Trần Thị Hiếu Thảo
(Hình tác giả)
Chương một
Mỹ Thể bảo:
– Anh kể tiếp cho em nghe đi.
– Kể nghe đâu bằng, khi nào anh dẫn em về thăm em sẽ thấy.
– Nhưng em muốn anh kể mà mai mốt đi hãy tính.
– Em có nghe người ta hát câu, đó là… tai sao người ta nói:
“Muốn ăn bánh ít lá gai
Lấy chồng Bình Định cho dài đường đi là sao hã anh”?
Tùng cười không biết giải thích với nàng cách nào.
Chàng lại bảo:
Theo điạ hình bản đồ thì Bình Định bị ốp lại, và kéo dài ra, hẹp lại có lẽ là như thế. Và đặc trưng bánh ít lá gai Bình Định là nổi tiếng.
-Có lẽ như vậy anh há. Còn gì kể cho em nghe thêm đi. Em năn nỉ mà…
-Bình Định có biển đẹp, có Hàn Mạc Tử anh có Tháp Đôi, Đầm Thị Nại, có Sông Côn … Có nhiều phong cảnh hữu tình mà. Có nhiều món ăn bình dân nhưng cũng độc đáo.
-Đẹp và hữu tình còn hơn quê em, nghe mà thích ghê. Em ước một ngày sẽ ra quê anh. Sẽ một ngày thôi vì em đã yêu anh lắm rồi đó!
– Duyên nợ ba sinh, không giận ông cậu ở Sài gòn không theo bạn bè xuống Châu Đốc thì đâu có gặp em.
– Người Bình Định mà nói tiếng Nam đặc sệt hà, anh không nói em đâu biết tưởng dân Nam.
– Anh giả giọng Nam cũng độc đáo hả?
– Nhưng bây giờ yêu anh rồi, thấy yêu trai Bình Định Tây Sơn cũng có lý nha… Thì giờ giọng gì cũng yêu hết há!
– Cám ơn em.
– Sao xa nhau, chia tay anh về rồi vào, nhưng em sợ quá anh? Em lo âu điều chi đó anh?
– Có gì mà sợ em? Anh về quê ăn tết đó thôi. Khoảng sau mùng 5, sau lễ Quang Trung -Đống Đa anh vô liền mà!
– Thôi ở lại với em đi, ăn tết với em rồi về.
– Em dám chứa không?
– Dám chứ, thiệt đó.
– Không được đâu. Không là rể, ai mà cho em chứa?
– Nói chứ làm sao em giữ, chứa anh được, anh phải về ăn tết với cha mẹ thôi. Nhớ lại với em nha.
– Hứa mà.
Hai đứa đang ngồi trong vườn chuối có một hai cây bòng, bưởi. Con lu rột rẹt từ những cụm hoa len trong chuối lá. Thể giật mình thì ra con Lu phá nàng.
Thể đưa mắt nhìn nó mắng yêu:
– Mày đi đây vậy ? Coi chừng dẫm hết mấy cây hoa, để tao bán cho tết đó Lu-vện.
Con chó được mang hai tên. Ba nàng đặc tên Lu. Má đăt tên Vện. Thể và Tý thì muốn kêu cả hai.
Con chó khôn ngoan hiểu và lấy chân cào cào tay Thể rồi đi lùng tiếp. Tùng nhìn nó không nói chi, và quay ra nhìn Thể.
Tùng là một thanh niên Bình Định anh vào Sài gòn làm thuê như dự định, mà anh xuống miền Châu Đốc này đi chẻ đá rồi quen với Thể. Và hai người tình cờ đã yêu nhau…
**
Chương hai
Hôm đó Tý (Em trai Thể ) và Tùng hai người đấu một trân võ và côn quyền Bình Định xong. Tùng biết chút ít võ đã dạy cho Tý. Cả hai đã ngồi nghỉ mệt. Tý nói:
– Thật may mắn em gặp anh, anh chỉ cho em nhiều chiêu võ nghệ miền Tây Sơn Bình Định, em rất là thích.
– Anh mới may mắn chứ quen biết em, và gặp Thể. Thể đã yêu anh em có biết không?
– Biết chứ, nhưng anh không có vợ hay người yêu ngoài đó, để làm khổ chị em nha? Chị Thể em hiền lắm đó
– Đẹp và hiền ít kiếm ra!
– Vậy nên anh có phước.
– Mong như vậy.
– Nếu có gì ngang trái là khổ chị em lắm đó! Em cũng không thích đâu?
– Anh đâu có điểu cáng thế đâu. Anh yêu Thể thật mà! Nhưng sợ còn gia đình ba má em gả không nữa đó.
– Quan trọng là chị Thể thôi. Ba má em không khó lắm đâu. Em nghĩ vậy.
– Thôi tập dợt em lần nữa đi anh Tùng.
– Em giỏi, lanh tay lắm, đủ rồi. Anh ra đám chẻ đá tý nha.
– Cũng được.
– Họ đang nhậu để chia tay về quê ăn tết đó. Anh cũng cần có mặt với họ một tý.
– Phải rồi. Em cùng đi với anh nhé.
– Được thôi.
– Mà thôi anh ra đó đi em về lo chuyện nhà há?
– Ừa tùy em.
– Ăn tết xong anh nhớ vô nha.
– Chắc chắc là như vậy mà!
Tý lại đổi ý, rẽ vào lối vô về nhà. Tùng một mình đi nhanh về phía bạn bè Châu Đốc và Bình Định hợp lực chẻ đá đang nhậu tiễn đưa “những con người Bình Định về quê ăn tết, người Châu Đốc ở lại ngậm ngùi nhớ thương!” Tùng nghĩ cho cuộc tình mình mà “phăng”cho bạn bè như vậy, đó chính là hồn anh định đoạt!
Tùng nghĩ và đã đi tới đám nhậu chung vui. Họ đang hát ca tài tử bằng những câu hát trên mâm tiệc. Và Tùng đã gia nhập cùng họ, những người lao động vất vả nhưng luôn yêu đời, yêu sương gió…
**
Chương ba
Ba Thể đang đánh vecni cho xong mấy ghế dựa làm bằng song cho xong vì tết sắp đến, còn bộ ghế cuối cùng. Ông và thằng con trai đang hì hục làm. Thể và má trong nhà đang gói bánh cho tết. Ông Tư Nể lại đến, vào nhà.
