Lê Đàn

Ôm cả Đông Hà trong nón nhỏ/ Mai xa nhớ lắm phố chiều mưa.
Thương Đông Hà, quê hương thời thơ ấu
Nhớ Đông Hà giọt lệ giấu từng đêm
Nơi xứ người tiếng ai đó rất quen:
“Anh phải sống!” quay thuyền về cố xứ!
“Nửa chừng xuân” xa Đông Hà tuổi nhỏ
“Hồn bướm mơ tiên” tìm kiếm thiên đường
Dũng, Loan đâu có “đoạn tuyệt” yêu thương
Bài trần thuyết năm nào y nguyên đó
Trần Hưng Đạo, áo dài bay dốc phố
Chiều tan trường nắng đổ bước chân ai
Phan Bội Châu kiêu hãnh phố ban mai
Bên Trưng Trắc nhớ giàn hoa thiên lý
Xưa, phố nhỏ trăng lên sau phượng vỹ
Tuổi học trò, háo hức ánh trăng Thu
Những ước mơ tinh khiết nắng vô tư
Hồn nhiên hát, má môi hồng ửng đỏ
Tôi tìm về đường xưa quen lối nhớ
Phố đổi thay tên bở ngỡ ngập ngừng
Xúc động dâng trào giọt lệ rưng rưng
Đôi mi ướt đẫm từng trang ký ức
Tôi khi không thành người con luân lạc
Da diết thương, da diết nhớ Đông Hà
Trống Bát Nhã chùa xưa chuông êm ả
Chờ sen về mua nửa “gánh hàng hoa”
∞∞∞






