Đào Minh Tri (Sưu tầm)
Đất nước mình ngộ quá phải không anh
Bốn ngàn tuổi mà dân không chịu lớn
Bốn ngàn tuổi mà vẫn còn bú mớm
Trước những bất công vẫn không biết kêu đòi…
Đất nước mình lạ quá phải không anh
Những chiếc bánh chưng vô cùng kì vĩ
Những dự án và tượng đài nghìn tỉ
Sinh mạng con người chỉ như cái móng tay…
Đất nước mình buồn quá phải không anh
Biển bạc, rừng xanh, cánh đồng lúa biếc
Rừng đã hết và biển thì đang chết
Những con thuyền nằm nhớ sóng khơi xa…
Đất nước mình thương quá phải không anh
Mỗi đứa trẻ sinh ra đã gánh nợ nần ông cha để lại
Di sản cho mai sau có gì để cháu con ta trang trải
Đứng trước năm châu mà không phải cúi đầu…
Đất nước mình rồi sẽ về đâu anh
Anh không biết em làm sao biết được
Câu hỏi gửi trời xanh, gửi người sau, người trước
Ai trả lời dùm đất nước sẽ về đâu…
TRAN THI LAM
Câu hỏi “Đất nước mình rồi sẽ về đâu” được một cây bút nghiệp dư từ Oregon trả lời vài giờ sau khi bài thơ được cô giáo Lam post trên Facebook của mình. Bài thơ mang tên:
Anh trả lời liền. . .
Anh trả lời liền đất nước sẽ về sau
Khi thế giới đã về từ lâu lắm
Bởi cả nước được đảng bồng, đảng ẳm
Nên nhân dân hạnh phúc quá còn gì?
Đất nước mình vì thế chẳng chịu đi
Bởi đôi chân đã trở thành đất sét
Tiến sĩ giấy ngồi nhìn nhau lấm lét
Sợ đảng không tin nên phải viết điều thừa
Đất nước mình biển vẫn bạc như xưa
Chỉ có điều là bạc mầu cá chết
Rừng còn đó không bao giờ cháy hết
Dù đảng ta vẫn nhiệt liệt phá rừng
Em đừng hỏi chiếc bánh chưng to thế
Để làm gì khi dân chúng đói meo
Nhưng em ơi đấy chỉ là bánh vẽ
Thì dẫu to hay bé có hết nghèo?
Em đừng buồn khi dân không chịu lớn
Bởi lớn lên dân sẽ bị đảng “đì”
Dân khôn lắm họ núp sau bóng đảng
Giả ngu si cho đảng khỏi tự ti
Đảng yêu dân nên làm điều sai quấy
Cũng chẳng qua sợ dân chọn sai đường
Dân cõng nợ là yêu thương cõng đảng
Xét cho cùng thì cũng chỉ trơ xương
Đất nước mình tuy có ngộ đấy em
Nhưng nghĩ lại không có gì khó hiểu
Dân vẫn thấy nồi cơm to hơn văn miếu
Thì em ơi mấy ngàn năm nữa vẫn bị Đ lừa…
Ngồi đỉnh núi với tầm tay thượng đế
Ngắm nhân gian xa tít dưới chân trời
Lòng quặn đau nỗi niềm yêu đất Việt
Chí tang bồng phò quốc chống ngoại xâm…
Rất khí phách,BRAVO!
Thêm bản nhạc nè …

Mời cả nhà nghe nhạ nè …
Siu tầm thêm phụ anh Tri nè…
ĐẤT NƯỚC MÌNH KHÔNG NGỘ QUÁ ĐÂU EM…
Đất nước mình không ngộ quá đâu em
Dù bốn nghìn năm dân vẫn không chịu lớn
Bởi tổ tiên ta sinh ra không là con mà là trứng
Khi Cha Mẹ ly hôn nào có dám kêu đòi
Đất nước mình không lạ quá đâu em
Thánh Gióng lên ba đã ăn cơm nong cà thúng
Chữ Đồng Tử úp nón thành cung điện nguy nga sừng sững
Cùng một cha, Tấm làm mắm Cám rất bình thường
Đất nước mình không buồn quá đâu em
Dù biển bạc rừng vàng giờ đây đang cạn kiệt
Nhưng có nồi cơm Thạch Sanh ăn mãi không bao giờ hết
Nàng Tô Thị chờ chồng nghìn năm lẻ có gì đâu
Đất nước có gì mà phải thương đau
Vì đến tiều phu cũng mơ làm hoàng đế
Nên chút nợ nần là chuyện nhỏ như con dế
Đánh thắng ba siêu cường sợ gì đám năm châu
Em hỏi đất nước mình rồi sẽ về đâu?
Anh chưa biết nhưng có một điều rất tuyệt
Chưa biết về đâu nhưng cứ đi tắt đón đầu là duyệt
Chưa biết về đâu nhưng cứ phải tiến lên đầu!
