Đào Minh Tri (Sưu tầm)
1. Mẹ tôi! (Vương thị Vân Anh)
Mẹ tần tảo cho tôi khôn lớn, vai Mẹ nặng hơn khi tôi vào đại học.
Ba năm đại học xa nhà, tuần nào tôi cũng viết thư cho Mẹ, Mẹ cầm thư tôi mà rớt nước mắt, vui thật nhiều nhưng Mẹ tôi có biết tôi nói gì với Mẹ đâu.
Mẹ tôi không biết chữ!
2. Lòng Mẹ (Kangtakhoa)
Nhà nghèo, chạy vay mãi mới được xuất hợp tác lao động, Thanh coi đó như cách duy nhứt để giúp đỡ gia đình. Nhưng ảo mộng chóng tan. Xứ người chẳng phải là thiên đường. Thanh chỉ còn biết làm quần quật và dành dụm từng đồng. Để nhà khỏi buồn, trong thư Thanh tô vẽ về một cuộc sống chỉ có trong mơ.
Ngày về, mọi người mừng rỡ nhận quà, Thanh lại tiếp tục nói về cuộc sống trong mơ.
Đêm. Chỉ có Mẹ. Hết nắn tay, nắn chân Thanh rồi Mẹ lại sụt sùi. Thanh nghẹn ngào khi nghe Mẹ nói: “Dối Mẹ làm gì! Giơ xương thế kia thì làm sao mà sung sướng được hở con!”
3. Khóc dùm
Cô bé đi học về muộn, ba mẹ rất lo.
Khi thấy cô về, ba mẹ hỏi xem con đã đi đâu và làm gì?
– Con dừng lại giúp bạn con ạ. Xe đạp của bạn ấy bị hỏng.
– Nhưng con đâu có biết sửa xe?
– Đúng ạ, nhưng con dừng lại để giúp bạn ấy khóc.
Cũng như cô bé đó, không phải ai trong chúng ta cũng biết sửa xe đạp. Nhưng chúng ta biết chia sẻ những nỗi lo âu và sợ hãi. Cuộc sống là một con đường rất dài, sẽ còn nhiều lần gặp cảnh “hỏng xe” lắm. Chúng ta hãy cùng nhau chia sẻ và an ủi (?)
4. Sống ở đời (Phạm Quốc)
Từ hồi còn học trung học, cha tôi có thói quen vặn đồng hồ chạy nhanh năm phút. Rồi vào đại học, ra trường, đi tìm việt làm, lập gia đình… cha tôi vẫn giữ thói quen như thế. Cha dạy tôi: “Phải luôn tôn trọng giờ giấc, và đừng để ai khó chịu vì mình chậm trể con ạ”.
Năm ngoái được thăng chức giám đốc, cha thay đổi thói quen đột ngột: cha vặn đồng cho chạy chậm năm phút. Tôi thắc mắc, hỏi tại sao, cha trả lời: “Phải nghiêm khắc với chính mình nhưng lại dễ dàng với người khác con ạ!”
5. Bi kịch (Huỳnh Thanh Vân)
Sạp anh chị ít khách vãng lai. ế ẩm, vốn cạn dần, nợ nần chồng chất. Anh mượn rượu giải sầu, sanh tật đánh vợ. Chịu đòn không thấu, chị làm đơn ly hôn. Bạn bè giải hoà, góp tiền cho chị mượn vốn không lãi. Chị bỏ hàng, chia giá sỉ cho người bán lẻ đầu chợ, nhờ vậy đắt khách. Anh bỏ rượu, giúp vợ tần tảo năm, sáu năm dài, nợ trả xong, nhà có đồng ra đồng vào, con cái học giỏi. Chị vui chưa kịp nở nụ cười, cơn đau ập đến… Cầm đơn thuốc trong tay chị ước gì mình dốt, không biết đọc hai chữ: ung thư.
