Mai Trần & VTB
“Ừ thì em cứ đi”. Âm thanh của tiếng nói anh dửng dưng pha lẩn nổi chua chát nào đó. Tôi mang âm vọng ấy suốt gần ba mươi năm. Nơi xứ người xa lạ, cuộc sống lôi mình vào cơn bão. Những phút rảnh rổi tôi lại ngồi co mình như con mèo nhỏ lạc loài. Nhớ làm sao vòng tay anh nhẹ nhàng dắt nhau đi trong những cơn gió heo may trở lạnh. Một bàn tay choàng vai ấp ủ truyền hơi ấm. Cứ thế tôi anh đi như đi trong cỏi mù sương bảng lãng không bờ bến. Mưa nắng ở Qui Nhơn lúc nào cũng nặng nề gay gắt. Nắng như thiêu đốt con người, mưa như mưa ào ạt cuốn trôi bao quá khứ. Mưa anh gọi tôi sang nhà nghe nhạc, những bài tình ca mà tôi không thể nào quên. Nắng anh đón tôi về Trung Lương tắm biển,hóng gió mây ngàn ngoài khơi xa tràn vào rát mặt, vị muối nồng nàn trên môi.
“Ừ thì em cứ đi”. Đêm trở mình tôi lại nghe se thắt cả hồn, nhìn sương rơi mà lòng muốn khóc. Tôi chưa bao giờ phủ nhận mình yêu anh Tôi biết tình tôi như dòng suối ngọt ngào len chảy trong anh. Đối với anh, anh e dè điều này,và vì sao thì tôi biết. Thể chất anh không khỏe lắm, tính tình thì lầm lủi sống quạnh hiu một mình. Gia đình anh là nổi muộn phiền so với cuộc sống, nó làm anh tránh xa mọi người chung quanh. Tôi đã là một ngoại lệ trong tâm anh. Tôi biết anh yêu tôi nhưng chưa bao giờ để lộ cho tôi biết. Nếu đề cập đến là anh giận dử bỏ đi. Nhưng anh kín đáo lo lắng cho tôi mọi điều. Tôi hớn hở vui mừng điều gì! Hay muộn phiền việc gì, anh biết cả…
“Ừ thì em cứ đi”. Tôi mang tình anh trong tháng ngày tuyết lạnh, trong mùa thu vàng chỉ có ở nơi đây. Bao năm dài anh không hề biết là anh đã có một giọt máu trong tôi khi tôi ra đi. Đứa con tôi mong chờ nay đã lớn, tôi sống với niềm yêu đấu ấy muôn đời trong tôi. Sở dĩ hôm nay tôi viết những điều này vì anh đã tròn sáu mươi, và tôi tôi cũng thế. Ngày sinh nhật anh tôi chỉ chúc mừng anh qua lời thì thầm sâu kín trong tôi. Mưa nắng Qui Nhơn bây giờ ra sao? Đường củ lối xưa có còn thơm mùi cỏ dại? Biển có còn rác rến như xưa? Và anh có còn lên đồi Ghềnh Ráng ngắm mây bay?
“Ừ thì em cứ đi”. Tôi đi ư, ừ thì tôi đã đi rồi…tôi rời quê hương bao năm tháng đằng đẳng muôn trùng. Chưa một lần về, chưa một lần tôi cho con tôi biết về anh. Bình thản sống nơi xứ người, tháng ngày nhìn con lớn khôn thành đạt. Tôi hóa thân tôi như dòng thác ngàn mê muội trong một kỷ niệm thần thánh mà tôi anh đã có. Chỉ tội cho anh vì anh không biết tôi đã có anh mải mải… qua đứa con tôi đánh cắp của anh. Trong một lần anh u mê với cơn say ngày mưa bảo. Tôi đã thực sự thỏa lòng chưa? Hay là tôi đang xót xa tôi?
