NỒI CHÁO CHIM

Từ Mạnh Long

Từ khi về kinh tế mới ( tự túc),từ chợ Long Thành đi xe Lam thì cỡ 20 phút đến xã Bình Sơn. Từ phía ngoài khó có ai biết được chạy dài phía trong không xa bên đường là vùng Kinh Tế Mới vì lau sậy cao hơn đầu người, khuất che tầm mắt.

Từ xã Bình Sơn đi bộ theo những con đường mòn giữa những đám lau sậy cỡ khoảng mười phút thì quang cảnh của vùng kinh tế mới sẽ dần dần hiện ra, cứ mỗi hộ là 5 sào đất.

Ấp của mình chiều dài cỡ 1 cây số, nằm rất gần con lộ nên cũng tiện hơn là những vùng khác sâu và xa mà mình chưa bao giờ có dịp đi đến.

Thật lòng mà nói ngày đầu tiên tiếp nhận miếng đất này, mình cũng cảm thấy có một chút gì đó dễ thương, thơ mộng và hay hay như câu nói; ” Một Túp Lều Tranh, Hai quả Tim Vàng”.( lãng mạng nhỉ!?)

Ngày xưa vùng này là đồn điền cao su từ thời Pháp thuộc, đất đã hết mầu mỡ nên bỏ hoang.

Mặc dầu cây cao su đã cưa đi nhưng gốc vẫn còn và to cỡ vòng tay ôm, ngoài căn nhà và con đường đất đi vào là không có cỏ cây.

Chung quanh vẫn đầy là cây cỏ dại đủ các loại cao thấp khác nhau.

Phía ngoài có hàng rào đơn giản được làm nên bởi những thân cây gỗ, to bằng cổ tay hoặc bắp chân đan chéo như chữ X, cổng vào coi cũng “nghệ thuật”, đi vào chừng 15 mét là đến nhà, có mái hiên rồi đến cửa chính, cửa sổ 2 bên là 2 miếng liếp có song gỗ chắn nhìn ra mặt đường mòn.

Bước vào phòng đầu tiên cỡ 4 x6 mét, bên phải là bộ bàn ăn được làm từ những thân cây cao su đã cưa ra từng khúc, phần to nhất làm bàn và 4 cái nhỏ hơn là ghế ngồi

Bên trái là cái giường rộng đủ cho 2 người nằm, chân chôn xuống nền đất, giàn giá là cây và bề mặt là những ống tre đập dập trông cũng là lạ và chắc chắn là nằm lên thì…êm khỏi nói.( chưa kể là có cả sư đoàn rệp đang đói chờ ăn, khổ với sư đoàn này một thời gian cho đến ngày xin được thuốc DDT mới thoát nạn, phài nói là thoát đại nạn mới đúng!)

Phòng này cũng có 2 liếp 2 bên vách phải và trái.

Phòng ngoài và phòng trong được chia cách bằng một tấm phên có cửa ngay giữa đi vào bên trong.

Vào trong lại là một phòng cũng như vậy nhưng chỉ có một cái giường nằm bên phải, vật liệu như bên ngoài cũng có 2 liếp 2 bên.

Đi tới vách cuối nhà, bên trái là cửa ra hàng hiên và ở đây là cái bếp được đắp bằng đất sét cao hơn mặt đất cỡ 10 phân có 3 chân để nấu, cái nhỏ và cái lớn tùy theo nhu cầu.

Bước ra khỏi hàng hiên phía bên trái cách vài mét là cái giếng sâu chẳng thấy đáy, 2 bên miệng giếng có 2 cây bá chạc, gác qua là một thân cây to hơn có tay quay để quay nước giếng. (nước lúc nào cũng mầu vàng và đôi khi lại có cả chuột đồng to đùng đã chết xình theo gầu nước đi lên.
Gặp trường hợp này thì cũng dễ lắm, chỉ cần đổ đi rồi làm gầu khác.
Cứ thế mà đánh răng rửa mặt, nấu ăn, cứ thế mà tắm, mà giặt. Hai chữ vệ sinh hình như không còn hiện hữu.)

Cạnh đấy là nhà tắm có 5 cột, 3 vách và một vách lửng để mình có thể lách người vào trong, không có nóc.

Những ngày đầu tiên đến chưa có gì để phát hoang nên ra chợ mua ngay 2 cái rựa và mấy cái cuốc kể cả cuốc chim, hì hục phát quang.

Khổ nhất là đánh gốc, tức là đào những gốc cao su để lấy đất trồng trọt.

Trời nóng cháy da, mồ hôi ra như tắm. Áo quần vì thấm mồ hôi muối nên mục rất nhanh, ngay cả những bộ đồ lính ngày xưa.

Đất Long Thành đặc biệt rất tốt cho cây cao su, nhưng có đi làm rẫy mới biết là khổ vì mùa hè đất khô cứng như xi măng, mùa mưa thì nhão nhoẹt dính vào cuốc nặng chình chịch.

