LẠC DẤU TÌNH THƠ

 Âu thị Phục An

( Tưởng nhớ Mười Carbon)

Doi_cu 

Những buổi sáng trước khi vào lớp Hạ và Ướt Mi thường chen lấn với tụi học trò để mua cho được hai ổ bánh mì bơ thơm ngon.
Mua xong hai đứa hí hửng chạy ra gốc anh đào, tựa lưng vô gốc cây cùng nhấp nhám vị ngọt và hương thơm của bánh.
Buổi sáng còn nhiều hơi sương trên lá cỏ, bài Pháp Văn chưa làm, bụng đánh lô tô, hai đứa ngẫm nghĩ mãi” có nên cúp cua không?”
Sợ nhất là cô kêu lên đọc bài, không hiểu sao Hạ đọc tiếng Pháp không được, tiếng Anh thì còn có thể, giờ Pháp Văn thật là ngán ngẩm. Ướt Mi cũng chẳng hơn gì, mỗi khi đứng lên đọc bài hai hàng mi rậm của nhỏ chớp lia, rồi nước mắt bắt đầu ứa ra, cô sợ quá, cho nhỏ ngồi xuống. Không phải Ướt Mi ra chiêu đâu, mà thật sự nhỏ mau nhè, mít ướt chịu không nổi.
“ Hạ ơi! Bay nhé?”
Lớp học cũng lạ, thiết kế có cửa hông, cô giáo loay hoay trên bục, khi cô vừa quay lên bảng là hai đứa khom mình ôm cặp chuồn lẹ, chỉ có Hương Liên và Thúy Bảo ngồi sau lưng phát hiện.
Nhưng không sao, hai đứa không lo, sắp nghỉ hè rồi, đứa nào cũng học không vô mà…

Cỏ xanh, trời trong vắt khi sương đã tan hết, trên cao lá thông lấp lánh dưới nắng, một chút gió lạnh mang đầy mùi hương cây cỏ thấm sâu vào buồng phổi hai đứa. Ôi chao, một buổi sáng tuyệt vời. Hạ hát nho nhỏ” rước em lên đồi, cỏ hoang ngập lối…”
Khoác tay nhau, hai đứa bắt đầu lang thang trên đồi…
Đi mãi đi mãi , rồi đổ dốc xuống bờ hồ Xuân Hương.
Nếu nằm xuống mà lăn thì chắc khoái lắm, ôi , nếu mình là con trai, sẽ chơi liền, hén nhỏ?
Hạ ao ước , còn Ướt Mi thì ngoác miệng cười, nhỏ hay nói, hay cười, mà lại cũng hay nhè, bốc kinh khủng luôn, nghĩa là tính khí khi nắng khi mưa, vậy mà có nhiều cái đuôi theo lẳng nhẳng mới …dễ ghen tị chứ!
Còn Hạ đó hả? Hạ hiền khô à, nhát nữa chứ!
Hôm qua nè, khi Hạ bước lên xe đò để về nhà thì xe không còn chỗ ngồi, trời ơi con gái mà đu theo xe thì coi sao được, Hạ luống cuống nhìn quanh, thời may có một anh chàng đứng lên nhường chỗ, anh nầy mặc đồ của Hướng Đạo, Hạ lí nhí cám ơn…., từ đó cho đến lúc xe về đến Chi Lăng , Hạ luôn cúi mắt nhìn xuống, vì anh chàng kia cứ” chiếu tướng “ Hạ hoài, còn tủm tỉm cười nữa chứ.
Sáng giờ hai đứa cứ mãi líu lo chuyện gì không đâu, nên Hạ quên kể cho Ướt Mi nghe chuyện hôm qua, nhưng mà Hạ thấy sao sao í, có gì bâng khuâng trong lòng không hiểu rõ, cũng không biết nói với Ướt Mi như thế nào, sao mà ánh mắt anh chàng Hướng Đạo đó cứ…vương vướng trong lòng Hạ.
Hai đứa nắm tay nhau chạy ào xuống dốc…ha ha…, hai đứa khoái chí cười hết ga luôn.
Nhưng kìa, có mấy người lố nhố bên bờ hồ đang trố mắt nhìn, quê quá, hai đứa đứng khựng và cùng há hốc mồm nhìn lại họ. Ôi! Toàn là màu áo Hướng Đạo, toàn là con trai, Hạ mắc cở níu Ướt Mi bước đi thật nhanh.
“ Chị ơi! Chị gì ơi!”
Ai đó lên tiếng gọi làm hai đứa giật mình quay phắt lại.
Ồ, một khuôn mặt quen quen.
Anh chàng vừa lên tiếng gọi vội vàng bước tới cười…xã giao.

