Category Archives: Nguyễn Đức Diêu

LIÊU TRAI SÀI GÒN – Những ngày hạnh phúc

Nguyễn Đức Diêu

lieu trai

3.- Những ngày hạnh phúc

Từ đêm đó, đời nàng đã thuộc về Hắn. Hắn vẫn là khách của vũ trường và là fan trung thành của nàng. Mọi chuyện không có gì thay đổi. Chỉ sau khi nàng xong việc, hắn mới đưa nàng về căn hộ nho nhỏ, xinh xinh của nàng. Mỗi đêm nàng được sống trong tình yêu và khát vọng. Trái với ý nghĩ ban đầu- tưởng hắn là một người kiệm lời, ít nói như nàng- Hắn đã bắt nàng phải mở miệng với ánh mắt cởi mở của Hắn. Nàng đã không giấu Hắn chuyện gì cả. Từ mối tình đầu bị bội phản đã cướp đi đời con gái của nàng đến việc bỏ học vào nghề ca hát sau khi cha mẹ nàng qua đời vì một tai nạn. Bên hắn, nàng luôn cảm thấy thật bình an.

Và hắn. Hắn cũng không giấu nàng cuộc đời cô đơn và sóng gió của hắn. Một cuộc đời bấp bênh với bao gian nguy luôn chờ đón hắn. Hắn chấp nhận và sung sướng với cuộc đời của hắn- không phải vì tiền- nàng nghĩ như vậy, vì nàng thấy hắn rất nhiều tiền và hầu như không bao giờ phải suy nghĩ để làm nàng vui lòng, nếu nàng muốn một thứ gì đó. Tiếp tục đọc

24 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Truyện Ngắn

LIÊU TRAI SÀI GÒN – Tình yêu chợt đến

Nguyễn Đức Diêu

lieu trai

2.- Tình yêu chợt đến

Gió đêm thoáng mát lồng vào cửa xe làm Ngọc Sương cảm thấy thoải mái. Chỉ trong vòng vài chục phút mà nàng như đã trải qua một giấc mơ dài.

– Em mệt không ? Mình đi ăn chút gì nhé !

– Cám ơn anh, em muốn về anh à.

– Vậy để anh đưa em về. Em ở đâu vậy ?

– Em ở Quận 7 .

Hắn bẻ tay lái quay về hướng Cầu Muối để qua quận 4. Gió đêm lồng lộng trên Đại Lộ Đông Tây, thỉnh thoảng vài chiếc Honda chơi đêm phóng bạt mạng…

Giờ nàng mới có thì giờ quan sát Hắn. Nhìn nghiêng, hắn thật đẹp. Một nét đẹp đàn ông, rắn rỏi và lịch lãm.

Xe qua Cầu Ông Lãnh, Cầu Rạch Đĩa và quẹo trái về Nguyễn Thị Thập.

Xe dừng trước căn chung cư Hoàng Anh Gia Lai quen thuộc, căn hộ của nàng ở đó.

Hắn xuống xe, vòng qua mở cửa cho nàng một cách rất tự nhiên. Ngọc Sương bước xuống xe. Nàng hơi bối rối vì không biết phải nói lời từ giã sao đây với Hắn. Thật ra giờ đây nàng rất có cảm tình với Hắn.

Nàng nhìn hắn, bỗng nàng chợt thấy dấu máu trên vai áo trái của Hắn. Nàng kêu lên :

– Trời ơi ! Anh, anh bị thương rồi kìa.

Nàng nhìn thấy vết máu bết trên đầu tóc hắn, chảy loang lổ xuống áo.

– Không sao đâu em .

– Không được, không để vậy được đâu. Để em rửa vết thương cho anh, nhiễm trùng đó.

Nàng nói xong chợt giật mình, nàng vẫn chưa biết gì về hắn mà. Nhưng quả thật ở bên hắn, nàng có cảm giác tin tưởng và không e dè gì cả.

Hắn ngoan ngoãn như em bé để nàng cởi áo, lộ thân hình nở nang của hắn. Nhưng Ngọc Sương không có thì giờ chiêm ngưỡng. Nàng mãi mê vào việc rửa và băng vết thương cho hắn. Một thoáng ý thức nghề nghiệp đã trổi dậy trong nàng. Dù sao nàng cũng đã là sinh viên y trước khi theo nghiệp ca hát.

