Category Archives: Mai Trần

TƯỞNG NHƯ CHIỀU XUỐNG

Mai Trần

TƯỞNG NHƯ CHIỀU XUỐNG

Chiều tàn nàng đi về xóm nhỏ. Sau một ngày mỏi mê ở chợ, đôi chân rã rời, lê từng bước trong cái lạnh tê tái cuối đông. Ngày tàn năm đến… đều đặn như tiếng thở dài của cuộc sống. Từ lúc theo chồng đến giờ, đã có hai mặt con một trai một gái. Nàng đã kiếm sống vất vả ở cái chợ huyện buồn tênh này. Chồng nàng quanh quẩn với ruộng lúa vườn tược. Cày sâu cuốc bẩm mà kinh tế chẳng khá giả gì. Mái nhà ngói cùng khu vườn của cha mẹ chồng khi mất đi để lại cho hai vợ chồng nàng. Mái ngói rêu xanh ủ dột, mưa xuống thì chổ rỉ nước,chổ nhỏ từng giọt lênh láng trong nhà. Từ sáng sớm đến sẩm tối nàng cặm cụi ở chợ. Chỉ khi về với gia đình chồng con là nàng lại tan đi bao khó nhọc. Tiếp tục đọc

35 bình luận

Filed under Mai Trần, Tác Giả, Truyện Ngắn

GIÁNG SINH

MAI TRẦN

MT-X-Mas

Tôi cứ lảng đảng như mây bay trong khung trời vắng. Cứ lạc loài như con chim lạc đường đang cố tìm về tổ ấm. Mưa mong manh, mưa tàn bạo, mưa như trút trội đi những vết hằn. Tôi nhìn rác rến xuôi theo dòng đổ tuông vào cống rảnh. Chợt nghe hồn tê điếng một niềm đau, đời đi về đâu và người đi về chốn nào? Hoài niệm dấu yêu ẩn mình trong cơn mê mùa đông lạnh lẻo. Giáng Sinh gần đến rồi, tôi lại lơ đểnh đi qua nhà thờ chính tòa Qui Nhơn, cứ mong ngóng kiếm tìm đâu đó bóng người xưa. Trong màn mưa có ai đí vội vã bước mau, ôi đâu có phải người… Tiếp tục đọc

14 bình luận

Filed under Mai Trần, Tác Giả, Truyện Ngắn

Ừ THÌ EM CỨ ĐI

Mai Trần & VTB

em cu di

“Ừ thì em cứ đi”. Âm thanh của tiếng nói anh dửng dưng pha lẩn nổi chua chát nào đó. Tôi mang âm vọng ấy suốt gần ba mươi năm. Nơi xứ người xa lạ, cuộc sống lôi mình vào cơn bão. Những phút rảnh rổi tôi lại ngồi co mình như con mèo nhỏ lạc loài. Nhớ làm sao vòng tay anh nhẹ nhàng dắt nhau đi trong những cơn gió heo may trở lạnh. Một bàn tay choàng vai ấp ủ truyền hơi ấm. Cứ thế tôi anh đi như đi trong cỏi mù sương bảng lãng không bờ bến. Mưa nắng ở Qui Nhơn lúc nào cũng nặng nề gay gắt. Nắng như thiêu đốt con người, mưa như mưa ào ạt cuốn trôi bao quá khứ. Mưa anh gọi tôi sang nhà nghe nhạc, những bài tình ca mà tôi không thể nào quên. Nắng anh đón tôi về Trung Lương tắm biển,hóng gió mây ngàn ngoài khơi xa tràn vào rát mặt, vị muối nồng nàn trên môi. Tiếp tục đọc

27 bình luận

Filed under Mai Trần, Tác Giả, Truyện Ngắn, VTB

LÁ THƯ KHÔNG GỞI

Mai Trần

8-9-tranh
Hàng rào hoa ven đường vào cổng Lý Môn hơi ủ nhàu vì những cơn gió nam hừng hực nóng. Tâm lặng lẻ lén nhìn người đi khuất bóng, bao năm chưa đối diện người. Tâm tư ngủ yên với cảnh đời goá bụa. Những đêm cô đơn, những ngày thui thủi khiến Tâm phai nhòa bao khao khát yêu thương. Hạnh phúc lang thang theo tháng ngày xa xôi mà ráo đâu đó dòng lệ khô. Người như một ông cụ lểnh khểnh tìm về. Một vòng tay ôm đùa nghịch thay cho câu chào hỏi gặp nhau. Người vẫn loáng thoáng nét giểu đời ngang tàng như hồi còn thanh niên. Tâm có cảm giác má mình nóng lên với vòng tay ôm bất ngờ ấy. Nét cười của người xa vắng buồn hiu trong tuổi già. Mặt người đỏ ửng bởi hơi men rượu nồng. Tâm chìm xuống dẩy giụa trong kỷ niệm ngày còn thơ dại. Tiếp tục đọc

