Category Archives: Vũ Thế Thành

Trẻ không chịu nhớ, già mới nhớ

Vũ Thế Thành

me-gia-2
Mẹ cô bạn tôi, 90 tuổi, vừa cầm quyển sách tôi tặng, chỉ mới nhìn tựa đề “Những thằng già nhớ mẹ” đã lẩm bẩm:“Trẻ không chịu nhớ, đợi đến lúc già rồi mới nhớ”. Nhận xét của người già thường lẩn thẩn, nhưng ngẫm lại nhiều khi nhức nhối. Tiếp tục đọc

30 bình luận

Filed under Tác Giả, Truyện Ngắn, Vũ Thế Thành

Ai mua thơ tôi bán thơ cho…

Vũ Thế Thành

ai-mua-thoCô cháu gái hỏi tôi: “ Bác viết văn hay lắm. Chắc bác làm thơ cũng hay”. Con bé này giỡn chơi, 22 tuổi đầu, thi đâu đậu đó, tưởng thơ văn là bài luận mẫu, dễ như nhón hạt điều cho vào miệng ăn vặt.

Vũ Thế Thành (tuyển tập ” Những thằng già nhớ mẹ) Tiếp tục đọc

9 bình luận

Filed under Tác Giả, Truyện Ngắn, Vũ Thế Thành

TRẢ SÚNG ĐẠN NẦY

Vũ Thế Thành

giatuvukhi

“….Trả súng đạn này, khi sạch nợ sông núi rồi
Anh trở về quê, trở về quê, tìm tuổi thơ mất nơi nao…”
(Một mai giã từ vũ khí – Trịnh Lâm Ngân)

Tiếp tục đọc

9 bình luận

Filed under Tác Giả, Truyện Ngắn, Vũ Thế Thành

SÀI GÒN , CÀ PHÊ VÀ NHẠC SẾN

Vũ Thế Thành

Culture

“…Tách cà-phê ấm môi,
Mình ngồi ôn lại những phút vui trôi qua mất rồi…”
(Hai mùa mưa) Tiếp tục đọc

35 bình luận

Filed under Tác Giả, Truyện Ngắn, Vũ Thế Thành

Chơi với tủ lạnh

Vũ Thế Thành
tulanhTủ lạnh không an toàn như nhiều người tưởng. Ngăn chứa rau quả có thể chứa lượng vi khuẩn cao gấp 750 lần mức cho phép. Thức ăn để ngoài được chừng vài giờ, nhưng để trong tủ lạnh có thể được vài ngày. Tủ lạnh (kể cả đông lạnh) không thể giết chết vi khuẩn, mà chỉ làm chúng tạm ngừng hoặc chậm phát triển mà thôi..

Những điều căn bản

Tầm nhiệt độ từ 5 đến 60 độ C là khoảng nguy hiểm nhất để vi khuẩn phát triển. Lưu trữ thực phẩm cần né vùng nhiệt độ này. Tiếp tục đọc

2 bình luận

Filed under Tác Giả, Vũ Thế Thành

KHOAI TÂY CHIÊN

Vũ Thế Thành

khoai_tay

Đâu cần lăn tăn với khoai tây chiên acrylamide

Acrylamide là độc chất gây ung thư. Điều này khoa học đã xác định khi thử trên chuột. Nhưng acrylamide chỉ sử dụng trong công nghiệp thuốc nhuộm, bột giấy, chất dẻo, xử lý nước,…nếu có rủi ro cũng chỉ quanh quẩn trong bệnh nghề nghiệp (ngấm qua da hoặc không khí). Xui xẻo là vào năm 2002, acrylamide lại được tìm thấy trong thực phẩm, nhiều nhất là ở khoai tây chiên… Tiếp tục đọc

