Đêm đã khá khuya. Con đường đang vắng dần xe qua lại. Lâm che tay ngáp. ” Quái ! Chắc cũng gần mười hai giờ rồi. Sao chẳng có ma nào đi đâu hết vậy trời ! “. Góc phố đêm chỉ còn mình Lâm ngồi đợi khách trên chiếc xe Wave Trung quốc cũ kỹ.
Tối nào cũng vậy, khoảng 10 giờ, sau khi lo bài vở xong là Lâm xách xe ra đầu hẻm ngồi đón khách. Cái việc chạy xe ôm, nghề không ra nghề, chủ không ra chủ, tớ không ra tớ nầy, xem chả ra sao cả nhưng nó đã âm thầm nuôi Lâm ăn học thành một sinh viên năm thứ tư sắp ra trường.
Từ miền quê lên trọ học, với đồng tiền ít ỏi của cha mẹ gởi lên hàng tháng, Lâm đã thật cố gắng bỏ hết những cám dỗ của ánh đèn màu thành đô để chỉ lo vào việc học. Lâm hiểu rằng để vươn lên, anh chỉ có một con đường.
Lâm ở trọ trong khu nhà trọ nầy từ bốn năm nay. Từ khi cái quận Tân Phú này còn thưa thớt nhà đến ngày nay thì người, xe đã ăm ắp. Ngay đầu hẻm là một ngôi nhà khang trang với chiếc sân rộng mà người dân thành phố nào cũng mơ ước. Từ khi lên đây, Lâm đã thấy một cô gái trẻ khoảng mười sáu rất dễ thương trong căn nhà đó. Dần dà, Lâm biết thêm cô gái tên Hà Mi, có một anh trai cỡ tuổi Lâm vừa mới đi du học nước ngoài. Cha mẹ của Hà Mi trông cũng còn trẻ và có vẻ làm ăn thành đạt. Thật là một mẫu gia đình lý tưởng để mọi người ao ước trong thời buổi nầy.
Có lần, Hà Mi nhờ Lâm chở đi mua thuốc cho mẹ rồi trở về. Trên đoạn đường ngắn ngủi đó nhưng Lâm cũng đã có dịp làm quen với Hà Mi và cảm nhận nét dễ thương của cô gái trẻ. Sau đó, Lâm lại có dịp gần gũi Hà Mi hơn khi Hà Mi nhờ Lâm chỉ giúp bài vở. Rồi hai người cũng có dịp đi dạo cùng nhau quanh bờ hồ Đầm Sen ngắm ánh đèn vàng lung linh đáy nước hoặc dạo phố đêm Sài Gòn những ngày cuối năm, vui cùng náo nhiệt của thành đô…
Nhưng đó là hai năm về trước, khi mà Hà Mi chỉ mới là cô học trò lớp mười, mười một. Sang năm mười hai thì Hà Mi đã hoàn toàn là một cô gái khác. Cô bạn bè, đàn đúm nhiều hơn và cuối cùng sa đà vào ăn chơi cùng lũ bạn con nhà giàu tiền bạc nhưng nghèo sự quan tâm của gia đình. Đêm đêm, bên góc phố nhìn Hà Mi ăn diện cùng chúng bạn, Lâm thấy hố ngăn cách giữa mình và Hà Mi càng sâu. Vậy mà ngày nào, Lâm đã mơ ước thật nhiều đến đôi mắt hồn nhiên, giọng cười trong trẻo của cô bé Hà Mi nhí nhảnh.
Năm nay, Hà Mi đã là sinh viên năm thứ nhất của một Đại Học tư thục. Không biết Hà Mi học hành thế nào nhưng đêm đêm Lâm vẫn chờ nàng về sau những cuộc vui chỉ để nhìn lén nàng từ bên góc phố. Có lẽ tình yêu đầu của chàng trai trẻ không dễ phai nhạt trong một sớm một chiều theo những cơn mưa tràn ngập thành phố mỗi buổi chiều. Buồn !
Những chiếc xe máy đắt tiền đậu lại trước căn nhà đầu hẻm, rồi sau đó biến mất vào màn đêm vắng. Lâm đăm đăm nhìn sang. Chỉ mươi thước mà sao xa xôi nghìn trùng ” Em đến bên đời, hoa vàng một đóa …*”. Hà Mi mở khóa cổng bước vào nhà, ánh đèn vàng bên góc đường soi bóng chàng trai si tình câm lặng cùng gốc cây trầm mặc.