Hè thì cuốc tưng bật lên không xuống, mưa thì dính chặt như có keo…rõ khổ!

Tuy vậy với sức người thì cũng xong được sào rưỡi,mưa xuống đánh vồng trồng khoai mì, khoai lang chờ thành quả.

Hai tháng sau,nhà hàng xóm hai bên là những cây mì lên cao to xanh tốt còn bên mình thì cây lên cây không, lại còn có vẻ èo uột nữa chứ!

Hỏi ra mới biết là mình cắm thân cây mì..lộn ngược, nách mầm phải đi lên mà mình nào có biết đâu, thế là năm đầu coi như thất thu…he….he….

Được hai năm ( 77-79), cuộc sống càng lúc càng khó khăn.

Cơm độn khoai sắn và bo bo nhiều hơn gạo, thèm thịt, thèm đường.

Cơ thể hình như thiếu dinh dưỡng nên cái gì cũng thèm cả, mình cũng cố gắng làm đủ các công việc từ làm rẫy mướn, đánh gốc, đốn củi kể cả đi vác củi cho xe be trong rừng nhưng số tiền kiếm được cũng chẳng có là bao.

Được có năm sào đất mà chỉ khai khẩn được có ba, phần còn lại thì rừng vẫn là rừng và còn cao hơn ngày mới đến.

Ba sào đất thì trồng khoai lang, khoai mì một ít đâu xanh và đậu đen.

Khoai lang khoai mì đến mùa đem ra chợ bán rẻ mạt vì ai cũng như mình, nhưng đem về Sài Gòn làm quà thì bà con thích lắm vì đất Long Thành coi bộ hợp với mấy thứ này nên ai ăn cũng khen ngon và cũng để đổi lại một ít đồ tiếp tế từ hai bên gia đình.

Nói đến khoai lang lại nhớ đến canh đọt rau lang, nấu canh với tí muối sao mà ngon và ngọt thế.

Hôm nào có tiếp tế từ Sài Gòn có mấy con tôm khô bỏ vào, ăn xong vị ngọt vẫn còn vấn vương trong cổ họng hằng giờ như vừa ngậm miếng cam thảo vị thanh thật tuyệt vời.

Còn đậu xanh, đâu đen thì không mấy dư giả vì khó trồng trên loại đất này, trồng thì cũng chỉ để đủ để nấu chè với đường nước để vui cùng với mấy người bạn hàng xóm những hôm trăng thanh gió mát ngồi ca hát với nhau.

Ngày mình mới đến còn thấy heo rừng, nhớ có lần không hiểu sao lại có con heo rừng rớt xuống giếng ở hộ phía sau, hàng xóm kéo nhau đến để đem nó lên, hôm đó xem như hộ ấy trúng số độc đắc.

Và khỉ thì khỏi nói, trên cây kêu chí chóe, có những hộ ở xa và sâu hơn hay than vãn về con người thời tiền sử theo thuyết tiến hóa của Darwin là nấu cơm chưa kịp ăn là mấy chú từ trên cây nhảy xuống bê đi mất tiêu nồi cơm mà không phải một người bị đâu nghe, nhiều người nói lắm.

Nghĩ cũng tội, cho đến khỉ mà cũng đói nói chi người!!!!

Nhớ những ngày đầu 30/04 quần áo lính bỏ chất thành đống chẳng ai nhặt, nhưng từ khi có chương trình kinh tế mới, đi mua mới thấy tiếc vì mắc quá, ở rẫy không có áo quần nào chịu nổi ngoại trừ mấy bộ đồ trận này, mình mua được 2 bộ mầu xanh của bộ binh mà sau 2 năm tưởng đâu là bộ đồ bông của lính dù vì vá chằng vá chịt đủ các loại vải có thể có được từ những áo quần bông hoa cũ của bà xã.

Đang lúc khó khăn, lại thiếu ăn thì tự dưng đâu có người bạn thân từ Qui Nhơn lò mò vượt bao ngàn cây số tới thăm.

Bạn thân lâu ngày gặp nhau thật bất ngờ và cảm động, sau khi thăm hỏi và tham quan “thành quả” ở KTM sau 2 năm tình lận đận.

Bạn mới nói:

_Tao có ít tiền mình đi chợ mua cái gì về nấu ăn cả nhà cho vui.

_Tao có biết nấu cái gì đâu, thôi tụi mình hỏi bả xem nấu món gì?

Quyết định là nấu món cá ngừ kho thơm quấn bánh tráng.

Mình lấy xe đạp cải tiến để chở củi, đèo bà xã đang có bầu ra chợ Long Thành mua cá, mua thơm, mua rau.

Nhà mình có 2 vợ chồng và người em trai cộng thêm người bạn là 4, cái bàn vẫn ngồi ăn tự dưng hôm ấy bị nhỏ lại nên lấy cái giường phía trước mà cậu em nằm ngủ làm bàn ăn, bầy ra đầy…giường!