“ Xin lỗi, có phải chị…học Bùi Thị Xuân…hôm qua …, ồ, không ngờ gặp lại chị, xin chào chị.”
Hạ bỡ ngỡ, nhưng nhanh chóng nhớ ra anh chàng nhường chỗ ngồi trên xe hôm qua, không hiểu sao Hạ như cứng lưỡi không thốt ra được lời nào, hồn bay mất tiêu. Ướt Mi lanh chanh.
“ Dạ xin chào các anh, các anh đang làm gì mà ngó bộ vui quá vậy?…”
“ À, tụi tui đang nấu cơm, mời hai chị cùng ăn cơm luôn nhé?”
Hạ ái ngại kéo tay Ướt Mi ra dấu từ chối, nhưng nhỏ phủi tay Hạ ra, láu táu:
“ Ồ, ăn cơm há? Tụi mình cũng đói rồi đây”
Hạ e ấp nhưng Ướt Mi thì …thiệt tình không biết nói sao, nhỏ tung tăng như đi bắt bướm vậy, nhưng mà cũng hay, có Ướt Mi lăng xăng cũng vui, khiến cho cả bọn không mấy chốc mà đã thấy thân nhau thêm một chút.
Hạ không làm gì, chỉ ngồi nhìn mọi người và chỉ biết cười.
Cả bọn họ gồm sáu người, là dân Quy Nhơn, lên Đà Lạt cắm trại. Ai cũng vui vẻ cả.
Anh chàng hôm qua tự giới thiệu tên Mười – Phạm Văn Mười – rồi cũng giới thiệu tên các bạn, Hạ và Ướt Mi cũng cho biết tên mình.
Vui thật, người nhóm lửa, người vo gạo, người chiên khô…
Con trai mà rành nấu bếp ghê, đúng là dân hướng đạo có khác…

10 Carbon                     Mười Carbon cùng nhóm bạn Hướng Đạo Bình Định

Mười có nước da nâu đen, sóng mũi cao, nhưng Hạ thích nhất là đôi mắt nâu có hàng mi cong như con gái. Hạ gọi Mười là Phạm Mắt Nâu.
Một lần Mười nghịch ngợm lục cặp học, rồi lấy luôn cuốn sổ tay ghi chép của Hạ.
Tức anh ách, vì đêm hôm trước Hạ mới viết được một đoạn tùy bút mà Hạ rất thích, Hạ viết về cái màu vàng của ngọn đèn đêm bên hông cư xá, nơi đó, những buổi tối trời mưa Hạ vẫn từ cửa sổ nhà mình nhìn ra và bao giờ cũng thấy lòng mình xao xuyến bởi cái đẹp của những hàng mưa rơi xiên xiên loang loáng dưới ánh đèn. Đẹp và buồn chi lạ.
Hạ đa cảm lắm, điều gì làm tâm hồn Hạ xao động Hạ đều muốn ghi lại hết.
Hạ đa cảm như cỏ non, như sương mai, như ánh trăng trên đồi, như nụ hồng, như nước róc rách bên khe suối, như thác ngàn, như chim muông…
Tất cả, Hạ đều viết vào cuốn sổ tay đó.
Vậy mà Mười lấy mất, bao nhiêu ý nghĩ, bao nhiêu tâm trạng, nỗi xuyến xao của Hạ, Mười đều đã đọc và thấy hết còn gì…
Tức ghê.