Băng bước qua trại ông, và thằng con trai đang làm. Ông Tư Nể phát biểu nhanh nhẹn:
– Ba Thế đang làm há. Tranh thủ sang quyết vôi cho nhà mình tý. Trời ơi tết nhất tới nơi. Muốn cái nhà khang trang mà thiệt tình!
– Chắc không được, đuối quá rồi để nghỉ tết chứ. Vợ tôi càu nhàu đó.
Vừa lúc bà Thế nghe nói bỏ tay chạy ra bảo:
– Thôi đủ rồi nghỉ tay ăn tết anh Thế. Vợ ba Thế đã ba bảy. Ông thế lớn hơn bà năm tuổi, ông lên bốn hai. Thể là con gái đầu lên mười bảy. Bà ưng ông khi bà mười chín tuổi. Sau một năm thì Thể ra đời và hai năm sau đó mới sinh Tý. Mấy năm sau ngưng sanh hẳn đến giờ.
Thể trong nhà bếp nhìn ra, nàng không nói chi. Tý em trai của Thể lại ngưng tay bảo:
– Thôi mình ráng tý, con phụ ba được không? Kiếm thêm chút tiền và mình giúp họ ba?
– Ừa thôi cũng được con há.
– Tôi trả tiền gấp đôi mà! Tư Nể tươi tắn bảo.
– Không sao chỗ thân quen giúp thôi. Tôi chỉ thấy cận tết quá thôi.
Ba Thế kêu má Thể chế thêm bình trà ông ngồi nói chuyện với ông Tư Nể, nghỉ tay một chút. Tý dọn dẹp đồ nghề. Sau giây phút đàm đạo vài chuyện thời sự. Nể bắt tay Thế, rồi ra về. Tý và ba tiếp tục đánh công việc mình vecni, và trong nhà má cùng chị hai Thể tiếp tục gói bánh cho tết. Một cái tết rất cận kề với họ.
**
Chương bốn
Sáng ngày 27 âm lịch tháng năm …
Thế và cậu con trai Tý đang quyét vôi nhà Tư Nể, Thể lại đến hỏi:
– Ba ơi, má nói chiếc chìa khóa đâu? Má cần mở rương chi đó.
– Trong hộc đầu giường đó chớ đâu?
– Má kiếm rồi không ra. Má nói ba mở lấy chi đó, trước đó. Ba cố nhớ thử coi.
Say vài giây suy nghĩ Ba Thế bảo:
– Ồ ồ, có thể ba quên, để ba coi.
Ông thể móc túi quần thì thấy chiếc chìa khóa nằm trong tay ông. Ông vội lấy đưa ra cho con gái:
– Ôi cha ba quên bỏ theo túi quần.
Ông lấy và đưa cho Thể. Thể cười ba hồn nhiên.
Thể ra cỗng gặp ngay một người đeo kiến sang và chở trên xe người đàn bà đẹp nhưng ông ta nhìn mình như dán mắt. Nàng cũng vội vàng bước đi…
**
Chương năm
Hôm nay Tý nhận được tiền ba cho ở quyét vôi vì có thưởng nhiều Tý khoe với chị hai Thể:
– Tết này em có tiền nhiều nha chị hai. Chị muốn mua gì thêm, em cho nè.
– Chị cũng có tiền ba má cho, chứ cần gì xin em chứ! Thể vui đùa với em Tý.
Vừa lúc ông Thể bảo:
– Có chuối, có bòng, có bưởi, và mía diệu, mía lau trong vườn nữa, ba má cho hai con đem ra chợ bán, bà con mua cho tết họ cần. Hai con lấy tiền đi chơi xuân.
– Vậy tốt quá, vậy con đi chặt mía và hái bưởi nha ba? Tý như reo trong lòng…
– Ừ Tý làm đi, hái bỏ vô thúng chị Thể mày gánh bán. Con vác mía đi theo nó. Nay 28 rồi, mai 29, không có 30. Vậy mai con phụ chị hai cùng ra chợ bán.
– Dạ. Hết ý đó!
Hai chị em ra vườn chặt mía và hái bòng, hái bưởi bỏ vào thúng, thật vui…
***
Chương sáu
Sáng 29 Tý vác mía đi, chị hai Thể gánh đôi giỏ bỏ sáu cái bòng, bốn cái bưởi và ít bông huệ đi.
Thể gánh đi dọc đường bà con thiên hạ đã chận đường mua xong, chỉ còn một cái bưởi cô gánh không được tới chợ, cô dùng hai tay gì đòn gánh phía trước. Ai nhìn vào thấy thật vui như hề. Riêng cô thì khó nhọc một đoạn muốn hụt mạng! Cô nghĩ bụng: “ Phải kiếm cục đá bỏ lên cho cân bằng cô quảy sẽ dễ hơn, cho cân xứng với hoa Huệ hơn.
Đúng vậy Thể làm như thế, cô gánh đi khỏe hơn. Cô mỉm cười và cảm thấy hấp dẫn trong việc làm của mình. Cô đi một chặp có người mua hết sạch, cả hoa Huệ và bưởi.
Rồi Thể bảo em:
– Chị theo em vào chợ bán mía thôi, hàng chị đã bán hết, xong.
– Người ta mua bỡi chị đẹp đó.
– Không có đâu, tại chị thật thà không biết nói thách.
– Ừa chắc có cả hai.
Thể cười, đôi mắt long lanh và hiền hòa với em.
Hai chị em đi một chặp thì tới chợ…Vô chợ phụ bán mía với em Tý một chút cũng xong… Dân, họ thích mía và cũng mua lẹ lắm. Cái gì tết, bán cũng không chậm, đều mau lẹ hết!
Tý nhìn chị Thể cười vui, và nhìn chợ bảo:
– Xong hết rồi, đi ăn gì chút rồi về chị?
– Không, chị không ăn ở chợ đâu!
– Có sao đâu người ta ăn kìa?
– Bà già con nít ăn thôi, chị là con gái. Chị ăn đó, ế chồng đó.
Làm sao mà chị ế, chị đẹp mà.
-Đẹp cũng ế vậy?
– Anh Tùng đã về Bình Định hôm qua rồi đâu ai nhìn mà sợ ế.
– Chọc quê chị há?
– Chứ sao!
– Thể cười buồn không nói.
Tý bảo:
– Em đi ăn chè đó. Tý nói dứt lời và đi nhanh.
Tý lại mua chè đậu đen ăn. Nhưng Thể lại không, đứng một nơi chờ em thôi.