Nào là rau muống,rau thơm,bánh tráng, nước nhúng, đĩa để cuốn bánh, chén bát đựng nước chấm, ớt tươi trồng ngay nhà đỏ au trông rất ư là…”hoành tráng”!

Khi bà xã bê nồi cá ngừ lên, mở nắp mùi cá ngừ thơm sực nức, mới hồi nãy còn nói chuyện ào ào tự dưng ai cũng yên lặng như đang trong…lúc mặc niệm, kể cả bà xã của mình.

Các bạn biết tại sao không?

Đã lâu thiếu thốn và thèm thuồng chất đạm, hôm nay được bữa ăn đầy dinh dưỡng, chỉ nhìn và ngửi thấy mùi thôi mà nước mồm nước miếng tiết ra đến độ không dám há mồm.

Mình là người tiên phong nuốt nước miếng đánh rột rồi tuyên bố:

_Tấn công, nhanh còn chậm hết nhen!

Có những tiếng rột rột kế tiếp trong cổ họng của những người chung quanh, sau đó thì tay ai cũng nhanh thoăn thoắt, nào bánh tráng, nào rau, nào bún, nào nước cá để chấm và quan trọng là phải có miếng cá ngừ cuộn lại, chấm tí nước mắm pha với nước cá kho cho vào mồm kèm theo cắn miếng ớt tươi, trời ạ, sao mà ngon thế!

Mình hơi vụng về khi cuốn nên bà xã nghĩ ra một cách rất hay:

_Để em cuốn cho nhanh, anh cắn một miếng rồi đưa em cắn một miếng.

Thoáng chốc 2 đĩa đã đầy cuốn làm cả nhà phải phì cười.

Vui như ngày trẫy hội!

Bốn người vừa đói, vừa sức thanh niên buổi chiều vừa xuống cũng là lúc trên…giường chẳng còn gì ngoài đống chén dĩa ngổn ngang.

Tối hôm đó bà xã còn nấu chè đậu đen đãi khách, bên ngọn đèn dầu Huê Kỳ ngồi ôm đàn ca hát nhạc “đồi trụy” với nhau thật thoải mái, không như ở Sài Gòn phải hát chui, một buổi tối tuyệt vời!

Tối hôm sau người bạn mình ngồi ôm đàn tứng từng tưng trên giường gần liếp cửa phía trước, bà xã mình đi ra cửa sau vòng ra trước đứng xỏa tóc che mặt kê sát ngay liếp cửa, bên ngoài trời tối đen như mực bên trong thì ánh đèn dầu hiu hắt, chập chờn nhìn như một bóng ma.

Người bạn mình say mê ngồi đàn cho đến khi…..thấy ma ngay sát bên cạnh mặt!

Mình không nói để các bạn tưởng tượng sự khiếp sợ của người bạn mình lúc ấy như thế nào,chỉ nghe hét lên một tiếng kinh hoàng, thân muốn di chuyển nhưng làm như bị cứng lại, mắt trợn trừng xong lại run bần bật.

May quá chưa đứng tim!

Nhưng ba người còn lại thì được một dịp cười ra nước mắt.

Nghĩ lại chơi như thế cũng hơi…độc ác đấy nhỉ!?

Người bạn ở lại chơi với gia đình mình thì có gì ăn nấy vui vô cùng, nhưng lại phải ăn độn như mọi ngày, nồi cá ngừ kho thơm bây giờ chỉ còn trong ký ức, cảm giác thèm ăn lại trổi dậy mỗi ngày.

Nhớ có hôm mình đi làm thuê về hơi trễ, cả nhà và bạn chờ cơm. Mình vội ra giếng quay mấy gầu nước, tắm nhanh rồi vào..giường ăn cơm.

Hôm đó ráng chiều đẹp lắm, vừa đỏ vừa tím chạy dài theo đường chân trời, trên cao đầy mầu sắc rực rỡ phía dưới được tô diểm bởi những bóng cây màu đen thẩm đủ các hình dạng khác nhau tạo nên một bức tranh vừa sinh động và hoàn mỹ, mình nói mọi người hãy nhìn xem vẻ đẹp của thiên nhiên, bất chợt mình vô tình nhìn thấy một con chim thật to đang đậu trên một cây cột của phòng tắm, mình không chắc lắm nên kêu mọi người xem có phải thế không?

Ai cũng nói là đúng rồi, chắc con chim này bay về trễ bị quáng gà nên phải đậu ở đó sáng sớm là bay mất thôi!

Không để mất cơ hội ngàn vàng này được.

Nhưng còn sáng, sợ mình vọng động con chim to sẽ bay đi, chờ cho tối hẳn tí nữa đã.

Trong lúc chờ đợi tới giờ hành động, mỗi người mỗi ý sẽ nấu món gì với con chim này, các bạn biết đấy khi con người ta đói thì trí tưởng tượng phong phú lắm, không biết là bao nhiêu món được đem ra bàn cãi nhưng cuối cùng đồng ý với nhau con chim này sẽ được nấu cháo, chẳng qua là khỏi tốn kém so với những món khác vì không đòi hỏi nhiều gia vị, tiền đâu mà mua?