5 bình luận

Filed under Sức Khoẻ, Tác Giả, Vũ Thế Thành

BỒ ĐÀO MỸ TỬU

Vũ Thế Thành

 Mỹ_tửu

Bồ đào mỹ tửu…pha lê bôi

Rượu bồ đào đựng trong chén ngọc phát sáng về đêm (dạ quang bôi) đẹp đến cỡ nào thì chưa thấy, nhưng rượu vang (đỏ) đựng trong ly pha lê thì lóng lánh, tuyệt vô cùng! Đó là chưa kể, âm thanh cụng ly nghe trong trẻo êm tai, khác xa tiếng đàn tì bà phá đám, chưa kịp nhấp môi đã dụctửu sĩ lên ngựa. Nhưng hàng pha lê nào cũng có chì với hàm lượng cao. Chì sẽ thôi vào trong rượu. Chẳng lẽ cái đẹp của ly rượu lóng lánh, êm tai lại hẩm hiu đến thế sao?Thủy tinh nấu chảy từ cát (silica). Nhiệt độ làm nóng chảy cát rất cao, nên phải trộn thêm với những chất khác như đá vôi, potash, soda,… để làm hạ nhiệt độ chảy (chất trợ dung). Ngoài ra, có thể trộn  trộn thêm những oxid khác để thủy tinh có thêm đặc tính mong muốn, như tăng độ bền nhiệt, bền hóa, chống ứng lực,… Tới thế kỷ 17, người mới bắt đầu thêm oxid chì để nấu thủy tinh, và thế là tạo ra pha lê. Bản thânoxid chì cũng là chất trợ dung rất tốt. Tiếp tục đọc

7 bình luận

Filed under Tác Giả, Truyện Ngắn, Vũ Thế Thành

Oktoberfest Sài gòn

Vũ Thế Thành

Ok05

Bài Oktoberfest Sài gòn  tôi viết cách nay 9 năm, sau khi tham dự lễ hội tại khách sạn Equatorial ở Sài gòn. Nhưng đó không phải là lần đầu tiên tôi dự Oktoberfest, mà phải tới lần thứ 5, thứ 6 gì đó rồi, cũng chỉ lẩn quẩn ở Sài gòn, và 1 lần ở Cần Thơ. Vì có giao dịch với các doanh nghiệp Đức, nên được mời, vậy thôi, và mỗi lần đi đều mang về 1 vại bia bằng sành sứ làm kỷ niệm. Năm nào cũng đi, nên tôi chứng kiến những đổi thay trong mỗi mùa Oktoberfest, năm sau đông hơn năm trước, gần gũi hơn, nhộn hơn,..

 Những năm sau này, Sài gòn tràn ngập lễ hội Oktoberfest, khỏi cần tới Lãnh Sự quán Đức bảo trợ nữa. Các hotel lớn ở Sài gòn đều mở hội bia. Oktoberfest đã được thương mại hóa, cơ hội kiếm tiền mà, cũng vại bia, xúc xích, cũng nhảy múa,… Nếu hồi trước, đi dự lễ hội chỉ có mấy bà mấy cô là lên đồ, còn khách (mời) đàn ông thì ăn mặc lè phè (informal). Bây giờ khách (hàng) nam nữ đều diện đúng điệu thời trang, nhảy múa cuồng hơn, và thay đổi dễ thấy nhất là khách đã trẻ hóa đi nhiều.

 Oktoberfest Sài gòn đã và đang mất dần đi cái chất “Đức”, và người ta vẫn gọi đó là lễ hội bia Oktoberfest, chứ biết gọi là gì bây giờ? Một cơ hội vui chơi, nhảy múa, ăn uống và đẳng cấp (Châu Âu) của giới trẻ.

