Category Archives: Trần Thị Hiếu Thảo

Tình yêu vĩnh cửu

Trần Thị Hiếu Thảo

Ta về thăm lại H.A
Người xưa còn đó, bóng nàng tìm đâu
Ngẩn ngơ chân bước qua cầu
Thức trong kỷ niệm, hoa ngâu vỡ oà…
Người đi ngắt một cành hoa.
Ta về ngắt một chuyện là… tương tư…
(Trích bài ta về cùng tác giả) Tiếp tục đọc

7 bình luận

Filed under Tác Giả, Trần Thị Hiếu Thảo, Truyện Ngắn

TÌNH YÊU VÀ NƯỚC MẮT

Trần Thị Hiếu Thảo

Hai anh em đi lang thang, leo tận lên núi thả diều. Ngọc Liên vô cùng vui thích. Trên một đỉnh núi cao họ đã lên tới. Và tiếp theo con diều được một hòn đá cột gốc thay cho tay nàng nắm giữ. Và chàng Mã Thượng ngồi xuống thổi sáo cho Ngọc Liên nghe như thường ngày. Nàng thật ưng ý lắm. Dù tiếng sáo chàng đã kéo tâm trạng nàng từ vui sang buồn trong tý tắt… Một âm thanh cao réo rắt và đi lên, xuống, cung bậc thanh khiết. Như lọc hết vũ trụ trong chìm đắm… làm rung động con tim Ngọc Liên đến mức tối đa. Nàng đưa mắt ngắm chàng như không dám chớp mắt. Xong sau đó nàng đưa mắt nhìn, một hai ba người ăn mặc lang thang, rách rưới dưới chân núi. Nàng nói với Mã Thượng:
– Này coi kìa anh Mã Thượng. Tại sao có người đáng thương tâm kia. Ngọc Liên muốn quan tâm đến họ.
Chàng ngưng ngay thổi. Chàng nhìn nàng thêm trong đôi mắt. Tiếp tục đọc

48 bình luận

Filed under Tác Giả, Trần Thị Hiếu Thảo, Truyện Ngắn

NƯỚC MẮT CHO TÌNH YÊU

Trần Thị Hiếu Thảo

Ngọc Oanh hoàn thành viết xong hết câu chuyện. Nàng gởi Bưu Điện mang tới nhà xuất bản LD. Nhưng chờ một tuần cô nàng đến thì người chủ nhà XB- Ban biên tập cho hay. Khi họ đối diện với nàng:

– Chúng tôi không nhận in được. Vì không phải một tác phẩm không in là dở? Mà bỡi vì nó chưa đi đến chỗ phù hợp cho một nhà in đã có danh tiếng.

– Nghĩa là sao? Tôi khó hiểu. Ngọc Oanh nheo mắt hỏi.

– Cũng có thể là một lời từ chối khéo? Hay gì gì đi chăng nữa? Mong cô cảm thông. Cứ coi như việc đã rồi. Tiếp tục đọc

37 bình luận

Filed under Tác Giả, Trần Thị Hiếu Thảo, Truyện Ngắn

 Ta về… và…

Trần Thị Hiếu Thảo

Ta về hai tiếng tự do
Mang cơm hạnh phúc ấm no mọi người.
Đất mầm nảy hạt xinh tươi
Bùn kia sen nở … hơn mười kiếp qua…
Ta về nói với mẹ già.
Hãy lau nước mắt chia qua ngâm ngùi…
Ta về chia cả cuộc vui
Cho dầm giọt lệ, ngọt bùi còn hương?

