THẠCH THẢO (phần 2)

Nguyễn Đức Diêu

thach-thao-tim

– Ngày mai ? – Tôi lắc đầu, nhìn vào mắt Thảo.

– Anh chỉ biết giờ nầy mình còn bên nhau là vui rồi !

– Anh, anh sẽ yêu em mãi phải không ? Dù ngày mai có gì đi nữa…phải không anh ?

Tôi lùa bàn tay vào mái tóc rẽ ngôi bên trái của nàng.

– Anh mãi yêu em !

Từng tiếng tình yêu nhỏ giọt vào đôi mắt nàng. Có tiếng thổn thức giòn như tiếng lòng ngã đổ. Hai bàn tay Thảo bỗng trở nên ấm áp lạ lùng “ Anh, em không muốn xa anh ! Đời sẽ không là gì nếu không có anh “. Thảo vùi đầu vào tôi. Hương con gái ngất ngây chiều gió lộng. “ Em muốn là vợ anh hôm nay, anh mãi là chồng yêu của em nha anh ! “. Màn sương khói từ xa của núi đồi hay của một chiều chinh chiến lãng đãng ru hai chúng tôi vào cơn bềnh bồng mê hoặc… Trời cũng dần sẫm tối như cảm thông cho đôi uyên ương trẻ trong thời ly loạn…

Nhà Thảo ở gần cuối đường Hai Bà Trưng, đoạn trên dốc. Căn nhà tường trắng với hàng rào tường vy hôm nay có vẻ buồn sao ấy dưới ánh đèn vàng. Thảo vừa mở cổng thì đã nghe tiếng Mẹ :

– Chị con về rồi kìa !
Tôi tính chào Mẹ của Thảo rồi đi về nhưng Hồng Nhung, cô em gái mười lăm tuổi của Thảo đã òa lên khóc :

– Chị ơi, Ba bị thương rồi !
– Trời ơi ! Ba sao vậy Má ?
– Mới lúc nãy, có người trong đơn vị ghé đây nói Ba bị thương, đã được đưa về hậu cứ. Giờ Má phải vô đó xem sao, hai chị em ở nhà nghe. – Mẹ của Thạch Thảo nói với khuôn mặt lo âu.

Tôi cũng thật bất ngờ với tin buồn của gia đình Thảo. Một cảm giác tội lỗi dâng lên trong lòng. Trong khi gia đình có chuyện thì chúng tôi chỉ biết tận hưởng lạc thú tình yêu bên nhau.

– Bác đi bằng gì vậy ? Hay là để cháu chở Bác đi .

– Có phiền cháu không ? Thật Bác cũng chưa biết đi bằng gì, giờ nầy kiếm xe sợ cũng khó. Đây vô đó chắc cũng phải nửa tiếng, có trễ cho cháu quá không ?

– Không sao ! Cháu đi được !

Tôi và Thạch Thảo từ giã nhau bằng ánh mắt yêu thương nồng nàn, cảm thông và chia xẻ. Cả hai chúng tôi đều không ngờ rằng đó là lần cuối chúng tôi nhìn nhau .

Tôi chở Mẹ Thảo vào đến Quân Y Viện rồi chờ một lát thì Mẹ Thảo trở ra bảo tôi đi về, lát nữa sẽ có người chở bà về lấy thêm đồ rồi trở vô.
Trên đường về, một vài tiếng đại bác từ xa vọng lại làm tôi lo âu thêm. Những chiếc xe hàng thay vì chở rau cải thì lại đang chất ti vi, tủ lạnh, vật dụng gia đình bên đường. Một không khí căng thẳng, tuy không ồn ào nhưng dường như đang bao trùm thị xã.
Vừa đẩy xe vào sân thì Má tôi làm liền một mạch :

– Tao trông quá trời ! Đi đâu mà dữ quá ! Thôi lo ăn uống rồi chuẩn bị con ơi .

