Thùy Dương
Nỗi nhớ mầu xám bạc
đang thong thả lặng trôi
em nhớ anh,bật khóc
mây trĩu nặng bầu trời
những ngày anh đi vắng
em không thấy niềm vui
cứ cô đơn lầm lũi
như đứa trẻ mồ côi
không nụ cười thân thiện
chẳng ánh mắt thương yêu
cả nhửng lời han hỏi
anh mang theo mất rồi
ở nơi đâu anh đến
có lúc nào nhớ em
một chút thôi cũng được
hay vui, khi không em?
nỗi nhớ mầu khói lam
quẩn quanh hoài một góc
em,hạt bụi ngồi khóc
nhớ anh đến quắt quay
anh nơi đó,em đây
như hai đầu nỗi nhớ
có cơn mưa nho nhỏ
cho mình càng nhớ nhau.
∞∞∞