Công việc đã xong, bỗng hắn nhìn vào mắt nàng. Đôi mắt hắn trở nên dịu dàng cuốn hút nàng vào một vòng xoáy sâu thẳm. Nàng hơi thoáng rùng mình nhưng chỉ một giây sau nàng cảm thấy tình yêu đến với nàng thật mãnh liệt. Nàng không thể cưỡng lại được nữa và tự nguyện dán môi vào hắn.

Cơn mê si cuồng cháy, nóng bỏng khát khao bao năm tháng được đánh thức trong tiếng nhạc dìu dịu và ánh đèn tím nhạt, đã đưa nàng từng cơn lên đỉnh triều dâng, bềnh bồng nghe con sóng rạt rào ru hồn vào cõi u minh huyền dịu.

(Còn tiếp)

29 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Truyện Ngắn

LIÊU TRAI SÀI GÒN – Đêm vũ trường

Các anh chị và các bạn thân mến.

Chúng tôi xin giới thiệu cùng các anh chị và các bạn truyện LIÊU TRAI SÀI GÒN của Tác giả Nguyễn Đức Diêu. Truyện có nhiều chuyện ngắn, chúng tôi sẽ đăng cách ngày, mỗi lần đăng một phần để các anh chị và các bạn tiện đọc được liên tục.
Đúng là một chút liêu trai sẽ xuất hiện đâu đó trong loạt chuyện này.
Thân mến.
BAN BIÊN TẬP.

lieu trai

1.- Đêm vũ trường

Vũ trường “Space” nóng lên từng cơn với Ngọc Sương kiều nữ, đẹp man dại rừng xanh hoang đảo và khêu gợi như cô gái Ba Tư múa điệu chiêu quân xưa.

Giong ca của Ngọc Sương đang làm đắm say bao người trong ánh đèn mờ ảo:

Ta đuổi tình xa khơi
Quên đôi môi gọi mời
Em còn buông tiếng hát
Giữa bóng lẻ đêm côi

Ta còn nhau mùa đông
Bên đôi vai ngại ngần
Đóa hồng nào sương đẫm ?
Khi người về xa xăm

Tiếng hát nhẹ nhàng tình tứ ru hồn qua điệu Tango của nàng đã làm bao chàng trai say đắm thì giờ đây đã chuyển sang điệu Mambo cuồng nhiệt. Cả vũ trường chao đảo lắc lư theo những đường nét mềm mại nhưng rực lửa của Ngọc Sương.
Ngọc Sương rời sân khấu, trở về với bàn dành cho ca sĩ . Những đồng nghiệp chúc mừng nàng với những lời ca ngợi tốt đẹp nhất, đây là một nét đẹp và hiếm trong môi trường cạnh tranh nóng bỏng nầy. Ở đây, hầu như đã thành một ước lệ, tất cả đều động viên nhau để lên tinh thần sau những đêm dài thức trắng.

– Ngọc Sương, bồ thấy gì không ?

– Gì nữa đấy Thúy Mai ?

– Đấy, anh chàng của bồ đang chăm chăm vào bồ kià.

Ngọc Sương vờ hỏi nhưng thật ra nàng đã thấy hắn từ lúc lên sân khấu hát. Cũng vẫn cái bàn nhỏ trong góc đã được đặt trước vào những đêm lẻ trong tuần. Vẫn chai Rémy Martin quen thuộc trước mặt. Khuôn mặt hắn xương xương, có vẻ buồn với đôi mắt sâu thẳm. Nhưng ánh mắt của hắn có một luồng nhỡn quan cực mạnh như xuyên suốt tâm can người đối diện. Hắn có cái vẻ lịch lãm, phong trần lãng tử hơn là một tay ăn chơi của vũ trường. Tuy chưa bao giờ hắn ngỏ lời khen tặng nàng nhưng nàng cũng không khó để nhận ra ánh mắt si mê của hắn giành cho nàng và những chiếc bông hồng nàng nhận được từ hắn .

Mỗi lần như vậy, nàng chỉ biết nhìn hắn và gật đầu cám ơn từ xa. Ánh mắt sâu thẳm của hắn làm nàng bối rối nên nàng ngại ngùng không muốn gặp hắn.