– Chuẩn bị gì vậy Má ? – Tôi mở to mắt nhìn Má tôi.

– Ông Tư ( bạn chạy xe hàng với Ba tôi ) về trước, ba mầy nhắn ở nhà chuẩn bị ổng về tới là lo dọn đồ đạc đi xuống Sài Gòn liền.

– Vậy sao Má !
Tôi không ngờ tình hình biến đổi nhanh như vậy. Tôi nhìn trong nhà, từng túm đồ đã được Má và các em tôi cột sẵn. Lòng tôi cũng thật hoang mang. Chúng tôi phải ra đi sao ? Phải xa lìa thành phố và ngôi nhà thân thương này sao ? Rồi tôi lại nghĩ đến Thạch Thảo cùng gia đình nàng. Ôi ! Sao buồn quá vậy ! Tôi biết làm gì bây giờ ?
Tôi vừa ăn cơm xong thì Ba tôi chạy xe về tới. Ông vừa bước vào nhà vừa nói :

– Phải lo đi liền, chứ trễ là không kịp nữa đâu. Đường xuống Sài Gòn có thể bị cắt bất cứ lúc nào, căng lắm rồi !
Rồi ông hối thúc chúng tôi mang đồ đạc lên xe. Tôi thật trở tay không kịp vì tôi còn khối thứ muốn đem mà chưa chọn lọc lại được. Rồi lại nghĩ đến Thạch Thảo, chẳng lẽ tôi đi mà không nói với nàng tiếng nào ! Tôi thật bức rức không yên, chỉ muốn xách xe chạy qua gặp nàng, nhưng thấy Ba tôi vậy thật tôi cũng không biết làm sao ! Lúc Ba tôi vô ăn cơm, tôi làm liều, đẩy xe Honda ra, nhưng Ba tôi đã nhìn thấy :

– Không được đi đâu nữa hết ! Lên đường ngay đó !

Trời ơi ! Biết làm sao đây trời ! Ba tôi vừa bỏ chén xuống thì xe ông Tư đã đậu ngay trước nhà :

– Xong chưa anh, mình đi luôn cho rồi ! Tôi thấy người ta đi rần rần rồi đó.

Vậy là theo lệnh của Ba, cả nhà tôi lên xe rời Đà Lạt giữa đêm khuya để đi cặp cùng với chiếc xe của gia đình ông Tư. Lòng tôi như đã chết khi xe lăn bánh, bỏ lại những gì yêu dấu nhất- cả người yêu- người vợ mà mới chiều nay tôi đã cùng thệ ước !
Đèn vàng vẫn mờ ảo trong làn sương nhẹ. Ôi Đà Lạt dấu yêu, tôi gục đầu thổn thức “Thảo ơi ! “. Về được Sài Gòn, chỉ vài tuần sau thì lại thêm biến cố nữa. Lần nầy, chúng tôi còn đi xa hơn nhiều và bỏ lại hầu như tất cả : cả gia đình theo chú tôi lên một chiến hạm ở bến Bạch Đằng để ra khơi, từ bỏ quê nhà mãi mãi, dù trong lòng mỗi người ra đi là một cõi chết mênh mông bao trùm. Dù sao, chúng tôi cũng lấy sự ra đi làm may mắn vì biết rằng còn vô khối người muốn đi mà không được trong ngày cuối cùng của Miền Nam. Cái ngày mà có người đã nói- “ngày của nhiều người vui nhưng cũng của vô số người buồn “.
Trái tim tôi lúc nào cũng thương nhớ Thạch Thảo bên cuộc đời lang bạt nơi xứ người. Mặt trời hàng ngày vẫn lên và tôi vẫn phải sống. Một cuộc sống tha hương không hề dễ dàng cho những con người thể xác một nơi, tâm hồn một nẻo. Từng mùa đông giá lạnh, tôi vẫn âm thầm thương nhớ người xưa. Bao nhiều thư từ tôi gởi đi đều không tin tức. Ngày lại qua ngày …