6. Đôi mắt
Có một cô gái không may bị mù, quen biết một chàng trai, 2 người cùng yêu nhau, đến một ngày cô gái nói với chàng trai: “Khi nào em nhìn thấy được thế giới, em sẽ lấy anh”. Rồi đến một ngày kia cô gái được phẩu thuật mắt và cô đã nhìn thấy được ánh sáng. Chàng trai hỏi: “Bây giờ em đã thấy được cả thế giới, em sẽ lấy anh chứ?”
Cô gái bị ngẩn ngơ choáng váng khi thấy chàng trai cũng bị mù như mình. Cô ta từ chối anh. Chàng trai ra đi trong nước mắt và nhắn lại rằng: “Hãy giữ gìn cẩn thận đôi mắt của mình em nhé, vì đó là món quà cuối cùng anh có thể tặng em”.
7. Điện thoại (Võ Thành An)
Nhà không có điện thoại, anh Hai đi làm xa muốn thăm Mẹ phải gọi nhờ nhà hàng xóm. Người hàng xóm không vui lòng nhưng chẳng nói ra. Anh Hai ngại nên những cuộc gọi về cứ thưa dần.
Mẹ dành dụm tiền, nhà mắc được điện thoại. Cũng có khi do bận việc nên cả tuần anh Hai mới gọi về một lần. Từ ngày nhà có điện thoại Mẹ ít đi đâu, làm gì cũng loay hoay bên chiếc máy. Có người hỏi lý do, Mẹ nói: “Sợ thằng Hai gọi về mà không gặp được”.
8. Nghịch lý (Văn Triều)
Thanh minh. Bàn chuyện cải mộ Mẹ, anh Hai nói:
– Tôi góp một phần.
– Tôi một phần.
– Tôi cũng một phần.
Thím Tư chen vào, như đùa như thật:
– Chú Út hai phần mới phải. Anh Tư đâu hưởng gì đâu?!
Chợt nhớ lúc nhỏ, mấy anh em ngủ chung với Mẹ. Đêm, muổi vào mùng cắn Mẹ. Mẹ không đập, sợ hụt, cứ để muổi cắn Mẹ no rồi sẽ không cắn các con.
Ôi! Tình yêu của Mẹ là thế. Có chia phần bao giờ đâu!
9. Tóc sâu (Song Khê)
Sáu tuổi. Tôi vọc tay trong vườn tóc ngoai, reo vang: “Con tìm được sợi trắng rồi!”.
Mười tuổi. Tôi cột – mở búi tóc của ngoại, phụng phịu: “Mấy sợi bạc con nhổ hết hồi hôm kia, bữa nay lại chui ra nữa!”.
Mười lăm tuổi. Tôi vừa chạy ra cửa vừa nài nỉ: “Cho con đi chơi một chút đi ngoại. Lát nữa hãy nhổ tóc sâu”.
Mười tám tuổi. Tôi nhìn lên mái tóc ngoại trắng phơ, bất động trong bức ảnh cao cao, rưng rưng thắp một điều ước.
10. Tiền mừng tuổi (Trương Đình Dạ Vĩnh)
Năm bảy tuổi, Mẹ bảo đưa tiền Mẹ cất cho … Nó đếm mấy chục ngàn tiền lì xì rồi miễn cưỡng đưa Mẹ cất giùm vì trước kia không bao giờ thấy Mẹ trả lại.
Năm mười tuổi, nó lén cất tiền không cho Mẹ biết.
Mười tám tuổi, nó mang nổi nhớ quê hương bước vào đại học ở tận miền trong xa xôi.
Tết. Ký túc xá vắng hoe. Phương bắc xa xôi nó không về được. Nó nằm co trên giường cầm giấy nhận tiền của Mẹ mà thấy ân hận, xót xa.
φφφ
Đọc những bài viết về Mẹ đúng vào ngày giỗ Mẹ Meocon ko cầm được nước mắt! MẸ ƠI!!!!
“Một bông hồng cho em” ( P.T.Mỹ)
Chia buồn với Meocon, Thôi đừng khóc nữa nhen.