Vừa lúc Đại diện Thích hôm bữa nọ thấy Mỹ Thể nơi nhà má vợ ông. Hôm nay lại gặp Thể nơi này. Ông đi thăm chợ tết. Ông luống cuống nhìn Thể bảo:
– Cô Thể đẹp thiệt. Tôi nhìn muốn mê luôn.
– Tôi nghe biết ông có vợ rồi nha ông Thích. Thưa ông? Hôm bữa ba tôi đi quyét vôi cho nhà bên vợ ông đó. Ông có biết không?
– Thì hôm đó tôi lần đầu tiên găp cô.
– Ông có vợ chính xác rồi.
– Vơ rồi, vợ nữa có sao đâu.
– Ông đừng lẳng lơ tôi không yêu đâu, tôi có người yêu rồi.
Thể nói và kêu Tý:
– Về em ơi, Tý ăn lẹ lên về …
Ăn ly chè đâu đen vừa xong. Tý lau miệng bằng cườm tay áo, và trả tiền chạy ra với chị Thể đứng một góc của chợ.
Mọi người ngơ ngẩn nhìn Tý lật đật.
Tý tới Thích chào liền:
– Tý có cô chị đẹp, gả tôi đi.
Thì chị đó anh cua được tôi gả, ba má gả. Tôi đâu có quyền. Tý khôi hài nói chơi.
Hai chị em ra về rời chợ . Đại diện Thích đứng nhìn Thể, đi với em trai cho tới khuất bóng mới thôi… Ông nhìn Thể dửng dưng ông như người mất hồn… Rồi ông bỗng đăm chiêu, và rồi lại cười thích một mình…
**
Chương bảy
Hôm đó Thể giặt đồ bên suối nhỏ sau nhà Tý bảo:
Chị hai ông Thích muốn lấy chị làm vợ đó.
– Ông ta có vợ rồi mà!
– Hội đồng hay đại diện có chức lớn mà, lấy ai hổng được.
– Lạy trời ông Thích đừng nghĩ đến tôi.
Thể nói và bỗng dưng buồn nhớ đến Tùng lạ lùng…
***
Rồi một hôm mẹ nàng bảo Thễ:
– Con ơi Đại diện Thích muốn lấy con làm vợ đó.
– Làm sao được hã má. Ổng có vợ rồi.
– Nhưng con không lấy, ổng làm khó khăn cho gia đình phiền lắm.
Nhưng con không chịu đâu. Con không yêu ổng?
– Má không biết sao đây, má lo quá.
– Con không chịu lấy ổng đâu má, con đã có người yêu ngoài Tây Sơn Bình Định rồi.
– Má có nghe Tý nói với ba má, nhưng ông Thích muốn là trời muốn đó con. Thôi thì con ưng đi.
– Không được đâu má. Con không chịu đâu!
Thể khóc hụ hụ vì nàng nghe hung tin, ba mẹ nói phải ưng hội đồng Thích.
Trong khi nàng có người mới về đất Tây Sơn ăn tết.
**
Chương tám
Thể đang ở trong căn nhà đầy lý tưởng khá sang trọng mà Đại diện đã mua cho cô.
Tuy nhiên cô đang buồn và nhớ đến Tùng thật nhiều. Cô đã phản bội chàng, nhưng làm sao khác hơn khi Đại diện ức chế. Và tại sao trên ba tháng chàng không vào Châu Đốc. Hay là chàng gạt mình và cũng có người yêu trước rồi. Hóa ra mình yêu vô duyên nữa!
Nàng tự bảo. Thôi không sao đằng nào nàng cũng đã lấy chồng, nhưng trong tình yêu sâu thẳm nàng vẫn dành cho chàng kỳ lạ. Nàng khó nên quên Tùng! Nàng đang ủ rũ nhìn những cánh hoa thủy tiên nơi gần hồ mà nghe lòng tan nát, thì chồng nàng Đại diệnThích về hỏi:
– Em vẫn mạnh và vui phải không em Thể?
– Nàng làm thinh không trả lời.
Ông hỏi thêm lần nữa:
– Em vẫn mạnh và vui phải không em Thể?
– Em mạnh nhưng không vui. Vì em chẳng yêu anh, nhưng lấy anh vì…
– Anh đã có vợ nhưng em có dinh cơ riêng. Đó là tình yêu anh dành cho em? Quần áo, nhà cửa, tiền bạc cả yêu dấu thật nhiều…
-Em không đòi hỏi. Nếu anh giàu anh hãy giúp người nghèo khó, xây trường học, giảm thuế cho nông dân, cho người già quà cáp.
– Cô học ở đâu những câu nói thông minh mà móc họng đó.
Tôi chả học đâu, học ở trong tâm hồn tôi thôi.
– Hừ khá lắm, nhưng vào phòng chúng ta nghỉ ngơi em!
Thể chưa đi, thoáng đứng nhìn, nhìn hàng cây cô mơ màng, thì Đại diện Thích bồng cô vào đặt lên giường và miệng không ngớt bảo:
– Thể là của anh, anh yêu em, tất cả em là của anh, em là nàng tiên bé bỏng của anh. Đôi tay em là đôi tay vàng của anh. Đôi mắt em là ngọc tinh thể của anh. Đôi chân em là trầm là quế của anh… và chàng sờ sẫm lột đồ cô, ái ân…
Cô miễn cưỡng. Sao bỗng dưng cô lại cứ tưởng là Tùng và cô say đắm cùng ông…
***
Chương chín
Vợ Tùng, Hiền cô đi xem hội lễ chùa Bà chúa xứ Châu Đốc. Một lễ hôi rất lớn tưng bừng và trang nghiêm của xứ sở Châu Đốc .Bà con ăn mừng rất lớn nơi đây, có múa, hát, đờn, ca, sáo thổi rất vui nhộn. Xong Lễ, nàng bước vào nói với người nghệ sĩ mù đàn kìm:
– Tôi yêu anh, anh có vợ chưa? Tôi muốn làm vợ anh nâng khăn sửa túi được không?
– Tôi mù lòa, mượn tiếng đờn cho đi lời ca tiếng hát .Cô ưng tôi làm gì cho khổ lắm, khổ thân…
– Tôi chấp nhận mà!
– Tôi không thấy được cô, nhưng nghe giọng nói cô sang và trâm anh lắm, lẽ nào cô đùa với tôi?
