Bên đời số phận…

Thế Nhân

(tâm tình)

diu_me

   Tôi cẩn thận dìu những bước chân run rẩy, dò dẩm của mẹ mình, lên một chiếc xe đường dài xuyên Việt về thăm lại quê xưa, một chuyến đi ao ước cuối cùng… mà trong tâm tư bà đang nghĩ vậy!

Đã 60 mươi năm trôi qua rồi, mẹ tôi vẫn cố nguyện cầu, khoả lấp chằng chịt bao vui buồn! Khoả lấp bớt với trí nhớ con người khi đầy, khi cạn…Nhưng, quá khứ ấy luôn là một phần của hiện tại và khó mà lãng quên ở tương lai…với nhiều vết thương chưa bao giờ được chữa lành lặn.

Người, đã ra đi từ độ thì con gái, theo chồng lưu lạc binh đao rẽ lối chị em, từ ly bố mẹ…như những cánh hoa thời loạn lạc không quyền lựa chọn. Đời người bão táp giữa lịch sử phong ba, định mệnh cuộc sống ly tan đã hằn vết lở theo thời gian, in sâu vào tâm tình mẹ nhiều bi ai, hơn là hạnh phúc…

Hai chị em, hai người đàn bà già nua, héo hắt…với ngón tay khô cằn, đôi mắt đã trắng đục mờ loà, tìm lẩn thẩn bàn tay nhau hàng giờ không nói. Họ chỉ hỏi thăm về sức khoẻ ăn và ngủ…với những ngôn ngữ giờ hơi khác biệt, lập bập run run, cả ý tưởng và hơi thở thều thào ngắn ngủi…

Lịch sử dài, hay đời người trôi nhanh? Để thử hỏi: Điều vinh quang làm sao thay đổi và khó mà bù đắp được số phận đời thường giới hạn…vì thời gian chẳng bao giờ đứng đợi! Có mấy ai thích lấy sum vầy đời ngưòi ra đánh đổi lòng kiêu hãnh phù phiếm? Và lấy gì để biện luận? Khi lẽ phải chỉ giới hạn từ một dòng sông chưa bao giờ lên tiếng nói…

Con người thường lấy niềm tin xa rời thực tế! Và niềm tin luôn là mơ ước cao hơn hiện thực…có lẽ vậy, mà niềm tin đôi khi chỉ là điều mộng mị, né tránh dữ kiện, bất chấp cả hiện thực, tình người …

Tôi đã về đây đã vài lần…và mỗi lần đều có cảm xúc hoài niệm trong mơ hồ gia phả, tên tuổi…vừa thân quen vừa xa lạ. Sự thân quen là nhờ cội nguồn xuất xứ, còn xa lạ là bởi văn hoá và lý tưởng vẫn còn khoảng cách lạ lẫm…

Đôi khi, tôi muốn hỏi xem định mệnh xã hội, nhân sinh bắt nguồn từ đâu…Từ mệnh trời định số? Hay do thói đời kẻ cả hơn thua, ích kỷ…Để con người yêu thương mất quyền lựa chọn, để hạnh phúc chỉ là vốn từ rêu rao chữ nghĩa, trôi dạt chẳng bến bờ lẽ phải…

ΦΦΦ

61 bình luận

Filed under Tác Giả, Thế Nhân, Truyện Ngắn

61 responses to “Bên đời số phận…

  1. An Khê

    Chào thenhanamóc, bạn vẫn còn bông hồng cài áo trong mùa báo hiếu là quá hạnh phúc…Xin chúcmừng và bắt tay…người hạnh phúc 😆
    Bên đời số phận…Có lẽ An Khê cũng như thenhan! Xin tặng:
    Bồn chồn, khi ta trở về QUÊ
    Ở năm ba hôm lại nhớ…NHÀ
    Lay hoay, đứng giữa hai dòng nước
    Ngóng mãi phương trời…nhớ quê cha! 😦

  2. Meocon

    BÊN ĐỜI SỐ PHẬN thật xúc động đó @TN ơi!