Đọc những mẫu chuyện về Mẹ làm lòng HP như thắt lại. Tuy HP ko may mắn bị xa Cha Mẹ từ nhỏ, nhưng trong ký ức vẫn luôn hiểu biết rằng Cha Mẹ đã hy sinh tận tụy bảo vệ thương yêu mình tới…chết. Lúc trưởng thành, công danh sự nghiệp thì Cha Mẹ đã qua đời.
Năm 1990, VN mở cửa, HP chỉ nhìn được hai nấm mộ của song thân qua làn hương khói và nước mắt…
Cám ơn Đào Minh Tri đã rất công sức nghiên cứu những mẫu chuyện về Mẹ thật hay.
Đọc chuyện nào SS cũng thấy ngùi ngùi muốn hóc… Cảm ơn anh Đào Minh Trí đã “công phu” sưu tầm. SS sẽ chờ đọc những phần kế tiếp… Cả nhà cũng chờ… như SS hén… cả nhá…
Cám ơn Sông Song , nhưng đọc xong đừng có mếu giống Thùy Dương , Gấu và Nhỏ .
Những câu chuyện nói về Mẹ lúc nào cũng hay và ngậm ngùi , cảm ơn Tri !
Mỹ Thắng đừng có nhè như Thùy Dương hén ! 😉
Dzẫy là biết TD hay nhè dữ lắm ha anh Tri…
Ừa …… thì dóa Gấu wơi
“…Đọc cứ muốn khóc vì thấy đâu đó có những suy nghỉ và hành động ngu ngơ của mình khi còn bé….Nhất là cái vụ…nhổ tóc sâu cho bà..hic hic…”
Thùy Dương đã nhè nữa rầu
Thì đóa…Thùy Dương đang nhớ bà mờ….hic hic…
Rầu ! Lại mếu nữa rầu ! Tậu
Chúng ta hãy đọc để nhận ra không những ta phải yêu quí mẹ mà còn phải có hiếu dzí dzợ nữa 😉
Hai Chai đồng ý dzới Đào Minh Tri…dzề điều này…hê hê hê…
Ừ hén ………Hai Chai hén .
Kỳ wá…hình như có gì xai xai ở đây…
Sự thiệt đóa Gấu , muốn biết thim cho gõ gàng Gấu hỏi Hoàng Phong và Từ gia là biết liền ….. Nguyên Thủy hén
He he ,,, sao lại hỏi 2 ngừ đó hè 😜
Ừ…ừ,..xao lại hỏi hai ngừ đó…Nhỏ ha…TD ha…
Hì hì , Ờ hé Gấu hé !
Ừa hé chị Gấu…
Ừa…chính HP cũng đang thét mét seo Đào Minh Tri lại noái hỏi HP và lão Từ hè. Tại seo…tại seo..?
” Suy bụng ta ra bụng người” đó mà!
Bận tâm làm gì chứ….ha…ha…ha……
Ừa…….. thì đó HP hén !
Dzui quá. Được ace bạn bè đùa dzui vô tư như hồi niên thiếu thật là hạnh phúc. Đào Minh Tri là nhất. Thank you bạn hiền.
Hehe ! Dzui thì nhớ dzô nhìu nhìu một chút hén Hpangf Phong, chớ không thâu có ngừ nhè đóa nghen
Công nhận anh Tri lúc này dzõ công thâm hậu uýnh cả hai tay còn móc giò lái nữa…
Phải công nhận anh Tri lúc này dzõ công thâm hậu…Uýnh cả hai tay còn móc giò lái nữa hén…?
Hehe !
Công nhận bạn Đào Minh Tri ghơ gốm thiệt. Làm các em hóc sướt mướt hết.
Truyện rất ngắn , hay và ngậm ngùi …
Sém tí nữa wuên , cảm ơn bạn Đào Minh Trí có công sưu tầm và chia sẻ cùng ACE trang nhà !
Sém xí nữa là Anh Tào Lao bị wên giống anh Từ rồi…hic hic…
Hì hì ,,, cái bịnh wên giống anh Từ mà cũng sém lây hén TD !