– Không, tôi nghĩ đến ông và quyết định yêu ông, lấy ông làm chồng. Chỉ duy một điều. Nàng nghẹn lại không nói thêm.
Nhạc sĩ mù hỏi thêm:
– Điều kiện gì, tôi không dám ưng cô đâu, nhưng cô có thể chia sẻ tôi nghe.
– Tôi đã có chồng.
Cô có chồng sao lại còn muốn ưng tôi?
– Tôi thành thật… Tôi ưng Đại diện Thích nhưng ông ta đã có vợ thêm thành ra tôi muốn ra đi…
– Đại diện sẽ giết tôi. Cám ơn cô có lòng nghĩ đến kẻ hèn mọn, nhưng…
– Tôi yêu ông chân thành. Vì tiếng đờn ông đã làm rung cảm lòng tôi. Và tình yêu tôi đã hết khi Đại diện Thích lấy vợ thứ hai. Khi tôi ở với ông ta chưa được ba năm. Tôi sẽ yêu một người mù để mãi mãi tôi là của ông!
Nàng xúc động lắm khi nói câu đó.
– Nàng chắc đẹp lắm. Nghe giọng nàng thiết tha và trung hậu quá!
– Ông có thể lại gần đây. Tôi dìu ông, ông có thể thấy được chiều cao tôi, và ông có thể sờ vào mắt mũi tôi. Tôi không đẹp lắm, nhưng không tệ đâu. Ông chịu lấy tôi đi!
– Cô đẹp lắm. Vợ của Đại diện quyền tước mà.
– Tôi ở với ông ấy ba năm chưa có con, và ông coi như phế truất tôi. Tôi nhắc lại để ông hiểu vì lý do đó tôi ra đi…
– Tôi chân tình cám ơn cô, nhưng tôi sợ Đại diện lắm!
– Ông ta có quyền tự do. Tôi cũng thèm quyến tự do. Quan trọng là tôi yêu ông, yêu anh, và muốn cùng anh thôi. Anh đừng lo lắng về chuyện gì nữa…
Người nhạc sĩ mù nghe lòng hồi hộp, và con tim nóng ran!
Hiền nhìn người nhạc sĩ mù đôi mắt, nhưng có chiếc mũi cân đối và đẹp sắc sảo. Cô thật lòng cảm động! Nhưng cái mà cô yêu là tiếng đàn với thân phận chứ không phải chỗ đó.
***
Chương mười
Tại một dinh ngơi của Hiền khá sang không thua gì nơi của Thể. Chỉ là nhà cũ hơn chút thôi.
Nàng chân thành thưa với chồng:
– Anh đã có người nâng khăn sửa túi. Anh có vợ mới. Xin anh cho tôi ra đi nhé. Tôi muốn tìm cuộc sống riêng của tôi.
– Cô đã tư tình với ai?
Tôi đã yêu một người khác ngoài anh.
– Tại sao là như thế. Cô là gái có chồng?
– Tình yêu là sự tự do chọn lưạ, hơn nữa anh có yêu gì tôi đâu? Sao anh nỡ bắt buộc tôi phải yêu anh! Và phải trung thành chứ?
– Xuất giá tong phu, xuất gia tong phụ.
– Không thể được, thật là bất công. Và hơn nữa tôi đã thấy hết yêu anh rồi, anh giữ tôi làm chi?
– Tôi sẽ cạo đầu cô ngay bây giờ, vì tội phản bội chồng ngay khi còn sống.
– Đàn ông các anh tham lam độc ác, và nhẫn tâm, chỉ nghĩ cho mình.
Sau đó Đại diện đánh vợ, và cạo trọc đầu vì anh nghi ngờ vợ anh ngoại tình.
Buột thế. Hiền buồn chán đời đau đớn. Nàng vào cửa Phật nương nhờ.
**
Thể đã nghe sự việc xảy ra và nàng đến thăm. Hiền trong một ngôi chùa của Châu Đốc không xa, mà không gần nhà cô đó. Nàng thân hành viếng thăm và xin gặp được Hiền:
– Thưa chị. Mai mốt em đi rồi, chị cứ về bên anh mà sống. Em không thể cướp tình yêu của ai đâu. Chúng ta là phụ nữ với nhau. Hơn nữa em đã đã có người yêu, em theo anh ấy ra quê Quy Nhơn mà sống, ra Tây Sơn mà sống.
– Chị cám ơn em. Thể em có một tâm hồn đẹp, băng trinh. Nhưng chị đi tu rồi, và đại diện không cho em thoát đâu?
– Em sẽ bất chấp dù chết sống thế nào, em cũng ra đi. Hoa thắm rồi tàn, sắc đẹp nào không nở, rồi phai… Tình yêu nào cũng rực rỡ buổi đầu hôm. Hôm nay đại diện bỏ chị mê em, nhưng ngày nào đại diện sẽ có hình bóng mới bỏ em. Con người như thế em không yêu được?
– Em nhỏ tuổi mà suy nghĩ như người trưởng thành.
– Đàn ông có một số rất tàn nhẫn và tham lam, nhất là người có chức tước. Em thù họ.
Đừng nói thế. Đại diện nghe được sẽ giận em. Và sẽ giết cả chị. Vì hắn tưởng chị mua chuộc bày em, lung lạc em!
– Em không sợ đâu.
– Chị thương em lắm, em trong sạch lắm đáng quý, đáng yêu lắm! Người nhỏ tuổi mà như thế ít có đời nay!
Thể xúc động trước câu nói của Hiền nàng không được nói gì, hai con mắt rưng rưng.
Hiền nói thêm:
– Cám ơn em lần nữa, vì em đã có cảm nghĩ sâu sắc, có lòng thương phụ nữ bao la. Nhưng chị đã chọn không về đâuThể à!
– Nếu chị không về, em cũng ra đi…
**
Chương mười một
Tùng trở lại miền Nam. Thể đã bỏ nhà đi theo anh. Cô về Quy Nhơn- Tây Sơn Bình Định. Ba má anh nhà cũng nghèo, nhưng ba anh giữ gia phong sợ thiên hạ khen, chê, nên không chấp nhận Thể. Má và ba Tùng đã gây ra một sự cãi vả lớn, nhưng vốn yêu chồng nên bà nhừng cho ông thắng. Má Tùng thương anh và Thể nên đã gởi về tá túc với bà ngoại đơn chiếc cách hai thôn.