Lâm thở dài, đêm nay chẳng có gì là may mắn cả, chắc phải về ngủ thôi. Nhưng, gì thế kia …
Hà Mi mở cổng tung chạy ra ngoài. Cô đứng lại một giây, rồi hướng về phía…Lâm.
– Chạy đi anh Lâm !
Hà Mi leo lên xe Lâm. Lâm ngỡ ngàng, ” có chuyện gì vậy nhỉ ? ”
– Đi đâu ?
– Đi đi…nghe không, đi đi, đi đi!
Lâm nổ máy xe và chạy, dù chẳng biết chạy đi đâu. Hà Mi ngồi sau, gục đầu vào lưng Lâm nức nở. Lâm chẳng hiểu chuyện gì đã xảy ra với Hà Mi, nhưng chàng biết rằng Hà Mi đang trong cơn sốc, vì lẽ gì thì Lâm không thể biết được. Lâm cũng chẳng hỏi, cứ cho xe chạy chầm chậm, lòng vòng hết phố này qua phố khác như một đôi tình nhân lang thang không nhà .
Nhưng rồi, Hà Mi bỗng dưng ôm chặt lấy Lâm, thân người nàng có vẻ như quằn quại. Lâm cảm thấy khác lạ nên ngừng lại, nhìn ra sau.
– Hà Mi ! Em sao vậy ?
Hà Mi run lên bần bật, miệng lắp bắp.
– Anh có tiền đó không, giúp em được không ?
– Anh chỉ có hai trăm, em cần gì nói đi. – Lâm vừa nói vừa nắm hai bàn tay run rẩy của Hà Mi.
– Đưa em mượn.
– Hà Mi nhét vội xấp tiền vào túi rồi thúc.
– Anh mau chạy lại Ngã Tư An Sương đi, mau đi anh.
Lâm chẳng hiểu chuyện gì nhưng cũng vội vã làm theo lời Hà Mi.
– Chỗ này, ghé vô đi.
– Hà Mi chỉ vào một mé đường có những lùm cây nhỏ với vài bóng người lảng vảng.
Hà Mi bước xuống xe, bước tới chỗ một người rồi ngồi xuống. Trong ánh đèn vàng lờ mờ, những bóng người đến đi, ẩn hiện như những âm hồn giữa lòng đêm thành phố.
Vài phút sau, Hà Mi đứng dậy, dáng vẻ tươi tỉnh. Cô bước lại xe Lâm rồi leo lên.
– Đi anh !
Lâm thở dài, nổ máy xe chạy .
– Về nhà ?
– Em chẳng muốn về nhà. Đi chỗ nào anh muốn, hay là về chỗ anh cũng được.
Lâm chạy mà lòng hoang mang, chưa biết phải làm sao với những lời có vẻ lạ lùng của Hà Mi. Tới ngay nhà của Hà Mi, Lâm dừng lại. Nhưng Hà Mi đã lên tiếng, giọng nàng có vẻ bực dọc.
– Sao anh dừng lại làm gì ! Về chỗ anh đi, đi đi anh !
Dãy mái tôn im lìm dưới ánh trăng thượng tuần hắt hiu. Lâm mở cửa, đẩy xe vào phòng, khoảng trống còn lại chỉ đủ cho hai người chen nhau với chiếc bàn nhỏ bên vách.
– Em ăn mì không ? Anh chỉ có vậy !
– Qúa tốt cho một đêm khốn nạn.
– Giọng Hà Mi đầy cay đắng.
Lâm không nói gì nữa, bắc nồi lên bếp điện nhỏ nấu nước. Cuộc đời hình như luôn có những bất ngờ khó hiểu, Lâm nhủ thầm.
Hai người ăn mì xong, Lâm mới thực sự bối rối. Giờ thì sao ? Hà Mi ở lại đây với ý nghĩa gì ? Chắc chắn không phải là tình yêu. Không có thứ tình yêu lạ đời như vậy ! Dù dòng máu nóng trong người Lâm vẫn chảy không ngừng nhưng anh chẳng còn thấy hứng thú gì nữa trong tình cảnh nầy.
