
Và cách đệm đàn của anh, tôi nghĩ không phải là một người hát dạo bình thường đâu. Anh đệm rất là khá, rất là sạch sẽ. Mà cái điều làm cho tôi thật xúc động, là anh hát bài Xuân Này Con Không Về. Khi tôi nghe bài đó, tự dưng tôi không chịu nổi nữa, tôi ra nói chuyện với anh. Khi tôi vừa ra tới nơi tôi bỗng nhiên nhận ra người hát bài đó là một người bạn học cũ của tôi. Ảnh học chung với tôi từ thời trung học, rồi ảnh đi Võ Bị Đà Lạt. Đâu chừng một năm thì anh bị thương ở chiến trường, ảnh gãy mất một chân, và được giải ngũ từ đó.
Sau khi tôi nói chuyện với anh, tôi suy nghĩ, có nhiều cái rất là ngậm ngùi cho những người lính không may đã hiến thân, hiến một phần thân thể của mình trên chiến trường, nhưng rồi cuối cùng không được đền bù gì cả… ”
* * *
Mời các bạn nghe Chiều Qua Phà Hậu Giang qua tiếng hát Phi Nhung
http://youtu.be/kGIl07dYSys
Phi Nhung hát hay và đem nỗi buồn thân phận con người của một thời vào từng lời ca…buồn nẫu ruột anh lehuy ơi !
Nhạc Sĩ Nhật Ngân kể lại rằng :
… Trần Trịnh nói với tôi là: “Cậu gặp cái người đó ở bến phà Hậu Giang, thì tụi mình phải tìm cái dòng nhạc Nam Bộ để viết cho ca khúc này”.
Và tụi tôi thấy rất là hợp lý trong đề nghị của anh Trần Trịnh. Và chúng tôi đã hoàn thành ca khúc Chiều Qua Phà Hậu Giang bằng dòng nhạc dân ca Nam bộ. Khi hoàn thành thì chúng tôi mới bàn với nhau, anh Trần Trịnh và tôi cùng đồng ý là chỉ có một giọng ca Nam Bộ rất là chân chất, không có màu mè gì nhiều, nhưng đầy xúc động, đó là tiếng hát Phi Nhung… nên tôi chắc là quý vị sẽ hài lòng với Phi Nhung trong ca khúc Chiều Qua Phà Hậu Giang.
Hi Anh Le-Huy,
O Toronto cung co mot nguoi nhu vay do, han ten la ….Tu-Le do Anh.
Mai mot co dip qua Toronto em se dua Anh di..phong van han nghen!
Chuc Anh luon doi dao suc khoe!
Á à ,,, Ứ ừ ,,,nghe nói Tule đã từng giựt giảo giọng ca vàng ở San José mà sao đứng giữa đường hát hè ? 🙄
Hỏi nhỏ Tào Lao một chút: “Anh Tư Lẹ (Tu-Le) này có phải là em ruột của anh Ba Lẹ hông dzẫy?”
Ủa… Tu-Le cũng là “tiếng hát giữa trời” sao… Bắt tay cái coi !
Chúc vui !
Coi 2 tấm hình này, có ai nhớ ra ai không ?


Em nghi han chiu nhuom toc va cao rau thi coi bo…cung con OK do Anh Le-Huy!
Hom nao co dip qua Cali, Anh em minh lai gap nhau o nha Yen-Xuan nhau mot bua nua nhen.
Hôm nào về đây tule thử nhuộm tóc cạo râu, coi sao nghen !?
Dzo duoi ra duong roi Tao Lao oi! hu..hu..!!!
TẬU tule 😆
Chào anh Tư Lê …Lúc này anh đá cho đội tuyển nào…làm bàn nhiều chứ…?Hi…hi…
Hê…hê…vẫn âm thầm đọc thơ của NT đó nhen, nghe vẫn êm đềm và liến thoắng với những còm của NT.
Bây giờ còn sân nào để…ĐÁ đâu mà hỏi cho thêm ..đau lòng!
BÀN thì nhiều mà…LÀM thì chẳng còn bao nhiêu NT ơi!