Đêm nay cũng vậy, nàng cũng vừa nhận được một đóa hồng nhung đỏ thẫm. Dù sao thì nàng cũng rất vui và xúc động. Hắn vẫn là fan đặc biệt của mình, dù hai người vẫn giữ khoảng cách.
Hôm nay, vũ trường sôi động hơn bình thường. Có rất đông khách lạ trẻ tuổi , họ có vẻ khá ồn ào, nhưng chuyện đó cũng chẳng có gì lạ, đây là vũ trường mà.
Đã tới bài hát của Ngọc Sương. Nàng bước lên sân khấu với một ca khúc chachacha sôi động. Nàng vừa dứt tiếng hát thì tiếng “bis” vang liên tục bên dưới, nàng phải hát tiếp hai bài nữa rồi mới bước xuống dù tiếng “bis” vẫn không ngớt.
Ngọc Sương vừa xuống bàn thì một số thanh niên kéo tới. Họ rất đông , đứng lố nhố chung quanh bàn của nàng, ai nấy cũng đều có vẻ phấn khích mặc dù họ vẫn không làm gì thái quá .
Một người trạc cỡ trên hai lăm tuổi bước tới trước mặt nàng, đôi mắt đỏ ngầu vì rượu. Một người khác vội vàng trao cho anh ta một nhánh hồng đồng thời với một ly Cognac. Anh ta cầm nhánh hồng, nhìn nàng rồi nói :

– Em hát hay lắm, lại đẹp tuyệt vời nữa. Anh tặng em và mời em uống với anh ly rượu này nhé !

Hắn vừa trao nàng nhánh hồng lại vừa đưa ly rượu. Nàng nhận cành hồng rồi lên tiếng :

– Xin cám ơn anh, nhưng thật là em không biết uống rượu.

– Không biết uống ?

Hắn hỏi lại với vẻ khinh khỉnh. Rồi hắn lại giương đôi mắt đỏ nhìn nàng :

– Không sao, anh mời em nhảy một bản nhé, em đừng nói là không biết nhảy đấy !

Dĩ nhiên nàng có thể nhảy với anh ta nếu nàng muốn. Nhưng quả thật là nàng không thích chút nào cái lối ra vẻ cha ông của người nầy.
Đám đông sau lưng anh ta hét lên : ” Nhảy đi, nhảy đi ”
Ngọc Sương cảm thấy máu sôi lên, bản tính tự ái cố hữu trổi dậy, nàng không thích ai bắt nạt nàng cả.

– Xin lỗi nhé, hôm nay tôi mệt.

– Không nhảy thì vào đây làm gì hả ?

– Tôi là ca sĩ, không phải cave, anh nhớ cho.

Nàng vẫn cố gắng giữ lịch sự tối thiểu, dù rất bực bội. Bảo vệ đâu sao không lại giải thoát cho nàng nhỉ . Những đồng nghiệp bạn nàng sợ hãi đã lãng xa vào hậu trường.
Người con trai, có vẻ là một công tử cầm đầu nhóm thanh niên ăn chơi trác táng, bị bẻ mặt vì lần đầu tiên bị một người đẹp từ chối. Mặt anh ta tím lại, rồi đột nhiên anh ta giang thẳng tay lên tát vào mặt nàng. Ngọc Sương vội cúi đầu né tránh và định bỏ chạy. Nhưng một bóng người xuất hiện, rồi một cánh tay đã chụp tay gã thanh niên lại. Gã thanh niên vùng vẫy nhưng không thể thóat được bàn tay cứng như sắt của người kia.
Chính là Hắn. Hắn đã xuất hiện đúng lúc để cứu nàng . Nghe lộn xộn, những nhân viên bảo vệ kéo lại nhưng đã trễ. Đám đông đã ùa vào tấn công Hắn . Một chai rượu đập vào phía sau đầu hắn vỡ toang. Hắn không quay lại, chỉ nghiêng người quất một đá ngang hông, tiếng hự và một bóng người bay đi. Cuộc hỗn chiến bắt đầu. Đám thanh niên vây quanh Hắn và tấn công Hắn bằng mọi thứ có thể. Hắn không hề tỏ vẻ sợ sệt. Hắn tả xung hữu đột như cọp dữ giữa đàn dê. Tuy phải đối phó với đám thanh niên nhưng hắn vẫn không quên bảo vệ Ngọc Sương, vì nàng đã ở lại với Hắn. Nàng muốn ở bên cạnh hắn, người đã che chở cho nàng.
Đèn đuốc bỗng tắt phụt, cả vũ trường tối đen.
Ngọc Sương chỉ còn nghe một tiếng thì thầm bên tai nàng ” Đừng sợ!”.
Rồi nàng như bay bổng trên đôi tay của Hắn trong màn đêm đen nghịt.

(còn tiếp). 