Vừa nghĩ đến nồi cháo chim vừa bàn bạc cách ra tay, nuốt trôi đi nhưng hạt bo bo,khoai mì độn cơm sạch hồi nào không biết.

Tuy vậy 8 con mắt chưa bao giờ rời mục tiêu, có lẽ ai cũng thầm mong là nó đừng đổi ý mà bay đi.

Trời sắp tối rồi, nhìn thấy mờ mờ là quá tốt để còn nhìn thấy mục tiêu.

Cậu em nhẹ nhàng bước xuống giường với tay lấy ngay cái rựa nhỏ cán dài thì thầm:

_ Để em chém nó cho.

_Anh theo sau em tiếp ứng.

_Tao đi với, bạn mình nói.

_ Em nữa chứ!

_Đi đông như thế này nhỡ nó nghe động bay đi thì sao?

_Đói thì đói cùng, no thì cùng no mình đi hết đi anh.

Nghe cũng ..cảm động mình nói:

_ Bây giờ mình đi ra cửa sau bếp thật nhẹ, không được nói, yên lặng tuyệt đối nha.

Em trai đi trước, mình theo sau, bạn mình vịn tay lên lưng mình, bà xã mình cuối cùng cũng vịn tay lên lưng người trước, lom khom từng bước thật khẽ và hồi hộp vô cùng, sợ thêm một điều nữa là mong cho đừng gặp đàn kiến bù nhọt trên đường ra. Nói thêm một chút về lũ kiến này, nó là kiến đen nhưng to gấp bội những con kiến đen mình thấy ở thành phố, di chuyển thành từng đàn, vô tình dẫm lên nó là cả đàn phát ra tiếng kêu..i….i…..để báo động cho nhau, nó mà cắn thì ôi thôi không khác gì ong vò vẽ chích, đau nhức vô cùng.

Đang tiến tới mục tiêu mà gặp nó thì coi như là “xôi hỏng, bỏng không”.

Đã tới giếng nước rồi, chim vẫn còn đậu tại chỗ, kiến bù nhọt đêm nay như thương cảm cho mấy con người đói ăn nên không thấy ra như những đêm khác.

Mình đưa tay níu áo cậu em và đánh khẽ vào bạn mình phía sau cho biết là dừng lai, bốn người đều ngồi xuống, vẫn còn lờ mờ nhìn thấy con chim như đang say ngủ, tim bắt đầu đập nhanh trong lồng ngực mình lấy tay đẩy nhẹ ra dấu cho cậu em tiến về phía trước.

Cậu em lom khom, rất nhẹ nhàng từng bước từng bước thầm đến gần ngay cái cột có con chim, ngồi thụp xuống như để lấy bình tĩnh, còn ba người phía sau thì tay nắm chặt lấy nhau hồi hộp xem từng diễn biến.

Bất thình lình cậu em phóng thẳng lên đưa cái rựa lên cao chém vào con chim, khi nghe tiếng bụp là bà xã và người bạn cùng la lên trong hớn hở:
-Có nồi cháo chim rồi!
Riêng mình thấy có cái gì hơi lạ vì tại sao con chim không có phản ứng giẫy dụa gì trước khi chết!?

Mình phóng như bay tới ngay, trong lúc cậu em đang cố kéo cái rựa ra khỏi thân cột vì chém quá mạnh và quá sâu.

Khi cái rựa vừa ra khỏi thân gỗ mình chụp vội lấy con chim như sợ rằng chậm một chút nó sẽ sống lại mà bay đi, nhưng khi bàn tay mình chạm vào để lấy xác con chim đang bị nhát dao chí mạng làm dính trên cột thì cảm giác hơi ướt như là máu nhưng sao chim lại ..không có lông!?

Mình còn đang ngỡ ngàng thì cũng vừa lúc đó chợt nhớ và hiểu ra là tất cả đã lầm to, đó là cái quần đùi lúc chiều tắm xong vắt vội lên đầu cọc gỗ, không ngờ đã đánh lừa thị giác của bốn con người, nghèo ăn nhưng lại quá giầu sức tượng tượng.

Buồn bã và thất vọng lếch thếch đi vào nhà không ai nói với ai một lời, mình cầm cái quần đùi vào nhà đưa lên ánh đèn dầu thì hỡi ôi, không biết bao nhiêu là vết cắt ngang dọc làm sao mà vá đây, ai cũng phải bật cười.

Trong lúc mình nói như mếu:

_ Em ơi, anh chỉ còn lại một cái quần đùi trên người. Mai đi tắm anh sẽ mặc cái gì đây!?

Thưa các bạn, đây là một trong những kỷ niệm vui, buồn của những năm tháng vất vả ở vùng KTM cho đến bây giờ mình vẫn không quên.