Hà Mi ngước nhìn lên căn gác nhỏ.
– Anh ngủ trên đó phải không ?
– Lâm gật đầu.
– Cũng khuya rồi, anh chưa ngủ sao ?
– Hà Mi lên ngủ đi. Anh chưa buồn ngủ.
– Anh đừng nói là ngồi đây cả đêm nghe ! Lên ngủ luôn. Hay là anh khinh em, không muốn nằm gần em chứ gì ! – Nói rồi cô leo lên gác bằng chiếc thang ọp ẹp.
Lâm mím môi. Biết nói sao giờ ! Thôi, kệ! Được rồi, lên thì lên, dù gì mình cũng là đàn ông mà.
Lâm đẩy chiếc gối sang cho Hà Mi rồi nằm nép sang một bên. Hà Mi, ngồi xuống rồi thật tự nhiên cởi tuột chiếc jupe ra, miệng nói nhỏ “ mặc làm sao ngủ được”. Lâm thấy rõ cặp đùi trắng nõn của Hà Mi qua ánh đèn ngủ lờ mờ. Máu nóng trong người Lâm chảy rần rật nhưng anh cũng thật bối rối khi lần đầu tiên nằm bên một người con gái như vậy.
Hà Mi tung tấm mền nhỏ choàng qua người Lâm rồi xáp lại gần thì thầm : “ Em cám ơn anh đã giúp em đêm nay, nhưng em cũng không muốn để anh thiệt thòi. “ , vừa nói Hà Mi quàng tay qua cổ Lâm.
Lâm nhích người qua như một phản xạ tự nhiên trước tình huống đột ngột.
– Anh khinh em lắm phải không ? Anh đã biết em ra sao rồi đó !
– Hà Mi bỗng nức nở.
– Cuộc đời khốn nạn lắm !
Lâm bỗng thấy lòng chùn lại trước nước mắt cô gái trẻ :
– Tại sao em làm vậy ? Em có nỗi buồn gì ?
– Đời, đời ! Thật tôi không còn tin ai nữa cả. Tôi chán lắm rồi ! Thật là khốn nạn. Trời ơi !
Âm thanh của Hà Mi bây giờ là một thứ âm thanh cuồng nộ của sự tận cùng đau khổ , căm hờn làm Lâm rợn người. Im lặng . Lâm đưa tay lên vai Hà Mi, vuốt ve an ủi nàng, giọng Hà Mi dần nhẹ nhàng trở lại như tâm sự :
– Có thể ngày nào đó em sẽ kể với anh… Không nên có cuộc đời nầy thì tốt hơn ! – Rồi cô nhìn sang Lâm :
– Anh không tin như thế sao ?
Cuộc đời nầy có gì đáng để tin hay không. Tất cả đều là ảo mộng phải không Hà Mi ? Hôm qua, Hà Mi là một cô gái dễ thương, vui tươi nhí nhảnh nhưng hôm nay Hà Mi là một người hoàn toàn khác hẳn. Em đã bay qua đời tôi như đám mây ngang qua bầu trời, ngày hôm nay không giống ngày hôm qua.
– Tôi thế đấy ! Tôi ngỗ ngáo ! Tôi nghiện ngập nhưng tôi vẫn là con gái. Anh đừng nghĩ tôi chỉ là của thừa cho anh.
– Tại sao…? Sao em lại làm như vậy ?
– Vì chung quanh tôi, dù sao cũng chỉ có anh là người mà tôi còn nể trọng thôi. Nhất là, anh là người yêu tôi bằng trái tim, có phải thế không ? Anh đừng nói là không nhé. Tôi sẽ khinh anh đấy ! Hừ ! Tôi không muốn mất cuộc đời con gái của tôi vào một kẻ ghê tởm nào đó. Tôi biết là tôi rồi sẽ không giữ được…
Âm vang cụt ngủn của một tiếng nấc nhỏ. Hà Mi đột ngột ôm choàng lấy Lâm cuồng nhiệt như ôm lấy một sự chở che. Lâm nghe luồng điện nóng lan truyền khắp người, bản năng đàn ông chợt thức tỉnh, môi chàng bỗng tìm đến môi của Hà Mi trong màn đêm diễm ảo lạ kỳ.