Chiều hôm đó Mười và Hạ cùng ngồi dưới gốc thông, trên tay Hạ là cuốn Tuổi Ngọc, còn Mười thì lẩm nhẩm hát nhỏ ”… từ lúc đưa em về, là biết xa nghìn trùng…”
Hát ư ử một hồi Mười than buồn ngủ quá, Hạ kêu Mười cứ ngủ đi, Hạ đọc sách!
Mười nằm dài cạnh chân của Hạ, đầu kê lên cánh tay, nhắm nghiền mắt, khi đó Hạ không đọc sách nữa mà cầm cuốn Tuổi Ngọc che hờ nắng cho khỏi chói mắt Mười.
Gió chiều thổi những lá thông lao xao trên cao.
Đồi Cù bình yên vô cùng.
Phía dưới chân đồi, mặt hồ Xuân Hương phẳng lặng dịu dàng dưới nắng ấm.
“ Mười ơi! Dậy đi, chiều lắm rồi , Hạ phải về”
Mười thức dậy ngơ ngác, rồi mỉm cười ngồi lên. Hạ nói:
“ Hạ phải về, xuống trại lấy sổ tay trả lại cho Hạ nghen, mau lên”
Mười phủi những cọng cỏ khô dính trên áo, vươn vai:
“ Mười không trả đâu, à, mà thế nầy, nếu Hạ cùng Mười đi một vòng hồ thì Mười sẽ trả”
“ Trời đất! đi một vòng sao nổi chứ, xa như vậy, đi đến tối rủi hết xe làm sao?”
“ Hết xe mình đi bộ chứ sao?”
Mười nói xong đã rảo bước thật nhanh, Hạ lúp xúp bước theo, bụng giận quá chừng.
Nhưng kìa, Mười chợt quay lại nắm tay Hạ.
Hạ ngỡ ngàng, muốn giựt tay ra nhưng Mười nắm thật chặt, bàn tay ấy của Mười sao nóng ấm quá làm Hạ thấy chao đảo. Mười năn nỉ:
“ Mình đi một vòng hồ nhé, mai Mười về Quy Nhơn rồi”
Chân Hạ muốn sụm, Hạ thảng thốt:
“ Sao đến giờ mới nói chứ?”
Mười im lặng không nói gì, ngay phút ấy Hạ nghĩ, “ có đi mười vòng hồ Hạ cũng đi Mười ơi!”

Cái đau lói trong tim Hạ, Mười không hề biết…
Hai đứa nắm tay nhau lặng lẽ đi mãi…, một vòng hồ thôi sao nghe nặng từng bước chân?
Cũng không biết nói gì? Tại sao Mười hay hát” như cánh vạc bay”? tại sao“ từ lúc đưa em về, là biết xa nghìn trùng…”
Có lẽ bước chân hai đứa đều loạng choạng ngã nghiêng…
Gió lạnh đã thổi về, không biết đã mấy giờ? Nắng chiều đã tắt, thành phố đã có những ánh đèn yếu ớt từ xa.
Còn chuyến xe cuối, nhanh lên Mười ơi!
Đã nhìn thấy chiếc xe đò chạy tới, hai đứa rảo bước thật nhanh, đi như chạy, Hạ mỏi chân quá chừng, Mười như kéo lê Hạ chạy theo vậy.
Vừa thở dốc hai đứa vừa vẫy tay đón xe, bỗng thật nhanh, Mười quay sang ôm đầu Hạ và cúi hôn lên mắt .
Mười thì thầm trên tóc Hạ:
“ Tạm biệt cô bé, mùa hè sau mình lại gặp nhau nghe Hạ”
Tim Hạ đập liên hồi, mọi thứ diễn ra quá nhanh, Hạ như say, run run bước lên xe, muốn khóc.
Mười ác quá, hai đứa thậm chí còn chưa kịp cho địa chỉ của nhau.

… Lâu lắm về sau nầy, dễ chừng đã hơn 40 năm, Hạ không hề có tung tích gì về Mười.
Dâu bể chập chùng, những nghiệt ngã đổ xuống những bờ vai nhỏ, tuổi xuân trôi đi cách nào cũng không nhớ nổi.
Trong mênh mông của thời gian , mỗi khi nhớ về Đà Lạt, là nhớ đến vô vàn kỷ niệm, của bạn bè, của người thương, cái thương không bao giờ dám ngỏ.
Có khi có cơ hội để về thăm Đà Lạt, Hạ đã bỏ qua không đi, nghe người ta nói” về Đà Lạt làm gì??chỉ thêm đau”
Ướt Mi cũng không biết đã biền biệt phương nào.
Nhưng rồi một người bạn cũ trong nhóm hướng đạo ngày ấy đã tìm được Hạ nhờ internet.
Qua người bạn ấy, Hạ mới biết Mười đã qua đời.
Mười không phải là lính Việt Nam Cộng Hòa, cũng không phải là ” ác ôn”, có lẽ khi đó Mười chỉ là một sinh viên, thế mà Mười lại chọn một cái chết quá oan nghiệt cho nỗi tuyệt vọng của mình.
Nghe nói Mười cắt mạch máu rồi nhảy xuống giếng sâu.
Đôi mắt nâu buồn ngày xưa ấy đã khép lại vĩnh viễn.
Hạ không dám về Đà Lạt nữa …

