Sưu tầm.
Một buổi tối, tôi đi thăm người bạn từng bị vu cáo hãm hại.
Lúc ăn cơm, anh nhận được một cuộc điện thoại, người đó muốn nói cho anh biết ai đã hãm hại anh.
Nhưng anh bạn tôi đã từ chối nghe.
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của tôi, anh nói
“Biết rồi thì sao chứ? Cuộc sống có những chuyện không cần biết và có những thứ cần phải quên đi”.Sự rộng lượng của anh khiến tôi rất cảm kích. Đời người không phải lúc nào cũng được như ý, muốn bản thân vui vẻ, đôi khi việc giảm áp lực cho chính mình là điều cần thiết và cách để giảm áp lực tốt nhất chính là học cách quên, bởi trong cuộc sống này có những thứ cần nhặt lên và bỏ xuống đúng lúc.
Trong kinh Phật có một câu chuyện kể rằng: tiểu hòa thượng và lão hòa thượng cùng đi hóa duyên, tiểu hòa thượng lễ độ cung kính, việc gì cũng đều nhìn theo sư phụ. Khi tới bờ sông, một cô gái muốn qua sông, lão hòa thượng đã cõng cô gái qua sông, cô gái sau khi cảm ơn thì đi mất, tiểu hòa thượng trong lòng cứ thắc mắc “ Sư phụ sao có thể cõng một cô gái qua sông như thế?”. Nhưng cậu ta không dám hỏi, cứ thế đi mãi được 20 dặm, cậu ta thực sự không kìm được đành hỏi sư phụ: “Chúng ta là người xuất gia, sao thầy có thể cõng một cô gái qua sông?” Sư phụ điềm đạm nói: “Ta cõng cô gái qua sông thì bỏ cô ấy xuống, còn ngươi thì đã cõng cô gái ấy 20 dặm rồi vẫn chưa bỏ xuống.”
Lời nói của lão hòa thượng đầy thiền ý, hàm chứa trong nó chính là nghệ thuật nhân sinh. Cuộc đời con người giống như một cuộc hành trình dài, không ngừng bước đi, ven đường nhìn thấy vô vàn phong cảnh, trải qua biết bao những gập ghềnh, nếu như đem tất cả những nơi đã đi qua đã nhìn thấy ghi nhớ hết trong lòng thì sẽ khiến cho bản thân mình chất chứa thêm rất nhiều gánh nặng không cần thiết. Sự từng trải càng phong phú, áp lực càng lớn, chẳng bằng đi một chặng đường quên một chặng đường, mãi mãi mang một hành trang gọn nhẹ trên đường.
Quá khứ đã qua, thời gian cũng không thể quay ngược trở lại, ngoài việc ghi nhớ lấy những bài học kinh nghiệm, còn lại không cần thiết để cho lòng phải vướng bận thêm.
Sẵn sàng quên đi là một cách cân bằng tâm lý, cần phải chân thành và thản nhiên đối mặt với cuộc sống.
Có một câu nói rất hay rằng tức giận là lấy sai lầm của người khác để trừng phạt chính mình,
Cứ mãi nhớ và không quên khuyết điểm của người khác thì người bị tổn thương nhiều nhất chính là bản thân mình, bởi lẽ đó để có được niềm vui và cuộc sống thanh thản ta không nên truy cứu lỗi lầm cũ của người khác.
Rất nhiều người thích câu thơ :
“Xuân có hoa bách hợp, thu có trăng. Hạ có gió mát, đông có tuyết”.
Trong lòng không có việc phải phiền lo mới chính là mùa đẹp của nhân gian.
Nhớ những cái cần nhớ,
quên những cái nên quên,
sống cuộc sống cởi mở, trong lòng không vướng mắc thì cuộc sống này sẽ thật tươi đẹp.
Giang Nhất Yến
ΦΦΦ

Khà ơi,
Lóng rày đang mùa trồng rừng, tui lu xa bu quá chừng, nhưng không quên lời mời đi Củ Chi xã láng năm 2013 của bạn, ngu gì quên!