∞∞∞

26 bình luận

Filed under Tác Giả, Thơ, Trần Thị Hiếu Thảo

Non sông ta…

Trần Thị Hiếu Thảo

Non sông ta gấm vóc
Đất Việt ta anh hùng
Sao hôm nay bỗng lạ.
Ai tập đoàn bội vong…

Nghĩ ra thật nực cười
Đất cho thuê kiếm lãi.
Ôi một lũ ăn hại
Khiến trăm dân đau lòng…

Sao chẳng trọng đất, tất vàng?
Nỡ đem cống ngoại bang
Còn bảo là yêu nước
Ôi một trò đánh cược
Mị dân đến mức nào…

Xạo- Trí thức hảo diễn trò
Ai vui ai hát hò
Dân lành đau mặt mo.
Xuống đường xuống đường…
Ôi chỉ khóc…
June/18.

∞∞∞

12 bình luận

Filed under Tác Giả, Thơ, Trần Thị Hiếu Thảo

HOA TRÊN ĐÁ

Trần Thị Hiếu Thảo

(Thể loại Hồi Ký&TT)
NỮ VĂN SĨ ALEXIEVICH- CÂY BÚT CAN ĐẢM ĐƯỢC GIẢI NOBEL 2015.Trên trang web riêng, bà viết:
“Tôi không chỉ ghi nhận lại các sự kiện khô khan của lịch sử. Tôi viết về lịch sử của cảm xúc con người. Những gì con người nghĩ, hiểu và nhớ về những sự kiện.(HT trích).
Tôi rất tâm đắc câu này.(HT)

Chương Một
Mặt trời mới lên sương chưa tan. Sương còn đọng trên cây cỏ, phiến lá. Gà gáy lần chót lai rai. Đoàn thanh niên đã tiến về phía núi Lạc Sơn để phát quang, đường xá trong chiến tranh nó đã trở nên hoang vu nhiều. Hai đơn vị thi công hôm nay là Trực Đạo và Trà Lương nhằm giúp đỡ. Họ hỗ trợ các thôn miền trên chứ không phải các thôn tự làm. Hiền thấy họ nhưng không kể, cô xăm xăm băng đường, qua nhà chú bốn bên kia đường. Các thửa ruộng lúc này vẫn còn chưa khai tỉa, đang đợi…
Hiền qua nhà sớm lắm, khi Liễu đang đứng quét sân lúc sáng sớm.
Hiền nói: Tiếp tục đọc

22 bình luận

Filed under Tác Giả, Trần Thị Hiếu Thảo, Truyện Ngắn

CHO TRỌN CUỘC TÌNH

Trần Thị Hiếu Thảo

Một buổi sáng mùa thu nhưng bầu trời trong veo. Làm cho bà Ngọc Lan cảm thấy cảm thấy đôi mắt mình như muốn trong veo theo. Bà nhìn ra sân nhà và ngoài đường nhà theo lệ thường.
Mỗi sáng. Bà đón nhận người làm home care của bà, nhưng hôm nay bà thấy lạ. Mắt bà tốt mà? Sao bà nhìn gà hóa cuốc hay bà ảo tưởng chăng? Bà dụi mắt nhìn kỹ thì cô gái đã xuống xe tiến vào nhà. Bà đang mở cửa. Ngọc Lan như còn ngỡ ngàng, cô gái đã nhanh khi bà mở cửa thưa liền:
– Thưa bà con tên là Jinni là con của má Thục Linh. Con xin làm thay cho má vài hôm vì má con đang bịnh.
Cả hai đi sâu vào nhà bà Ngọc Lan chỉ vào ghế bảo:
– Mời cô ngồi, sao má bịnh mà không bảo cho công ty cho nghỉ. Họ sẽ điều người khác làm mà. Tội nghiệp cho Thục Linh.
– Dạ thưa má con nói nếu người khác làm e chăng má sợ mất cơ hội nơi bà, mất một job nơi bà nên má con tiếc… Sorry con đến bất ngờ bà ngạc nhiên lắm phải không? Nhưng mong bà vui lòng cho con giúp, thay má Thục Linh. Má con chờ hết bịnh độ vài ngày.
– OK không sao.
– Vậy đúng giờ rồi con bắt đầu làm việc được chứ?
– Cứ nói chuyện tý đã, sau đó cắt cho bà mấy loại trái cây. Then so, quét dùm cho bà cái nhà nơi phòng khách này. Rửa cho bà mấy cái chén, ly tách. Dọn phụ ngay ngắn nơi phòng ngủ mà tý thôi.
– Dạ.
-Tôi nói có vẻ lung tung nhưng làm thì nhẹ và gọn lắm.
– Dạ con hiểu.
– Cô trông trẻ quá sinh ở đây hay VN mà biết nói tiếng Việt khá rành. Đó cũng là một vấn đề tôi ngạc nhiên thứ hai nha.
– Dạ cháu qua Mỹ lúc 9 tuổi. Cháu biết tiếng Việt một tý ty. Nhưng hay tiếp xúc với cô chú người Việt, và bà con cộng đồng người Việt nên cháu không quên tiếng Việt.
– Vậy là cũng đáng khen lắm. Có viết được tiếng Việt không?
– Dạ viết được nhưng không hay lắm. Cháu chỉ viết theo cách đơn giản, dễ hiểu. Gần đây cháu học lại văn phạm tiếng Việt nên cũng khá hơn.
– Vậy thì chúc mừng lắm, cháu lúc nãy có giới thiệu tên là Jinni phải không?
– Dạ phải. Tiếp tục đọc