# # #

Tôi nhìn về lưng chừng đồi, nơi hôm trước đã gặp cô gái trẻ. Hình như có gì đang ở đó, tôi tiến lại gần. Đúng rồi ! Một người đang ngồi vẽ say mê trước khung vải : không ai khác hơn là cô gái hôm trước !
Tôi bỗng thấy lòng bồi hồi, cảm xúc khó tả đối với người con gái một lần gặp mặt. Cô gái đã dừng tay cọ, ngắm nghía tác phẩm của mình rồi đột nhiên quay lại :

– Cũng là ông ! Lại rình tôi nữa ! – Giọng cô không có vẻ gì chanh chua như hôm trước.

– Tôi nghĩ là cô vẽ đẹp lắm ! – Tôi trả lời cũng bằng một câu êm dịu.

– Không đẹp lắm đâu ! Nhưng tôi có thể làm điều tôi thích. Đó mới là điều quan trọng phải không ?

– Cô hay ra đây vẽ lắm à ?

– Từ một tuần nay, ngày nào tôi cũng ra đây .

– Vậy là trước đó, cô cũng ít ra…?

– Ông nói là sẽ thường ra đây mà…sao tôi không thấy ông? – Cô gái không trả lời mà hỏi ngược lại tôi. Câu nói của cô lại như một hàm ý mong gặp lại tôi vậy.

– Tôi cũng rất muốn ra đây…Đà Lạt quả luôn có nhiều điều đáng yêu, kể cả những tình cờ. Nhưng vì tôi bận việc phải về Sài Gòn, nhưng cô thấy đấy, vừa xong là tôi lên đây liền. Nhưng tôi cũng chỉ còn hôm nay là ngày cuối, ngày mai tôi sẽ phải đi rồi !

– Vậy sao ? Tôi thấy ông không có vẻ là người ở đó mà !

– Tại sao cô nghĩ vậy ? – Tôi khá ngạc nhiên với nhận xét chính xác của cô gái.

– Có gì đâu. Nhìn nước da ông thì biết, với lại người Sài Gòn cũng không ăn nói như ông, họ chỉ muốn làm tới thôi .

Tôi hiểu những gì cô gái nói. Đúng và bình thường ! Đàn ông – phụ nữ, sự thu hút của những thỏi nam châm khác cực. Thật ra, đứng trước cô gái nầy, tôi luôn có sự thích thú kèm chút xao xuyến. Thích thú vì cô luôn có vẻ vừa lạ lùng, vừa thông minh. Còn xao xuyến thì phải nói là tôi thật cũng không rõ lắm vì sao!
– Nếu được, cô có thể cho xem bức tranh cô vẽ không ? – Tôi nhìn bức tranh đã được phủ kín của cô gái.

– Tranh à …? … Ông uống cà phê chứ ? Tôi mời ông đó ! – Lại một câu ẩn ý của cô gái trẻ.

– Cám ơn cô, tôi cũng đang thèm cà phê đây.

Cô gái thu dọn giá vẽ và khi tôi đưa tay ra thì cô cũng không ngại ngần trao cho tôi xách giùm. Tôi theo cô gái đi xuống đồi, vừa đi vừa nói chuyện.

– Tại sao ông lại muốn xem tranh tôi vẽ ?

– Tôi thích xem tranh, tuy là không rành gì mấy về hội họa. Nhất là trong dịp như thế này…

– Ông xem theo cảm xúc tự nhiên phải không ?

– Đúng vậy ! Cô không cười tôi chứ ?

– Những gì tự nhiên bao giờ cũng đáng quý mà !

Hôm nay cô gái nói chuyện thật đáng yêu ! Ngày cuối của mình ở đây cũng không đến nỗi tệ .

– Tôi tên là Hậu, còn cô tên…?

– Thanh Thảo .