Nhưng thực sự không nhớ một điều là:
Hôm sau đó mình có mặc gì lúc đi ngủ hay không!?

Be…eh….he…hee….heeeeeee………!!!!!!!

Toronto 5/05/2018

152 bình luận

Filed under Tác Giả, Từ Mạnh Long, Truyện Ngắn

152 responses to “NỒI CHÁO CHIM

  1. Phượng Lầu

    Đêm hôm qua con gái PL chở mẹ từ Dallas đi Colorado. Đường đi quá xa nên cứ chạy và cũng chẳng có chỗ ngừng giữa đồng mông hiu quạnh. Đến nơi PL cảm thấy đói và thèm ăn
    cháo chim làm sao ấy?

    Nữa đêm bổng thấy đối meo,
    Lái xe vạn dặm một lèo thật xa.
    Nằm đây bổng mắt quáng gà,
    Ước ăn Nồi Cháo Chim là vui ngay!

    Và bây giờ thì rảnh rang chờ bay về Toronto, con gái nói “Má ngồi chờ thì làm thơ cho đỡ buồn nha má!”
    Hahaha!!!
    Con gái PL biết má nó…ghiền thơ.

    Ngắm con chim trong Nồi Cháo Chim,
    Da nó ngâm đen nó im lìm,
    Giống như chim quay trong Chợ Lớn,
    Màu vịt tìm thuốc Bắc cả đêm.

    Nồi cháo thì trắng bóc mà con chim của Ác bỏ vô thì màu ngâm đen?
    Thiệt tình!
    Hahaha!!!
    PL
    May 15, 2018. 4:06pm

  2. Phượng Lầu

    Hạnh phúc nào bằng nghe nhạc bên tai,
    Giọng hát hay lời tình tứ ngắn dài.
    Đọc bài hay “còm” buồn vui thoải mái,
    Chẳng tụ 5 tụ 7 nói xấu ai.

    Đọc một mình cười ngắt nghoẻo mình thôi,
    Có khi cười khi thì nước mắt rơi.
    Cảm thấy đời vui và thú vị quá!
    Sân trường đầy “còm” bè bạn cùng vui.
    PL
    May 15, 2018. 7:07am

  3. Phượng Lầu

    Bình minh chợp mắt nhìn quanh,
    Vùng Kinh Tế Mới nhà tranh nóc chòi.
    Kẻ khiêng người vác tơi bời,
    Nắng soi ngợp nắng rã rời mồ hôi.

    Luống khoai luống đậu nơi nơi,
    Mưa rơi nặng hạt tả tơi mãnh đời.
    Bàn tay lấp vá đất trời,
    Con đường định mệnh đổi đời suy vong.

    Đất trời đảo lộn ngoài trong,
    Canh rau với muối đỡ lòng ngày qua,
    Tả tơi áo rách quần hoa,
    Chiều buông lặng lẽ lệ nhoà sao vơi!
    PL
    May 14, 2018. 4:27pm

  4. từ mạnh long

    Cám ơn các bạn đã vào sân trường quây quần bên “Nồi Cháo Chim” với Từ mỗ.
    Có dịp mình sẽ kể thêm những câu chuyện vui buồn của những ngày tháng KTM để cùng…ngậm ngùi chia xẻ với nhau.
    Chúc mọi người luôn vui, khỏe.

  5. Phượng Lầu

    Thương ai xơ xác năm nào,
    Đói cơm rách áo dãi dầu nắng mưa.
    Quần hoa sờn rách chỉ thưa,
    Ngày đêm muỗi đốt rệp ưa máu người.

    Thương ai đêm lạnh sương rơi,
    Chong dầu leo lét quần phơi cột nhà.
    Thương ai bụng đói mắt loà,
    Cái quần mà để mắt nhoà thành…chim.
    Huhuhu!!!
    PL
    May 13, 2018. 3:02pm
    Thương nhất là Cô Láng Giềng.

  6. Phượng Lầu

    Hôm nay Mother’s Day,
    Nồi Cháo Chim thấy mê!
    Ông đút bà ăn nhé!
    Ăn xong bảo đảm…phê!
    Hahaha!!!
    Happy Mother’s Day!

  7. Gấu

    Wow…bữa nay bác Từ nhà mình bán cháo chim đắt hàng quá chừng luôn, hổng biết do bàn dân thiên hạ phím mê món chim…ủa quên…cháo chim, hay là do Nhỏ mở hàng ta…

  8. Phượng Lầu

    Thương thân gái mười hai bến nước,
    Chọn bến trong gởi phận má hồng,
    Thuyền xuôi gió ngược giữa giòng,
    Tiểu thư xuất giá theo chồng tòng phu.