17 bình luận

Filed under Tác Giả, Trần Thị Hiếu Thảo, Truyện Ngắn

Giữa một suối Sam…

Trần Thị Hiếu Thảo

Tiếp…
Nhưng Tú rứt ra. Hai người tạm chia tay. Tú bước vào nhà. Cư đứng nhìn theo nàng, lòng anh tràn ngập hạnh phúc. Anh ngắt một vài lá ổi già vò và chế lên sóng mũi ngửi cũng thấy thơm làm sao! Vì những điều Tú vừa nói. Có lẽ…
Rồi anh nhìn trời đêm về khuya có gió lạnh. Song anh vẫn thấy có một chút gì đó ấm nồng, bất tận. Bỡi hơi thở và tiếng nói Tú còn đọng lại. Những hương vị, những dư âm của tình yêu nàng, của chàng trộn với nhau. Nó chiếm vào tâm thức chàng, hút mạnh. Và chàng lại như nghe bài thơ nào đó ngân lên:
Anh ôm em ngủ rừng
Lá đan tay ta thấy
Tiếng sáo dìu vắt dây
Chân ai hát… miên đồi…
Chàng nghe như thế và sung sướng bước đi, qua khỏi bờ rào có hoa dâm bụt nhà Ngọc Tú. Chàng còn vọng đọng, còn mơ nhìn lại nàng như đang trở ra. Nhưng chỉ là ảo giác của chàng.
Nàng đã vào phòng riêng và cứ thấp thỏm nhìn bóng chàng trên tường nhà, nàng hình dung. Vì chàng mà nàng nhớ lại bài thơ “Đền anh” làm nàng thấy hạnh phúc vô cùng trong lúc này. Và nàng lấy bút ghi bài thơ đó.
Đền anh
Đền anh trăm nhớ ngàn thương
Đền anh úp mặt lên tường thấy nhau?
Đền anh trong vạn niềm đau.
Người Lương Sơn Bá đâu nhẹ màu yêu thương?
Đền anh muôn vạn nẻo đường
Về nhà mẹ hỏi chẳng thương… miệng cười…
Có lẽ nàng sợ có khi quên mất chứ, nên nàng phải ghi! Rồi Tú lại thấy chàng hôn mình nơi đây, và hình ảnh quyện lẫn giữa suối Sam ngày nào nàng mới gặp. Cư cứ lởn vởn trong tim nàng. Chàng thật dễ ghét lắm.*/* Tiếp tục đọc

14 bình luận

Filed under Tác Giả, Trần Thị Hiếu Thảo, Truyện Ngắn

Nhị Xuân

Trần Thị Hiếu Thảo

Nhị thắm xuân tươi gió đã về.
Bên hàng dâm bụt vẽ đường quê.
Áo ai phất phơ màu tím nhạt
Mới biêt kỳ hương lạ lắm ghê…

Son sắt làm sao ý nhị chàng
Bàn tay thánh thoát được trời ban
Nàng đi cỡi mộng tìm mây trắng.
Ngước mắt nhìn quanh xuân ghé làng…

Ngọn cỏ vui mừng nối chân xanh
Niềm vui tiếp ứng nối thị thành.
Vườn rộng hân hoan bao tia nắng
Anh dựng thành trì trong mắt anh.