Tại nhà ngoại anh đang cùng Thể thổi cơm cho ngoại. Ngoại đang chỉ Thể chằm nón.
Ngoại đang ngồi trên chiếc giường tre bảo:
– Dễ lắm con. Không có gì khó cả, chỉ chăm chỉ siêng khéo léo tý sẽ làm được ngay.
– Dạ con sẽ làm nhờ ngoại chỉ thôi.
– Nhưng gái Nam bộ sung sướng, sợ con không chiụ cực như ở đây nổi.
– Con cũng không sung sướng gì đâu, nhà nghèo thì ở đâu cũng khổ hết ngoại, vả lại làm lụng thì con gái ở đâu cũng cần chăm chỉ là tốt mà ngoại!
– Nói vậy ngoại mừng lắm. Phước cho thằng Tùng quá nhưng ba nó khó!
Thể im lặng hai mắt ngấn lệ.
Tùng yêu Thể tha thiết hơn ở nơi đây. Dầu Thể hay buồn đôi khi ít nói.
Tùng chỉ cho Thể làm nón, đan chiếu thay ngoại những lúc, theo những thủ tục cơ bản và anh lành nghề này từ nhỏ.
**
Nơi một nhà kia bà con với anh. Họ đang chằm nón nói xấu Thể. Và bàn tán về Thể.
– Phượng bảo:
– Trời ơi tưởng sao đâu lấy gái đã có chồng.
Loan tiếp:
– Có sao đâu, yêu thì lấy mà!
– Phượng khắc khe:
– Thứ quân cướp chồng, giựt vợ người ta. Rồi theo trai đàng nào cũng là gái hư hỏng.
– Yêu Tùng lắm mới gan chứ mày? Với lại nghe đâu người ta nói Đại diện ép nó, để lấy nó, chứ nó đâu chịu ông ta!
– Hứ mày nghe nhảm đó. Mà mầy có thấy đẹp hơn gì gái ở đây đâu?
– Đẹp chứ. Quá đẹp gái Hậu giang, gái Cần Thơ, gái Châu Đốc nổi tiếng mà.
– Tiếng vậy thôi.
– Đẹp thiệt mà.
– Thôi lo chằm nón đi, coi chừng nó về đây chằm nón đẹp nhất làng nữa đó!
– Mày kỳ thiệt, ích kỷ vừa vừa, nó chằm giỏi cũng tốt mà.
– Hứ mày binh ngoại lai.
– Trong cùng nước có gì ngoại lai mẹ. Hay mầy thầm yêu Tùng.
– Tùng có chịu yêu tao đâu?
– Biết vậy thì đừng ganh?
– Hứ! Người trong nhà bè bạn không binh, binh người dưng là mày đó, con qủy Loan này!
– Hihihi. Ai biểu mày yêu đơn phương thì khổ ráng chịu.
– Im đi chằm nón đi, tao không thích nói nữa.
-Ừ tao im.
Loan im. Phương im song cả hai đứa lại cười. Rồi nhác thấy Tùng dắt Thể đi gánh nước cho ngoại, hai đứa lại bỏ chằm nón đi rình xem thêm mặt mày Thể… Vì nhà ngoại Thể sống trong cùng xóm Loan, Phượng và cái giếng dung chung nằm trước nhà Phượng. Phượng nói thế cho sướng miệng khi chê, nhưng rõ ràng Thể rất đẹp lại có khuôn mặt hiền khó ai sánh kịp!
**
Chương mười hai
Đại diện làm khó dễ nhốt cùm hai vợ chồng BaThế. Bỏ đói, bỏ khát mấy ngày. Hòng áp lực cho Thể thương cha mẹ phải quay về… Tý giận và thương ba mẹ làm đơn kiện đến công sở chánh. Người ta xét và cho hai ông bà ra chỗ nhốt.
Đại diện giận Tý.
– Mày phải kiếm chị hai mày về, không thì tao không cho ba má mầy yên đâu? Tao ra thong cáo bắt bỏ tù hết.
– Ông chạy ra Trung mà tìm.
– Được tao sẽ cử lính đi mày đừng lo.
– Ông vô duyên lắm, giỏi thì tìm đi. Chị hai tôi không thích ông bỏ ông đi là quyền chị. Tôi không có can hệ chi
– Mày già mồm thắng nhóc. Tao bóp này ra nước đó.
Đại diện Thích cung tay đánhTý, nhưng làm sao ông đánh lại Tý? Tý đã có võ, thêm sức mạnh, đã đánh bại ông. Lẽ ra Tý có chiêu có thể đánh ông chết ngay, nhưng Tý chàng không cần và còn chút lòng nhân…
***
Trong chùa Hiền đã gặp một người tỏ tình và yêu cô. Ông ta quốc tịch Mỹ nhưng sang Pháp, giờ qua nguyên cứu văn hóa Việt nam, và rồi đến nguyên cứu chùa chiền Châu Đốc. Ông ta lại chạm vào mắt Hiền, lại thương Hiền, đã mê thích Hiền, xin nài nỉ cưới Hiền làm vợ. Hiền chối từ nhưng sau động lòng, rồi đồng ý…
Hiền đã ra chùa và sang Mỹ với người đàn ông đó.
**
Tý xin phép ba mẹ ra Bình Định Tây Sơn tìm anh chị cho hay.
– Đại diện sẽ tìm cách bắt chị về và sát hại anh Tùng đó.
Tùng nói với ngoại:
Con sẽ đi vào chiến khu cùng với Thể. Chắc là ở đây không được. Thế nào Đại diện cũng tìm tới.
– Vô rừng vô núi làm sao con Thể sống nổi con Tùng?
– Tình yêu chúng con vượt lên tất cả. Hy vọng thế.
**
Họ đã vào chiến khu.
Một hôm Thể nói với Tùng
– Hình như em đã mang thai?
– Có thật như thế không em? Chàng hồi hộp và mừng rỡ.
– Nhưng em buồn, sợ không phải thai con của anh, mà nếu như thai của Đại diện Thích thì anh tính sao?
Thể nói và đau khổ tột cùng trong đôi mắt.
– Không sao? Anh vẫn thương nếu là con của Đại diện. Sau này em sinh cho anh nhiều đứa khác con anh, cũng được mà.
– Em thật có lỗi với anh.
Tâm hồn em đẹp lắm. Đó chỉ là hoàn cảnh bắt buộc. Anh hiểu và yêu em nhiều, đừng suy nghĩ mà mất sức khỏe em à. Hãy vui lên và đón nhận cuộc sống bên anh…
**
Ở chiến khu.