52 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Truyện Ngắn

Em hãy ngủ đi !

Nguyễn Đức Diêu
ngu di

Em hãy ngủ đi
Khi cơn giông chiểu tới
Khi cơn đau rã rời
Cơn mưa nào… đẫm ướt đôi môi…

Em hãy ngủ đi
Ngoài kia,
phố vui đông đầy
Một mình lê bước
còn ai xẻ chia?
cuộc tình xa bay…

Em hãy ngủ đi
trên hai vai gầy
đời sao nặng quá!
trên đôi chân mềm
tình sao nặng quá!
tường vi một đóa
ơ hờ qua đêm…

Em hãy ngủ đi
Giòng sông xưa đã cạn
Giọt nước mắt thôi lăn
Đêm vẫn dài theo năm tháng
Còn đâu gối chăn!
Chỉ còn cách ngăn…

Em hãy ngủ đi
Ru cơn mộng… tình si…

∞∞∞

27 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Thơ

GIẤC MƠ LOÀI CỎ DẠI.

Nguyễn Đức Diêu
Co daiĐêm khuya khoắc ta ngồi với bóng
Mơ,
Một hè xưa nóng bỏng
Thuở hồng hoang,
Hai đứa dắt nhau về
Gọi tình trong cõi đam mê
Gọi tên nhau mãi bên lề cuộc chơi
Ngày rơi…
Tình chơi vơi…
Tìm trong đôi bóng nửa đời buồn vui
Mơ,
Đi trong bóng tối ngậm ngùi
Bàn tay len lỏi vờ chui qua ngày
Lại một kiếp say
Say muôn ngày cũ… say ngày say đêm
Áo em ngọt tựa môi mềm,
Tay anh run rẩy bên thềm chiêm bao
Mơ,
Đi trong phố cũ ngọt ngào
Bên em lá đổ,
Lời chào hôm qua
Em đi bên cạnh người ta
Tay xưa ai nắm, ta xa tay người
Đêm khuya bóng đổ bên đời
Nhìn quanh phố vắng
Người ơi ! Nhớ người…
∞∞∞

25 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Thơ

Con gái

Nguyễn Đức Diêu

gaique

Ngày nào cắp sách cầu ao
Ước mơ phận gái làm sao cho tròn !
Bây giờ ngựa nản chân bon
Thành đô , phố thị mơ còn trăng sao ?
Con gái nào phải thuốc lào
Mà sao ra vào lại thấy nhớ kinh
Con gái giận bất thình lình
Làm cho mình cũng giật mình, phát run
Hôm qua cái môi có hun ?
Con mắt có liếc, anh hùng nói đi !
Con gái chúa tể xầm xì
Anh chàng kia, đặt gốc si nhà nàng
Nên nàng cái mặt gian gian
Con mắt chớp chớp, mũi ngang nở tròn
Đâu ngờ tới lúc héo hon
Si đà bứng gốc, gót son rụng rời !
Con gái con của ông trời
Trời đang nắng tốt lả lơi
Con hờn một tiếng, mưa rơi ngập đường
Con gái chẳng biết nói thương
Chỉ biết thầm khóc đêm trường vắng ai
Con gái nói dài nói dai
Làm sao méo mặt mấy anh trai mới vừa
Con gái đàng điệu đõng đưa
Con trai phát mệt chưa vừa lòng nhau
Trời hành không đánh mà đau
Không …yêu mà nhớ, không sầu lệ rưng
Con gái rất sợ mọc sừng
Cái sừng như cái củ gừng dài ra
Rồi lại chỉa hai chỉa ba
Làm thân con gái chỉ la thấu trời
Con gái tội lắm ai ơi !
Thương giùm đừng giỡn tội đời em nghen .

∞∞∞

17 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Thơ

NÚI RỪNG TÂY BẮC (Phần 4)