Baron Trịnh
Cảm ơn anh Tri đã sưu tầm…Mời cả nhà cùng nghe …
Cám ơn Nguyên Thủy đã cho nghe bài hát vừa được sáng tác
Đất nước mình lạ quá phải không anh ?
Mấy mươi năm rồi ta về thăm còn chua xót
Cộng dừa kia ta yêu… vì đã trót.
Cắn trong răng mà tím cả tấm lòng….
Cảm tác với ĐMT cho vui nhé
Cám ơn Hiếu Thảo cung đã cảm xúc bài thơ của cô Trần Thị Lam và cũng chia xẻ tấm lòng của mình v ở iws trang nhà
Anh hỏi tôi.. tôi biết hỏi lại ai
Khi bản năng vốn vẫn còn nhu nhược
Khi “trên đường” chúng ta không tự bước
Hô “tự cường” mà khúm núm “theo chưn”
Anh hỏi tôi.. tôi biết hỏi lại ai
Khi bàn cờ chỉ một người điều khiển
Tiến hay lùi.. thắng hay thua.. tự diễn
Khi cùng đường.. dân làm chốt “triển khai”
Đọc xong bài thơ “Đất nước mình ngộ quá phải không anh ?” của TRAN THI LAM sao thấy tậu cho đất nước và dân mình quá hà !
Chớ biết làm xao đây hữ CKDN ?
Bởi dzậy cho nên “Anh hỏi tui.. tui biết hỏi lại ai” hử chị Trần Thị Lam dzí anh Đào Minh Tri hic hic
Ừa hén…………… Sông Song hén , dzẫy là mọi ngừ cùng đứng lên cải cách xã hội hiện tại hén
Hưởng ứng cái “rột” anh Đào Minh Trí quơi.. ha ha
Tin khẩn…tin khẩn…(mà lẽ đương nhiên)
Phe nẫu sẽ có thêm một TNLT, đó là cô giáo TRAN THI LAM vừa mới được phe nẫu ưu ái mời đi uống cà phe…
Có ai trong nước muốn không là người cúi mặt xin giơ tay leeeeeeeeeen…..
1-2-3…..?????….hú…hú…hú….
Típ…típ….
Có ai muốn đi uống cà phe với cô giáo hoooooong……
Có em đây chị Gấu !
Chỉ có ngừ trong nước mới được seo Gấu !!!
Đúng rầu…chỉ có ngừ ở xứ thiên đường thâu…vì nẫu ở xứ khác muốn xuống địa ngục hay lên thiên đường dễ ợt hà…
Chỉ có ngừ “trong dzùng phủ sòng” thâu. “Ngoài dzùng phủ sóng” như KG đây chỉ được hưởng hơi.. anh Đào quơi.. khẹc khẹc
Ủa…Ủa…G đưa tay lên chưa!?
Hic…G chỉ hô thâu hà… 😆
hú….hú…hú……!!!!!!!
Hic hic hic…..
Ủa…xao bi giờ nó ngắn ngủng dzậy ta…lạ wá…
Ha ha ha…điều gì củng có thể xảy ra …..
điều gì củng có thể xảy ra …..
ngoại trừ chuyện…đôi ta!
Ha…ha…ha……..!!!!
Từ Gia dạo này noái chiện nghe lẻng mẹng quá ta….hahaha…
Tậu ! Tậu cho kẻ mong chờ như Từ gia
@G, hành động đưa tay lên còn ngắn hơn.
Dzậy là dzừa đưa …dzừa sợ đó Từ Gia …
Hội nghị “Thành Đô” trong 2 ngày 3 &4 của tháng 9 năm 1990 hén Từ gia ? Cứ hỏi thoải mái ,,, he he
Nẫu có nghe về hiệp ước này nhưng chưa rõ lắm Tào Lao cho biết một tí chi tiết Please
Nghe đồn rằng….
HNTĐ là cái hội nghị mờ mờ ảo ảo hoặc từ từ hiển hiện…tới hẹn lại lên….2020 ta hân hạnh được khoác áo tự trị giống như Nội Mông, Tây Tạng, Tân Cương, Quảng Tây…v.v dzà v.v…
Nhiu hím
Đó đó, Gấu cho biết rầu đó ĐMT,,,chờ đến năm 2020 nghen !
4 năm nữa thôi, sao còn chưa đi học…”ngoại ngữ” liền đi còn chần chờ gì nữa. “Trâu chậm uống nước đục” á!
Cám ơn Gấu ! Vậy là mình không còn nơi để mà về nữa rồi !!!!
Hỏi hiệp ước”Thành Đô” được không TTL?
Mời cả nhà cùng nghe nha
Cám-ơn Hai Chai đã post bản nhạc này, đã lâu quá rồi mới nghe lại.
“Gia Tài Của Mẹ” nằm ở nước NGOÀI và nước…LẠ,
có còn lại chăng là nước VIỆT BUỒN!
TCS đã nói đúng.
Hề hề ,,, TCS noái đúng nhưng không làm đúng 😎
Nẫu woàn tàn đônhf ý dzí CKDN