Ở Mỹ nhưng mình không là ‘đại gia’

Từ Mạnh Long (Sưu tầm)

Ngọc Lan/Người Việt

daigia

1.

Bảy năm rồi nàng không về Việt Nam, hỏi tại sao, nàng bảo thích đi chỗ này chỗ khác chơi hơn.

Lý do của nàng khiến nhiều người ngạc nhiên, bởi ai cũng từng nghe nàng tuyên bố “đi đâu chứ đi Việt Nam là lúc nào cũng sẵn sàng, có dịp là bay về ngay, gặp bạn bè người thân vui lắm.” Sau cùng, gặng hỏi mãi, mới nghe nàng thỏ thẻ “Về Việt Nam dễ bị quê lắm!”

Ra là vì mang tiếng Việt Kiều, mà Việt Kiều thì phải nhiều tiền trong mắt nhiều người Việt Nam, nên nàng đã bị đặt vào những tình cảnh dở khóc dở cười.

Lần đầu nàng trở về, muốn đãi người thân bữa ăn ngoài tiệm để đỡ việc nấu nướng. Nàng nói ý đó. Anh em bà con hưởng ứng. Nàng ước lượng chừng 20 người, mỗi người khoảng 200 ngàn, tức chừng $10, vậy dự trù $300 chắc là dư sức.

Thế nhưng khi được người thân chở đến nhà hàng, nàng hơi choáng. Nhà hàng sang quá, khác lắm với những tiệm quanh Bolsa nàng thường hay ăn. Mà người đâu lại thêm nhiều quá, không phải chừng 20 như nàng nghĩ mà đến gần gấp rưỡi, ngồi đầy cả ba bàn. Người ta rất “hồn nhiên”, “Việt kiều mời mà, phải đến nhà hàng sang sang tí.”

Miệng cười nhưng bụng nàng đánh lô tô. Cuối buổi, nàng chi ngót nghét $900. Méo mặt đó. Nàng ở Mỹ, nhưng nàng không là máy in tiền.

Rồi thì thêm lần này lần khác, mỗi thứ một ít, số tiền cộng lại thành nhiều, vượt quá ngân sách nàng có.

Tuy nhiên, điều nàng quyết định “trốn luôn” là lần về sau cùng, cũng là lúc thằng cháu họ vừa đậu đại học. Nàng chúc mừng cháu, định bụng khi trở về Mỹ để dành tiền tặng nó cái laptop. Ai dè, đến nhà đó ngồi chưa nóng đít, ba má thằng nhóc nói “muốn gì nói với cô đi.” Thế là nó bảo, “Cô cho cháu xin tiền mua chiếc xe máy, khoảng $2,000” Nàng hơi choáng. Chưa kịp phản ứng, anh họ nàng “bồi thêm”: “Con chú Tám nhờ anh nói em cho xin tiền sửa lại cái nhà, chừng 30 triệu.”

Nàng thốt lên, “Ôi, em làm gì có nhiều tiền đến vậy!” Nhưng chẳng ai chịu tin nàng hết. Họ bảo ở Mỹ mà vài ngàn không có, chẳng qua nàng quá “trùm sò.”

Thế nên, từ đó nàng biến luôn, hứa khi nào trúng số thành triệu phú thì nàng về cho “vẻ vang.”

2.

Chàng ra đi từ miền quê. Chưa biết Mỹ là gì nên ngày ‘thắt giày, đeo đổng, khoác áo pull vào quần jean le lói,’ lên xe trực chỉ Sài Gòn ra phi trường Tân Sơn Nhất, chàng vỗ vai đám bạn kể cả, “Tao đi nha, tụi bây ở lại, cần gì cứ biên thư nói tao gửi về cho.”

Sang Mỹ, đi ngoài đường không thấy chính phủ thả tiền cho lượm, chỉ biết mỗi ngày đón xe bus tới hãng, làm quần quật như trâu, cũng chỉ chi phí vừa đủ cho nơi ăn chốn ở. Không dám mảy may biên thư về nhà như lời hứa hùng hồn lúc ra đi. Mỹ cho chàng đời sống tự do, không bị bắt nạt, không bị hà hiếp, không sợ lúc ốm đau phải tán gia bại sản hoặc ôm thân về nhà chờ chết. Nhưng Mỹ không cho chàng máy in tiền như chàng nghĩ. Đồng tiền ở Mỹ kiếm khó hơn chàng nghĩ trăm lần.