Nguyễn Đức Diêu
Tam tien

Hình minh họa

Phần 4. Một chuyến phiêu lưu

Trước giờ tôi cũng đã rất nhiều lần đi dã ngoại, từ thời học sinh, hướng đạo sinh hay khi ra đời đi chơi với bạn bè, nhưng phải nói chưa có lần nào đặc biệt như lần nầy. Đặc biệt vì chưa bao giờ chúng tôi đi chơi vào một vùng rừng núi lạ lẫm mà lại đi với hai cô gái trẻ người dân tộc như vậy. Nhưng cũng phải nói rằng, cũng chính vì vậy mà chúng tôi lại cảm thấy rất vui, rất phấn khởi như người đi khám phá vùng đất mới.
Hai nàng sơn nữ, Ni Sa và Liu Chi nhí nhảnh, nói chuyện líu lo như hai con chim vành khuyên làm chúng tôi quên cả nhọc mệt khi phải leo những con dốc dài. Phải nói là hai cô rất khỏe, dù chúng tôi cũng không tệ nhưng vừa leo dốc vừa thở ì ạch còn hai cô thì nói cười huyên thiên, có lẽ leo núi đối với hai cô là “chuyện thường ngày ở huyện” rồi.
Đường đi chỉ là những con đường mòn theo triền núi. Lúc đầu thì còn thấy những thửa ruộng bậc thang và nương rẫy sắn, ngô nhưng đi khoảng một tiếng thì chỉ còn rừng xanh bát ngát bao phủ núi đồi. Xa xa, về phía tây, ngọn Fan-xi-pang lung linh sương mù huyền ảo.
Con đường mòn đã bắt đầu xuống dốc, sương mù vẫn bảng lảng trên triền núi cao, những chùm lan trắng lóng lánh dưới nắng ban mai…
Tiếp tục đọc

38 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Truyện Ngắn

Chiều qua

Nguyện Đức Diêu

Chieu_qua

Chiều qua tôi thấy một người xa
Người xa – xa người, hay xa ta ?
Tay rời … tay nắm, tay lau mắt
Chân dừng , chân bước … giữa đời qua …

Chiều qua , tôi thấy một người em ,
Thơ ngây, hiền mỏng như cánh chim
Sân ga đông đúc, em lạc lõng
Mắt buồn dịu vợi dưới mưa đêm

Chiều qua tôi thấy một người thương
Mãi chờ mãi đợi giữa gíó sương
Ai trong rừng người chiều năm ấy ,
Ghé lại cùng em tỏ đôi đường ?

Chiều qua tôi thấy một cụ già
Tất tả tìm con giữa phố hoa
Con ơi ! Bây giờ con khôn lớn ,
Ta vẫn tìm con, mắt lệ nhòa …

Chiều qua tôi thấy một người say
Ngơ ngác tìm ai trong bóng mây
Đời tỉnh, ta say hay ta tỉnh ?
Vũ trụ sao quay được lối này ?

Chiều qua tôi khóc một người đi
Người đi xa lắm ! Tôi ước gì ,
Làm cánh nhạn hồng tung biển cả
Để đến bên người kể Đường Thi …

∞∞∞

19 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Thơ

NÚI RỪNG TÂY BẮC (Phần 3)

Nguyễn Đức Diêu

dao

Phần 3. NGỦ THĂM


Chúng tôi nhìn qua Pù Chải, hắn ta đang xoe xoe điếu thuốc rồi bật quẹt đốt. Cái bật quẹt cũ kỹ bằng nhôm với đá lửa và bông gòn dở chứng không chịu cháy. Thấy vậy, tôi móc cái zippo ra bật lửa cho hắn, tiện thể cũng làm cho mình điếu thuốc cho thơm râu luôn. Pù Chải ngắm nhìn cái zippo như một vật thần kỳ mà hắn mơ ước. Tôi biết hắn đang nghĩ gì mà.

– Thích không ? Cầm xài đi, tui cho đó .

Pù Chải chụp lấy, hắn cầm cái zippo có hình cô gái lõa thể, vuốt nhè nhẹ như một bảo vật rồi mở nắp bật một cái. Ngọn lửa xanh bùng lên nhẹ nhàng làm hắn cười toe toét, hắn quay sang tôi :

– Cám ơn anh đã cho tao cái thần lửa này, nó hay quá.

Từ lúc đó, chúng tôi muốn gì hắn cũng sẵn sàng giúp rất vui vẻ, sốt sắng. Tôi hỏi Pù Chải về chuyện ” ngủ thăm” thì hắn giải thích như thế này : Trong bản làng người Dao, những cô gái mới lớn chưa chồng, buổi tối để một cây đèn sáng trong phòng để …chiêu phu. Nếu một chàng trai để ý cô gái đó thì tới nhà cô cạy cửa vào nhà, vô phòng của cô. Hai người sẽ nằm bên nhau nói chuyện tâm tình, nhưng không được đi quá giới hạn. Sau nhiều lần “ngủ thăm” như vậy, nếu cô gái bằng lòng thì chàng trai sẽ cho cha mẹ biết để đem lễ vật tới nhà gái. Từ đó, chàng trai sẽ được “ngủ thật ” nhưng phải ở nhà cô gái, làm việc cùng gia đình cô và chỉ được về nhà khi cô gái cho phép. Tiếp tục đọc