 Đọc lại bài này để thấy một Sài gòn đã thay đổi, tôi gọi đại đó là … “hội nhập”, hay “văn hóa toàn cầu”, những từ thời thượng ở VN lúc này, cũng lại “chứ biết gọi là gì bây giờ?”. Mời bạn đọc chia sẻ cho đỡ…buồn

(VTT)

——0—— Tiếp tục đọc

6 bình luận

Filed under Tác Giả, Truyện Ngắn, Vũ Thế Thành

Con gái rượu

Vũ Thế Thành

 

con-gai-ruouNhư con hổ già trong gánh xiếc bỗng nhiên nhớ rừng, người già thường cô đơn, dễ tủi. Họ cần sự cảm thông và chia sẻ, mỏng manh trước những bất cần. Tiện nghi vật chất hờ hững. Thế giới tâm linh trở nên gần gũi hơn…

Vũ Thế Thành (tuyển tập “Những thằng già nhớ mẹ”)

 

Tôi gặp cha con họ trong một quán phở gần nhà thờ Ba Chuông, hồi năm 80 hay 81 gì đó.

Tối đó trời mưa. Đi chơi về khuya, tôi táp vào quá phở. Quán vắng khách, chỉ có 2 người: ông già và cô gái. Họ đang uống rượu, thủ thỉ nói chuyện. Hơi lạ!
Tô phở đã kết thúc mà mưa chưa dứt. Sàigòn mưa tháng bảy nhì nhằng bất kể lúc nào, tối khuya hay nửa đêm về sáng cũng chẳng chừa.Con gai ruou

“Chú em qua đây làm một ly cho ấm bụng”, ông già nâng ly nói vói qua. Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh. Mưa rả rích thế này, đang thèm rượu, mà uống một mình, cay ai chịu nổi. Không khách sáo, tôi bước qua bàn ông và cạn ly. Tiếp tục đọc

8 bình luận

Filed under Tác Giả, Truyện Ngắn, Vũ Thế Thành

THẰNG ĂN HẠI

Vũ Thế Thành

thanganhai

Hồi nhỏ tôi không thích ăn xôi. Đơn giản vì mẹ tôi bán xôi, mỗi khi bán ế, bà thường “mời” tôi ăn. Con nít ăn hoài một thứ ngán. Đôi khi tôi làm eo không ăn, bà chẳng nói gì.
Rồi cũng có cách “gỡ” lại. Tôi giả vờ ốm, không ăn cơm. Ốm đau ai lại gợi ý ăn uống này nọ. Tôi cũng hiểu thế. Bà hỏi tôi ăn cháo, tôi lắc đầu. Bà hỏi tôi ăn phở, tôi nín lặng. Thế là tôi có phở. Một tô phở thì chẳng nhằm nhò gì với thằng nhóc đang tuổi nghịch ngợm. Tôi lén bà xuống bếp xúc thêm cơm ăn với nước phở.
Mẹ tôi cưng nhưng không chiều. Tính tôi quậy phá, có bị nóc xuống phết vài roi cũng chẳng lấy gì oan ức. Tôi lỳ đòn. Ba tôi ít đánh, nhưng đánh đau, tôi gồng mình chịu, không kêu khóc. Với mẹ tôi thì khác, roi chưa chạm đến mông tôi đã gào lên thảm thiết.
Những trò chơi giả ốm ăn phở, già họng né đòn thường tỏ ra đắt giá và hiệu nghiệm. Tôi tự hào về mấy trò mánh mung này. Sau này có con, tôi mới hiểu đó là những trò rẻ tiền. Áo mặc sao qua khỏi đầu. Tiếp tục đọc

11 bình luận

Filed under Tác Giả, Truyện Ngắn, Vũ Thế Thành

Sống chậm buồn như bolero ở Bonneval

  Vũ Thế Thành

Bonneval

Thoát ra khỏi Paris là coi như thoát nợ. Paris đang ồn ào, tấp nập chuẩn bị cho ngày Quốc khánh vào thứ hai tới.  Từ ga Lyon, anh bạn chở tôi lòng vòng tránh bẫy kẹt xe. Máy chỉ đường GPS trong xe luôn miệng quẹo trái, quẹo phải, trật rồi, vòng lại,…nhưng cũng phải loay hoay cả tiếng đồng hồ mới ra đến ngoại ô. Nhà anh bạn ở Maurepas, thuộc vòng đai thứ năm thứ sáu gì đó của Paris.