ΦΦΦ

68 bình luận

Filed under Âu thị Phục An, Tác Giả, Tùy bút

68 responses to “LẠC DẤU TÌNH THƠ

  1. Thỏ con

    Lạc dấu tình thơ bây giờ chỉ còn là kỷ niệm thật dễ thương mà dễ gì có được…tình tiết của Âu Thị Phục An kể rất hay một tình cảm nhẹ nhàng đáng trân trọng.

  2. Hoàng-Phong

    Hihihi…thì đó. Chính vì sợ vô phòng VIP đó nên anh chả dám. Có câu: con thầy, dzợ bạn, gái cơ quan là đại kị mờ Nai Con.

    • Nai Con

      Theo em nghĩ: con thầy, dzợ bạn là đại kị , chứ còn gái cơ quan thì cứ tới ,,, vì em nghe thời buổi bây giờ ở công sở, gái cơ quan ngủ trưa ở công sở có nhiều chiện vui lắm đó,,,như là những chuyện “Xe cán chó, chó cán xe” vậy đó anh HP.

  3. âu thị phuc an

    Các bạn thân mến, bạn của Mười, và bạn của PA!

    PA đang ngồi ở điểm dịch vụ internet để gõ những dòng nầy gửi đến các bạn đây, vì máy tính của An hư rồi mà thợ nói đã hư luôn, nghĩa là ” die” đó, chết ngắc luôn rồi.
    An đã đọc hết các comments của các bạn, đọc mà thấy trong lòng có một nỗi đau, đau vì nhớ Mười, và có nhiều nỗi thương, thương là thương các bạn CDNTH của Mười, của một thời mà tình yêu là một điều gì đó trong như ngọc và đẹp tinh khôi., mà nó cũng mơ hồ không thể nào nhận ra nếu trái tim hơn 40 năm sau vẫn còn đau và thương nhớ một người.
    PA tâm sự với các bạn một chút đây và cũng xin lỗi vì đã không thể recom cho từng bạn được.
    PA rất vui vì qua đây mới biết thêm được vài điều dễ thương về Mười, điều đó có nghĩa là cô bé HẠ đã không chọn nhầm người , há các bạn?
    Nhìn Mười trong hình mà lòng nhói đau, thương người mệnh bạc, thế thì thôi.
    Giờ An phải chạy về nhà cho cháu ngoại bú (bình),
    Thân chúc các bạn luôn vui khỏe bình an.
    ATPA.

  4. VOQUANGHIEN

    Gởi tặng PA một bài hát của ” LẠC DẤU TÌNH THƠ ”

    • âu thị phục an

      Cám ơn Hiện về bài hát nghen, cám ơn hơi muộn vì lâu nay máy của An bị hư, rồi bận việc nhà đến giờ mới rảnh đó Hiện ơi…
      Chúc Hiện luôn vui nha.

  5. Em ghé thăm chị An Âu đây!Bộ máy chị tu sửa xong rồi hả?Hèn dzì, nhớ xối xả, nhớ lan cháy cả “tỳ bút”- một thời áo trắng bay bay trêu các cây si…lé mắt phải hông?…
    Chúc chị Phục An luôn vui và viết dày dày, thật đầy,.tình…cứ “lưu luyến” mãi còn đây, trong ta nghen!

    • Ahhhh,,, thì ra bộ máy của chị PA. có vấn đề ,,, hèn chi Thắng email có chữ “xin Mười (Carbon)” thui, mà chị trả lời lại tràng giang đại hải như sau:
      “Thắng xin token Chí Việt for Mười (10 Carbon) to register Thắng above trang cho friends of Mười thưởng expressions follow Chí.” 🙄 🙄 🙄
      Hết biết luôn !!!