31 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Truyện Ngắn

NUÍ RỪNG TÂY BẮC (Phần 2)

Nguyễn Đức Diêu
tay bac8

Phần 2: COONG TRÌNH

Đêm đó, sau bữa rượu say lúy túy, chúng tôi ngủ lại ở một căn nhà nghỉ gần chợ . Khi tôi thức dậy, trời vẫn còn tối nhưng ông Niệm đã ngồi uống trà ngoài phòng khách cùng vài người đàn ông Dao. Sáng hôm đó, chúng tôi ăn sáng rồi dạo xem chợ phiên, chợ này họp vào sáng ngày chúa nhật và chợ tình thì vào đêm thứ bảy. Chợ rất đông đúc, bán nhiều thứ hàng đặc sản như như các loại rượu, các thứ vật dụng bằng tre nứa, các loại gia vị, hương liệu như hạt dổi, mắc khén, địa điền… Tôi thích nhất là các loại thổ cẩm. Thổ cẩm của mỗi dân tộc mỗi khác, của người Mông thì màu sắc rực rỡ vàng đỏ, của người Dao đỏ thì màu đỏ hoặc đen viền đỏ, Dao Thanh y thì lại có màu xanh nhẹ nhàng…

Sau khi dạo chợ, chúng tôi đi bộ theo ông Niệm về bản Tả Phìn. Đường quanh co trên đồi núi thật đẹp. Sương mù như những giải lụa trắng vắt ngang sườn núi xanh rì. Chúng tôi có cảm giác như đã xa lánh phàm trần, lạc vào cảnh tiên giới nào đó.
Sau gần bốn tiếng đồng hồ trèo đèo lội suối quanh co, chúng tôi tới bản khi trời xế chiều. Bản tuy nằm giữa rừng núi nhưng cũng có vẻ khá đông đúc với cả trăm căn nhà sàn nhấp nhô cao thấp trên sườn núi. Nhiều người trong bản thấy chúng tôi đi với ông Niệm thì ra cửa nhìn. Mỗi lần như vậy thì ông lại giới thiệu chúng tôi và người dân bản chào rất vui vẻ, chúng tôi cảm thấy rất yên tâm và phấn khởi với sự hiếu khách của người dân miền sơn cước. Tiếp tục đọc

21 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Truyện Ngắn

NÚI RỪNG TÂY BẮC (Phần 1)

Xin giới thiệu các bạn truyện ngắn NÚI RỪNG TÂY BẮC của Nguyễn Đức Diêu .(Chuyện vào cuối thập niên 90 của thế kỷ trước) Truyên có nhiều phần, hôm nay xin giới thiệu Phần 1: CHỢ TÌNH SAPA.

Ban biên tập.

Phần 1: CHỢ TÌNH SAPA.

cho_tinh SAPA

Phi trường Tân Sơn Nhất rồi cũng hiện ra trước mặt với cái nóng hầm hập của buổi chiều hè. Bước vội xuống máy bay để lên xe buýt đi vào ga. Không đông người nhưng cũng chẳng nhanh chóng gì, cuối cùng rồi tôi với chiếc valise cũng thoát được ra ngoài.

Sài Gòn về đêm khá là dễ chịu, ôi, những con đường quen thuộc ngày nào. Gần mười lăm năm cách xa, thành phố vẫn chưa thay đổi gì nhiều ngoài những chiếc Honda và người nhiều hơn trước, màu mè hơn trước.
Chọn một khách sạn trung bình gần chợ Bến Thành, tắm rửa rồi dạo một vòng. Đây không phải lần đầu về nước nên tôi cũng không bỡ ngỡ lắm. Quanh chợ BT, những gian hàng ăn ngoài trời bao bọc vào buổi tối. Xích ra Lê Lợi, phố xá đông đúc, rộng rãi, thoáng mát với những cơn gió từ sông Sài gòn thổi vào.

Tôi có một tuần ở Sài gòn để thăm bạn bè, người quen ở đây rồi sau đó sẽ vù ra Qui nhơn, gặp thằng bạn thân ngày trước để cùng nhau đi Hà nội, lang thang lên miền thượng du . Một tuần lễ qua nhanh như thổi với những buổi tối rông rông những con phố đêm. Tôi hình như chỉ cảm được Sài gòn lúc trời đã về khuya, khi những con đường đã được trả lại sự bình yên của hàng lá me bay êm đềm một thuở. Tiếp tục đọc

52 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Truyện Ngắn

PHỐ LẠ, NGƯỜI… QUEN?