Sau đó năm tháng Thể đã sanh con.
Cuộc sống rừng núi khắc khổ nàng không chịu nổi, nàng đã chết để lại đứa con cho Tùng. Và nàng đã đặt tên cho nó lấy họ của Tùng, nối đuôi tên Tùng là Bùi Tùng Sơn. Anh đã chấp nhận sau khi Sơn lọt lòng Thể.
Tùng nuôi khó khăn,Tùng lo ngại, sợ Sơn chết. Nên sau đó cho một người nuôi hộ, vì anh ở trong rừng theo chiến khu. Khí hậu và mội trường rất thách đố!
Thằng bé Bùi Tùng Sơn lớn lên cùng một gia đình tại đất Hải Phòng và họ xuất ngoại vì một lý do chính trị.
Lớn lên tại Mỹ nó được ăn học và trở thành nhà business tài giỏi có bằng trường danh tiếng. Nên nhận làm cho một công ty dưới sự điều khiển Manager K.Thy. Anh phóng vấn đậu và được làm việc cho công ty bà Hiền.
Bà gặp Sơn thì ngạc nhiên hỏi:
– Mẹ Sơn là người VN tên là Lê Thị Mỹ Thể thấy trong đơn apply về information ?
– Dạ.
– Ba tên là Bùi Đức Tùng?
– Vâng. Là cha mẹ đẻ.
– Thì ra cháu là con của người tôi quen biết.
Hiền kể cho nghe về cuộc đời bà và Thể. Bà rất thương Thể. Và bà đã rời xa quê hương… gần 30 năm.
Bà muốn nhận Sơn làm con nuôi vì bà không con, và là góa phụ. Sau khi chồng bà mất về một tai nạn giao thông bất ngờ.
Thời gian sau đó hai mẹ con về Việt Nam thăm từ quê Châu Đốc ra đến Bình Định.
Có người kể Tùng đã đi tu sau đó.
Tìm đến, vào chùa thăm, Tùng mới kể:
– Bùi Tùng Sơn chính là con của Đại diện Thích, chứ không phải là con anh.
Sơn xúc động và khóc.
Tùng tìm cách đưa Sơn đi thăm mộ của Thể. Có Hiền nữa. Những ngày mưa to gió lớn Tùng vẫn thường đến nơi đây cắm hoa cho nàng! Dù thời gian đi qua như lửa đổ, và vật đổi sao dời.
Hiền thấy thật đau lòng và nhớ Thể thật nhiều, một cô gái rất dễ thương đầy đức hạnh, nhưng vì đâu thiếu may mắn! Hiền cứ lởn vởn tiếng nói của Thể ngày nào vào thăm nàng ở chùa cách đâu gần ba chục năm, mà Hiền cứ ngỡ hôm qua!
Và đại diện Thích cũng đã mất trong một sự cố bất ngờ rắn cắn khi ông đi đêm.
TTHT viết: 2015.
Ối mệt lữ cả ngừ.. Khỉ chạy theo cuộc tình dài 2 đời rưởi của nàng Thể suýt hụt hơi già. Nhưng cũng bù dắp lại với cái hậu đẹp cho Bùi Tùng Sơn, đún là “con trai nhờ đức Mẹ” hé ngừ đẹp đa tài..
Cho KG hỏi nhỏ “Tùng đi tu ở chùa nào để KG đi kím dề…” khẹc khẹc
Truyện thì bùn mờ seo tác giả cừ te tét dzậy hử.. khec khec
Truyện Thảo buồn mà tươi,tươi mà buồn mà! Sống chết là lẽ thường .Thể chết là mới hay ! Thích KG đọc lại nơiThể gánh hàng ra bán chợ tết. T không dám ăn hàng,uống nước ở chợ, KG chắc ăn tuốt há ..kkẹc khẹc
Thanks KG đã tìm ra một đáp án qúa hay.Con trai nhờ đưc mẹ…Như vậy sự hiểu biết để đánh giá một “vết son”trong t/p KG tìm thấy…..KG quá là thâm trầm, mẫn cảm, và văn học!
Tùng đi Tu ở mấy chùa TSBĐ đó…Coi chừng gặp KG là về trần đó nha.Mô Phật…Đừng dụ nha! Đùa chút cho vui ..KG mê hoặc chứ cần gì dụ? hihih
Thiện tai thiện tai.. KG nào đâu dám dụ “trai chùa”, chỉ là mún đem biếu Tùng ít tương hột để chay tăng bớt phần đạm bạc đó mà.. khec khec
Thiện tai thiện tai, cho KG mượn hình nè ,,khec khec

Thiện tai thiện tai.. KG cảm ơn anh TL hử.. khec khec
Vật thì hay quá đăng bản lên “ai tên BùiTùng đi tu cho tôi biếu ít tương hột.”.. hihih.Chắc có người nhận ngay!
Phải y bài của ngừ đẹp đa tài thâu.. khẹc khẹc
Đọc truyện HT viết chị rất khâm phục tính cần cù, chịu khó của T. Xây dựng cốt truyện bao giờ cũng có nhiều tình tiết éo le, gay cấn…khiến người đọc tò mò đọc cho hết câu chuyện. Và kết thúc bao giờ cũng có hậu và hay…Tuy nhiên lối hành văn của HT hơi ,,, giá như HT…có lối hành văn gọn nhẹ , không áp đặc cho nhân vật thì hay biết mấy. Hầu như truyện nào cũng thế.( Đây là ý cá nhân chị thôi) HT có giận chị không? chị muốn nói điều này với T từ khi biết T và đọc truyện đầu tiên của T nhưng vì tâm lý chung ai cũng muốn nhận lời khen hơn là lời góp ý…Cho nên chị rất ngại…Nhưng suy nghĩ cuối cùng : đã là bạn bè quen biết dù thân hay chưa thân cũng có thể cho nhau suy nghĩ chân thành, nên hôm nay chị mới mạo muội …Hy vọng T hiểu tấm lòng của chị Xuân Hùng. Chúc HT thành công. Thân ái!
Thanks chị XH đã cảm nhận,nhưng chị nói vấn đề áp đặt là em thấy lạ nha! Áp đặc chỗ nào. Mình phải để tâm hồn thật rung động và nhạy bén TRuyện đi tự nhiên đầy sáng tạo ở diễn biến vậy mà chị cho áp đặt. cái mà ai cũng viết được là truyện giết phí thời gian!
không phải tài văn chương ,Cây đang xanh để nó tốt, đừng cưa ngang hehe!