“Ừ thì em cứ đi”. Ngày một tháng ba, năm nay anh tròn sáu mươi. Tôi nhớ anh một nổi nhớ lạ lùng. Có lẽ tôi cũng đã sáu mươi nên niềm nhớ càng thê thiết réo đòi. Tôi nhớ ngọn nến trắng tôi đã thắp đêm Giáng Sinh cuối cùng tôi từ biệt anh. Anh đâu biết lúc ấy dòng máu anh đang luân lưu trong tôi. Và tôi ra đi như định mệnh buồn bã khóc cười. Hãy cho tôi lòng tha thứ của anh. Tội lỗi lớn của tôi là đứa con tôi đánh cắp. Mong anh tha thứ một lần và đó là mải mải. Sinh nhật anh…tôi chỉ nhớ “ừ thì em cứ đi”.
Lá thư mừng SINH NHẬT
ΦΦΦ
Đúng rồi, Đọc truyện này XH thấy có chút hơi hám của truyện “NHỮNG CON CHIM ẨN MÌNH CHỜ CHẾT” hay “TIẾNG CHIM HÓT TRONG BỤI MẬN GAI” như Hoàng Tùng đã nói. Tuyệt vời!
Gần gần như nổi chua xót ấy….
Khi người ta nói ra đi là đang mong được giử lại,đả không giử lại mà còn …”Ừ thì em cứ đi…”Thật là vô tình quá đổi…
Vì không biết nên vô tình thế thôi
Lá thư mừng sinh nhật thật là đặc biệt ?Chắc hẳn người được nhận món quà ấy sẻ có ngày sinh nhật củng ray rứt không nguôi,
Truyện hay lắm anh Mai Trần ạ.Chúc anh vui
Quá đặc biệt là đằng khác.
Một trang mới trên fecebook của Thiên Di đó Mỹ Thắng à
Đó là nick Mai Trần đó
“Ừ thì em cứ đi”. Mai Trần can đảm hơn HP rồi.
Hổng dám đâu.
Ừ thì em cứ đi , Mai Trần nói vậy em giận đi luôn rồi hối tiếc hén 😜
Không đâu cũng một lần em đã về….
Nói vậy chứ không phải vậy đâu Tào lao
Sao mà mất dấu được Xuân Hùng
Ừ thì em cứ đi……và người ấy đã đi thật phải không anh Mai Trần ? Rứa thì bây giờ anh MT thử hát xem….Ừ thôi em về ……Chia sẽ cùng anh 1 truyện ngằn sâu sắc .
Ứ ừ , MT ở đây là ai vậy Nhỏ , viết tắt nhầm lẫn quá hà !
Hi hi Tào Lao ơi là Tào Lao!!!
Ừ anh hát hoài nên nhớ hoài đó Nhỏ
“Ừ thì em cứ đi” …có những lời nói sẽ theo ta đến suốt đời, có phải không anh Mai Trần…
Vâng nó đeo đẳng theo suốt cuộc đời và lòng ta đau nhói…
Qua truyện ngắn này TD lại thấy “thim” một tác hại nữa của …quốc nạn nè ,đó là uống rựu dzô rùi thì không còn nhớ được những gì mình đả gây ra.Thiệt là wi hỉm hén anh Mai Trần hén
Chắc là Thùy Dương đúng.
Đọc xong lòng chùn lại…
Bài viết đẹp quá Mai Trần
Hảy thả lỏng tâm tư đi Thái, chúc vui nhiều
Một sự đánh cắp tuyệt vời cho người chọn lựa, không ân hận hay nuối tiếc.
Chỉ là sự thỏa mản với một tình yêu thần thánh, chỉ một giọt máu với đứa con đánh cắp. Tôi nhớ câu truyện “TIẾNG CHIM HÓT TRONG BỤI MẬN GAI” nhưng ở đây người đánh cắp không bị trừng phạt mà là niềm yêu thương tuyệt đối vớ nổi ăn năn là không cho người biết. Lời thố lộ khi tuổi đã 60 có chăng khi chuyện đã rồi.
Lốt viết trong sáng nhạ nhàng song cũng len chút ngậm ngùi tạ lổi.Truyện ngắn này đằm thắm và dịu dàng theo tiếng vọng u hoài “Ừ thì em cứ đi”…
Vẫn là bạn đọc sớm nhất Cám ơn bạn
Cũng là bạn đọc trước, cám ơn bạn hiền