– Thanh Thảo ! Tên hay và có vẻ quen thuộc lắm…!

– Tôi hiện hiện khắp trên đồi mà, ngày nào ông chắng gặp ! – Cô gái cười ý nhị.

– Cô nói cũng đúng, nhưng còn hơn vậy nữa…
Thanh Thảo nhìn sang tôi, ánh mắt như ngầm tìm xem còn điều gì hơn vậy nữa, nhưng tôi không nói gì thêm. Thật ra, cái tên nầy lại gợi nhớ đến Thạch Thảo của tôi ngày xưa . Chúng tôi đã xuống tới con đường quanh hồ, ánh đèn vàng lung linh trong làn nước thẫm mượt mà. Thỉnh thoảng vài chiếc xe tới lui trên con đường vắng. Tôi lên tiếng :

– Đường vắng vậy, cô không ngại khi đi một mình à ?

– Đà Lạt mà ! Có gì phải ngại chứ ! – Cô nói với một vẻ hãnh diện của một người Đà Lạt, làm tôi nhớ lại những người Đà Lạt xưa.
Đúng vậy ! Cuộc sống Đà Lạt xưa rất hiền hòa, làm như nơi đây con người không có gì phải lo toan đua đòi, hơn thua nhau. Thật ra, con người những nơi khác ở miền Nam trước kia cũng vậy thôi. Nhưng cuộc sống đổi thay đã làm con người thay đổi nhiều, sự hiền hòa ngay thẳng đã ra đi để thay vào đó là lối sống khác để có thể thích hợp, sinh tồn. Nhưng dường như Đà Lạt vẫn còn giữ được nét yêu kiều ngày xưa: tôi thấy những chiếc xe máy nơi đây vẫn không hề được khóa lại .

– Mình uống cà phê ở đâu đây ?

– Sắp tới rồi ! – Cô mỉm cười, rồi tiếp : – Ông cứ theo tôi, đừng ngạc nhiên nhé !
Tôi nhìn lại cô, khẽ nhún vai như chấp nhận, cô đã cho tôi nhiều ngạc nhiên rồi mà .
Đến trước một ngôi nhà bên đường, cô rẽ vào. Tôi bước vào theo, tiếng nhạc nhè nhẹ đâu đây. Những chiếc bàn nhỏ ngoài trời dưới những giàn dây leo bên trên, vài người khách ngồi rải rác. Thạch Thảo như có vẻ thành thạo nơi này lắm. Cô đưa tôi vào một chiếc bàn rồi hỏi “ Ông uống gì, cà phê đen? “ . Thanh Thảo hỏi và tôi mỉm cười gật đầu với câu tự trả lời của cô. Cô gái nầy thật cũng hay hay, tự nhiên và gần gũi, thật là khác xa với lần gặp đầu. Cô quay đi và một phút sau quay lại với hai ly cà phê phin trên tay. Tôi không khỏi ngạc nhiên :

– Là quán nhà cô à ? Quán đẹp lắm ! Thảo nào… Tôi nhớ lại hôm trước cô biến mất một cách nhanh chóng.

– Phải ! Nhưng ông uống cà phê đã rồi hãy khen, tôi pha đấy !

– Ô, cà phê ngon tuyệt ! – Tôi nhấp một ngụm cà phê, thật ngon gấp bội với cô gái xinh trước mặt .

– Thật chứ ? – Thạch Thảo cười tự nhiên.

– Thanh Thảo, tôi vẫn muốn xem tranh cô vẽ đó nhé !

Thanh Thảo trầm ngâm một chút rồi trả lời :

– Cũng được ! Không hiểu sao tôi lại ưu tiên cho ông vậy nhỉ ! Vì tranh nầy, đúng ra tôi chỉ vẽ cho riêng tôi, với người khác chẳng có gì đặc sắc đâu. Ông đừng cười nhé !