Nguyễn Đức Diêu
phone
10g sáng
, ÐT reo inh ỏi . Bấm nút nghe một giọng quen quen, là lạ… Alô.
– Ê. Lầu 10 phòng 14 làm gì có cha nào tên Diêu ?
Chết cha, không ngờ cô bé tới thăm mà không báo trước. Thiệt là có những cái bất ngờ lỡ cười, lỡ khóc.
Quên cả đau , Diêu ngóc đầu dậy , rối rít xin lỗi .
–  Chết rùi , anh quên nói với nhỏ là anh đã…xuất viện .
Một giọng nói chua như… chanh:
– Xuất viện hay …trốn viện ?
–  Anh xuất viện thiệt mà tới nhà anh đi .
–  Đọc địa chỉ đi .
– Chợ Da Bà Bầu xẹt Chợ Cầu Ông Lãnh…
Một cái đầu ló lên cầu thang , một nụ cười của hơn ba mươi mấy năm chừ gặp lại , vẫn như thế , Nhỏ đó, cô em gái của người bạn thân .
Nhỏ nhìn Diêu và toét miệng cười:
– Trời ui…tìm ko thấy
tưởng …qui tiên rùi …buồn chít được đó.
Diêu cười như mếu :

–  Có ai đi thăm bịnh tàn bạo như Nhỏ không nhỉ ?

Nhỏ cười hihi , ngồi xuống ngắm nghía Diêu rồi hỏi :

–  Ủa mà anh đụng người ta hay người ta đụng anh ?

– Chắc là cô đó đụng anh.

– Cô nào ? Mà cô đó mô rồi ?
– Trước lúc đụng, anh chỉ nhớ mang máng có một cô xinh xinh chạy kế bên thôi.

–  Sư phụ , sư phụ !

Mình phì cười quên cả mấy cái ba sườn đang bị …nướng.

–  Nè Nhỏ, ở lại ăn cơm với anh nhen ? Bữa nay cơm có cá…khô đấy .

–  Thui …nhỏ ðâu có …ngu ? Ăn cơm với người bịnh mất công …chăm sóc .

Nhỏ kể lại chuyến hành trình thăm bịnh , Nhỏ trốn cơ quan nhé , leo lên tới lầu 2 tự nhiên nhỏ thấy mình ngu chi lạ , vội vàng leo xuống tìm thang máy , chui tọt lên lầu 10, tìm tới phòng 14 thấy cái giường trống không , nhỏ …nghĩ bậy ngay …hichic. Nhưng đọc cái tên dán trước cửa phòng thấy không phải nên lại chui vô thang máy đi xuống .

Tới phòng cấp cứu , ông trực ban hỏi anh cô tên gì ? Nhỏ nói tên Diêu , bịnh gì ? Nhỏ nói : Hông  biết nữa ? Nghe nói có 9 cái xương sườn thì gãy mất 3 cái . Ông trực ban gật ðầu nói biết rồi , công nhận ông í giỏi ghê. Ông kiu Nhỏ rùi nói :

–  Nè, từ Diêu 1 tuổi ðến Diêu …80 tuổi, không có ai là bên bển dzìa hết ?
Nhỏ vừa đi vừa lầm bầm :
– Hông lẽ…qui tiên thiệt rùi sao trời ?

Nhỏ liến thoắng kể làm Diêu cười quên cả ðau.

Nhỏ ðứng lên ði về
, lại còn đòi bắt tay tạm biệt . Diêu nhăn nhó :
–  Thôi nhỏ đừng …ác . Tay anh đau.
Nhỏ trừng mắt :
–  Đau cũng phải …ráng bắt tay , phép lịch sự làm cho mình… mau hết bịnh lắm đó ?

Diêu nhăn nhó phải lấy tay này ðỡ tay kia

 để bắt tay nhỏ , bụng lầm bầm :
” Con nhỏ này vần chứng nào tật nấy. Phá “
Nhỏ chia tay mà tuyên bố một câu xanh rờn :
Nè, ráng  phấn ðấu mau hết bịnh ðặng trả nợ tui cái chầu lẩu tôm ven sông  ðã ký kết nhen ? Tui cho thời gian 2 tháng nhen ?