Hì hì…may là nhớ lại kịp hén anh hén….
TD khỏe không? Bây giờ mới biết tại sao cứ..”hắt-xì” oài.
Mấy mẫu chuyện của ĐMT post lên câu chuyện nào cũng ý-nghĩa và cảm động, Có chuyện đã xem qua, xem lại càng thấy thấm hơn.
Thén-kiu ĐMT!
Cám ơn anh TMLong Thùy Dương vẫn khoẻ
Anh Từ có khoẻ không mà bị ..ách xiiiiiì vậy???
Tại thấy bị..p”hạm húy” hoài đấy mà! Cười nè..be…eh..ehhh..he..heeeee!!
Anh Từ lại quên cìa….( Chử P bị nhốt ở ngoài woặc buồn quá đang hóc cià…) beeeheee
Tại nhớ người ta nên bị…loạn một chút í mà, thông cảm đi TD.
Đâu khi cố tình wên như Từ gia cũng là điều hay 😉
Huhuhuhu…ngắn thật…
Chị Gấu ơi..còn phần hai nữa đấy….Phải không anh Tri???
Mới có phần 1 thâu TD ha…
Ờ hé, có phần 1 thì chắc sẽ có phần 2 thâu ,,,
Hí hí…
Thì đó chi Gấu….phần một mới có ngậm ngùi thôi.Phần hai là …ray rức
Phần ba là…..((ủa có phần ba không anh Tri nhỉ?))…
Ừa …… chắc là dzẫy thâu …… Thùy Dương hé !
Ừa hé anh Trí hé…
Ngắn dzẫy mà nẫu đã hu..hu..Dài thêm nữa nẫu khóc một dòng sông …rầu làm sao..?
Cám ơn Đào Minh Tri đã sưu tầm truyên thật ý nghĩ và hay về MẸ
Mẹ là lbáu vật quý giá nhất trên đời…
Không những vậy ( Vì tương lai con em chúng ta )mà còn cần phải tôn trọng và hiểu thảo với dzợ nữa đó Xuân Hùng ạ
Đào Minh Trí muôn năm!
Hê hê ,,,XH hô khẩu hiệu kìa 😜
Muôn năm!
Tháng Tư nữa rầu…
Thì………. đóa , nghĩ đến đó hãi wá Nguyên Thủy ạ !!!!
Những câu chuyện cực ngắn mà anh Trí sưu tầm thật ra chẳng ngắn và đơn giản chút nào…Đọc cứ muốn khóc vì thấy đâu đó có những suy nghỉ và hành động ngu ngơ của mình khi còn bé….Nhất là cái vụ…nhổ tóc sâu cho bà..hic hic…
Cám ơn anh Trí đả sưu tầm nha
Thâu chớ có nhè nghen Thùy Dương, mắc công anh Từ và Hoàng Phong sầu muộn !!!
Thâu để HP….sầu muộn chút đi, tớ có nhiều sầu muộn lắm rồi!
Lão Từ bạn tui ơi…có nghe ngừ ta nói…”trong héo ngoài tưa” hông..? Mà còn đòi nhường sầu mụn cho HP nữa hè.
Chài ai…!!! anh Từ và anh Hoàng Phong có nhiều nổi sầu muộn riêng nên hổng có rảnh để sầu chung dzí Thùy Dương đâu anh Trí ơi…
Chuyện…3 người khó lắm đó TD.
Thôi A. chỉ xin được làm triết gia để thả hồn đi lung tung dzui hơn..he…he..!
Chiện ba ngừ là chiện trong bài hát này phải hông anh Từ…
Hình như đâu đó thì phải, TD thấy sao?
Phải rầu…chiện ba ngừ ni dể bị mất tình đoàn kết lắm đó nhen. Bác Từ nhớ bình tỉn chút nhe. Từ từ si nghỉ nha…
Chu choa HP có wá nhìu sầu nên lặn luôn rầu Thùy Dương wơi
Lúc ni nà mùa kím cơm mà bạn bè kêu réo làm HP hắc xì…xù tùm lum lun. Ai kêu tui đoái. He he he…
Hắt xì là nhẹ rầu HP ạ ! Đâu khi còn chảy nước mắt và nước mũi nữa
Úy chời …dzẫy là anh Từ dzới anh Hoàng cần nhổ tóc sâu hén anh Tri…?
