Thiên Di-Phạm Văn Tòng
EM
Má ửng hồng rám nắng chiều
Đôi con mắt liếc nghiêng xiêu tình sầu
Biết bao nhiêu nỗi cơ cầu
Đồng tiền má lúm gieo sầu cho ai
Gót son nhẹ bước phố dài
Áo đôi tà lộng mảnh mai chiều tàn
Bài thơ trào xuống mênh mang
Ai làm thi sĩ? Ai mang tình cuồng?
Trăng tròn đôi tám trăng buông
Nụ cười răng khểnh gieo muôn muộn phiền
Có chàng thi sĩ giả điên
Yêu em yêu khắp muôn miền cỏ hoa
TÔI
Ngày ngày gác nhỏ lén nhìn
Nhìn ra đầu ngõ thầm xin người về
Thời gian nhàn nhã lê thê
Em tan học muộn: tối về tôi say
Đem đêm vo lại với ngày
Đơn phương tôi khắc đôi tay dại khờ
Cái gì cũng hóa thành thơ
Cái gì cũng bỗng ơ thờ buồn tênh
Biết đâu mà đáp mà đền
Bởi duyên một phía không tên với người
Tên em là nụ hoa tươi
Tên tôi là một nụ cười vô vi
VÀ QUI NHƠN
Nhìn Tháp Đôi nhớ ngày nào
Nước nguồn tuông chảy xôn xao Đôi Cầu
Trước đồi Ghềnh Ráng nguyện cầu
Thi nhân mua bán trăng sầu nơi mô?
Sóng bạc đầu, biển nhấp nhô
Em cười em nói bên mồ thi nhân
Bãi tắm buồn, gió phù vân
Đôi hàm răng đó trắng ngần thiên thu
Kiếm Trần Hưng Đạo tít mù
Chém bao giông bão âm u thị thành
Qui Nhơn ơi tình mỏng manh
Một thời mộng ảo tuổi xanh tuyệt vời
∞∞∞