Những đêm sau, cuộc đời trở lại bình lặng như cũ. Tối tối, Lâm vẫn dựng xe bên gốc cây liêm già đón khách để khuya về trông chờ chiếc bóng mảnh khảnh của Hà Mi thả xuống từ những chiếc xe đắt tiền. Thỉnh thoảng, Hà Mi quay qua phía Lâm, ban cho anh một nụ cười nồng nàn…xa vắng rồi bước vội vào nhà. Những lúc đó, Lâm thấy lòng mình thắt lại. Câu chuyện đêm nào đã trở thành quá khứ, dù khó quên. Lâm sẽ gìn giữ nó như cổ tích ngàn lẻ một đêm của đời mình .
Trời đã vào mùa mưa. Những cơn mưa đêm đầu mùa làm thành phố đìu hiu, vắng lặng về khuya. Đâu đó chỉ còn những bước chân lạc loài của những con người mưu sinh về đêm giữa thành đô hoa lệ.
Không còn bao lâu nữa, Lâm sẽ ra trường. Hà Mi sẽ chỉ còn là bóng hình kỷ niệm khó phai trong đời. Thời gian nầy, Hà Mi ít đi ra ngoài như trước. Cũng tốt ! Cầu mong sao cho em trở lại cô gái trong sáng ngày xưa. Thật khó phải không ? Nhưng anh vẫn mong ước như vậy.
Một tối thứ Bảy, Hà Mi ăn mặc thật đẹp và được cô bạn gái đón đi. Có lẽ, lại tiệc tùng sinh nhật bạn, Lâm đoán vậy.
Đêm cũng khá khuya, cổng nhà Hà Mi lại mở ra và lần này lại là Mẹ của cô. Trước đôi mắt ngạc nhiên của Lâm, bà tiến đến Lâm và nói :
– Chở dùm tôi đi chút. Hôm nay, tôi mệt chẳng muốn chạy xe .
Lâm chở bà đến một chung cư sang trọng và được dặn chờ bà trở ra. Một lát sau, Mẹ của Hà Mi bước ra, đôi chân lảo đảo, cặp mắt thất thần long lên sòng sọc. Bà leo lên xe, ngồi thừ một lúc rồi thở dài. “ Mình đi về “, bà nói nhỏ.
Về đến nhà, bà bước xuống mở cổng rồi quay lại nói với Lâm :
– Cậu vào uống nước đã nhé, tôi quên mang tiền theo rồi. – Thấy Lâm chần chừ bà lại thúc :
– Đẩy xe vào đi !
Lâm đẩy xe vào trong sân lúc bà đã mở cửa nhà. Lâm ngại ngùng bước vô căn phòng khách sang trọng với bộ sa-lông xanh nổi bật trên nền gạch trắng.
– Chú… đi vắng hả cô ?
– Hừ ! Ông ấy có còn đoái hoài gì đến tôi nữa đâu ! – Bà lắc lắc đầu như muốn giũ những muộn phiền ra khỏi tâm trí. – Cậu ngồi uống nước đi.
Bà mang lại bình nước cam và rót cho Lâm một ly. Cặp mắt bà bỗng nhìn Lâm say đắm. Bàn tay thon trắng như thiên thần đưa lên tắt ngọn đèn vàng. Chỉ còn một ánh sáng xanh liêu trai từ chiếc hồ cá phủ lên vẻ kỳ bí của căn phòng. Lâm như bị thôi miên bởi người đàn bà đối diện. Chàng đưa cặp mắt lờ đờ nhìn người thiếu phụ trẻ. Trước mắt chàng là một thần vệ nữ với làn da trắng muốt, mịn màng, làn áo mỏng buông lơi đôi gò bồng đảo diễm tuyệt. Trong ánh đèn mờ dìu dịu, giữa những bức tượng đồng trầm mặc làm Lâm như lạc vào khung cảnh ảo huyền.