Muốn hiểu thì phải chờ vài mươi năm nữa nhé, hu…hu…!!!!!!
Cảm ơn anh Phạm Lê Huy đã giới thiệu..Hôm nào em sẽ thưởng thức “tiếng hát giữa trời” mới được…Chắc anh Phương Hùng này cũng có hoàn cảnh đặc biệt…
Cuối tuần nào rảnh rổi Nguyên Thủy xuống đây chơi, anh em mình sẽ “tám” chuyện “không đầu không đuôi” cho vui nha !
Hễ mà “tám” chuyện “không đầu không đuôi” là hợp dzới em lém đó anh Lơ Wi à 😆
Cà Kê Dê Ngỗng mà “tám” thì chắc chắn là sẽ rôm rả, náo nhiệt cả làng lắm đó.
Cũng là môt nghề với chính sức lao động của mình anh Nguyên Thủy nhỉ ?
Chào Nhỏ… Chúc vui nhiều !
Cám ơn BBT đã post “phóng sự ngắn” này lên.
Mỹ Thắng cũng mê bài Chiều Cuối Tuần thì mời thưởng thức nữa nha !
Bài hát này ở lứa tuổi tụi mình hẵn có nhiều chuyện để nhớ – cho dù có là lính hay không.
Chiều Cuối Tuần
Sáng tác Trúc Phương
Tiếng hát Hoàng Oanh
http://youtu.be/IgSq_De4pbY
Anh ơi tôi lên đường phố cũ tìm anh chiều hẹn hò
Cho nhau niềm vui cuối tuần
Vì hơn mấy lần
Vắng anh trời kinh đô nghe xao xuyến bước cô đơn…
Ai quên ai khi bàn tay trót nằm trong lòng tay rồi
Anh ơi chuyện hai đứa mình mộng xưa khó thành
Biết nhau chiều hôm nay xin nhớ mãi về sau này…
Ghi vào đời hình bóng một người
Đôi lúc chân mơ giầy khua lối ngõ
Tâm tư bâng khuâng
Nghe chiều biệt ly theo khuất nẻo người đi…
Khi tôi đưa chân người tôi mến tạm xa biệt kinh thành
Mong sao đừng quên mỗi lần chiều qua cuối tuần
Có tôi đợi trông anh khi phố cũ vừa lên đèn…
Tuyệt vời, TL. chưa có bước chân vào quân ngũ một ngày nào, nhưng bản nhạc làm nhớ quá một thời anh Lê Huy ơi !
Nhạc xưa đi vào lòng người rồi ở luôn trong ấy đó anh…
Đúng vậy Nguyên Thủy à !
Nhạc Xưa và Những Ngày Xưa Thân Ái ấy đều nằm gọn lỏn thật thân thương trong lòng mọi người đó mà !
Hihi… Lại gặp Tào Lao nữa.
Thì tui đã nói mà : “Bài hát này ở lứa tuổi tụi mình hẵn có nhiều chuyện để nhớ – cho dù có là lính hay không.”
Hê hê hê …
HoàngOanh ngâm thơ hay và tuyệt quá ! Dẫu thời gian…có tàn nhưng tiếng ngâm và hát của c/s Hoàng Oanh không phai ! Cám ơn anh phamlehuy đã gợi nhớ…một thời…
Chào Chích Chòe,
Theo Lê Huy, nói chung thì các ca sĩ thế hệ đàn anh đàn chị trước ‘ 75 ai cũng hay cũng tuyệt hết; nhứt là về giọng hát thì mỗi người có một “sắc giọng” riêng, nên mãi đến nay khi nghe hát (chứ không cần nhìn thấy) thì mình biết ngay ca sĩ ấy là ai rồi.
Thời gian- đã làm giọng ca Ca sĩ Hoàng Oanh một thời không còn trong nữa. Nhưng vẫn còn tuyệt vời chứ anh Lê Huy?
Nghe những bài ca xưa, lòng mình sao cứ bùi ngùi! Nay còn đâu!!!
Không sai… Cát Lân ơi !
Anh Lê Huy yêu cầu bài “Chiều Cuối Tuần” độc đáo, Thắng cũng mê bài đó lắm anh ơi .