Cô gái dựng giá vẽ trước mặt tôi rồi từ từ giở tấm voan che bức tranh. Hình dáng một đôi thanh niên nam, nữ ngồi bên nhau dần xuất hiện trên đồi cỏ xanh. Và khi Thanh Thảo dở hết tấm voan, tôi không khỏi sững sốt : người thanh niên với mái tóc dài bồng bềnh trong tranh chính là tôi- chàng sinh viên Nguyễn Đức Hậu của hai mươi năm về trước. Người thiếu nữ không ai khác hơn là Thạch Thảo ngày ấy.

Tôi cố kềm nén cảm xúc nhưng vẻ mặt bần thần, run rẩy của tôi đã không dấu nổi cô gái trẻ . Thanh Thảo có vẻ ngạc nhiên, cô gái lên tiếng như để giải tỏa thắc mắc cho tôi :

– Tranh nầy tôi chỉ vẽ lại một tấm hình thôi .

– Hình ! Phải rồi…Tấm hình đó ở đâu cô có vậy ? – Giọng tôi như lạc đi.

– Là của mẹ tôi để lại với những lời dặn dò từ khi tôi còn bé.

– Vậy mẹ cô đâu ? Ở đây chứ ? – Tôi hấp tấp.

Thanh Thảo nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ :

– Không lẽ ông biết mẹ tôi sao ? Nhưng mẹ tôi không còn nữa ! Mẹ, Ba và hai em tôi đã ra đi mãi mãi… Ngày ấy, vì tôi quyến luyến Ngoại quá nên Mẹ để tôi ở lại với Ngoại…
Cặp mắt Thanh Thảo ươn ướt, giọng cô gái như cơn gió vi vu đưa tôi lạc vào cơn mộng du xa tắp. Từng đợt sóng dâng cuốn tôi vào biển cả mù khơi .
Mắt tôi mờ đi. Tôi mơ hồ nghe tiếng Thanh Thảo từ đâu xa lắm “ Ông sao vậy ? Dạ Ngoại , để con làm. Ông chờ tôi chút xíu nhé, tôi quay lại liền ! “.

Tôi không biết tôi đang sung sướng hay đau khổ ! Giọng ca Julie nhè nhẹ như từ cõi xa mù…

“ Ta ngắt đi. Một cụm hoa Thạch Thảo.
Em nhớ cho mùa Thu đã chết rồi !
Em nhớ cho, em nhớ cho. Đôi chúng ta ,sẽ chẳng còn nhìn nhau nữa
Trên cõi đời này
Từ nay mãi mãi. Từ nay mãi mãi không thấy nhau …
Ôi ngát hương thời gian mùi Thạch Thảo
Em nhớ cho rằng ta vẫn chờ em. Vẫn chờ đợi em ! …

Houston , Oct 2015

ΦΦΦ

36 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả

36 responses to “THẠCH THẢO (phần 2)

  1. Thùy Dương

    Một truyện ngắn nhưng rất hay….cách dẫn truyện của anh Diêu rất ư là duyên dáng cộng thêm một cái kết thật có hậu… Thùy Dương cám ơn anh Diêu và thân chúc anh luôn an lạc để viết nhiều hơn nữa ạ…

  2. Hoàn cảnh chiến tranh tạo ra những cảnh chia ly không thể cưỡng lại được trong truyện của Nguyễn Đức Diêu cũng tương tự như cảnh chia ly của HP. Vì vậy mình đã rơi lệ khi nhớ lại những lời trách móc đầy nước mắt của người thương củ vì HP đã không kịp liên lạc để cùng em ra đi như em mong muốn. Hay quá. Diêu số một.

