Category Archives: Nguyễn Đức Diêu

Tiễn biệt !

Nguyễn Đức Diêu

XDpng

Thôi ! Mầy đi , mầy cứ đi !
Rồi ai cũng sẽ phải đi
Mầy đi nhưng Xuân còn mãi
Đọng lại trong (bọn) tao những gì…

Mầy đi không lời từ giã
Vợ con nức nở xao lòng !
Tao nghe mà đầu hóa đá
Bàng hoàng rơi giữa thinh không !

Cà phê hôm nao còn đó
Thằng đàn thằng hát lu loa
Bây giờ dăm thằng ngồi ngó
Thiếu ai giữa tối nhạt nhòa !

Ngày xưa bọn mình chung lớp
Vui học mà quậy tưng bừng
Thầy cô nghe qua đều “khớp”
Mới đó, đã bốn chục xuân

Bạn bè lần bỏ cuộc chơi
Tụ nhau từ bốn phương trời
Hôm nào gặp nhau, giỗ Bộ
Giờ đây mầy lại đi rồi !

Biết nói gì đây Xuân ơi !
Tụi tao như kẻ không lời
Bàng hoàng nghe tin mầy mất
Trong lòng nắng tắt… mưa rơi …

Kể như mình tạm chia tay
Mầy bỏ cuộc đời tỉnh, say
Mong mầy về nơi phương ấy
An bình nhìn mây trắng bay…

4/1/2014

16 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Thơ

MÙA XUÂN PHÍA TRƯỚC.

Nguyễn Đức Diêu
 
Xuan
I.- Chuyến xe cuối năm.
Trời đã nhá nhem tối .  Bến xe cuối năm thật nhộn nhịp đông người.  Ai cũng cố gắng về quê ăn Tết cùng gia đình sau một thời gian dài học tập hoặc làm việc.  Người nào cũng túi xách nặng trĩu, chút quà gì đó cho bạn bè, người thân.
Chiếc xe hành khách giường nằm Thuận Thảo đã gần kín chỗ.  Đây là những hành khách đã đặt vé từ trước, giờ nầy mà chưa có vé thì không dễ gì mà bước lên xe được.
–          Bà con lên xe hết cho tui đếm số !  Xe chạy, xe chạy nghe !
Anh phụ bắt đầu đếm số hành khách trên xe.
–          Còn thiếu một người !
Thời buổi này, cũng thường có nhiều người trễ tàu, trễ xe.  Lý do thì nhiều, kẹt xe, tai nạn, bệnh đau bất ngờ…Nhà xe cứ đúng giờ là chạy, đến trễ thì kể như mất vé, mất tiền mà cũng chẳng trách ai được.  Ngược lại, tài xế và phụ xe thì lại được một chỗ trống để rước khách, góp phần vào khoản lương phụ trội ít ỏi. Tiếp tục đọc

37 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Truyện Ngắn

SÓNG NƯỚC RẠCH GẦM

Nguyễn Đức Diêu
Rach_gam

Gió đưa con nước Rạch Gầm
Binh Tây Sơn đến ầm ầm sấm vang
Quân Xiêm đành phải tan hàng
Trả sông nước lại vạn ngàn dân Nam…

Cuối năm Giáp Thìn, 1784.
Những tia nắng cuối cùng của buổi chiều trải dài trên khúc sông vắng, mặt nước loang loáng ánh vàng. Cảnh sông chiều hôm nay buồn như tâm hồn ông đồ Nghị trên con đò ngược giòng sông Lách. Những gì ông nghe được hôm nay làm cho ông thật sự lo âu cho đất nước, dân tộc. Tin từ vùng Kiên Giang, Hà Tiên đưa về cho hay quân Xiêm đã tràn vào đất Việt theo chân chúa Nguyễn Ánh. Những người ủng hộ Nguyễn Ánh thì hoan hỉ vì nghĩ rằng đây là cơ hội để có thể giành lại quyền cai trị miền nam từ tay quân Tây sơn. Nhưng ông Đồ thì lại có suy nghĩ khác trước tình hình nầy, ông đang lo lắng khi những người ngoại bang hùng hổ tràn vào đất nước với gươm đao súng đạn. Tiếp tục đọc

20 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Truyện Ngắn

Đêm Noel.

Nguyễn Đức Diêu

GS_dao_pho

Đêm hẹn em quán nhỏ
Cùng dạo phố Giáng Sinh
Đường mùa đông mở ngõ,
Triệu trái tim si tình

Sao giờ em chưa đến ?
Phố đã rất đông người
Cô tiếp viên răng khễnh
Nhìn anh, rồi lại cười

Ai cũng có đôi cặp
Anh đóng vai lẻ loi
Mắt lùng em cùng khắp
Như gió lùa mây trôi

Đêm khá khuya rồi đó
Sao em vẫn biệt tăm ?
Không em, kêu ai “Nhỏ ”
Ai giận…mắt trăng rằm !