Tôi nhớ Chartres, cái thành phố tí tẹo cách Paris chừng trăm cây số, với những con đường lót gạch nhỏ như những con hẻm, vòng vèo lúc cao lúc thấp, nhớ cả ngôi nhà thờ Chartres chơi vơi, mà với cảm tính đầy thiên vị, tôi cho rằng đó là thánh đường đẹp nhất nước Pháp, dù nó chẳng thơ mộng chút nào so với Notre Dame de Paris bên dòng sông Seine.

Ừ thì ngày mai đi Chartres, anh bạn tôi nói thế. Thực ra y muốn khoe mảnh vườn vài ngàn mét vuông mới mua ở gần đó để chuẩn bị cho tuổi già đang bén gót, nhưng chị vợ chắc là ngán…tuổi già, nên đề nghị đi thêm 5-7 cây số thăm Little Venice. Trời đất! Venice gì ở đây? Venice là thành phố sông rạch lãng mạn ở Italy. Little Venice và Little Sài gòn là những đồng dạng khác nhau về nguồn gốc. Một cái trông giống, một cái để nhớ. Tiếp tục đọc

5 bình luận

Filed under Tác Giả, Truyện Ngắn, Vũ Thế Thành

Một chút Sài gòn trong lòng Hamburg

Vũ Thế Thành

VN-DanSinh

Anh bạn người Đức cứ nhất định tôi phải đi tham quan khu trung tâm Hamburg cho mở tầm mắt, đừng lãng phí thời gian khi đến thành phố công nghiệp hùng hậu nhất nhì châu Âu này. Tôi ghé Hamburg 24 tiếng, chỉ muốn đến nhà thăm mẹ cậu ta một chút, rồi quay về khách sạn, ngày mai bay tiếp. Dự định là thế. Tôi uể oải với những gì hiện đại, và với Hamburg lại càng uể oải hơn nữa.
Bà cụ chống gậy đón tôi ở phi trường. Bất ngờ và cảm động! Bà bảo cô con gái, Pat, lái xe đến Bardowick, ngoại ô Hamburg, uống cà phê, ăn bánh ngọt và nhìn cối xay gió. Tôi lại bất ngờ, sao cụ già người Đức này lại bắt được ý thích của tôi thế nhỉ, khác xa với thằng con của bà, mà chúng tôi giao du hơn 15 năm, thay đổi smart phone, laptop, tablet,.. xoành xoạch.
Khoảng 30 phút lái xe từ phi trường đến Bardowick. Dọc đường không thấy nhà cao tầng, không tiếng còi xe, chỉ có cánh đồng lúa mì, ngựa bò gặm cỏ và những ngôi nhà gạch đỏ biệt lập rải rác. Tôi e gió lạnh, nói bà vào hẳn trong quán, nhưng bà muốn ngồi ngoài sân uống cà phê nhìn cối xay gió. Tiếp tục đọc

5 bình luận

Filed under Tác Giả, Truyện Ngắn, Vũ Thế Thành

Hết tuổi thọ nhưng chưa chết

Vũ Thế Thành

Starving

 

Thực phẩm quá “đát” (date) ăn có bị saokhông? Câu hỏi đơn giản nhưng không dễ trả lời chút nào. Ước tính khoảng 100 triệu tấn thực phẩm bị lãng phí hàng năm tại Châu Âu, khoảng30- 50% trong số thực phẩm này bị lãng phí ngay tại siêu thị chỉ vì hiểu sai chữ “đát” trên bao bì thực phẩm.

 

Thực phẩm nhiều loại “đát” lắm: Hạn dùng (use by date, expiry date), dùng tốt nhất trước ngày

Salami(before use date, best by,..), bán trước ngày (sell by date). Hai “đát” đầu được dùng khá phổ biến. Còn “sell by date” dùng cho thực phẩm dễ hư như thịt cá tươi ướp lạnh, sữa tươi, bánh sandwich … và chủ yếu để cảnh báo người bán biết cách mà sắp xếp bảo quản.