Thần vệ nữ bỗng buông mình nghiêng trên vành ghế, đôi môi mê hồn hé mở gọi mời. Lâm tiến đến như kẻ mộng du quỳ gối bên nữ thần sắc đẹp. Bàn tay chàng trai bắt đầu ve vuốt những sợi tóc mai trên khuôn mặt thiếu phụ, mắt nhìn đăm đăm vào khuôn mặt huyền bí của người đàn bà. Một nét quen thuộc mơ hồ lờn vờn đâu đây trong tâm trí…. Trước mắt Lâm, dần hiện lên khuôn mặt u buồn của Hà Mi với dòng lệ nóng hôm nào…Hà Mi, Hà Mi…Lâm choàng tỉnh. Chàng trai đứng phắt dậy và tuôn chạy ra ngoài trong một động thái quyết liệt cùng lúc với một tiếng thét từ đâu vọng vào .
Lâm đâm sầm vào người con gái bên ngoài cửa- Hà Mi đứng sững với hai bàn tay úp vào mặt…
Trời bắt đầu những hạt mưa nặng hột. Vài tia chớp lóe lên đâu đó soi bóng hai người ôm nhau dưới mưa. Cả hai gục đầu vào nhau thổn thức. Những giọt mưa hòa cùng nước mắt, đẫm vào hai trái tim cô đơn, rỉ máu giữa cuộc đời.
Houston, 03/15
Nằm ngủ kiểu này té xuống u đầu… Nhưng thấy cũng nhàn quá xá.
Thảnh thơi ngủ nghỉ mà chơi
Ai ơi có thấy tuyệt vời là đây
Anh Nguyễn Đức Diêu viết truyện đầy trăn trở trong xã hôi , gia đình không có căn bản nền tảng , chỉ biết tiền để rồi tan vỡ .
Nhìn quanh đủ chuyện hết phải không bạn TT Bửu ?
Đúng rồi, nếu có tiền và biết quan tâm gia đình thì sẽ hạnh phúc biết bao .
xả hội bây giờ nhiều điều nhức nhối lắm,với một số người lắm tiền ,nhiều của,không quan tâm đến hạnh phúc gia đình.chỉ biết thể hiện và đáp ứng mọi nhu cầu cho cái tôi của mình.truyện rất hay anh Diêu ạ,TD hy vọng sẻ được đọc thêm nhiều nủa,Cám ơn anh
Cám ơn Thùy Dương đã chia sẻ với người viết nhé, chúc an lành !
Anh NĐD,
Mới dạy xong, tranh thủ vào Trang, comment bài “Giữa một đời thường” của anh, sợ để mai lại lỡ hẹn. Nội dung truyện , được tác giả xoáy vào một góc khuất của đời sống xh, với cách nhìn tinh tế , đan xen những từ ngữ gợi tả làm bật lên cảm xúc hay nói khác hơn , độ nhạy cảm, được tác giả đưa vào tác phẩm với mức độ vừa phải , giúp người đọc cảm thấy thật hài lòng bởi từng ấy cũng đủ sức hấp dẫn , lôi cuốn mọi người đến với tác phẩm. Truyện xoay quanh ba nhân vật : Lâm sinh viên nghèo hiếu học…, Hà Mi vốn là cô gái có bản chất tốt nhưng bị tha hóa , theo nhịp sống loạn cuồng của sự hưởng thụ và bà mẹ thiếu trách nhiệm với con cái, gia đình, chỉ biết thỏa mãn … cho mình. Mỗi nhân vật, được tác giả xây dựng với những nét tính.cach thất phù hợp, thật riêng không lẫn vào nhau, Lâm anh sinh viên nghèo hiếu học, hàng ngày chạy xe ôm, việc làm chẳng phải là nghề nhưng cũng gop phẩn giúp Lâm vượt khó để theo đuổi việc học, cũng nhờ hiểu biết, Lâm đã không bị nhịp sống loạn cuồng của xh làm cho lệch lạc mục đích sống…đây còn là một chàng trai hiền, chân thật , ôm ấp trong lòng một tình yêu đơn phương thật đẹp…trước sau, đối với Hà Mi vẫn không thay đổi, khi thấy, biết Hà Mi tha hóa, Lâm buồn , có đau lòng nhưng vẫn không một lời trách cứ hoặc lẫn tránh … lúc Hà Mi thất sủng cũng là Lâm an ủi…măc dù sau giờ phút…Lâm cũng vẫn là con số không to tướng…bên cạnh cuộc đời của Hà Mi…nhưng cuối cùng , hình ảnh hai người ôm nhau trong mưa và giọt nước mắt của họ đã pha lẫn