    • Gặp lại em, ta về tiếc nhớ
      Dấu trong tim, hồn khóc từng giờ
      Đêm khuya lệ đẫm vần thơ,
      Trán hùng kiêu hảnh trời ơi…gục đầu…
      (Xin hiểu rằng…HP vẫn chờ em…vẫn chờ đợi em…)

  3. NDD ghê gứm thiệt , phần trước làm tui nhớ ĐH với “Cảm thu” phần này lại làm tui nhớ NTT với “Ví dụ ta yêu nhau” Rất đời thường nhưng sâu lắng và duyên dáng vô cùng . Bạn đúng là tài hoa rồi , mà tài hoa thường song hành với đào hoa . Chúc bạn bế bồng dịu êm !

  4. Nguyên Thủy

    Chuyện hay trong khung cảnh tuyệt vời Đà Lạt. Tưởng tượng ra Thủy tạ nhâm nhi ly café và một trời kỷ niệm quay về…Cảm ơn anh Diêu…

    • NĐD

      Đúng rồi NT ơi, giờ nầy mà ngồi Thủy Tạ nghe violon réo rắt trên mặt hồ đêm loang loáng ánh đèn vàng thì còn gì bằng nhỉ !

  5. Nguyên Thủy

    Tặng anh Diêu và mời mọi người cùng nghe Julie thổn thức…

  6. từ mạnh long

    Cây chuyện Thạch Thảo lôi cuốn người đọc từ đầu tới cuối, hồi hộp xen với cảm động và nhất là bài hát Mùa Thu Chết làm kết của bài như giọt nước làm tràn ly, để lại cho người đọc một tâm trạng buồn xen lẫn hụt hẫng mênh mang.

  7. Xuanphong

    Khuya không chợp mắt được, vô cd6875 gặp Diêu coi như tiêu đời trai luôn.

  8. Mây Lang Thang

    Hình như có sự nhiệm mầu nào đó đã giúp cho cha con gặp nhau hé anh Nguyễn Đức Diêu ?

  9. Mỹ Thắng

    Câu chuyện thật hay và hắp dẵn, kết cục hơi buồn nhưng có hậu, cảm ơn Diêu !

  10. Anh viết câu chuyện này hay và xúc động quá anh Diêu ơi…vậy là G đoán đúng rồi thấy chưa…nhưng cho G hỏi chút…chuyện này là…thiệt hả anh Diêu…

  11. Cảm động quá Diệu ơi Đọc mà XH thấy rạo rục, hồi hộp như chính mình là nhân vật trong truyện…Với những tình tiết Diêu kể, XH đoán ngay cô bé là sản phẩm của 2 người ngày đầu và cũng là ngày cuối cùng bên nhau.Âu cũng là định mệnh.. Diêu viết truyện nội dung bình thường thôi, nhưng tình tiết dẫn dắt người đọc rất khéo, rát thích thú và không thể bỏ qua từng chi tiết nhỏ.Nhiều người viết truyện khi đọc chỉ muốn biết kết thúc câu chuyện là xong vì tò mò.Dieu thì không như vậy. Người đọc thích đọc từng chi tiết nhỏ, không muốn sót một tình tiết nào…Cám ơn Diêu, mới sáng vào trang thấy ngay phần hai, XH nghĩ ngay sáng nay mình tiết kiệm được ly cafe rồi.vì đã có cafe Diêu pha sẵn. Chúc Diêu giữ mãi cái lãng mạng của một thời cho hết cuộc đời này nhé. Thân ái!

    • NĐD

      Sorry Xuân Hùng và các bạn vì đã chậm trễ nhe , mấy bữa nay bận rộn quá , con khóc dzợ rầy, thứ sáu đen hành hạ ..ôi thôi nên không kịp recom cho các bạn, xin thông cổm !

      Cám ơn XH vì đã đọc hết truyện, viết có người đọc hết là dzui rầu, khen chê chi cũng đặng. Đã dzậy còn được khen nữa thì chắc phải gọi ông ĐMT nhà mình đi uống cafe LÚ quá (cafe này yên tĩnh ) để phe dzới ổng đó mà !
      Chúc phẻ nghen XH !

Hãy gởi những lời bình luận thân thương đến với mọi người.

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.