    Về Kinh Tế Mới bao thu,
    Chia từng miếng cá phụ chồng bắt chim.
    Đói no rách rưới tèm lem,
    Một đời son sắt nghĩa thêm đậm tình.
    PL
    May 11, 2018. 9:15pm

  9. Nhỏ

    Hồi đó Nhỏ chiên gia xơi cơm độn bo bo dzới khoai mì í mà , xơi đến nổi đi ra cửa hổng lọt luôn á .

  10. Cà Kê Dê Ngỗng

    Nghe nói cái nầu cháo chim bự lắm mà sao ai ăn hết để lại cái đầu chim xíu xỉu dzậy ai ăn ai nhịn ? Từ gia chơi xấu nghe 😎

  11. Phượng Lầu

    Long Thành có xã Bình Sơn,
    Sậy lau cao ngất hai bên vệ đường.
    Khai hoang phá sậy làm đường,
    Vùng Kinh Tế Mới, một trường đắng cay.

    Rừng cao su bỏ lâu nay,
    Xua dân lập nghiệp đoạ đày xác thân.
    Hai bàn tay trắng một thân,
    Làm rẫy đánh gốc đốn từng thân cây.

    Vai gồng vác cũi ôm tay,
    Miếng cơm manh áo khổ thay từng ngày.
    Căn nhà đường đất ngắn dài,
    Giường tre vách lá đốn cây ghế bàn.

    Đêm đen dở khóc ngỡ ngàng,
    Rệp sơi hết máu ngứa rang cả người.
    30 Tháng Tư đổi đời,
    Lam lũ cả nước khóc thời gian nan.

    Tắm thì chẳng nóc chẳng màn,
    Bếp bằng đất sét gọn gàng 3 chân.
    Giếng nước nằm ở sau lưng,
    Nước vàng nước đục dấn thân ì xèo.

    Đánh răng rửa mặt cái vèo,
    Tắm thay, giặt giũ, heo trèo chết queo.
    Cũng xài nước giếng tỉnh queo,
    Mong sao thoát kiếp đói nghèo gian nan.

    Mua rựa mua cuốc phác hoang,
    Đất đâu dễ để tay làm miệng ăn!
    Mùa khô cứng tựa xi măng,
    Mùa ướt nhão nhoẹt khó khăn vẫy vùng.

    Khai sào rưởi đất là cùng,
    Trồng khoai trồng đậu đủ dùng, đổi trao.
    Nhớ hôm canh muối với rau,
    Tôm khô hương vị nuốt vào thật ngon.

    Từ xa bạn đến thăm nom,
    Ra tay một bữa rau thơm cá ngừ.
    Cá kho quấn bánh tráng, ừ!
    Nước dùng nước mắm, ớt chừ mới mê!

    Mở nồi thơm phức khỏi chê,
    Mùi thơm như đã làm tê tái lòng!
    E nước giải chảy ròng ròng,
    Mọi người sung sướng cầm lòng bậm môi.

    Bữa ăn thịnh soạn ai ơi!
    Tối chè đãi khách một nồi đậu đen.
    Vui như trẫy hội bên đèn,
    Tình thâm bạn hữu thân quen chẳng nhoà.

    Hôm sau đàn gãy nhạc hoà,
    Bổng dưng bật ngữa ngỡ là gặp ma!
    Tóc đen xoả nhát bạn ta,
    Xuýt là hấp hối cứng ra trợn trừng!

    Nghịch vui cũng ác quá chừng!
    Xuýt toi một mạng mới ngừng cuộc vui…
    Hôm sau nhìn phía chân trời,
    Mây xen cành lá tuyệt vời bức tranh!

    Xa xa chim đậu trên cành,
    Dõi theo tám mắt đâu đành để bay.
    Em trai cằm rựa trên tay,
    Mình theo chân bước bạn tay vịn mình.

    Vợ yêu cũng bước theo rình,
    No chung đói chịu tụi mình…bắt chim.
    Rựa buông cái…bụp lặng im,
    Reo mừng Nồi Cháo Chim! Tim ngỡ ngàng…?

    Nhanh chân mình bước vội vàng,
    Chụp con chim ướt ngỡ rằng máu me?
    Đói lòng trí tưởng tượng khoe,
    Cái quần đùi bị rựa đe nát nhàu.

    Quần anh em vá ngày nào,
    Bây giờ nát bấy mặc vào sao vô?
    Phơi quần, quần chẳng được khô,
    Ngày mai anh tắm còn mô cái quần?