Nhớ chi lâu dữ dẫy hè
Lè nhè quài dẫy nẫu nghe nẫu cừ!?…khà khà…
Chuyện nhớ- quên thật ra phức tạp hơn bài viết này rất nhiều…
Khi sư phụ nói: “Ta cõng cô gái qua sông thì bỏ cô ấy xuống, còn ngươi thì đã cõng cô gái ấy 20 dặm rồi vẫn chưa bỏ xuống.”..
Thật ra sư phụ vẫn nhớ cô gái ấy nên trong ký ức mới có đoạn đường 20 dặm…?
Nhớ có thể chia làm hai loại: Nhớ sự kiện và nhớ bản chất
Nhớ của người đệ tử chỉ là cái nhớ mang tính sự kiện , hình thức và sẽ không ở lại trong trí tưởng sau một thời gian…
Nỗi nhớ của con người gắn liền với ký ức, tình cảm cho sự kiện đó…
Không thể đánh đồng nhớ- quên như 1, 0 trong kỹ thuật số Digital.
Hay xác định và phủ định trong logic…
Không thể nhớ hay quên vì những tác động bên ngoài, vì nhớ hay quên là tuỳ theo cảm nhận và ký ức tình cảm của mỗi cá nhân.
Đó là lý do tại sao người ta nhớ ngày sinh của người yêu lâu hơn người bạn học…
Và cũng nói lên sự khác biệt giữa máy tính vô cảm và con người .
Nên trong bài viết nói:
“Nhớ những cái cần nhớ,
quên những cái nên quên”
Vậy nhớ hay quên dựa vào hướng dẫn hay sao?
Câu nói mang tính sáo ngữ và không thực tế…
Nguyên Thủy ” sơ chiêu” khá chuẩn và chính xác! Chòe tặng NT một cái LIKE ( Đồng ý với NT- Con người không phải là cái máy tính vô cảm !)
Có người đồng cảm là thích rồi..lại được LIKE nữa…Cảm ơn Chích Chòe..
Hèn chi Gấu cứ tự nhủ quên đi…quên đi…quên đi….nhưng mà sao vẫn cứ nhớ hoài ta….hic! hic!….bấm một cái like cho Nguyên Thủy luôn nè…
Dzẫy là NT làm thầy bói được chưa vậy…?
He he he,,, thầy bói tại gia,,, hốt bạc đó NT ơi 😆
Mần thầy bói coi chỉ tay hay chỉ…chưn đi Nguyên Thuỷ…
Còn cha gót đỏ như son,,, hì hì hì,,, coi chỉ chưng đi NT !
Quên đi….quên đi…quên đi…
Tự dặn mình như vậy Nghĩa là Gấu đang nhớ đó…?
He he he,,, 😆
Hihi, người ta nói- phụ nữ nói nhớ là quên, nói quên là nhớ…đó Gấu ui! Thôi, chòe dzọt, heheeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee
Bay chút rầu dzìa nghen bé Chòe… 😆
OK, 😆
Meo tính nói Bác Tào nhanh chưn nói trước mất rầu …hu..hu. thâu thì ngừ sưu tầm cứ nghĩ Meocon nói y sì như dzẫy nha!
” Có những chuyện không cần biết , và có những thứ cần phải quên đi” . Hay quá , Nhỏ rất thích , cảm ơn người đã sưu tầm .
“Quá khứ đã qua, thời gian cũng không thể quay ngược trở lại, ngoài việc ghi nhớ lấy những bài học kinh nghiệm, còn lại không cần thiết để cho lòng phải vướng bận thêm.”
…
Một câu nói quá hay . Nên ghi nhớ những lời khuyên trên để có một cuộc sống thoải mái và cuộc sống thêm ý nghĩa hơn …
Nhớ những cái cần nhớ,
quên những cái nên quên,
…
Quá đúng ,,, cứ giữ những cái không nên giữ sẽ khó tiêu 😆
Tui thì lại khác chút ; Tui không cần nhớ gì ráo, mà cũng không cần quên gì ráo. Khổ cái là muốn mà không được, cái thì nó cứ nằm hoài trong đầu, cái thì kiếm mãi không ra. Cái nầy không biết là bệnh gif đây hả bác Tào Lao, có phải bệnh ” Trên bảo mà …trên cũng không nghe ” luôn không zdậy ?