Bóng nhỏ khuất dần . Chợt nhớ lại thành phố cũ và những ngày xưa thân ái.

Nếu ai có em gái tất sẽ biết vui và ấm áp biết chừng nào ..nhưng
cũng phài cảnh giác những cái trò làm mình dễ… đứng tim .

.
Nguyễn Đức Diêu.
(Sài gòn,Tháng 5/2013.)

47 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Tùy bút

Đời vẫn là quên

Nguyễn Đức Diêu
quên người

Một khuya ướt đẫm hương rừng
Em như nương tử chưa từng nở hoa
Tôi về đợi cửa canh ba
Rằng em bé nhỏ thật thà dừng chơn
Em làm tôi lạnh từng cơn
Nghe chim cú gọi hồn hoang rũ tàn
Tôi biết em mãi lang thang
Tình yêu một thuở mênh mang phố buồn
Chiều đi cặm nến hoàng hôn
Hòa vơi nước mắt chập chờn bóng phai
Tìm nhau bóng đổ đêm dài
Hoang vu trải suốt trần ai bao giờ …
Tiếng yêu ngã xuống đôi bờ
Tôi làm ma đói thẫn thờ nấc lên
Đời luôn là một chữ quên
Em còn chưa biết tôi tên là gì…

Sài Gòn 15/5/2013

47 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Thơ

Không cần nói em yêu

Nguyễn Đức Diêu
Em

Em ,
Không cần nói em yêu !
Vì anh biết ,
Trái tim em mỹ miều
Đôi mắt ngời lóng lánh
Đưa anh rời bóng tối cô liêu.

Em ,
Không cần nói mai đây,
Huơng tình vị ngọt đôi môi
Đêm sang mùa xuân tới
Tình ta sẽ thôi rã rời
Tình ta thôi xẻ đôi
Nghe lòng xao xuyến … trái tim ơi !

Em ,
Không cần nói em thương !
Vì anh biết
Tình em vấn vương
Một lời ân cần tha thiết
Âm thầm trọn một đêm sương
Tâm hồn mở ngõ yêu đương…

Em ,
Không cần ngắm mưa bay…
Vì lòng anh đã ngất say
Vì tình thôi hết đắng cay,
Đưa em chiều nay bến vắng
Nhẹ nhàng … em dấu mặt trong tay …

∞∞∞

55 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Thơ

Lão què

Nguyễn Đức Diêu
Que

Lão Què vo tròn miếng thuốc lào thành viên bi nhỏ rồi nhét vào nỏ điếu cày.  Lão châm đóm, rít một hơi dài sảng khoái rồi nhả khói mù mịt, những cụm khói theo gió nhẹ bay lên trời trong ánh đèn đêm vàng nhạt.  Lão nâng chén trà Thái Nguyên lên và làm một ngụm nhỏ.  Trà ngon thật ! Lão thấy tỉnh táo ra và bắt đầu câu chuyện …
Không ai biết rõ gốc tích Lão Què ra sao cả, chỉ thấy lão đóng đô ở cái sân ga Hoà Hưng này không biết từ bao giờ.  Cứ mỗi buổi sáng, lão Què lại lấy vé số đi bán.  Không biết có phải nhờ mồm miệng lão dẻo hay là lão có duyên với nghề mà lão bán khá lắm, ngày nào cũng hết vèo trăm tờ vé số.
Tối về, sau khi ngồi xề xuống gánh cơm của cô bé An- lão thường gọi cô hàng cơm là vậy- dù là cô bé nầy cũng hơn hai mươi rồi.  Lão chỉ độc ăn món thịt kho tàu hũ, hột vịt.  Cô bé khỏi cần hỏi, thấy lão ngồi xuống là làm ngay một dĩa cơm thịt kho tàu hũ, hột vịt thêm ít dưa giá bên trên là xong.

No đủ rồi lão lại vòng vào cái mái che ở giữa trời của sân ga, là mái nhà của lão từ mấy năm nay.  Không hiểu người ta làm cái mái che nầy để làm gì không biết, bây giờ chỉ thấy nó cũng có ích lắm, một chị hàng chè (trà) đóng đô ở đó (không phải ai cũng vào đây bán được) và là nơi tụ tập của những anh xích lô, bốc xếp, chạy hàng…nói chung là của những người sống bám vào cái  nhà ga xe lửa Hòa Hưng nầy.
Tiếp tục đọc

14 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Truyện