Nhưng sau 15 năm ở xứ ‘giãy chết,’ nhắm cũng có thể một lần bái tổ về quê, chàng hăm hở lên đường. Vậy mà $4,000 lận lưng sao cứ như giấy vụn. Quay qua quay lại, hết rồi. Mà vẫn không đủ để chi trả cho những gặp gỡ, những viếng thăm, những buổi hàn huyên bên quán.

Thôi kệ, lâu lâu mới về mà, lấy le ông hàng xóm cũng chẳng tiếc.

10 năm sau, chàng lại một lần nữa hồi cố hương. Bạn bè thuở còn mặc “xà lỏn” tụm lại. Vui quá. “Chầu này tao trả hết.” Chàng cao hứng.

Ừa, Việt kiều mà, làm sao mất mặt Việt kiều được, có trở lại Mỹ đi làm gác-gian, hay trắng mắt đạp máy may, mỏi giò đứng “cát-sia” thì cũng phải tỏ ra là Việt Kiều chứ. Chàng cũng rứa.

Nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại, đi Việt Nam hai tuần, sang Mỹ làm hai năm vẫn chưa “hồi túi”. Chưa kể bạn bè tự giao thêm cho chàng “trọng trách”: Từ lần chàng về tụ họp bạn bè, họ nghĩ thói quen này nên duy trì, mỗi năm đám bạn học thời “xà lỏn” sẽ tổ chức họp mặt, chàng về sẽ thêm phần trọng đại, nhưng không về cũng chẳng sao, chỉ biết chi phí đó sẽ do Việt kiều chàng gửi về chi trả.

Ủa, gì kỳ vậy, sao tui phải gánh vụ này? “Vì mày là Việt kiều” – nghe câu trả lời, chàng lặn không hẹn ngày trồi lên.

3.

daigia-1

Nó nghe bạn bè sắp sửa tổ chức họp mặt sau một phần tư thế kỷ từ giã giảng đường, nó hăm hở lắm. Nó réo thêm đứa này, gọi thêm đứa kia.

Thế nhưng, một ngày nó vào facebook, nó thấy nó cùng với vài đứa bạn đang sống ở Mỹ được lên chức “đại gia” kèm thêm lời đề nghị hãy làm nhà tài trợ cho buổi tiệc sắp tới. Nó choáng. Má ơi, từ ngày cha sanh mẹ đẻ, từ Sài Gòn qua tới Mỹ, nó chỉ biết nó thuộc tầng lớp luôn được ăn trợ cấp. Nó không có khiếu làm giàu, nó chỉ biết có đi học, thỏa mãn ước mơ được học hỏi của nó và làm những công việc mà cơm chỉ kiếm đủ ngày hai bữa, không nhà hàng, không shopping. Giờ tự dưng nó được lên hàng đại gia, mà quan trọng là nó được ấn cho việc phải “tài trợ” tự dưng nó đâm ra hãi quá !

Nó hỏi chuyện một thằng bạn qua Mỹ cũng lâu, cũng nằm trong số “đại gia” mới được bạn bè phong, thằng đó nói như mếu : “Tui thất nghiệp mấy năm nay, chỉ có mỗi mụ vợ đi làm, giờ nghe réo gọi kiểu này tự dưng thấy ngại quá! Thôi, bà có tham gia thì tham gia, tui trốn đây”. Vậy là nó biến, coi như đứng bên rìa, ai nói gì nói, thằng đó trở nên “điếc.”

Còn nó, tự dưng một nỗi gì tràn trề tủi thân trỗi lên trong nó. Nó ở Mỹ, Mỹ là đại gia, nhưng nó không là đại gia. Việt Kiều không đồng nghĩa với nhiều tiền. Mỹ cho nó đời sống an toàn chứ không phải Mỹ dọn sẵn cho nó đời sống giàu sang. Và nó muốn nó cũng như tất cả bạn bè nó, không khác gì hết.

Nó đóng cửa facebook, giống như thằng bạn kia, chọn đứng luôn bên lề cuộc họp mặt, cho khỏi mang tiếng “Việt Kiều”.