Giờ đã quá nửa đêm
Cô tiếp viên cười mãi
Còn lòng anh tê tái
Khi gió lùa lạnh thêm

Anh đành bước ra đường
Buồn sẽ mãi vấn vương
Cô tiếp viên theo vội
Anh, cho quá giang đường …

∞∞∞

19 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Thơ

MÓN QUÀ ĐÊM GIÁNG SINH

Nguyễn Đức Diêu

X-mas1

Chiều Thu 1985.
Tuyết rơi trắng xóa . Bãi cỏ xanh rì phía trước Foyer đã thành bãi tuyết trắng phau. Những căn nhà mái trắng nhấp nhô sau những bông hoa tuyết.
Trong căn phòng gần 40 m2 của tôi ở Foyer Amli , gần chục thanh niên đang quây quần quanh những ly vang đỏ. Không có Paris với dòng sông Seine thơ mộng, cũng không có em tóc vàng nào của Cung Trầm Tưởng:

” Mùa Thu Paris
Trời buốt ra đi
Hẹn em quán nhỏ
Rượu rưng rưng ly đỏ tràn trề…”

Chỉ là những gã con trai tha hương độc thân như tôi đang thấm thía mùa thu buốt giá đầu tiên nơi đất khách.

– Tuyết rơi đẹp quá nhỉ . – Ai đó lên tiếng.

– Ngồi đây ngắm thì đẹp, ra ngoài là biết liền.

– Đi một mình thì lạnh thật. Cứ cho tớ một em tóc vàng xem, tới đâu tớ cũng đi hết…hê…hê…

Thằng Lâm “nhiều chuyện” lên tiếng. Thằng Lâm nầy chuyện nào cũng có nó xía vô nói lung tung nên có tên vậy.

– Ngồi đó mơ đi. Không thấy thằng Lộc hả mầy ? Quen em José được mấy bữa rồi nó biến mất, giờ tương tư ngồi khóc tỉ tê đó.

Lộc là người tới trước đợt chúng tôi khoảng nửa năm trước. Anh ta ở với một cô đầm được mấy tháng , rồi không biết sao đó mà cô kia bỏ đi mất không còn dấu vết. Giờ anh ta đang thất tình, chắc lại đang mơ một em tóc nâu nào đó.
Vậy đó. Biết sao giờ ! Tuy chỉ độ vài chục người Việt ở cái Thị trấn Fameck, gần biên giới Pháp-Bỉ nầy nhưng cũng không thiếu những mối tình Việt-Pháp lãng mạn và thường không lâu bền. Tiếp tục đọc

38 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Truyện Ngắn

Không cần nói em yêu

Nguyễn Đức Diêu

Khong_can_noi

Em,
Không cần nói em yêu…
Vì anh biết,
Trái tim em mỹ miều
Đôi mắt ngời lóng lánh
Đưa anh rời bóng tối cô liêu

Em,
Không cần nói mai đây
Hương tình vị ngọt đôi môi
Đêm sang mùa xuân tới
Tình ta sẽ thôi rã rời
Tình ta thôi xẻ đôi
Nghe lòng xao xuyến… trái tim ơi!

Em,
Không cần nói em thương
Vì anh biết,
Tình em vấn vương
Một lời ân cần tha thiết
Âm thầm trọn một đêm sương
Tâm hồn mở ngõ yêu đương

Em,
Không cần ngắm mưa bay
Vì lòng anh đã ngất say
Vì tình thôi hết đắng cay
Đưa em chiều nay bến vắng
Nhẹ nhàng… em dấu mặt trong tay…

∞∞∞

35 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Thơ

LÁ RỤNG CUỐI MÙA.

Nguyễn Đức Diêu

1. Một đêm vui.

Hà nội, 1991.
Nga cầm ly bia lên ực một cái, vị đắng đắng mát lạnh làm cô thấy thinh thích. Từ một cô gái hiền thục chỉ biết quanh quẩn với mẹ nhưng giờ đây Nga đã quen cùng chúng bạn tối tối rủ nhau đi “học tổ” ở quán karaoke.
Cái Hồng vẫn đang gân cổ lên rống bài “Tình vẫn xót xa “, cái giọng nó chát chúa thế mà cứ giành hát liên tục, gớm !
Đếnn bài hát của Nga rồi, cô cầm chiếc micro lên một cách tự tin. Lúc mới đi hát Karaoke thì Nga cũng khá là run nhưng giờ thì cô cũng quen rồi. Bình thường, Nga chỉ lẩm nhẩm hát theo những bài ca ở tivi và khi đã thuộc giọng , Nga thường hát lớn tiếng những khi có một mình hoặc khi làm việc nhà như giặt đồ, nhặt rau. Giọng ca của Nga lảnh lót, truyền cảm, thật là trời đã cho Nga giọng hát mà ai nghe cũng thấy có cảm tình ngay.
Bên cạnh, chị Hương và Cửu, thằng bạn trai của Nga cùng vỗ tay cổ võ. Cửu còn giả giọng MC giới thiệu :
– Sau đây , kính mời quí vị thưởng thức một giọng ca trời phú với nhạc phẩm “Vì sao đêm “, đây Thúy Ngaaaaaaaaaaa. Nó ngân dài tiếng Nga ra để làm ra vẻ như là MC thật của những buổi ca nhạc mà nó từng đi xem.
Nga cất tiếng hát, tuy giọng còn hơi run run nhưng vẫn hay, càng hát thì Nga càng bình tĩnh hơn và dần dần chủ động được bài hát, ngân nga, luyến láy rất điệu nghệ.
Lúc nầy, nhạc Hoa đang thịnh hành, đi đâu cũng nghe những bài nhạc Hoa dịch sang lời Việt nhan nhản trong những tiệm ” Café- Nhạc compact disc” mới xuất hiện không bao lâu trên đất Hà nội và phong trào karaoke nổi lên như một luồng gió mới thu hút đông đảo giới trẻ tham gia, như để bù lại những thiếu thốn về nhu cầu âm nhạc từ bao nhiêu năm qua.