    Bây giờ còn vẫn tần ngần,
    Sau ngày hôm đó có quần nửa đêm?
    Chao ôi kỷ niệm khó quên!
    Cháo Chim chẳng thấy, tiêu thêm cái quần!!!
    Huhuhu!!!
    Thấy thương Từ Quan quá!!!
    PL
    May 11, 2018. 9:43am

  12. Gấu

    G không bị tụi nó đày đi KTM, vì rằng thì là nhà G ba me thì xấp xỉ 70, có mình ên G là 17 , (nhưng khg bẻ gãy được bất cứ cái sừng nào) nên được chúng cho qua (hú hồn!)
    Ba G hồi đó là nhà giáo về hưu, dân di cư tàu há mồm nên khi mất cờ thì rất là thê thảm, bao nhiêu lương khi chưa về hưu, sau khi đã chi tiêu còn dư thì đều gởi ngân hàng, vì thế cho nên sau đó, tuy không đi KTM nhưng cuộc sống lúc đó cũng thật là gian nan, ai oán, mà chắc là cũng không riêng gì mình…
    Mà anh Từ nè…nghĩ cũng hài thiệt chớ…tự nhiên cứ như là Lạc Long Quân tái thế (hổng biết có luôn Âu Cơ hông nữa) dzìa hoán đổi 50 -50 rừng – thành thị vậy đó, nên cuộc sống lúc đó nó cứ lộn tùng phèo hà, khỉ không chịu tiến hoá thì hú hú loi nhoi chạy theo ti-vi ngoài đường, hoặc đi kiện cái bồn cầu (só rì) vì nó lấy hết gạo… (nghe nẫu đồn) . Còn khỉ đã tiến hoá thì tự nhiên bỏ nhà bỏ cửa, bỏ tương lai sự nghiệp, hăm hở đi dzô rừng học lại cách làm khỉ chưa tiến hoá…
    Nhưng, sự tiến hoá nó đã lỡ áp đặt lên khỉ tiến hoá và không chịu tiến hoá nên bi giờ nó cứ lơ lửng như khinh khí cầu sắp hết…ga…(hehe…vì G hổng biết cái KKC nó bay bằng gì…)
    Câu chuyện anh viết rất thật, hấp dẫn lắm lắm, mà hấp dẫn nhất cái dzụ chém con chim, còn nữa,..G hổng biết có nẫu nào théc méc gì hông ta…

  13. Trầm Tưởng-NCM

    Hồi ký hay quá là hay! Té ra ai cũng có thời kỳ gian khổ thiếu ăn thèm cơm, cá, thịt sau 1975. Hồi TT dạy ở Quảng Ngãi năm 76-86, mỗi tháng mua được 13 cân vừa gạo vàng hoa khế sâu mọt vừa mì lát vàng khè, nửa ký thịt mỡ, nửa ký đường, 5 bao thuốc Nông nghiệp. Chợ thì gần trường nhưng không có đủ tiền mua nên thèm thịt cá quá trời. Tự..tăng gia sản xuất được đám rau lang, sáng sáng ngắt ngọn vô trưa nấu canh với muối, bột ngọt thấy cũng ngon ngon..Giờ nhớ lại thời kỳ gian khổ mà thấy ngậm ngùi!

    • từ mạnh long

      Quàng Ngãi có dính một phần vào trong cuộc đời của mình.
      TT còn có may mắn vì là giáo viên nên có tiêu chuẩn..cao đấy!
      MÌnh chỉ nhớ dầu hôi đốt đèn có tiêu chuẩn, còn ngoài ra không nhớ hoặc chẳng có tí thịt nào!!!!!
      Canh rau lang thấm sâu vào trong ký ức đến bây giờ vẫn còn thèm mỗi khi có dịp mua được rau, nhưng vị ngọt ngày xưa…khó tìm!
      Cám ơn TT đã dồng cảm, chúc luôn vui nhen…he….he………

  14. Phượng Lầu

    Chao ôi một câu chuyện thương tâm cười ra nước mắt!
    Từ Quan kể chuyện rất hấp dẫn và có duyên, đã lôi cuốn người đọc không thể dừng và còn hình dung ra được đây quả thật là “Túp Lều Tranh Hai Quả Tim Vàng”, trong đó người vợ đáng yêu đã khéo tay cuốn cá nhanh hơn để chồng cắn miếng vợ cắn miếng, và đi bắt chim mà cũng vác bụng bầu đi cho có cặp. Cử chỉ cao đẹp rất dễ thương và tình tứ, nhưng tình tứ nhất vẫn là “Hôm sau đó mình có mặc gì lúc đi ngủ hay không!?”
    Hihihi!!!

    • từ mạnh long

      Nếu nói về KTM, có nhiều kỷ niệm vui , buồn lẫn lộn!
      Có những cái đẹp và hạnh-phúc như chốn thiên thai, cũng có những cái buồn mà …CHẾT mới mới có thể dứt khoát được nỗi buồn!
      Có dịp nào đó anh sẽ viết về những chuyện này.
      Cám ơn PL đã ủng hộ cho bài viết rất ư là……không chuyên nghiệp.
      Be….heeee……

      • Phượng Lầu

        Vừa bước xuống phi trường Houston PL vội vàng vô sân để xem có ai còm thêm hay không. Nhìn tựa đề Nồi Cháo Chim nghe hấp dẫn quá, đã vậy cái đầu con chim thò ra khỏi tô cháo càng làm mình thấy hấp dẫn hơn khi bụng đang cồn cào đói.