Mùa xuân tiên nữ em tiên nữ
Sương có khác gì sương cất giữ
Vai em anh tựa tình kiên cố…
Chắn cả mùa hoa… chẳng giã từ…

∞∞∞

44 bình luận

Filed under Tác Giả, Thơ, Trần Thị Hiếu Thảo

Chút tản mạn về nhà thơ Vân Hà …

Trần Thị Hiếu Thảo

nha-tho-van-ha

(Hình nhà Thơ Vân Hà làm MC- Điều hợp chương trình một buổi ra mắt thơ)

Nói đến GA -Atlanta quê hương nhà văn nổi tiếng Margarget Mitchell -Cuốn theo Chiều gió. Và Jimmy Carter Vị TT thứ 39 của Mỹ nhiều quyền lực – Người đã đem lại cuộc sống nhân sinh tốt lành cho nhân dân Mỹ…
Chính nơi đây người Việt cũng đã nhập cư ở khá đông, sau California và Texas, và một số bang khác…
Nơi đây CĐ Người Việt lớn mạnh về mọi mặt.
Trong đó mặt sinh hoạt CĐ- văn hóa văn nghệ khá phát triển những năm gần đây…
Và chính nơi đây nhiều người biết Vân Hà một nhà thơ, một người biết hát hay, một Mc cho nhiều chương trình ra mắt thơ văn ở CĐ, và nhiều chương trình lễ lộc, từ thiện khác …
Tôi được biết Vân Hà vào mùa xuân năm 2012. Tiếp tục đọc

19 bình luận

Filed under Bình Luận, Tác Giả, Trần Thị Hiếu Thảo

Tìm Về Cổ Tích Đợt 7

Trần Thị Hiếu Thảo

buong xa

SÔNG NÓI CHUYỆN VỚI BIỂN
Ngày đó, một ngày đẹp trời, những nhánh song kéo đến trước biển vươn những cánh tay và bảo:
Này chị biển cả ơi chị thật sướng nhỉ! Chị có biển nước mênh mông, nhưng chị có bao giờ thầm hàm ơn những nhánh song, như chúng tôi chảy xiết để đem về cho chị nguồn nước không?
Biển cười hộc hộc, há miệng trả lời vang như sấm:
– Dĩ nhiên là biết chứ. Nhưng mang ơn chịu ơn, thì cứ âm thầm trong tim mình, chứ đâu phải nói và hô bô đâu. Chúng tôi vẫn biết ơn, và chịu trách nhiệm đồng thời có giúp lại những dòng song mà !
Cả những nhánh song vui vẻ bất ngờ hỏi lại:
– Thế sao. Có gì để chứng minh?
– Hừm. Chứ còn gì nữa nghe này: Như những khi các anh khô thiếu nước lòng song như quặn đau. Chúng tôi đã bốc hơi ngụng tụ làm những đám mây, mây kia gặp không khí lạnh, không khí lạnh chuyển hóa thành ra mưa… Mưa đổ xuống. Như vậy nước lại về nguồn, sông suối đồng ruộng, nước vui múa nhảy… Vậy không phải là từ công lớn của biển sao? Chúng ta vẫn là tuần hoàn cho nhau… Cho cuộc sống trong vũ trụ đó chứ…
-Thì ra biển nhìn xa thấy rộng, uyên bác quá. Chúng tôi chỉ nhìn quanh quẩn và sai lệch, chúng tôi sẽ không giận biển nữa.
– Biển cả cười khanh khách khà khà… Gió từ đâu lay động…
Sóng biển lại êm đềm nhấp nhô…
Những dòng sông, như những cánh tay sông đã biến mất. Thì ra giấc mơ của Biển …*/* Tiếp tục đọc

11 bình luận

Filed under Tác Giả, Trần Thị Hiếu Thảo, Truyện Ngắn

Bản Cáo Trạng…Anh Có Biết Không Anh?