(Jan. 10 – 2017)

φφφ

49 bình luận

Filed under Sưu tầm, Từ Mạnh Long

49 responses to “Ở Mỹ nhưng mình không là ‘đại gia’

  1. Cà Kê Dê Ngỗng

    Hình như từ đại gia xuất xứ từ đỉnh cao trí tệ hay sao á …

  2. từ mạnh long

    Mấy hôm nay “Long thể” bất an nên không vào còm với các bạn về đề tài “VK Đại Gia” mong các bạn thông cảm.
    Mình có một anh bạn ngày xưa là Kịu QN, mỗi năm bên ấy anh em cùng khóa họp mặt, anh ấy đều …gồng mình tài trợ, thấy mà tội cho tình cảm đồng đội của anh ấy.
    Mình tin rằng “khúc ruột nghìn dặm” không ít thì nhiều ai cũng có kinh nghiệm riêng của mình để đóng góp cho đề tài này.
    Và còn nhiều chuyện tương tự như vậy nữa kể ra e rằng sẽ không còn chuyện…Quy Mã!
    Be….eh…he…hee…heeeee………

    • từ mạnh long

      Tưởng cũng nên nói thêm một chút về các con số chi tiêu về cuộc sống bên này cho các bạn nghe cho vui nhé:
      Ví dụ: mỗi năm bạn đi làm được 100 ngàn thì thuế bị trừ ngay là 37%,
      còn lại 63 ngàn, Wow not bad, right!?
      nhưng 63 ngàn đó bạn mua sắm bất cứ gì sẽ phải trả 13% thuế
      còn lại 52 ngàn, it’s OK.
      Nhưng nếu bạn có nhà thì tiền thuế đất. tiền điện, tiền nước, tiền gas sười ấm, tiền INternet, tiền Cell phone trung bình 2 ngàn mỗi tháng.
      còn lại 28 ngàn, an ủi hén.
      nhưng nếu bạn có xe cho là không mắc nợ chỉ trả tiền bảo hiểm và đổ xăng mỗi tháng cỡ 600
      còn lại 20 ngàn 800.
      Ăn uống mỗi tuần trung bình cũng khoảng 200 nhân cho 52
      Còn lại $10400
      đó là con số bạn RẤT MAY MẮN ĐỂ DÀNH trong một năm.
      (Mình lấy một con số trung bình lợi tức ở Canada cho 2 vợ chồng không có con. nếu có con thì…làm thêm JOB nữa thôi!

  3. Hai Chai

    Mà xao hổm giờ hổng thấy bác Từ đâu hết trơn hết trọi cả nhà héng? Xao im ru bà rù hà!!!

  4. Đọc xong bài suu tầm cua Từ Viet kìu mình thấy thuơng cho.những thằng bạn Viet kìu của minh ở ben ấy .Bên này ai cũng tuởng VK qua bên Mỹ lụm tiền dễ như chơi nên hễ nhà nào nghe có VK dzìa là xúm lại cùng nhau xâu xé.Dzẫy mới biet bạn tui ở Mỹ mà mấy chục năm nay chưa có dzìa gap nhau họp lớp mot lần nào .Tậu thiệt .Ngẫm nghĩ Viet kìu sao bằng Viet cong bây giờ hén bà con .Cám on TML đã suu tầm & cho đọc mot bài viet that bổ ích dzìa tam trạng của Viet kìu yeu nuoc .Hehe ..!!!

  5. Nguyên Thủy

    100 năm sau..
    Có chàng Việt Nam trở về thăm cố quốc theo lời kể của ông bà…Chàng đi khắp nới từ nam chí bắc , nhưng không có mấy ai còn biết tiếng Việt mà chàng nói…Sau đó, có người nói hình như còn một nhóm nhỏ người Việt nguyên thủy còn sống trong rừng sâu ở núi Trường Sơn…Chàng lặn lội tìm đến và biết được nhóm người này là số người Việt cuối cùng không chịu sự đồng hóa của người Hán từ phương Bắc nên trốn vào rừng sâu…Họ cũng giống như anh là Việt Kiều ngay trên quê hương của mình..!

  6. Cà Kê Dê Ngỗng

    Mới đọc được câu chuyện ngắn nấy, chia xẻ cùng ACE trang nhà …
    Giàu.Tại sao ???