48 bình luận

Filed under Mai Trần, Tác Giả, Truyện Ngắn

MỖI KHI CHIỀU XUỐNG – (HOA SỨ PHẦN 1)

Mai Trần

langbiang

– Tặng KIM HOA

Chiều xuống. Chiều chớm đông se se lạnh, Nàng ngồi mông lung tận đâu đó cuối chân mây. Con tim nhói lên, hơn năm mươi tuổi con tim đã không còn êm ái nữa. Nhịp đập hình như vấp lỗi tựa cung đàn lỡ, đôi lúc nó làm Nàng xây xẩm, buôn buốt trong lồng ngực. Đứa con gái đầu lòng của Nàng thỏ thẻ “con yêu rồi mẹ ơi”. Nàng có cảm giác mất mát điều gì không rõ. Ừ thì nó đã hai mươi hai rồi còn gì. Nàng vuốt tóc con và nhìn trong đôi mắt nó: đầy ắp mùa xuân xanh ngập đầy hoa mộng. Con ra sau nhà, tự dưng con tim Nàng trở chứng như muốn tắt hơi ngộp thở. Tiếp tục đọc

23 bình luận

Filed under Mai Trần, Tác Giả, Truyện Ngắn

TRUYỆN RẤT NGẮN

Mai Trần
Co gai dau kho
Con bé bật khóc thầm khi cha dượng đi công tác về. Nó sẽ có quà và mẹ nó sẽ hớn hở sung sướng.
Có thể quà là bộ váy thời thượng, cô bé mười bốn tuổi rồi. Dáng dấp cao ráo, nét thiếu nữ đã lồ lộ.
Có thể quà là bàn tay dượng quàng vai cô bé, vuốt ve xuống sống lưng.
Mẹ cô bé nghĩ đơn giản đó là sự yêu thương. Nhưng cô bé sởn gai ốc, mơ hồ nỗi sợ hãi không tên.
Đôi khi đôi mắt cha dượng nhìn cô âm ỉ khiến cô lo âu. Cô bé chỉ biết tự trấn an mình.
Cô bé tâm sự cùng búp bê, cùng gấu bông, cùng… và nỗi bất an. Cho đến một hôm.
Chiều mẹ đi chợ, cô bé ngồi học trong phòng, tiếng động khẽ sau lưng. Cô bé giật thót tim khi cha dượng đột ngột sau lưng.
Cô bé không có sức kháng cự, chỉ dẫy giụa rồi ngất đi trong đau đớn tận cùng.
Khi tỉnh lại chỉ thấy bên cạnh cô xấp tiền dày cộp. Nước mắt trôi đẫm cả nệm gối.
Đêm đến cô bé nghiến răng săm soi cạy tủ nữ trang, hốt hết những gì có trong đó rồi bỏ trốn
Mẹ cô bé không hiểu sao mình mất con. Ông chồng giả bộ nhờ người tìm kiếm và tự đi tìm (hay đi đến quán BIA ÔM)
Mười năm sau ông chồng vào tù bởi tham ô công quỹ nhà nước. Mẹ cô bé bỏ mặc ông, tìm người gá nghĩa khác…
Ở trong tù thường hay bị lũ du côn hành hạ vô cớ, ông không hiểu vì sao? Sức khỏe ông yếu đần mòn mỏi.
Lúc hấp hói ông nhận được một tấm hình cô gái xâm mình loang lỡ và đôi mắt hận thù.
Giây cuối cùng, đầu ông sáng lóe ra: đó là con riêng vợ ông. Chắc ông không kịp nghĩ gì: “bởi ông đã tắt thở”…
ΦΦΦ

34 bình luận

Filed under Mai Trần, Tác Giả, Truyện Ngắn