Tiếp tục đọc

18 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Truyện Ngắn

Lục bát Nguyễn Đức Diêu

Nguyễn Đức Diêu

trensong

Chiều về.

Chiều về chầm chậm trên sông
Hương bay theo gió thổi lồng tóc em
Ngày mai ai bước qua thềm
Để con phố nhỏ vắng thêm một người.

Hãy để ngày ấy.

Hãy để ngày ấy lụi tàn!
Trăm năm hờ hững mây ngàn vụt bay
Chiều về còn chút nắng say
Tưởng như hơi ấm vòng tay thưở nào.

Mơ xa

mây ru giấc ngủ ban trưa
em còn nhớ tiếng võng đưa sau hè ?
anh từ ngàn dặm lắng nghe
lời yêu của gió vo ve trong lòng

Chiềy Tây Ninh

hoàng hôn ,
rơi chiếc bóng dài
để ta bẻ đoá hoa cài tóc em
nhẹ tìm ,
hương ướt môi đêm
vòng tay khép lại ,
nghe tim thì thầm …

Trời đêm

Trên trời có mấy vì sao
Vươn tay anh hái gắn vào tóc em
Để mà anh thấy trời đêm
Lung linh huyền diệu êm dềm bên anh

∞∞∞

12 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Thơ

CON SUỐI LỒ Ồ

Nguyễn Đức Diêu
suoi-lo-o
 
Những ngày cuối năm 1975.
Đất nước đã hòa bình, nhạc vui trổi ra rả từ sáng sớm đến tối bởi những cái loa phường , xã khắp nơi  để mọi người phải được vui đồng đều.
Tôi làm gì trong những tháng ngày đó ?
Để kiếm sống, tôi cũng theo mọi người, tung ra đường làm “thương mại”.  Tôi lấy mối đồng hồ đủ loại, nhất là những thứ  hai cửa sổ, không người lái để chạy theo các anh bộ đội, ca cẩm bán lại kiếm lời, kiếm gạo.  Thời gian nầy, hàng còn “xịn” nên chúng tôi buôn bán vẫn đàng hoàng, chưa có những màn gạt gẫm kiểu như bán đồng hồ “ô-tô ma-lắc” như sau nầy. Được một thời gian, hàng hóa cũng thưa lần lại thêm chính sách “kinh tế mới “ kêu gọi người thành phố đi sản xuất nên tôi quyết định mình phải làm việc gì để tạo dựng căn bản cho gia đình.  Gia đình tôi có đến tám anh em, tôi kể như là lớn nhất dù tôi có một người anh, nhưng anh ấy không sống chung cùng gia đình.
Tôi bàn với mẹ tôi, sẽ kiếm một nơi nào đó để gia đình về làm ruộng rẫy sinh sống lâu dài vì tình hình nầy có lẽ mình cũng khó mà sống ở thành phố được.
Mẹ tôi cùng tôi về Tây Ninh, nơi có những người  bà con  đã vào sinh sống từ lâu, để nhờ hướng dẫn.  Mẹ con tôi được những người bà con nầy đón rất chân tình dù họ cũng rất nghèo.  Tôi còn nhớ , họ tụ họp khá đông ở nhà ông Sáu- người mà Mẹ tôi gọi là chú họ.  Ông Sáu nói: “ Ngày trước, vì chiến tranh mình đã phải bỏ quê rồi xuống tá túc ở nhà mẹ con nó bao nhiêu tháng trời trước khi vào đây nên giờ mình là người đi trước, mình phải lo giúp đỡ cho mẹ con tụi nó trong lúc khó khăn nầy”.
Mọi người ai cũng rất vui gặp lại chúng tôi :
–  Mẹ con cứ về đây, có gì ăn nấy, rồi từ từ kiếm ruộng rẫy làm, có tụi tui ở đây đừng có lo gì hết.
Mẹ tôi và tôi rất mừng vì đã được những người bà con xa quí mến như vậy nên cũng rất muốn về đó.  Nhưng tôi bàn với mẹ tôi để tôi về trước một thời gian xem thế nào đã.
Vậy là tôi lãnh ấn “tiên phuông” cho việc mở đường tiến về ruộng rẫy nầy.  Tôi về ở nhà Cậu Hai- con của ông Sáu- để được cậu hướng dẫn làm rẫy.  Có tôi thì cậu Hai vui lắm, vì cậu cũng đang tính đường vô núi Bà để kiếm đất làm vườn chuối.
Vài hôm sau, tôi theo cậu Hai vào núi Bà để “khám điền thổ” , xem có mần ăn gì được không.
Núi Bà thật ra có ba hòn núi liền nhau.  Núi Bà là núi ở giữa, cao và lớn nhất.  Bên phía Tây có một núi nhỏ và thấp hơn, cũng liền vào núi Bà, tên là núi Heo.  Về phía Bắc, một hòn núi khác thấp hơn nhưng dài hơn núi Heo được gọi là núi Phụng, cũng dính liền với núi Bà.
Thời gian nầy, nhiều người bắt đầu đi phá rừng làm rẫy.  Rừng thì được cái bằng phẳng hơn nhưng cậu Hai lại nói : Tiếp tục đọc

40 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Truyện

TÌNH CA QUI NHƠN

Mời Qúy vị v à các bạn thưởng thức nhạc phẩm “Tình ca Qui Nhơn”

Nhạc và lời : Nguyễn Đức Diêu
Trình bày :   Ca sĩ Ngọc Hằng

Tình ca Quy Nhơn

Đêm nay, nằm nghe sóng vỗ
Con đường Cường Đễ thân quen
Nhớ cơn mưa chiều hạnh ngộ
Ướt môi hồng, ướt ngõ không tên.

