Lời của Nhỏ:
Phạm Lan và Dương Liên là đôi bạn thân nhau dưới khung trời sư phạm của cái tuổi 18 hồn nhiên đòi làm cô giáo.
Dương Liên rất thích sưu tầm thơ , có được bài thơ nào thì chép vào lưu bút tặng cho Phạm Lan .
Một hôm , hai đứa cãi nhau , dành nhau cuốn lưu bút làm rách tan tành cuốn lưu bút , trong đó có bài thơ Khúc hát dưới núi của Nhà thơ Mường Mán mà Dương Liên rất thích . Hai con nhỏ giận nhau cả tuần mới hòa bình.
Ngày chia tay , Dương Liên nói : Mi phải tìm cho ra bài thơ nớ nhen ?
Thế rồi Dương Liên rời xa VN , nghìn trùng xa cách , Nhỏ tìm được bài thơ nhưng Dương Liên giờ đã xa quê , Nhỏ vui , Nhỏ mừng , thế là Nhỏ gửi lên trang , Nhỏ tặng bạn bè thân yêu 6875 , Tặng Dương Liên , biết đâu qua bạn bè Dương Liên sẽ đọc được bài thơ , để trên quê hương thứ 2 của bạn , Dương Liên sẽ biết rằng Phạm Lan luôn cât giữ kỷ niệm vàng son của hai đứa như ngày nào . Mong thay .
♥♥♥
Tác giả: Mường Mán
Đưa tay hái mấy lá mồng tơi
Bỗng thấy trời tan đất ngậm ngùi
Soi từng sợi tóc nhìn mây nổi
Không dưng bắt được một niềm vui
Giữa núi rừng hoang nói với ai
Nói với cây ư? cây gẫy rồi
Cười với hoa ư? hoa nát nhụy
Thôi đành nói với một mình thôi
Một mình nói mãi cho mình nghe
Lời thật thà như thóc lúa, và
Lời điêu ngoa trót đong đầy lưỡi
Lời yêu ai chưa hề nói ra
Giữa rú truông hoang hát với ai
Hát với trăng ư? trăng lặn rồi
Hát với sương ư? sương vừa rụng
Thôi đành chỉ hát một mình thôi
Một mình hát mãi cho mình nghe
Khúc hát ngày cha đưa mẹ về
Có con bướm lượn mừng dâu mới
Rơi phấn thu vàng trong cánh che
Giữa bụi bờ hoang biết ru ai
Ru gió ngủ ư? gió tan rồi
Ru lá ngủ ư? lá thở dài
Thôi đành ru mình ngủ đi thôi
Một mình ru mãi cho mình quên
Ru cho chân cứng với đá mềm
Ru thương đời mỏi trên tay nặng
Một mình ru mãi dỗ mình quên
∞∞∞