Ghi “đát” trên nhãn thực phẩm là điều bắt buộc, nhưng chọn “đát” nào là tùy nhà sản xuất. Cho sản phẩm thọ tới cỡ nào cũng tùy nhà sản xuất luôn. Tuy nhiên, nếu bày bán thực phẩm bị nhiễm khuẩn hay thiếu an toàn theo quy định, thì dù “đát” loại nào, còn “đát” hay hết “đát” cũng đều gặp rắc rối với pháp luật.

Vấn đề là bảo quản có đúng hay không

Xác định “đát” sản phẩm là điều không dễ dàng, dựa vào kinh nghiệm là chủ yếu. Thực phẩm hết “đát” chưa chắc đã hỏng, ngược lại, thực phẩm còn “đát” chưa chắc đã an toàn. Vấn đề ở đây là chuyện bảo quản có đúng không, nhất là với thịt cá tươi ướp lạnh, xúc xích, patê, phó mát, jambon, chả lụa,…Bảo quản không đúng thì còn “đát” cũng như hết “đát”. Có bao nhiêu quầy hàng ở siêu thị Việt Nam bảo đảm độ lạnh ở 2 độ C?

Dĩ nhiên đang nói đến thực phẩm còn trong bao bì kín, chưa khui. Nếu khui rồi hay bị thủng thì phải dùng ngay, nếu có đậy kín lại bảo quản trong tủ lạnh cũng chỉ còn được khoảng 2-4 ngày tùy loại thực phẩm. Đi siêu thị mua hàng, gặp bao bì thủng, thủng to hay nhỏ đều nên lắc đầu, nhất là với đồ hộp bị phồng, phồng nhiều hay ít, phải dứt khoát không. Khí gì phát sinh làm phồng? Chắc chắn là có trục trặc ở khâu sản xuất rồi. Tiếp tục đọc

9 bình luận

Filed under Sức Khoẻ, Tác Giả, Vũ Thế Thành

Thực phẩm đông lạnh và cái giá của sự tiện lợi

Vũ Thế Thành

thuc pham dong lanh

Đông lạnh hay tươi sống, thứ nào ngon hơn? Tươi sống ngon hơn là cái chắc. Thực phẩm đông lạnh chỉ dành cho những người mà lưỡi của họ đã bị gây tê bởi fast food. Sành điệu là phải chơi hàng tươi sống.

Đông lạnh ở đây hiểu là cấp đông (quick freezing), thực phẩm được làm lạnh thật nhanh, xuống -40 độ C, rồi đem trữ đông ở -18 độ. Thời gian làm lạnh (cấp đông) càng nhanh càng tốt, để những tinh thể nước đá li ti trong thực phẩm không phát triển to được. Tinh thể to, sắc cạnh sẽ đâm toạc màng tế bào, làm nước cốt (natural juice) thoát khỏi thực phẩm khi rã đông, thịt trở nên dai và nhạt nhẽo.

Thịt cá tươi đem về bỏ ngăn đá tủ lạnh là hàng đông chậm, không phải cấp đông, mặc dù cả hai đều đông cứng ngắc. Tiếp tục đọc

3 bình luận

Filed under Sức Khoẻ, Tác Giả, Vũ Thế Thành

Tiết canh tôm có thực không?

Vũ Thế Thành

Tiet_canh_tom

Một đầu bếp đang lấy tiết canh tôm hùm. Ảnh: TL

Tinh hoa ẩm thực của nhân loại phát triển tới mức tinh xảo cầu kỳ có lẽ nhờ mấy tay nhậu. Nhậu gắn liền với sáng tạo? Tiết canh tôm, tiết canh cua. Uống rượu huyết tôm hùm cho bản lĩnh đàn ông… giống hùm. Điều này dân nhậu ai cũng biết, nhưng chỉ một người biết chắc. Mà cái dịch trắng trắng xanh xanh đó có phải là huyết tôm thật không? Tiếp tục đọc

9 bình luận

Filed under Sức Khoẻ, Tác Giả, Vũ Thế Thành