Trần Thị Hiếu Thảo

Anh ơi đừng làm thơ tình cho em nữa
Và đừng làm thơ cho ngoài mặt trận
Có người anh hùng trong binh lửa đã qua.
Hãy làm thơ cho thời bình
Bình nguyên hóa thành biển nước…
Trôi giạt khướt bao linh hồn. Đau xé cả trần gian.
Đột xuất con xa mẹ, vợ xa chồng phải khóc than
Những con trâu chỉ còn sống bằng những cái sừng,
bụng đã ễnh ương.
Những con lợn chỉ sống bằng những cái lông,
mắt buồn kia đã tắt khóc.
Những chú vịt, gà, ngỗng tuổi đã cắt ngang.
Những U thầy, mẹ còn đâu
Trăng rằm ăn trầu kể chuyện…
Sự chết đã giết trong trí tưởng tượng huyên náo một thời.
Tội nghiệp
Than ơi non sông hùng vĩ
Lời hứa chậm còn hơn con khỉ leo cây
Người yêu người sáo rỗng hơn cả bầu bí đứt dây.
Nghẹn ngào chưa, chú chim non chưa nở mất đi sự sống.
Chẳng còn gì để hát nữa đâu?
Năm châu bốn bể chắc trăng cũng rụng không còn hát sung trên địa cầu.
Vì bản cáo trạng giăng khắp nơi.
Việt nam quê hương tôi!
Tìm tâm tình yêu thương chân lý để thấy.
Nam Mô A Di Đà…
Người sao nỡ đa đoan ?
TTHT.

33 bình luận

Filed under cdnth6875, Tác Giả, Thơ, Trần Thị Hiếu Thảo

Những Câu Chuyện Coi Như Cổ Tích (Đợt 6)

Trần Thị Hiếu Thảo

image

MÓN QUÀ CHIM SÓC CHO
Thời ấy một gia đình nọ. Người chủ nhà là một nông dân vợ mất sớm, để lại cho ông một đứa con gái. Ông hết sức thương yêu con và đùm bọc.
Nhà có một cây hồng đúng mùa ra trái, nhưng lũ chim Sóc biết và tới ăn vào những sáng, những chiều về. Tiếc những quả hồng nên ông đã dùng ná bắn một con trúng tên một con chim Sóc bị thương nên lếch tới bờ rừng. Còn bao nhiêu đàn chim biết và sợ không tới nữa.
Những trái hồng đào ông hái rồi đem vô cất, đưa cho đứa con gái năm ấy cô lên mười bốn. Cô bé tuy quý người cha nhưng cô thương cho đàn chim Sóc. Cô lén đem ra bìa rừng rãi ra ở đó. Cô mong chim Sóc tìm đến ăn. Và cô băng bó con chim bị thương cô nhìn thấy. Cô rủ rỉ nói một vài câu. Rồi cô thả cho nó bay đi.
Con chim Sóc bớt đau và vỗ cánh lao vào khung trời…
Sau đó đàn chim lại tới ăn những quả hồng đào cô rãi đó.
. Rồi một đêm cô mơ thấy những con chim gắn hoa lên đầu cho cô. Và cho cô lọ nước hoa cô xức. cùng với lọ nước uống thật thơm. Cô mở mắt thì không có gì cả. Nhưng tóc em dài mượt ra. Da cô trắng tươi thêm. Hương trong người cô thơm thêm từ đó… Chẳng mấy chốc cô bé lớn lên thành một thiếu nữ xinh đẹp. Lúc mười sáu trăng tròn. Cô như Hằng Nga dáng trần. Hoặc tiên sa tái thế.
Rồi có một ngày. Một vị hoàng tử đi ngang mê thích cô và muốn cưới cô làm vợ.
Người cha vui lòng gả, vì nàng cũng đã đến tuổi lấy chồng.
Cô theo chồng kinh đô. Nhưng mỗi lần chàng dung cung bắn đàn chim sóc, để lấy làm thú vui. Nàng chạy đến cản. Nàng kể lại sự việc khi nàng mới lên mười bốn tuổi. Chàng nghe thật ngạc nhiên và cảm động.Từ đó trở nên chàng thôi săn bắn chúng. Vì chàng biết ơn dòng dõi chúng cho chàng có người vợ xinh đẹp hiền đức.
Và hai người sống bên nhau hạnh phúc trọn đời.*/