Qui Nhơn biển xanh cát trắng.
Em về, trường đã tan chưa ?
Bóng em sao hoài xa vắng
Để một người ngóng đợi trong mưa

Em, Trinh Vương áo trắng tan trường
Phố lên đèn lòng ai vấn vương
Em, Chi Lan cánh bướm ngập đường
Xin một lần tình lên tiếng thương

Ta, cho nhau những giấc mơ hồng
Biết mai nầy còn ai ngóng trông ?
Vai bên vai mắt biếc thẹn thùng
Cho giọt tình rớt vào mông lung

Sao em chiều nay không đến ?
Bên trời lộng gió Qui Nhơn
Vắng em nghe chiều giận hờn
Những con đường giờ bỗng mênh mông…

Hải Minh, thuyền ai lướt sóng,
Em còn nhớ Cù Lao Xanh ?
Năm nao mình chung đôi bóng
Giấc mơ đời giờ đã trôi nhanh.

∞∞∞

52 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Nhạc, Tác Giả

LIÊU TRAI SÀI GÒN – Sương đêm lãng đãng.

Nguyễn Đức Diêu

lieu trai

7.- Sương đêm lãng đãng.

Lần trở lại vũ trường nầy, nàng lại cũng có một fan trồng cây si, mà lạ ở chỗ là anh ta cũng ngồi một mình, vào đúng chỗ của chồng nàng ngày trước. Bài hát nào của nàng cũng nhận được một bông hồng từ hắn, y hệt như chồng nàng trước kia. Nhiều khi nàng tự hỏi, đời sao lắm chuyện trùng hợp lạ lùng thế nhỉ ! Nàng và hắn vẫn chưa tiếp xúc trực tiếp, mỗi lần nhận được hoa hồng từ hắn, nàng cũng chỉ gục đầu chào từ xa giống như chào chồng nàng ngày trước. Nói chung, hắn chỉ khác chồng nàng ở khuôn mặt và vóc dáng, còn những chuyện khác thì có vẻ như là hắn đã thay thế chồng nàng trước kia vậy.

Khuya hôm nay, Ngọc Sương cảm thấy vui nhưng hơi mệt sau giờ hát. Nàng bỗng thấy nhớ con, thằng bé giờ nầy chắc đang ngủ say, nghĩ tới con, nàng lại mỉm cười ấm áp, ôi ! Su đáng yêu của mẹ. Trời mưa lâm râm, nàng lái xe chạy dọc theo bờ sông, nàng rất thích ánh đèn vàng lung linh trên bóng nước. Cảnh vật đẹp và buồn man mác như lòng nàng, đêm nay nàng cảm thấy cô đơn. Từ khi nàng trở lại sân khấu vũ trường, cũng đã không thiếu gì những lời tán tỉnh , mời mọc của những tay vương tôn công tử hay của những đại gia thèm của lạ. Nhưng nàng dửng dưng, không hề có một chút rung động với bất cứ một ai. Nàng xem tất cả đều là những lời chót lưỡi đầu môi, không ai có thể so bì với tình yêu của chồng nàng trước kia.

Ngọc Sương vừa định rẽ phải thì thấy xe chạy hơi khác lạ, có vẻ như nặng bên phải. Nàng tấp sát lề , dừng lại và bước xuống xe nhìn, bánh xe bên phải đã bị xẹp.

– Ồ , khổ thật chắc bị cán đinh rồi, phải gọi chú Tư ra giúp thôi.

Nàng không biết thay bánh xe nên tính gọi chú Tư tài xế ra giúp. Khi nàng nhìn lên thì một người đàn ông ở trước mặt nàng.

– Chào cô ! Tôi có thể giúp gì cho cô không ạ ?

Nàng ngạc nhiên khi thấy hắn, người trồng cây si nàng mỗi cuối tuần.

– Chào anh ! Bánh xe tôi bị xẹp rồi !

– Không sao đâu ! Để tôi thay giùm cho cô nhé ! – Hắn nói sau khi liếc nhìn chiếc bánh xe bị xì hơi.

Nàng đứng nhìn hắn xắn tay áo loay hoay thay bánh xe cho nàng trong cơn mưa phùn.

– Cô vào xe ngồi đi cho khỏi ướt.

Nàng cũng muốn vào xe tránh mưa lắm nhưng không nỡ để hắn một mình bên ngoài, dù gì người ta cũng đang giúp mình mà. Hắn có khuôn mặt cũng dễ nhìn, chỉ có hàng ria mép đen làm nàng không thích lắm, nhưng chẳng sao, nàng vẫn luôn tôn trọng ý thích của người khác.

À, sao mình không lấy dù nhỉ, thế mà cũng quên nữa ! Nàng mở cửa xe, lấy cây dù ra che cho nàng và cả cho hắn, có nghĩa là nàng phải đứng sát vào hắn. Hắn mỉm cười cám ơn nàng, và tỏ vẻ vui :

– Ồ, ước gì cuộc đời luôn như thế này nhỉ !

– Anh thích loay hoay dưới mưa lắm sao ?