  6. Trần Cát Lân

    Anh chị và các bạn thân mến.
    Chị Phục An có biết bài Lạc Dấu Tình Thơ của chị đang đăng trên trang nhà và biết cả nhiều anh em vào trò chuyện.
    Chị nhờ Cát Lân chuyển lời cùng anh em là chị có viêc gia đình cần giải quyết. Ngày mai bằng mọi cách chị sẽ vào giao lưu cùng anh em mình.

    • Lu Linh

      Em Xin cảm ơn thông báo của chú Trần Cát Lân á .dẫy bây giờ em đi ngủ sớm hén .

    • TCL ơi ..Hồi dó mìh ko học lớp b5 với Mười Carbon và vơi Xuân đen nhuwg mình biết 2 bạn vì 2 bạn nổi tieng wa trời .hôm nay dọc bài LDTT của PA .mìh cafg thêm xót xa .bùi ngùi thuog cho 2 bạn mìh vấn số .xin dược thaafp một nén nhag tuowrg nhớ 2 người bạn thân thương một thời áo traasg Cuwowfg Dể ngày xưa ….

  7. Hoàng-Phong

    TB. Hồi đó, đi chơi mí bạn bè trai gái. HP rất ngây thơ, vô tư. Xuân Đen thì rất đa cảm, âm thầm iêu lung tung (thể theo lời Xuân tâm sự) nhưng không thố lộ. Chỉ có Mười Đen nhà mình (theo như Lạc Dấu Tình Thơ) thì quá hay và bản lãnh quá. Hihihi…

  8. Hình như lúc ấy Hùng Con cũng có wen em Bùi Thị Xuân nữa đó chị PA. à …

  9. Hoàng-Phong

    Đọc Lạc Dấu Tình Thơ chân tình, dể thương của Phục An làm HP nhớ lại bao nhiêu kỷ niệm thân yêu ở trường trung học Cường Để, Quy Nhơn. Xin cám ơn Phục An nha.
    Mười-Carbon Phạm Văn Mười, Xuân-Đen Nguyễn Xuân, và HP học cùng lớp B5. Tuy cùng lớp, nhưng HP chỉ là một học sinh tầm thường. Ngoài giờ học, chỉ biết đi tập võ, vui chơi với bạn bè trong lớp, cùng các xí muội như Kim Quy, Tường Vi, Hoài Trinh… hái hoa bắt bướm, và mơ mộng làm thơ. Ngược lại, Mười Carbon và Xuân Đen sinh hoạt, ảnh hưởng rộng lớn trong và ngoài trường Cường Để. Cả hai chàng đã từng ra ứng cữ trong ban quản trị đại diện trường. Nếu nhớ không lầm thì Mười là TB thể thao, và Xuân là TB trật tự của trường CĐ. Thật tình cờ, có lần HP theo gia đình đi Đà Lạt chơi mùa hè. HP có gặp Mười ở đồi Cù (không biết có phải thời gian hắn quen PA hay không ha??).
    Thời gian trôi qua mau. Mấy mươi năm quay cuồng với cuộc sống. Vô tình quên đi những kỷ niệm thân thương đã có. Hai bạn Mười Carbon và Xuân Đen cũng đã ra đi không bao giờ trở lại. Lạc Dấu Tình Thơ của Phục An là dấu nối kéo chúng ta trở lại với những gì dể thương, ngây thơ, và rất chân tình.

  10. Trong tấm hình “Mười Carbon cùng nhóm bạn Hướng Đạo Bình Định”
    Chị PA. có còn nhận ra Mười Carbon không vậy? 🙄

  11. Tào Lao

    Năm ấy Tào Lao cũng có biết Hạ đó chi PA ơi,,, nếu có dịp gặp lại Hạ, chi PA. nói dùm với Hạ là TL. gởi lời thăm nhé chị . 😆