Tiếp tục đọc

36 bình luận

Filed under cdnth6875, Tác Giả, Trần Thị Hiếu Thảo, Truyện Ngắn

Chùm thơ tình của TTHT

thieunu

Enter a caption

Chùm thơ tình của TTHT.

Yêu một khắc…
Yêu một khắc để mang sầu một thưở.*
Vũ Hoàng Chương ngày ấy rướng cổ, cong…
Ta với chàng ba năm thương nhớ.
Hẹn một ngày đi hái cỏ may! Thong…
Yêu một khắc để mang sầu một thưở.*
Mượn ý bài thơ tình “Lá thư ngày trước” của VHC.
***

Anh của em
Anh của em bây giờ anh của ai
Đêm khuya thương quá giọt mưa dài…
Đưa hay hứng lấy mặt trăng ngửa
Cho mi ai lạnh…Rớt lâu đài…
***
Lịnh nàng
Lịnh nàng vừa tuyệt lại vừa cay
Lịnh nàng đâu phải đôi giày Tấm xưa?
Hoàng tử ơi yêu biết mấy cho vừa
Người về hoàng hậu. Chàng thưa vì tình?
***
Mắt em có phải hỏi ai?
Sông nước nơi này đón chân ta
Mỗi nhịp ai đi khúc hoan ca
Tóc chẻ rẽ đôi cơn sóng vỗ…
Đêm trăng lộ lộ ý hỏi hoa…

Vườn sáng đương nhiên rất tuyệt vời
Áo em cài nút chắc thảnh thơi?
Mân mê điểm hẹn ai chia mắt
Yêu nhau yêu mấy để tuyệt vời!

Hỏi rằng trong đất có tiếng ai?
Trời cao giai điệu chuốt hoa nhài
Mắt em có phải vì anh đã
Thu hết đường bay cả địa cầu?/

Trần Thị Hiếu Thảo.

65 bình luận

Filed under cdnth6875, Tác Giả, Thơ, Trần Thị Hiếu Thảo

Những câu chuyện coi như cổ tích (Đợt 5)

Trần Thị Hiếu Thảo

hoa-thach-thao

Hoa Thch Tho và Hoa Th trong tình yêu

Ngày đó có đôi trai gái yêu nhau. Họ sống trên đồi núi. Người con trái lúc nào gặp cô gái anh vẫn thường hái hoa Thị và Hoa Thạch Thảo để tặng cho cô. Cô buồn trách anh.
-Sao không tặng em Hoa Lan, Hoa Huệ, Hoa Hồng đẹp, mà cứ tặng em Hoa Thạch Thảo và Hoa Thị mãi em sẽ buồn…
Chàng hồn nhiên bảo:
-Anh thích hai loài hoa này thì anh tặng. Bộ không yêu anh sao,mà không thích loài hoa anh tặng chứ!
Nàng thấy thương anh và bảo:
-Thôi kệ em thương anh thì phải ráng chịu phải không?
-Ừa vậy chứ! Tiếp tục đọc

13 bình luận

Filed under Tác Giả, Trần Thị Hiếu Thảo, Truyện Ngắn