    Một người đàn ông tên Bubba, sống ở Texas đang cần vay một khoản tiền nên đã đến một Ngân hàng ở New-York. Ông nói với nhân viên Ngân hàng là mình sẽ đến Paris trong vòng 2 tuần lễ để dự hội thảo nên cần vay số tiền là $5,000.00. Nhân viên NH cho biết, Bubba cần có tài sản thế chấp để được vay. Vì vậy Bubba đã giao chiếc chìa khóa xe Ferrari còn khá mới cho Ngân hàng.

    Sau khi kiểm tra xe, NH đã đồng ý giữ chiếc xe nầy, như vật thế chấp và tính lãi suất cho khoản vay của Bubba.

    Sự việc nầy khiến cho nhân viên NH cảm thấy khôi hài, vì chiếc xe của người đàn ông nầy trị giá đến $250,000.00. Và ông ta đã dùng một chiếc xe siêu đắt như vậy để chỉ vay có …$5,000.00.

    Hai tuần sau người đàn ông trở lạ, trả $5,000.00 với lãi suất $23.07. Nhân viên NH đã nói : “Thưa ông, chúng tôi rất vui được làm việc với ông, nhưng chúng tôi có chút thắc mắc. Khi ông rời đi, chúng tôi đã tìm hiểu về ông, và được biết ông là một Tỷ phú, một nhà đầu tư trong lãnh vực bất động sản. Chúng tôi thắc mắc là tại sao ông chỉ vay 5 ngàn và cầm thế một chiết xe rất đáng giá ?

    Người đàn ông tên Bubba mỉm cười, và đưa ra câu hỏi thật bất ngờ :”Xin ông vui lòng chỉ cho tôi, tôi có thể đậu xe bất cứ nơi nào trong TP New-York nầy trong hai tuần, mà chỉ trả có $23.07 ở một nơi giữ xe thật an toàn và kín đáo như NH quý ông không ?”

    Bài học được rút ra : Người giàu có luôn có những ý tưởng đi trước thời đại. Họ biết cách để tiết kiệm tiền bạc một cách tối đa. Đôi khi cuộc sống như những trò chơi cờ và phải biết những sáng kiến cho những bước tiếp theo.

    Đừng hỏi vì sao họ giàu ? he he he

  7. Hũ Chìm

    Hic hic hic ,,, có lần tui dzià thăm quê hương bị mấy đứa bạn chê, vì mang mã dziệt kiều mà hổng xài tiền như Việt Kiều !!! khổ ghê

  8. Lu Linh

    Ui cha, thấy xấp 100 usd ham quá , phải chi chồng em là đại gia, em tha hồ mà mua sắm ,,,

  9. Thùy Dương

    Cô đai gia ở trên hình minh quạ cầm xấp đô mới nhìn cứ tưởng là chị Nhỏ đang đím đô na chớ… he he he…(dzọt lẹ…)

  10. Thái Nguyên Lượng

    Cuộc đời là vậy chỉ biết ăn rồi trông chờ nhờ vào người khác
    Cảm ơn TML

  11. Trời wươi…thiệt là tậu…..dzẫy mà từ hầu giờ G chẳng biết gì về tình cảnh của mấy chàng dziệt kìu gì hết…cứ tưởng đô la nó chạy đầy đường ở bển chớ…vậy là rất théng kiu anh Từ đã siu tầm cho biết tình hình để mà cập nhật nghen… 😆

    • Nguyên Thủy

      “…thắt giày, đeo đổng, khoác áo pull vào quần jean le lói,..” . Chàng bảnh thiệt hén Gấu…Trong khi mình ở KTM, mang dép râu, xà lõn bao bố, dồm mặt trời chính Ngọ mới được en côm hẩm…
      Như vậy thuở đó chàng đã là đại gia rầu…?

  12. maylangthang

    Mây cũng chán lắm nên đóng cửa facebook như NÓ rồi anh TML ạ. Hic hic…

  13. Hai Chai

    Đọc xong ba câu chuyện của NÀNG, CHÀNG & NÓ , tự nhiên HC có nhiều cảm xúc mà hông nói được thành lời. …Cám ơn anh TML đã sưu tầm và chia xẻ những câu chuyện nầy.

Hãy gởi những lời bình luận thân thương đến với mọi người.

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.