– Đôi khi trong cuộc đời mình cũng thích ở dưới cơn mưa, như lúc này chẳng hạn.

– Tại sao vậy ?

– Vì cơn mưa này không làm cho tôi thấy lạnh mà lại thấy ấm áp.
Ngọc Sương thật không biết nói sao, nhưng nàng thấy hắn nói chuyện cũng có duyên và nàng cũng cảm thấy một xúc động nhẹ thoáng qua tim.

Rồi chiếc bánh xe cũng được thay xong, nàng thật sự ái ngại khi thấy hắn ướt đẫm và lem luốc dưới mưa đêm.

Kể từ hôm đó, nàng thấy có cảm tình với hắn hơn và cũng đã có một vài lần nàng nhận lời mời ăn khuya cùng hắn. Hắn rất lịch sự và lo cho nàng từng chút. Hắn rất hiểu ý nàng, làm như đoán trước được ý nghĩ của nàng vậy và điều nầy nàng cũng cảm thấy kỳ lạ vì rất giống với người chồng đã quá cố của nàng.

– Ngọc Sương ơi ! Người yêu của bồ hôm nay đến sớm nhỉ !

Thúy Mai ghẹo nàng và Ngọc Sương chỉ cười . Mới khuya hôm qua, nàng đã nhận lời đi ăn cùng hắn và rủ cả Thúy Mai nữa, mọi người đều cùng cảm thấy vui vẻ. Nàng muốn có Thúy Mai để bạn có nhận xét về hắn, tuy là nàng cũng chưa có tình cảm gì với hắn cả.

Thúy Mai từ khi biết bạn bây giờ đã là một góa phụ trẻ thì cũng muốn cho bạn có đôi có cặp để khỏi cô đơn. Nàng thấy người đàn ông nầy cũng được, đàn ông biết ga-lăng chiều chuộng săn sóc phụ nữ là được rồi, như người bạn trai hiện thời của nàng vậy. Và hắn, hắn cũng biết Thúy Mai là bạn thân của Ngọc Sương nên hắn cũng muốn nhờ nàng giúp hắn vì hắn biết rằng tuy Ngọc Sương là gái một con nhưng nàng không hề dễ dàng . ̀ Còn có thể nói rằng hầu như nàng vẫn dửng dưng với hắn dù là hắn đã tìm mọi cách để chiếm cảm tình nàng.

Về phần Ngọc Sương, nàng thấy không có gì phải vội vã. Tuy nàng cũng có một chút cảm tình với hắn, nhưng cũng chưa là gì hết. Bây giờ nàng đã là người phụ nữ một con, nếu có ai đến với nàng thì đó phải là một tình yêu đích thực chứ không phải vì một lý do nào khác. Nàng đã giấu rất kỹ sự giàu có của nàng, vì nàng không muốn người khác nhìn nàng như là một người giữ hũ vàng. Nếu là bạn thì họ sẽ ganh tỵ hay tự ti xa cách và nếu là một người khác phái thì có thể họ sẽ đến với nàng nhưng cặp mắt chỉ thấy những gì phía sau nàng. Ngay cả với Thúy Mai, là bạn thân nhưng cũng chỉ có thể đoán là nàng giàu có nhờ nhìn vào nhà cửa rộng rãi và xe cộ đắt tiền chứ nàng không bao giờ tỏ vẻ ta đây có nhiều tiền.

Chỉ còn vài ngày nữa là sinh nhật của Ngọc Sương, Thúy Mai biết ngày sinh nhật bạn nhưng cô chẳng nghe Ngọc Sương nhắc đến.

– Này, sinh nhật bồ tính làm ở đâu vậy ?

Nghe bạn hỏi, Ngọc Sương cười buồn :

– Mình không tính làm ở đâu cả !

– Giỡn hay sao vậy bồ ?

– Thật đó mà, từ ba năm nay mình đâu có làm sinh nhật nữa .

Nghe bạn nói mà Thúy Mai chạnh lòng, nàng biết rằng nỗi buồn vẫn còn ray rức trong lòng Ngọc Sương.

– Thôi từ nay bồ phải vui vẻ nha, chuyện đã qua rồi bồ hãy quên hết đi, dù gì mình vẫn phải sống mà.

– Mình cũng biết vậy, nhưng sao không có hứng thú gì hết à
– Mốt là thứ tư, sinh nhật bồ rồi phải không, để mình đi hát rồi đêm đó về sớm lại chơi với bồ nhé !

– Vậy cũng được, giờ mình chỉ còn thích gia đình và bạn thân thôi.

(Còn Tiếp)

101 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Truyện Ngắn

LIÊU TRAI SÀI GÒN – Trở lại sân khấu

Nguyn Đc Diêu

lieu trai

6.- Trở lại sân khấu

Ba năm qua, những bông hoa sứ trắng rơi rụng vương vãi trong góc sân nhà, Ngọc Sương nhìn hoa, lại nhớ chồng. Từ khi sanh con, nàng đã chuyển về ở căn biệt thự nầy cho rộng rãi và cây sứ nầy nàng đã trồng khi về đây. Chiều mát, nàng ngồi trên xích đu trước sân hóng gió, bé Su chạy vòng vòng sân thỉnh thoảng lại xà vào lòng mẹ. Mỗi lần vậy nàng lại âu yếm hôn con. Ngọc Sương yêu con biết chừng nào, cả tình yêu chồng bây giờ nàng giành hết cho con. Thằng bé lại giống cha như đúc, từ tướng đi cho tới khuôn mặt, mũi, miệng…nhưng đặc biệt là ở cặp mắt, cũng có nét mạnh mẽ và sâu thẳm y như bố.