Mời cả nhà cùng coi nè…
Hehehe ! Wã dzậy rầu Nguyên Thủy wơi !!!
Ai hỏng biết chứ HP thít được nhổ tóc sâu như ri lém. Cám ơn Nguyên Thuỷ nha.
Những câu chuyện thật ngắn nhưng cảm động chuyên chở nhìều cảm xúc về những mối quan hệ trong đời sống, Những câu chuyện mà qua đó ta có thể dùng như những lời hướng dẫn, đìều chỉnh bản thân trong cuộc sống hàng ngày.
Cảm ơn anh Tri đã sưu tầm
Cảm ơn anh Tri đă sưu tầm cho bạn bè xem, Mổi truyện đều có vị chua cay đáng suy ngẩm, Nhỏ thik nhất truyện Đôi mắt, vì trong đó có thêm vị đắng . Thân mến .
Tự nhiên từ lúc nào Nhỏ lại thik vị đắng dzậy trời ???
Hỗng lẽ Nhỏ thích vị đắng từ lúc còn ở Nguyễn Công Trứ na ?
Cô đó bạc tình dúng như……., thôi không nói đâu!
Nói đại đi Từ gia ! Đụng nẫu nào biết liền à anh Từ hé !
Như….NX ….đúng ko anh Từ ???????eo ui ơi sợ quá đi thôi…hichic
Nhỏ ơi, nhắc chi cho thêm đao lòng ngừ viễn xứ!
(Hỏi nhỏ chút nè: NX còn ở bển không hay đi ra nước ngoài rầu?)
( Trả lời nhỏ chút nè: Anh Từ hổng biết thì sao Nhỏ biết ? )
Như dzẫy là:” Có hỏi cũng bằng không nên đành hỏi em thì bỗng dưng nước mắt em tuôn thàng giòng” hén Nhỏ!
Thiệt tình!!!!!
Tặng cả nhà bài hát rất dễ thương
Cám ơn Thuỳ Dương. Dể thương lắm.
TD chắc phải là nười yêu ca hát lắm vì chỉ gợi ý một câu mà đã tìm đúng bản nhạc mình muốn nói. Có dịp…hát đôi nhé, Chúc vui!
Hát đôi nà thao hả bác Từ
Hat đôi nà thao hả Anh Từ
Hát đôi bây giờ nẫu gọi là song ca hai ngừ hát đó ĐMT wơi !
ĐMT này hổng có “ấp đết” gì ráo trọi hén TL!
Be…eh..ehhh..hee.heee!!!
Chu choa ở nhà bây chừ ngừ ta cài từ khó hĩu wá đẫu giúng như Từ Long !!!
Ấp-đết mà anh Tri hổng biết..? Dzẫy là giúng anh Dế Mèn nhà em rầu…Tiu
Tiu cái chỗ nào dzậy hữ Dzợ Dế Mèn ?
Sợ gì mà không noái hở anh Từ???
Sợ chứ TD! Gan A. đâu to thế. Nhỡ nói ra người ta lại gửi qua cho mấy sợi…dây thừng thì chết.
Anh Từ ơi …!!!có cần dây thừng thì nhớ bảo nhé.Thùy Dương sẻ gởi típ beeeheee…
Biết mà, không những thế lại còn có ý đồ rất…tàn nhẫn nữa.
Dầu sao cũng cám-ơn TD lần trước gửi qua chưa dùng tới be..eh..ehh..he…heeee!!
Chỗ chồm xốm…mà hỏi dzẫy thiệt là dzô tìn đóa anh Tri..?
Nẫu wan tâm thầu mờ Nguyên Thủy !!!
Nhỏ nhớ đững thêm vị đắng dzô nồi bún bò đó nghen…