10g sáng
, ÐT reo inh ỏi . Bấm nút nghe một giọng quen quen, là lạ… Alô.
– Ê. Lầu 10 phòng 14 làm gì có cha nào tên Diêu ?
Chết cha, không ngờ cô bé tới thăm mà không báo trước. Thiệt là có những cái bất ngờ lỡ cười, lỡ khóc.
Quên cả đau , Diêu ngóc đầu dậy , rối rít xin lỗi .
– Chết rùi , anh quên nói với nhỏ là anh đã…xuất viện .
Một giọng nói chua như… chanh:
– Xuất viện hay …trốn viện ?
– Anh xuất viện thiệt mà …tới nhà anh đi .
– Đọc địa chỉ đi .
– Chợ Da Bà Bầu xẹt Chợ Cầu Ông Lãnh…
Một cái đầu ló lên cầu thang , một nụ cười của hơn ba mươi mấy năm chừ gặp lại , vẫn như thế , Nhỏ đó, cô em gái của người bạn thân .
Nhỏ nhìn Diêu và toét miệng cười:
– Trời ui…tìm ko thấy
tưởng …qui tiên rùi …buồn chít được đó.
Diêu cười như mếu :
– Có ai đi thăm bịnh tàn bạo như Nhỏ không nhỉ ?
Nhỏ cười hihi , ngồi xuống ngắm nghía Diêu rồi hỏi :
– Ủa mà anh đụng người ta hay người ta đụng anh ?
– Chắc là cô đó đụng anh.
– Cô nào ? Mà cô đó mô rồi ?
– Trước lúc đụng, anh chỉ nhớ mang máng có một cô xinh xinh chạy kế bên thôi.
– Sư phụ , sư phụ !
Mình phì cười quên cả mấy cái ba sườn đang bị …nướng.
– Nè Nhỏ, ở lại ăn cơm với anh nhen ? Bữa nay cơm có cá…khô đấy .
– Thui …nhỏ ðâu có …ngu ? Ăn cơm với người bịnh mất công …chăm sóc .
Nhỏ kể lại chuyến hành trình thăm bịnh , Nhỏ trốn cơ quan nhé , leo lên tới lầu 2 tự nhiên nhỏ thấy mình ngu chi lạ , vội vàng leo xuống tìm thang máy , chui tọt lên lầu 10, tìm tới phòng 14 thấy cái giường trống không , nhỏ …nghĩ bậy ngay …hichic. Nhưng đọc cái tên dán trước cửa phòng thấy không phải nên lại chui vô thang máy đi xuống .
Tới phòng cấp cứu , ông trực ban hỏi anh cô tên gì ? Nhỏ nói tên Diêu , bịnh gì ? Nhỏ nói : Hông biết nữa ? Nghe nói có 9 cái xương sườn thì gãy mất 3 cái . Ông trực ban gật ðầu nói biết rồi , công nhận ông í giỏi ghê. Ông kiu Nhỏ rùi nói :
– Nè, từ Diêu 1 tuổi ðến Diêu …80 tuổi, không có ai là bên bển dzìa hết ?
Nhỏ vừa đi vừa lầm bầm :
– Hông lẽ…qui tiên thiệt rùi sao trời ?
Nhỏ liến thoắng kể làm Diêu cười quên cả ðau.
Nhỏ ðứng lên ði về
, lại còn đòi bắt tay tạm biệt . Diêu nhăn nhó :
– Thôi nhỏ đừng …ác . Tay anh đau.
Nhỏ trừng mắt :
– Đau cũng phải …ráng bắt tay , phép lịch sự làm cho mình… mau hết bịnh lắm đó ?
Diêu nhăn nhó phải lấy tay này ðỡ tay kia
để bắt tay nhỏ , bụng lầm bầm :
” Con nhỏ này vần chứng nào tật nấy. Phá “
Nhỏ chia tay mà tuyên bố một câu xanh rờn :
Nè, ráng phấn ðấu mau hết bịnh ðặng trả nợ tui cái chầu lẩu tôm ven sông ðã ký kết nhen ? Tui cho thời gian 2 tháng nhen ?
Bóng nhỏ khuất dần . Chợt nhớ lại thành phố cũ và những ngày xưa thân ái.
Nếu ai có em gái tất sẽ biết vui và ấm áp biết chừng nào ..nhưng
cũng phài cảnh giác những cái trò làm mình dễ… đứng tim .
.
Nguyễn Đức Diêu.
(Sài gòn,Tháng 5/2013.)