Hai năm đầu Ngọc Sương hầu như chỉ quanh quẩn vui cùng con, nỗi đau đột ngột quá nên nàng chưa thể nguôi ngoai được. Công việc quản lý khối tài sản khổng lồ đã có chú Năm, là người tin tưởng lâu năm của gia đình chồng nàng, lo liệu tất cả. Nhưng khoảng một năm nay, nàng đã theo tập sự cùng chú Năm để biết công việc và nàng tiến bộ rất nhanh nhờ sự hướng dẫn tận tình của chú.

Chiều hôm nay, khi xem một phóng sự truyền hình nàng đã tình cờ biết được Thúy Mai, cô ca sĩ bạn thân của nàng, giờ đã là ngôi sao sáng của Space. Nàng cũng mừng cho người bạn thân ngày nào, rồi tự nhiên bàn tay của nàng lại xoay xoay danh bạ điện thoại và dừng lại ở tên Thúy Mai. Nàng hơi ngập ngừng, nhưng rồi cuối cùng cũng bấm nút gọi. Bên kia đầu giây giọng của Thúy Mai vẫn như ngày nào :

– Allo !

– Phải Thúy Mai không ?

– Trời ơi ! Ngọc Sương, sao mất tích vậy, kiếm bồ quá chừng luôn !

– Mình vẫn ở Sài Gòn đây mà !

– Ồ ! Gọi điện thoại cho bồ bao nhiêu lần, không thấy trả lời nên mình cũng không biết sao nữa .

– Sorry bồ nha, từ từ rồi bồ sẽ hiểu mà. Hôm nay tình cờ xem tivi mới biết bồ nay là ngôi sao của Space. Xin chúc mừng nghe !

– Mình chỉ may mắn thôi, chứ mình sao so với bồ được. À, mà hôm nay bồ rảnh không lại Space chơi với mình đi, ở đó ai cũng nhắc bồ hết.

– Lại Space à ? …Thôi cũng được, bồ vẫn ở chỗ cũ phải không, để mình lại đón bồ đi nhé !

Nàng chấp thuận đề nghị của Thúy Mai sau một chút do dự.

Tối hôm đó, Ngọc Sương tự lái xe đến đón Thúy Mai. Nhìn chiếc xe BMW màu đen láng bóng và phong cách tự tin của Ngọc Sương, Thúy Mai biết là đã có nhiều thay đổi trong cuộc sống của bạn và nàng cũng mừng thầm cho bạn.

Khi Ngọc Sương xuất hiện ở Space, mọi người đều vui mừng, ai cũng mến cô gái có giọng hát thật hay nhưng hiền hòa với mọi người. Những người cũ đều vui vẻ thăm hỏi nàng, ông chủ Hồng Anh còn đề nghị nàng hát trở lại với cát sê rất cao. Ngọc Sương chỉ nói là nàng sẽ suy nghĩ lại và trả lời sau. Thật ra, nàng cũng muốn hát trở lại tuy là bây giờ nàng không cần tiền nữa, nhưng vì đó chính là niềm đam mê của nàng.
Tuần lễ sau, Ngọc Sương đã đồng ý hát cho Space vào đêm thứ sáu và thứ bảy mỗi tuần, những ngày khác nàng muốn giành cho bé Su, con trai của nàng.

Ngày trở lại của Ngọc Sương được những fan cũ của nàng đón mừng nồng nhiệt. Vũ trường đông nghẹt khách, ai cũng muốn gặp lại giọng ca vàng ngày nào bỗng dưng biến mất với nhiều lời đồn đoán kỳ bí, để rồi hôm nay trở lại cùng mọi người.
Đêm ra mắt của nàng rất thành công, nàng đã nhận được cả núi hoa từ những khán giả yêu mến nàng. Thúy Mai cũng vui lây với niềm vui của bạn. Những ngày gần đây, hai người hay gặp nhau và Thúy Mai cũng đã hiểu được ít nhiều về đoạn đời mấy năm qua của Ngọc Sương. Thấy bạn vẫn còn buồn, Thúy Mai hay rủ bạn đi đây đó cho khuây khỏa. Cũng nhờ có người tâm sự nên Ngọc Sương cũng cảm thấy vui hơn, nụ cười đã trở lại trên đôi môi nàng.

(Còn tiếp)

25 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Truyện Ngắn

LIÊU TRAI SÀI GÒN – Góa phụ bên song

Nguyn Đc Diêu

lieu trai

5.- Góa phụ bên song

Tiếng chuông gọi cửa làm Ngọc Sương tỉnh giấc. Nàng liếc nhìn đồng hồ : đã hơn chín giờ sáng. Cũng chỉ mình nàng trong căn phòng. Nàng bước xuống giường, chải sơ lại đầu tóc và bước ra phòng khách.
Nàng mở cửa, một người phụ nữ trung niên dáng vẻ lịch sự chào nàng :

– Chào chị Ngọc Sương.

– Chào chị, xin lỗi có việc gì không hả chị ?

– Tôi là luật sư Lê… tôi được ủy thác của chồng chị là anh … nên tới gặp chị để nói chuyện.

– Ồ, tại sao ? Nàng thật là ngạc nhiên vì không hiểu tại sao chồng nàng lại làm vậy.