        Vội vàng đọc trong lúc làm thủ tục giấy tờ, PL đã thấy hoàn cảnh sống ở KTM thật thê thảm và đau lòng muốn khóc, về tới nhà PL đọc kỷ hơn mới thấy thương tâm cho Từ Quan cũng như bao nhiêu nạn nhân đi KTM khác…

        May mà ngòi bút lạc quan và dí dỏm của Từ Quan đã làm người đọc đỡ nghẹn ngào, chua xót, nếu không thì:

        Lướt qua nước mắt lưng tròng,
        Đọc thêm lần nữa khóc ròng như mưa…
        PL

        • Thuỳ Dương

          Anh Từ nhắc “Ngược gió” khiến TD cay xé mắt ,nhớ hồi mới xuống KTM phải đi chặt rừng, phá rẩy làm đất năm ngang ngàn dọc, rồi chiều chiều hai Bố con gom lại để đốt , khói cứ ngược gió tạt về khiến nước mắt ràn rụa vì tủi thân và nhớ Sài Gòn muốn chít luôn .Những lúc đó Bố có hỏi lại giả bộ nói là tại khói làm cay mắt chứ con có khóc đâu!
          Hic hic hic….

  15. Thuỳ Dương

    Anh Từ diễn tả cảnh đoàn người âm thầm đi bắt chim thật là hồi hộp , làm người đọc cũng phải nín thở vì sợ con chim bay mất, ,,
    Rồi đến lúc ngỡ ngàng pha chút hài hước vì đó chỉ là cái quần bỏ quên làm cảm xúc người đọc cũng vở oà theo vì nồi cháo chim mãi chỉ là trong tưởng tượng … hic hic
    Đọc xong muốn khóc khi nhớ lại Tân Uyên. Cám ơn anh vì truyện rất hay và rất thật!

    • từ mạnh long

      Hi TD,
      Những ngày ấy thật khó quên, rất khó như ngày “Ngược Gió”.
      Cuộc đời và cuộc sống biến đổi không chừng, nhưng những gì sảy ra tạo thành những kỷ niệm in sâu trong ký ức, có lẽ mãi mãi hằn sâu trong tâm khảm.

      • Phượng Lầu

        Vậy thì Từ Quan có đặt tên con là “Từ Kinh Tế Mới” để nhớ mãi không quên hông?

      • Thuỳ Dương

        Anh Từ nhắc “Ngược gió” khiến TD cay xé mắt ,nhớ hồi mới xuống KTM phải đi chặt rừng, phá rẩy làm đất năm ngang ngàn dọc, rồi chiều chiều hai Bố con gom lại để đốt , khói cứ ngược gió tạt về khiến nước mắt ràn rụa vì tủi thân và nhớ Sài Gòn muốn chít luôn .Những lúc đó Bố có hỏi lại giả bộ nói là tại khói làm cay mắt chứ con có khóc đâu!
        Hic hic hic….

    • Nguyên Thủy

      NT cũng nhớ Tân Uyên đó…

  16. Tào Lao

    Hí hí , hầu ở KTM , TML có biết 3 cô nàng múa bài ,,, Tiếng chày trên sóc bam bô bị bể dĩa không hè 😜😜😜

  17. maylangthang

    Anh Từ có muốn về thăm lại vùng KTM ngày nào không? Bây giờ chắc không khổ như ngày xưa nữa đâu anh ạ!

  18. Hai Chai

    Đọc “ Nồi cháo chim” của tác giả TML ,bao nhiêu kỷ niệm buồn vui thuở đầu đời bất chợt ùa về theo lời dẫn truyện vừa dí dỏm mà cũng thật xót xa của những mảnh đời KTM , mà ai đã từng “ Ở trong chăn mới biết chăn có rận “ là như thế nào !
    Cám ơn anh TML đã gợi lại một thời nhớ mãi không quên …

  19. Nhỏ

    Hay quá, Hay ở cái rất thật đó anh TML ạ, có trãi qua cuộc sống ấy thì mới thuyết phục được người đọc như thế này. chuyện đọc vui lôi cuốn nhờ cái duyên của người kể nhưng lại nghe lòng rưng rưng đó anh TML. ( xí mê, cái khúc cuối đó, ko được ởm ờ cho người đọc théc méc, ráng nhớ lại khúc cuối đi rồi ….viết tiêp …hihi) Thân mến .

    • từ mạnh long

      Cám ơn Nhỏ thật TO!
      Như đã dẫn:
      “Nhưng thực sự không nhớ một điều là:
      Hôm sau đó mình có mặc gì lúc đi ngủ hay không!?
      Be…eh….he…hee….heeeeeee………!!!!!!!”

    • Gấu

      Hú…hú…Nhỏ hú…Nhỏ….ơi…
      Khi nào bác Từ trả lời cái dzụ khúc cuối đó thì Nhỏ hú G biết dzới nghen Nhỏ…(thiệt là théc méc à…)

Hãy gởi những lời bình luận thân thương đến với mọi người.

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.