Hoàng Linh
Hồn thủy thủ chết từ đêm nguyệt tận
Bóng nhân ngư ôm mặt khóc trên gềnh
Sóng cuồng nộ thay cho lời phẫn hận
Biển nghìn thu nguyền rủa kiếp lênh đênh
Đêm trăng sáng những linh hồn trỗi dậy
Ngắm vành môi vũ trụ nở nụ cười
Rồi chuyển mình theo điệu múa chơi vơi
Họ ngất ngưởng với cung đàn si dại
Hồn thi sĩ đứng yên nhìn đồng loại
Tứ thơ vừa thoáng hiện biến tan ngay
Một ý nghĩ lớn nhanh thành khắc khoải
“Tìm Sappho hồn cổ đại đêm nay”
Sappho! Nàng nữ sĩ thành Athens diễm lệ
đã yêu chàng thủy thủ trẻ hơn mình
Hai thế hệ, hai giai tầng lạc điệu
Xót xa tình nàng đã chọn quyên sinh
Bao thế hệ thi nhân còn nhớ mãi
Đoạn kết buồn rơi lệ cả thần linh
Biển Hy Lạp chắc vẫn còn thương cảm
Như hôm nào nàng vĩnh biệt bình minh.
∞∞∞