Truyện em lối hành văn như thế là em cho gọn nhẹ lắm rồi đó. Em kết họp giữa văn học và kịch bản của điện ảnh. .Vì em vốn thích éo le và háp dẫn đầy thi vị nvà thương cảm…Em học mỗi người mỗi chút..và duy tư là của em…Không phải không học mà mang bút viết lấy có đâu!
Nhưng học mà trời không cho viết cả đời cũng lạt như nước ốc hihih.
Nói tám cho vui, nhưng vẫn cám ơn chị .Vì chị lớn tuổi hơn em mà…”Không dám nói hậusanh khả ý nha”!ha ha! Chị đọc là vui rồi.
Thân ái
Thảo ơi! Thảo nghĩ về chị sai rồi, chị luôn sống dễ gần gũi và thân thiện, tuy mới vào sinh hoạt với trang nhà, nhưng chị cảm nhận nơi này như là một đại gia đình luôn YÊU THƯƠNG VÀ THÂN THIỆN. cho nên chị chia sẻ với Thảo những suy nghĩ chân thành của chi khi đọc được nhiều truyện của Thảo. Chị hoàn toàn không có ý “CÂY XANH ĐANG TỐT, ĐỪNG CƯA NGANG” sao chị phải cưa ngang hả Thảo??? Như Thảo nói ” TRUYỆN EM LỐI HÀNH VĂN, NHƯ THẾ LÀ EM CHO GỌN NHẸ LẮM RỒI. EM KẾT HỢP GIỮA VĂN HỌC VÀ KỊCH BẢN CỦA ĐIỆN ẢNH’chị biết Thảo rất cần cù chịu thương chịu khó tìm tòi học hỏi…nên đúng như Thảo nới” KHÔNG THỂ KHÔNG HỌC MÀ MANG BÚT VIẾT LẤY CÓ ĐÂU” Thảo ơi! Cho chị xin lỗi, Chị chủ quan với suy nghĩ ai cũng như mình, người cầm bút lắng nghe là điều không thể thiếu….vì nhân bất thập toàn mà Thật lòng , chị không ngờ Thảo phản ứng quá mạnh, có lẽ Thảo luôn luôn được khen mà chưa nghe ai chê, với chi khen chê là điều tất yếu cho một tác phẩm. cái quan trọng là bạn bè ACE chia sẻ với mình như thế nào?…khen cho vui…khen được lòng…khen tế nhị….nên chị không vui lắm khi được khen mà cũng không buồn lắm khi bị chê. Thảo ơi! chị có suy nghĩ như vậy đó! cái tội chủ quan của chị vẫn không bỏ, nghĩ ai cũng như mình lời chia sẻ góp ý là bài học kinh nghiệm rất cần cho người cầm bút. Riêng chị , chị viết những gì mình nuốn viết, cảm xúc, cảm nhận để chia sẻ giao lưu với bạn bè giảm tress thôi Thảo ạ ,cũng may cho chị ngày mới vào trang chị nhớ cũng có chia sẻ với Thùy Dương,,,và rồi hai chị em có cùng một suy nghĩ chả phải thi thố văn chương gì nên không thấy khó chịu và chị em càng ngày càng thân thiện gần gũi nhau hơn Nếu không chị cũng phải tốn lãng phí một khoảng khắc thời gian thanh minh. như Thảo thì tội cho cái thân già chị lắm Chúc Thảo vui và hạnh phúc với sự thành đạt nhé: Cây xanh đang tốt.
Thân ái!
chị XH mến! trên đời này láo xạo không phải là ít. Vì tính năng con người chân thật và ngụy biện rất gần nhau! Bao nhà chức trách cũng mệt mỏi vì nó..” Nam mô một bồ bao găm” “Dò sông dò suối dễ dò” Nên em phản ứng vì chị đưa ra những hiểu biết cũa chị quá sớm để đánh giá tác phẩm… Chắc chị nghĩ đoạn Mỹ Thế mới khóc hụ hụ,lại có căn nhà( dinh thự quyền qúy cao sang) mà không thấy cái gì trước đó hơn ,Theo em chỉ một vài câu nói của mẹ nó,vài thái độ của Mỹ Thể và em Tý nói và tránh cách viết ep gả . dong dài như nhiều t/p khác quá nhàm… Và cũng tùy theo chủ trương phương hướng của người viết cách tân….Thôi nói nhiều làm chi.Một người từng cầm bút như chị mong không hiểu tác phẩm chậm là đủ rồi .Hay là những người ngồi trong sòng bài chưa hẳn chơi bài giỏi..
Tình thân!
TTHT
“Chị XH mến! trên đời này láo xạo không phải là ít ???????” dùng chi mấy từ nầy ỏ đây ??? nghe khó chịu quá hà chi HT oi .
Thì cuộc đời vốn nhiều góc mà anh,Văn chương cũng thế..Chí phèo cái hay của Nam Cao,Tắt đèm hay của Ngô Tất Tố. Và Số đỏ cái hay của Vũ Trọng Phụng ở những góc nhìn khá nhau..À Hình như Thảo thích nhất là Số đỏ lên phim trò đời rất hấp dẫn tâm lý và thi vị hihih>
Con người nào mà đứng trườc pháp luật (phiên toà) không ngụy biện hè LL hỉ, ngẫm đi… Biết mình yếu thế thì đừng nói…
sorry em Lưu linh không phải là anh hĩ!
Hehehe ! Đúng là ngừ cõi trên hơn thua nhau một câu noái cũng hỗng chịu !!! Sai mờ cũng không biết sai tậu wá đẫu , tậu hic..hic
Xời ! Nẫu mờ muốn dziết được như HT chéc nà phải tu hết một chai bluelable của Nguyên Thủy rầu may ra ……. úi nẫu xĩn thật tầu na !!!!!
Ht có tật hay giận nếu ai làm phật ý mình (Kể cả chồng hay người yêu cũng thế) Nhưng xong rồi , mở miệng nói cho hã dạ rồi hết …Không để bụng lâu đâu.Trời sanh ra “Non sông dể đổi bản tánh khó dời mà ”
ĐMT ơi.!Đó cũng là Ưu điểm và nhược điểm của HT vậy, Ai thương thì nhờ ghét thì thôi hihih.