giọt nước mưa biểu hiện sự đồng cảm nhất quán trong tình cảm và ở Lâm vẫn ngời sáng của lòng vị tha tuyệt vời. Còn Hà Mi cô gái với bản chất lương thiện , hồn nhiên , có kiến thức …cô cũng biết chọn đối tượng để yêu…và kể cả khi lạc lầm sa đọa cũng giữ được sự trinh trắng … trao cho Lâm mặc dù lúc đó , cô không còn đường quay lại, đã sa đà vào ma túy ! Một cô gái như vậy sao lại sa ngã , hư hỏng ? Cô có bản chất tốt , hồn nhiên nhưng thiếu sự giáo dục , chăm sóc , kềm cập của gia đình , đó là chưa kể, cô bị đơn độc ngay trong cái “tổ ấm” mà người ta vẫn gọi là gia đình , do vậy sự trược dài trong sự tha hóa của cô là điều tất yếu. Riêng bà mẹ thì không còn gì để nói, một người vợ thiếu bổn phận với gia đình, với chồng , không có trách nhiệm dạy dỗ, chăm sóc , lo lắng cho con … bà chỉ biết sống cho mình , bất chấp đáo đức xh , khi bà muốn “gạ tình với Lâm ?!”…Với ba nhân vật, qua bàn tay phù phép của tác giả, đã tái hiện lại một lát cắt … nhức nhối , một mảng tối sẩm màu … một ung nhọt trên một thân thể hoại tử, …đươc hay không để nó được tái sinh ? Mặc dù với cái kết của tác giả như đang mở ra một vệt sáng trong một đường hầm đen ngòm thật đáng sợ…Cám ơn tác giả với một truyện ngắn hay , phản ánh một góc khuất đáng buồn trong cuộc sống, đây còn là bài học đáng cho mọi người suy ngẫm về cách sống, cách chăm sóc con cái , gia đình.
Chúc sức khỏe tác giả.
Thân ái.
Cám ơn Nguyệt Vân với những phân tích sâu về những nhân vật trong truyện. Xã hội luôn có những phức tạp và buồn thay là dường như điều này ngày lại càng nhiều hơn mà người viết muốn nêu phần nhỏ nào đó.
Chúc sức khỏe !
Mình muốn được như là…Lâm trong truyện này quá đi Diêu ạ!
Người viết cũng muốn nữa chứ đâu phải mình bác Từ đâu à ! ( Cá Thu với Tào Lao chắc cũng dzậy quá ! )
HI hi ,Đững bán cái qua cho tui mà tậu tui chứ hè ,ông Diêu ui ,ông lập ra nhân vật Lâm ,ông sinh thì ông lo mà dưỡng đi ,tui hổng có dính dáng gì hết đó nhen , ,sao kéo chi tui dzô cái vòng lẩn quẩn ,thị phi này chi dzậy Diêu hè ..Hi hi ,AICANYOU hén ……
He hehe ,,,NĐD noái trúng ngay tim luôn …sao mà Diêu rành tâm lý mấy chả wá nghen !

Dễ thôi anh Từ à…
Trước tiên anh về Sài Gon sắm chiếc Wave cũ, tậu bộ đồ vía giúng như trong bức hình…và bắt đầu đợi dưới gốc cây…Một ngày nào Hà Mi sẽ xức hiện…nhưng được như trong truyện hay không thì hên xui nghen…
Chúc anh may mắn
NĐD viết truyện này đầy trăn trở trong xã hôi hôm nayNhư khai thác những mãng đề tài cho phim truyện vưà ăn khách vừa cho ta những bài học giá trị cuộc sống, thanks !!! hay!!!
mong nghề văn nghiệp anh phát triển nhanh mạnh
Xã hội lúc nào cũng “lắm chuyện ” , mà như vậy mới vui, mới có chuyện nói phải không HT, không thì buồn chết .
HT có thì giờ viết truyện cho bà con đọc với đi !
Yeah, viết truyện cho bà con đọc với đi HT wơi !

“Tôi biết là tôi rồi sẽ không giữ được…
Âm vang cụt ngủn của một tiếng nấc nhỏ. Hà Mi đột ngột ôm choàng lấy Lâm cuồng nhiệt như ôm lấy một sự chở che. Lâm nghe luồng điện nóng lan truyền khắp người, bản năng đàn ông chợt thức tỉnh, môi chàng bỗng tìm đến môi của Hà Mi trong màn đêm diễm ảo lạ kỳ.