– Mời chị vào .

Người phụ nữ bước vào căn hộ của nàng, có thể nói đây là người khách đầu tiên của nàng ở đây từ mấy năm nay, ngoài vợ chồng nàng ra.
Nàng pha cà-phê, đi rửa mặt và lúc quay ra bàn thì thấy người phụ nữ, luật sư đã lấy một bìa giấy tờ và một chiếc hộp màu đen, cẩn vàng rất đẹp, để trên bàn.

– Tôi không biết nói sao để chia sẻ nỗi đau cùng chị nhưng tôi sẽ làm tất cả những gì để bảo đảm quyền lợi của chị cũng như con chị, đúng như chồng chị đã mong muốn và gởi gấm cho tôi.

Ngọc Sương mở to đôi mắt :

– Chị bảo sao ? Chồng tôi đâu, tại sao ủy thác. Tôi không hiểu gì hết.
Đến lượt cô luật sư tròn xoe đôi mắt.

– Sao, chị không biết gì hết thật sao ?

– Biết gì, chị mau nói đi, chồng tôi đâu ?

– Lạ thật ! Sao chị lại không biết nhỉ, không ai cho chị biết gì cả à ?

– Không, mà biết gì, nghĩa là sao. Trời ơi , đã xảy ra chuyện gì vậy chứ ?

Ngọc Sương đã không còn bình tĩnh nổi.
Cô luật sư nắm tay Ngọc Sương và biết rằng trong lúc nầy cô còn phải kiêm luôn vị trí của một chuyên gia tâm lý nữa.

– Chị bình tĩnh nghe tôi nói nhé ! Chồng chị đã mất rồi.

Đất trời như chao đảo trước mặt. Khuôn mặt người đàn bà quay cuồng, nàng hét lên :

– Không , không thể nào. Chị đùa hay sao vậy ?

– Chị hãy bình tĩnh. Dù sao đó cũng là sự thật.

Vừa nói cô luật sư vừa vuốt nhẹ lên vai Ngọc Sương, vỗ về.

– Không! Anh ấy mới về đây đêm rồi mà. Làm gì có chuyện đó, chị nhầm rồi.

Cô luật sư nhìn Ngọc Sương cau mày. Khổ thiệt, ai nghe tin chồng mình mất đột ngột như vậy mà lại không cuồng trí chứ.

– Tôi biết và xin chia sẻ nỗi đau cùng chị. Chị cố gắng chấp nhận sự thật, vì dù sao chị cũng còn phải giữ sức khỏe cho mình và cho cả con chị nữa.

Rồi cô lấy trong xấp giấy tờ ra một tờ giấy, đề lên bàn.

– Đây là Giấy Chứng Tử của chồng chị.

Ngọc Sương nhìn vào tờ giấy, ba chữ Giấy Chứng Tử đập vào mắt nàng. Tai nàng như ù đi, nàng không còn biết gì nữa. Thế này là thế nào ? Anh mới về đây lúc đêm mà, sao lại có chuyện kỳ lạ nầy.

Lại có tiếng chuông cửa, nhưng Ngọc Sương không đứng dậy nổi. Cô luật sư ra mở cửa thay cho nàng. Một người đàn ông mang sắc phục cảnh sát và một người đàn bà bước vào. Họ cho biết họ là người đại diện chánh quyền đến để báo tin cho người thân biết về cái chết của ông … tức là chồng của nàng. Vì không tìm được giấy tờ trong người nên phải đến hôm qua, mười ngày sau khi mất, người ta mới xác nhận được danh tính, và vì chồng nàng là một người đặc biệt nên chánh quyền sẽ đảm nhiệm việc tang lễ và giành mọi sự giúp đỡ cho người thân về việc thừa kế tài sản.
Mặc cho mọi người nói. Ngọc Sương rũ ra, hầu như không nghe, không tin gì cả.

– Anh ấy mới về đây hồi hôm thôi. Có ai tin tôi không vậy ?

Mọi người nhìn nhau lắc đầu ái ngại.

– Tại sao không ai tin tôi chứ. Anh ấy về thật mà.

Rồi nàng chợt nhớ ra. Miếng giấy, đúng rồi, miếng giấy từ trong túi quần chàng là bằng chứng rõ ràng nhất để chứng tỏ chàng còn sống.
Nàng bật dậy chạy vội vào phòng ngủ . Trên chiếc bàn nhỏ ngay đầu giường, miếng giấy báo xếp làm đôi ngay ngắn vẫn còn đó. Nàng thở ra một tiếng, rồi cầm miếng giấy đi ra ngoài.

– Đây nè, mấy người coi đi. Đây là miếng giấy báo tôi đã lấy từ trong túi chồng tôi đêm qua . Mấy người đừng gạt tôi nữa.

Nàng để miếng giấy báo lên bàn. Mọi người cùng nhìn, cô luật sư cầm lên và mở ra cho mọi người cùng xem.
Đúng là một mẫu báo mới được cắt từ một tờ báo ra. ” Vụ giết người đã có hung thủ ”
Bản tin nhắc lại vụ một nạn nhân bị chết trong đêm khuya từ hơn tuần lễ trước, cùng với nhiều dấu vết của một vụ giết người với số đông người tham gia. Nhiều vết máu của nhiều người đã được tìm thấy tại hiện trường. Hôm nay, nạn nhân là ông … được xác nhận và công bố danh tánh. Hung thủ cầm đầu nhóm sát nhân đã được xác định và hiện đang bỏ trốn. Lệnh truy nã đã được ban hành kèm theo hình.
Mọi người đều trố mắt ngạc nhiên. Đây đúng là bản tin về cái chết của người chồng Ngọc Sương nhưng tại sao nàng không biết gì cả và ai, ai đã đưa bản tin nầy cho nàng ?