Tình thân !
Ừa hén ! Ngừ cõi trên hén ! thâu nẫu xĩn wá rầu hết thuốc chữa rầu tậu tui wá !!!
Cõi nào cũng có thuốc chữa ma Tri 😜👍😄
Lấy độc trị độc đi Đào Minh Tri. Dzớt thim vài ly rịu nữa là xong liền hè…
Jehe ! Cỗm ơn Hoàng Phong nẫu ngứa ngáy nên gãi một chút thâu đáo mờ hén ! Cuối tháng đi Houston dự đại hậu CDNTH gặp lúc đó nhậu dzài ly rầu gãi típ hén Hoàng Phong bạn hiền
Đồng ý dí Đào Minh Tri. Chuyến này dzui à nha. HP book vé máy bay rùi.
Thích câu nói lấy độc trị độc à nghen!hihi
Tặng mười cái like cho Hiếu Thảo đó. Hihi…
Thanks Nhỏ thân yêu! Cái kết thật buồn đó chứ.
Vì Mỹ Thể đã chết…
Mà HT biết cách viết nên thấy nhẹ. Như vậy là mình đã thành công theo dụng ý. Không viết được những câu nói của Hiền sau cùng tác phẩm sẽ nặng nề và khó thở…
Nhưng nhìn chung Mỹ Thể có chết, toàn bộ của tác phẩm cũng mang nét hậu… Nói chung một tác phẩm nhỏ nhưng” hồn” t/p không nghèo nàn, khô cứng hĩ…
Chúc vui. Nhỏ thích vai nào trong đó. .. hehe
Ahhhhh, bây giờ mới thấy hình tác giả đó nghen …bài viết công phu lắm, thật éo le …cấu kết thật có hậu, CKDN thik . Thanks HT.
hình t/g là tác giả nào? t/g câu chuyện hay t/g cầm bút. T/g câu chuyện nhân vật phụ mà chíng Hiền hĩ!
Chắc Hiền có công ty sang hơn HT đó hihih.
CKCD thích là thích nhân vật nào Đại diện Thích ?hay Nhạc sĩ Mù, hay Tý,hay nhân vật nam chính- Tùng.hay ba Thế chìa khó bọc trên túi quần chi (Có chi tiết này)để Thể tìm đến hỏi cho mẹ- cho chuyện tình nó khổ sở,éo le !huhu.
Đời có những bất ngờ tạo ra số phận mà.Chiia sẻ CKDN. Bữa nay đi ăn tiệc về hơi vui, nói nhiều tý nha!
Chúc happy nha!
Đi ăn tiệc có uống rịu hông mà dzui nói nhiều dzậy HT ơi ??? Dzui nhé 😜
Một câu chuyện tình hấp dẫn, éo le , một cái kết có hậu !
Mỹ Thể thích trai Tây Sơn Bình Đinh vạm vỡ và đẹp trai hén? DPM cũng dân Bình Định nè… hề hé,,, nhưng hổng có đẹp chai .
Thanks DPM dân TSBĐ Hay PM,Nói chung con người của BĐ rất đáng yêu thuở xưa còn bây giờ cũng yêu đáng hihih
Khi nào Hiếu Thảo muốn về thăm Tây Sơn, Bình Định thì HP sẽ hộ tống đi nhé. Tháng 8, 2015 HP có lên Tây Sơn thăm bạn bè vợ chồng Trần Viết Dũng, Diệp KimChi, và Quỳnh Hương vui lắm.
Thảo đâu phải là Mỹ Thể mà anh nhập vai Tùng nhanh vậy .Đùa chút nha.Quý anh nên có tác phẩm này…Vì Chàng Tùng rất tuyệt mới chiếm lòng cô gái Châu Đốc xứ lạ… HP mà xuất hiện ở đâu lady cũng quyến luyến còn thua gì…?
T/p mượn “nền” đẻ ca ngợi người con trai BĐ đẹp trai,hiền lành, và thủy chung (chưa kể Võ nghê trong người có chút chút đó.).. Khi nào đi VNThảo sẽ báo nha…HP.(chắc không xa lắm nhưng…)
Chúc vui
Hiếu Thảo đúng là nữ nhân tri kỷ của HP rồi. Tánh anh vô tư và ham vui nên bạn bè nhiều lắm. Nhưng tìm người hiểu được mình dù chỉ một góc độ cũng khó. Cám ơn HT đồng cảm nhé.
Ui….HT ơi, bơi theo dòng xoáy cuộc đời trong truyện ngắn của Thảo mệt đứ đừ. Nhưng may mắn thay …kết thúc sóng biển lặng yên .
Một câu chuyện tình éo le…nhưng một cái kết có hậu…héng Hiếu Thảo
Chúc vui nha
Comment cho TD sớm nhất mà chạy đi đâu MT?huhu
Thanks TD đã ngưỡng mộ ca tụng mấy lời…DDúng là kết thúc có hâu trong một chủ đề lớn là Hiền và Sơn ..Nhưng cũng tội cho Thể và Tùng đành biết sao? Vì mình có dụng ý câu truyện về số phận mỗi con người . Và tác phẩm có một Mỹ Thể như thế, có một Tùng như thế, vào thập niên 60 -72 Phụ nữ có quyền yêu đươnng và đi theo tiếng gọi ân tình…Đồng thời nhân vật Hiền cũng đòi quyền bình đẳng. Chiều sâu tác phẩm xa nhất là chỗ đó. TD ơi tám vui chút nha!
Thân mến !
Nhỏ ơi một tác phẩm HT viết không dễ dàng đâu đầu tư tệ nhất hai – ba tháng nhưng viết thì chỉ trên tuần…. Cách sáng tác Thảo thường như vậy! T/p này có là do ở anh HP.nhưng Nhỏ cũng cho Thảo học một điều gì đó'”Không bao giờ có sự chia ly” Khi nói đến chương trình….đúng không nà.? Những người thân đã đi tìm gặp lại nhau cuối t/p đó Nhỏ. Người viết văn phải biết học, và có xúc cảm mạnh…
Wow…đọc còm Hiếu Thảo trả lời cho Nhỏ làm anh cảm động quá. Cám ơn HT chia sẻ nhé.
Thảo nhận chữ cảm chứ không dám nhận chữ động à nha!heheHP
Cảm mà ko động là bị nhứt đầu đó HiT. Hahaha…
Nhức đầu để “EM”bóp trán cho hihi
TM:HT