Những đêm sau, cuộc đời trở lại bình lặng như cũ.
Vậy là Hà Mi chỉ dùng Lâm như phương tiện giải tỏa những ẩn ức…?
Vì Hà Mi có thể từ bỏ những cuộc vui và đi học..?
Mong được đọc thêm những truyện khác của anh nha…
Tâm lý của Hà Mi là tâm lý của một người chán chường và thất vọng. Tuy sống trong cảnh giàu sang nhưng hàng ngày chứng kiến cảnh sa đọa của cha mẹ, cô muốn buông thả tất cả. Gặp Lâm, Hà Mi có cảm tình nhưng chưa yêu. Hy vọng là sau lần nầy, Hà Mi có thể hiểu Lâm nhiều hơn nữa và chúng ta có quyền hy vọng một kết thúc tốt đẹp cho đôi bạn trẻ. Dĩ nhiên, đó chỉ là điều chúng ta hy vọng, trong cuộc đời thì chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Cám ơn Gâu, chúc khỏe nghe !
Cảm ơn anh NĐD đã cho thưởng thức một truyện ngắn hay mô tả chân thực cuộc sống hiện tại, dẫu sao một cái kết có hậu vẫn có thể xảy ra….cô gái chán cảnh sống giả tạo hào nhoáng của gia đình mình nên quyết định gắn bó suốt đời với chàng trai nghèo tiền bạc nhưng giàu tình yêu …..thì sao ??
Chúc anh NĐD luôn vui với những sáng tác của mình.
Sự kết thúc tốt đẹp mà Liên Dương nghĩ đến rất là ấm áp ! Mà tại sao lại không ? Có thể lắm chứ ! Hà Mi tuy là ở trong cảnh trụy lạc nhưng bản chất cô không xấu. Cô sa ngã phần lớn cũng là do gia đình. Cha mẹ mà như vậy thì chẳng trách con không hư sao được. Nhưng Hà Mi cũng đã đủ lớn để biết suy nghĩ…
Cám ơn Liên Dương đã cho một kết thúc có hậu cho lâm và Hà Mi !
Hoàn cảnh Lâm đáng thương ,nhưng với sự cố gắng học hành , không biết khi cầm được mảnh bằng trong tay rồi có đủ tiền để xin được việc làm không đây ? nghe nói bây giờ có tiền mới mong tìm được 1 việc làm …xã hội bây giờ ghê quá !!!
Thời đại kim tiền mà ! Nhưng với cố gắng thì nhiều khi cũng có được thành công vậy TL ơi !
Một câu chuyện viết về đời thường thật hay , xã hội thời nào cũng có những chuyện sa ngã & cám dỗ như thế , tội cho Lâm lắm, nhưng chỉ mong sao khi có mảnh bằng trong tay sẽ được việc làm xứng đáng để bù đắp lại trong thời gian cố gắng học hành và cũng không phụ lòng muôi dưỡng của đáng sinh thành !
Lâm ra trường, có việc làm rồi thì may ra sẽ …cứu vớt được Hà Mi, người con gái trong gia đình giàu có nhưng bất hạnh, Thắng nghĩ có thể không ?
Mình cũng hy vọng như thế đó Diêu ơi, cứu vớt được người nào hay chừng ấy …Câu chuyện hôm nay Diêu viết rất hay, Thắng thích lắm .
Chàng trai đứng phắt dậy và tuôn chạy ra ngoài trong một động thái quyết liệt cùng lúc với một tiếng thét từ đâu vọng vào ……..
Eo ui , may quá ….Tác Giả cho .cái anh Lâm bỏ chạy hông thôi là rắc rối to hen anh Diêu. Truyện hấp dẫn từ đầu tới cuối anh Diêu Bông ơi. Thân mến
Chạy cho nó …đẹp chứ không chạy chắc cũng chẳng chết ông Tây đen nào cả Nhỏ ơi !
Không chết ông Tây đen dzẫy còn ông Tây trắng hay bà Tây đen thì có chiết khg hả anh D….. 😆
Hihi đúng là câu hỏi hóc búa nên anh Diêu nhà mình….im re kìa ?