– Chị không đọc bản tin nầy sao ?

Lúc nầy Ngọc Sương mới ghé mắt vào đọc những giòng chữ nhỏ trong bản tin. Mặt nàng tái nhợt dần, tay chân run lẩy bẩy.

– Trời ơi, chồng tôi chết thật rồi sao. Tại sao đêm đêm anh ấy vẫn về với tôi. Chính anh đêm qua đã về và mang miếng giấy báo nầy về cho tôi.

Mọi người nhìn nhau. Đúng là có một chuyện kỳ quái gì đây, nhưng không ai hiểu là chuyện gì. Không lẽ người chết trở về lại là chuyện thật như lời của Ngọc Sương. Nhưng cũng không có vẻ gì là Ngọc Sương nói dối cả. Còn miếng giấy báo nầy, giải thích ra sao đây ?
Mọi người khuyên nhủ nàng nên chấp nhận sự thật. Bà Trưởng Hội Phụ Nữ phường còn đề nghị sẽ cử người đến giúp nàng trong lúc nầy nếu nàng muốn.
Rồi những ngày sau đó, luôn có người đến giúp Ngọc Sương. Nàng cũng chấp nhận như vậy, vì nàng biết nàng sẽ khó lòng chịu đựng nổi nếu chỉ một mình. Nỗi đau quá đột ngột và khủng khiếp đã đánh quỵ nàng. Nàng không thể làm được việc gì nữa vì lúc nào hình ảnh của chồng cũng ám ảnh nàng, và cũng kể từ hôm nàng biết tin, thì đêm đêm chồng nàng không trở về nữa.

Ngọc Sương đã được luật sư cho biết về tài sản của chồng để lại cho nàng . Nàng không bao giờ ngờ rằng chồng nàng lại giàu như vậy. Những dãy nhà phố đang được cho thuê, những cổ phần trong những công ty danh tiếng và cả những đồn điền cà-phê, cao su ngút ngàn nữa…tất cả bây giờ là của nàng. Và theo nàng được biết thì chồng nàng là người thừa kế duy nhất của cha mẹ, là một tỷ phú danh tiếng trước kia. Tuy bây giờ nàng đã là người thật sự giàu có với số tài sản khổng lồ do chồng để lại, nhưng nàng vẫn còn muốn ở lại nơi đây, nơi mà hình ảnh của chồng không bao giờ phai trong tâm trí nàng.

(Còn tiếp)

17 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Truyện Ngắn

Sao em mãi đợi chờ !

Nguyễn Đức Diêu
doi_cho
Anh hỡi bây giờ anh ở đâu?
Có nghe trong gió tiếng em sầu?
Có nghe nắng gọi mùa Thu tới?
Là lúc hồn em khởi thương đau…
Em sẽ đợi chờ đến kiếp nao?
Yêu nhau, em nhớ từ độ nào.
Thu sang, Xuân lại… không nhớ nữa!
Vẫn mãi đợi chờ, em biết sao!
Em đã trao anh cả bóng hình.
Ngày tàn, tháng gọi của trăng thanh.
Phút vui bên nhau chiều nghiêng ngã.
Đã xa rồi giấc mộng tuổi xanh!
Em đã một lần biết say mê,
Biết hương vị ngọt của hẹn thề,
Biết đêm ấm áp, ngày nhanh quá,
Biết cả ghen hờn trong tái tê.
Anh hứa vuông tròn chuyện lứa đôi.
Anh ơi! Em đợi bao thu rồi!
Ngày sao héo úa theo màu lá,
Em biết tình ta cũng vậy thôi!
***
 Anh hỡi bây giờ anh ở đâu?
Có nghe trong gió tiếng em sầu?
Có nghe nắng gọi mùa thu tới?
Là lúc hồn em khởi thương đau!
(Viết theo tâm sự của một người)
Tặng T.A.
∞∞∞

18 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Thơ

LIÊU TRAI SÀI GÒN – Bóng đêm mơ hồ

Nguyn Đc Diêu

lieu trai

4.- Bóng đêm mơ hồ

Tháng sau, Hắn lại ra đi vào nơi vô định nào đó và nàng lại đứng trên sân khấu cất tiếng ca truyền lửa tình yêu sang cho mọi người. Nhưng đêm nay nàng bỗng thấy mệt. Nàng cảm thấy buồn nôn, tay chân bủn rủn trong khi đang hát, người ta đã phải dìu nàng vào trong.

Hôm sau nàng được bác sĩ cho biết là nàng đã có thai được một tháng rồi. Nàng thật sự vui mừng đã có con với Hắn-người chồng thương yêu của nàng. Nàng chờ Hắn về với niềm vui trong lòng. ” Ồ, anh ấy sẽ vui biết mấy ! ”

Nhưng đã hết tuần, vẫn chưa thấy Hắn đâu. Những đóa hồng đã héo úa dần trong bình rồi tàn lụi.

” Anh, sao anh chưa về với em ? Mau về với em đi anh !

Nàng lo âu, thổn thức và tự dưng lo sợ một điều gì đó. Tiếp tục đọc

11 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Truyện Ngắn