  12. Chị Phục An ơi, một kỉ niệm quá đẹp về vẻ hồn nhiên của thưở học trò, nhưng đoạn kết bùi ngùi quá chị ơi… thật tội nghiệp cho cuộc đời ngắn ng ủi của Mười Carbon…
    Hàng năm Thắng và bạn bè thường lên Đà Lạt vào dịp hè, Khi đó Thắng cũng có quen biết mấy cô nữ sinh Bùi Thị Xuân với những tà áo dài xanh rất dễ thương , nhưng hồi đó tính của Thắng rất nhút nhát, phải chi dạn dĩ và đào hoa như Mươì Carbon thì chắc giờ nầy cũng có truyện viết dễ thương như chị để cho bạn bè thưởng thức .
    Chúc chi vui nhiều nghen 😛

  13. Chỉa sẻ với ATPA câu chuyện buồn vời vợi…một hồi ức đẹp !

  14. VOQUANGHIEN

    Lần đầu tiên đọc bài viết này của PA tôi cảm thấy thật xúc động , khi viết về những kỷ niệm một thời mà lứa tuổi của chúng ta đã đi qua . Nhưng thật đặc biệt , câu chuyện kể này nhân vật chính lại là một người bạn cùng khối lớp với mình . “Mười carbon” tên của bạn mà chúng tôi thường gọi , vì nước da của bạn hơi ngâm đen nên bọn tôi gọi thế . Làm sao nói hết được những kỷ niệm khó quên của tôi & Mười của những ngày sau giải phóng . Nhậu chết bỏ… đứa gục đầu trong thùng phi nước , đứa lết được tới chùa Long Khánh ngã trước sân chùa , đứa ráng đạp xe để về Phước Hiệp thì đến chợ dinh té ngã… riêng tôi lết tới nhà để rồi một giấc ngủ chưa từng thấy gói gon 24 giờ đếm bước trôi qua . Rồi …… Mười lại lặng lẽ ra đi không kịp chia tay với bạn bè , một cái chết mà người hướng đạo sinh đã chọn trước thì không ai cứu nổi . Không ngờ hôm nay PA nhắc laị kỷ niệm của mình , một kỷ niệm ngày nào của đồi Cù Đà Lạt . Hy vọng Mười sẽ đọc được và sẽ ấm với lòng mình ở bên kia thế giới .

  15. Trần Cát Lân

    Chị bạn mới quen ơi! Tôi như ngây ngất khi đọc xong truyện này. Văn nhẹ nhàng như cô bé tuổi ô-mai, khúc chiết, lấp lửng nhưng đầy tính dẫn dắt…Lời văn đẹp lắm cô bé Hạ của ngày xưa ơi!
    Phục An bạn ơi, bạn nhờ tôi hai chuyện của bốn mươi năm về trước, quãng thời gian không ngắn cho một đời người, mà nó lại nằm trong giai đoạn chúng ta như đàn ong vỡ tổ, bay khắp bốn phương trời! Nhưng hình như trời thương cho tình bạn, khiến cho việc tìm kiếm được viên mãn và tôi đã chuyển hết cho Phục An rồi đấy nhé.
    Cuộc điện thoại chiều tối qua, mặc cả về giá cã coi như kết thúc: Bạn thiếu tôi một năm cafe- nhớ chứ? (Tôi phải đem lên đây, như là một sự Công chứng à nghen.).
    Cảm ơn Phục An thật nhiều- chúc bạn nhiều an lành.
    ——————————————————————————————-
    Mười carbon ơi.
    Hôm nay tên của mầy đã về với trang nhà đây. Người bạn gái “từ lúc đưa em về, là biết xa nghìn trùng…” của mầy, tao thấy vẫn còn nhớ mầy thật nhiều như mới ngày hôm qua vậy. Vui chứ Mười?
    Trần Cát Lân mong rằng ở chốn nào đó Phạm Văn Mười sẽ mỉm cười cho những tình bạn cùng trường và cho một người con gái Đà Lạt thưở xưa…
    Mười ơi!

    • Mây Lang Thang

      Dẫy Mây Lang Thang có được ké phần Café hông anh Cát Lân?

    • âu thị phuc an

      Mười ơi!!!!!