😜😀😛
Diêu thân ái ..
Một câu chuyện của Diêu đến với chúng ta không mới ,nhưng đây là một thực tế của rất nhiều gia đình tại Việt nam chúng ta ngày nay .. .Tất cả chạy theo đồng tiền ,nên mái ấm gia đình không còn ,chồng thì lo cặp bồ nhí ,chân dài ,vợ chán nản cũng đi kiếm phi công trẻ ,con ko học hành được theo bạn bè vào những cuộc vui thác loạn ,dính vào ma túy đó là lẽ dĩ nhiên ,có tiền ,giàu sang ,nhưng mái ấm gia đình thì đang rệu rã ,
Chồng ăn chả ,vợ ăn nem ..
Đữa con cũng thèm ,kiếm phở mà ăn ..
Thực tế gia đình của Hà My là như vậy đó .. Cũng may Lâm đã thoát được vòng tay ngọc ngà ,trắng nõn của thiếu phụ hồi xuân ,đang rất cận một người trai trẻ như Lâm để giải tỏa những khát khao ,thèm muốn vì bị bỏ đói đã lâu ngày .Câu chuyện thật trần trụi nhưng đó là cái thực tế nhức nhối của nhiều gia đình Đại gia hiện tại .Không biết rồi Lâm có tìm được hạnh phúc với Hà My không ,hai cảnh đời quá khác nhau ,chỉ một sự thương hại ,đồng cảm thoáng qua thì chắc chắc hai tâm hồn khó mà hòa chung một nhịp cho đến lâu dài ..Dù sao mình cũng mong muốn một kết thúc có hậu ,một tình yêu đẹp sẽ đến với Lâm và Trà My ..
Một câu chuyện rất hay và lôi cuốn Diêu ạ .Chúc Diêu sức khỏe ..Thân ái …
Hoàn cảnh khác nhau nhưng giữa Lâm và Hà Mi dù sao cũng có sự cảm thông không nhiều thì ít. May ra hai người có thể đến với nhau được, phải không Cá Thu ?
OK nhất trí với bạn Diêu cuartui như dzậy ,dù sao cũng mong cho một kết thúc có hậu ,dễ thương dù rằng ko đơn giản đâu Diêu hè …
Chào NĐD,
Không biết câu chuyện thực mấy chục phần trăm nhưng hay quá là hay! Hiện thực một góc xã hội nhưng mình lại nghĩ tới một cái kết khác!
Đêm diễm ảo với Hà Mi, thần Vệ nữ trong ánh đèn mờ dịu cũng chỉ là ảo ảnh!
Rồi họ sẽ quên! Nhớ làm gì một đêm cuồng nhiệt, nhớ làm gì một thoáng muộn phiền lãng đãng! Lâm cũng chỉ là nỗi quen tình cờ! Rồi họ sẽ đi về những hướng khác! Tội cho Lâm cứ mãi thổn thức một mình với trái tim rỉ máu giữa cuộc đời!
Lâm có gì cho họ nguôi ngoai dục vọng? Họ sẽ chẳng thèm nhắc về chàng như một điều bình thường trong một xã hội bất thường!
Bạn Hùng nhận xét rất đúng, một số người giàu tiền của nhưng lại quá nghèo về văn hóa nên cuộc sống cũng chẳng ý nghĩa gì, và rồi những thế hệ tiếp theo …?
Câu chuyện mô tả hiện thực đời sống ở Sài gòn, Hà nội ngày nay…Khi người ta giàu lên nhanh mà không có giềng mồi đạo đức thì gia đình rất dễ tan vỡ. Tội nghiệp cho những đứa con thiếu sự chăm sóc hướng dẫn của cha mẹ.
Hy vọng Lâm ra trường sẽ kiếm được việc làm…Vì với gia thê như vậy khả năng Lâm cầm mảnh bằng cho vui và tiếp tục chạy xe ôm là có thật…?
Truyện hay lắm anh Diêu, lôi cuốn ngay từ đầu …
Xã hội bây giờ là vậy đó NT ơi , VN sẽ đi về đâu ?
Cũng mong VN sẽ đi về những ngày xưa thân ái của tụi mình phải ko Nguyên Thủy và Diêu ui ..Thân ái …