    • Mười ơi .bít mấy bùi ngùi ..
      Thân về gió bụi .cát vùi còn đâu .
      Thời gian .nước chảy qua cầu ..
      Còn chăng kỉ nệm .đêm thâu nhớ Mười .
      Cường Để vắng bóng Mười rồi..
      Bây giờ ta lại ngậm ngùi nhớ nhau .
      Thôi cùng nén lại thương đau .
      Rồi đây mình củng gặp nhau nhé Mười ..
      Một chút tâm tình của Hồng Linh nhớ về Mười Carbon nhân đọc bài viết LDTH của ATPA …….

  16. Nguyên Thủy

    “Mười thì thầm trên tóc Hạ:
    “ Tạm biệt cô bé, mùa hè sau mình lại gặp nhau nghe Hạ”
    Tim Hạ đập liên hồi, mọi thứ diễn ra quá nhanh, Hạ như say, run run bước lên xe, muốn khóc.
    Mười ác quá, hai đứa thậm chí còn chưa kịp cho địa chỉ của nhau.

    … Lâu lắm về sau nầy, dễ chừng đã hơn 40 năm, Hạ không hề có tung tích gì về Mười.
    Dâu bể chập chùng, những nghiệt ngã đổ xuống những bờ vai nhỏ, tuổi xuân trôi đi cách nào cũng không nhớ nổi.”

    Kỷ niệm đơn sơ vậy đó nhưng để lại vết hằn mãi đến ngày sau…
    Cảm ơn chị Phục An đã kể lại kỷ niệm về anh Mười Carbon- một nhân vật Cường Để ngày xưa…

  17. NĐD

    Đọc “Lạc dấu tình thơ “của Phục An làm nhớ lại ngày xưa ghê ! Nhất là Mười Carbon ngày nào. Lúc còn lớp 6, lớp 7 thì có nhưng hôm không có giờ học sáng nhưng mới 7h sáng , còn nằm nướng trong mùng thì đã nghe Mười đứng trước nhà kêu dậy đi đá banh với lớp khác. Lần cuối gặp Mười là vào khoảng cuối tháng 3/75 tại Sài Gòn.
    Ơ Hướng Đạo thì khác đoàn nhưng thỉnh thoảng cũng có trại chung. Nhớ Đà lạt ngày xưa với Đồi Cù, Datangla…Nhưng bây giờ , trở lại Đà lạt tuy là có nhiều thứ hơn, màu mè hơn, nhưng vẻ hồn nhiên ngày xưa không còn nữa, thật là rất tiếc…

    Như Hai Lúa nói, Mười và Xuân ai cũng biết , lại cùng là bạn cùng lớp với mình, nay hai bạn đã ra đi, thật kiếp người hữu hạn…!

  18. Nhỏ

    Âu Thị Phúc An thân mến , Kỷ niệm đẹp nhưng kết thúc sao buồn quá ?

  19. Hai Lua

    Lâu lắm rồi mới có người nhắc đến Mười Carbon , mà người đó không phải là dân Cường Để , người đó không phải là dân Qui Nhon , mà người đó là Âu Thị Phục An một thân hữu của trang nhà chuúng ta . Mặc dầu quen nhau trong thời gian ngắn ngủi nhưng Phục An lại có những kỷ niệm khó quên với Mười Carbon . Học sinh Cường Để trong những niên khóa đó không ai mà không biết Xuân Đen và Mười Carbon , thật là buồn cả hai bạn đó đều đi xa .
    Cảm ơn Phục An rất nhiều vì đã nhắc đến Mười Carbon một người bạn thân thiết , lãng tử , nghệ sĩ của chúng ta .Ở một nơi nào đó chắc Mười Carbon rất là hạnh phúc vì đã có người còn nhớ đến mình , mà người đó lại là Âu Thị Phục An một người bạn gái mà Mười Carbon chỉ gặp trong thời gian thật là ngắn ngủi. Chúc Phục An sức khỏe và nhiều niềm vui.

    • Hoàng-Phong

      Hì Hai Lúa…Mấy tuần trước Hai Lúa xuống OC mà HP bị có khách trong văn phòng, không đi cà phê dí HL được. uổng quá. Hai Lúa cũng đừng bùn nha. Khoảng 2 tuần nữa hết mùa chay, HP sẽ lên kéo HL đi ăn thịt…sống đền bù nha bạn già. He he he….

Gửi phản hồi cho VOQUANGHIEN Hủy trả lời

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.