  3. “Đôi khi, tôi muốn hỏi xem định mệnh xã hội, nhân sinh bắt nguồn từ đâu…Từ mệnh trời định số? Hay do thói đời kẻ cả hơn thua, ích kỷ…Để con người yêu thương mất quyền lựa chọn, để hạnh phúc chỉ là vốn từ rêu rao chữ nghĩa, trôi dạt chẳng bến bờ lẽ phải…”
    Khi mà chẳng còn gì để lựa chọn, buông xuôi theo mệnh đời, thì tôi vẫn tự an ủi mình: âu cũng là phận số…
    “Bên đời số phận” , có lẽ đây là tâm sự của đứa con trai vừa làm một chuyến đưa mẹ trở về quê hương…Gấu trân trọng và cảm động tấm lòng đối với mẹ của bạn lắm…

  4. Nguyên Thủy

    NT thật thích đoạn này…

    Lịch sử dài, hay đời người trôi nhanh? Để thử hỏi: Điều vinh quang làm sao thay đổi và khó mà bù đắp được số phận đời thường giới hạn…vì thời gian chẳng bao giờ đứng đợi! Có mấy ai thích lấy sum vầy đời ngưòi ra đánh đổi lòng kiêu hãnh phù phiếm? Và lấy gì để biện luận? Khi lẽ phải chỉ giới hạn từ một dòng sông chưa bao giờ lên tiếng nói…

    Có một thời người ta xây tương lai trên những ảo vọng và lịch sử đã rẽ những khúc quanh oan nghiệt…Hy vọng thời đại ngày nay người ta thực tế hơn…?

  5. Chữ tình và chữ hiếu TN đối với Mẹ thật tuyệt vời, mình rất khâm phục bạn.

    • @thenhan

      Mãi đến 1996 mới tìm được nhau đó anh ạ! vì bố mẹ đã mất hết, cô em gái lúc ra đi còn quá nhỏ.
      Còn đến năm 2012 vừa rồi @TN mới tìm lại được gia phả của mình! Hic, chẳng hiểu tại sao đứa con trai duy nhất…sao lại lưu lạc vào trong này ?

      • Tào Lao

        Ừa , mà sao con trai duy nhất…lại lưu lạc vào trong đó ? hay là tìm Bò Xít ,,, he he he rầu đó nghen !

        • @thenhan

          Hổng phải…họ cõng nhau vượt sông thả @TN xuống QN lúc mới 3,4 tuổi gì đó…dzậy mà lớn lên hổng rủ rê được nẫu nào hết trơn…xui thiệt!

          • Tào Lao

            Tậu chưa 🙄

          • Meocon

            Hổng rủ rê được nẫu nào thì….để nẫu rủ rê mình chứ ! Ai bỉu..hic..hic…Tậu ghơ! Giờ rủ được “em thượng “nào chưa?Nếu được là hạnh phúc nhứt rầu í (thấy anh Trầm Tưởng hông suốt quãng đời còn lại cứ tìm quài mờ hổng thấy ETST đâu hết !Tậu sao là tậu!

            • @thenhan

              (Thú thật lun nè…đây là “bài thơ tình số 1”! Hồi ấy @TN chán đời vào rừng sâu ngủ quên đến 3 năm đó (lúc 19 t)….cho Mèo Con đọc mà…rùng mình, mơ và tiếc thương…)

              Tình sơn nữ…

              Nàng đứng đó giữa chiều hoang vô vọng
              Tóc hững hờ như rừng núi xa xăm
              Mặt trời trôi, mây chìm lắng âm thầm
              Gió lá hát, bên đồi xưa lặng chết

              Ta hằn vết phiêu du đời mỏi mệt
              Bởi đường về mất dấu tự nghìn xưa
              Để trăm năm thuở ấy quá xa đưa
              Ôm khoảnh khắc thời gian trôi biền biệt

              Người sơn nữ gùi bóng chiều tha thiết
              Lấp lối mòn trên cọng cỏ buồn khô
              Níu nghiêng cành che triền dốc hoang sơ
              Cây trút lá phai nửa màu thương nhớ …

              Người lạc bước đi xa về dang dỡ
              Buôn làng giờ đã mất từ hôm nao
              Rừng xác xơ cây trơ gốc nghẹn ngào
              Đời lao đao, tình hư hao xa vắng…
              @TN

              • Cỏ hồng

                Ơi một thuở hồng mây xa lắc
                Tự bao giờ đã lấp dấu hẹn xưa
                Người sơn nữ ôm mộng đời xa khuất
                Biết ai còn tơ tưởng mối duyên đưa

                Con đường phố xô rừng về quá khứ
                Mảnh trăng buồn tìm nhánh lá hoang sơ
                Bóng thời gian ru hồn buôn làng cũ
                Vết khắc đời trên ánh mắt xót xa

                • @thenhan

                  Ta vẫn biết nàng Châu Pha* vô vọng
                  Người sơn nữ bông hoa của núi rừng
                  Đẹp đơn sơ dòng suối lệ rưng rưng
                  Đang thổn thức giữa chiều hoang lặng gió.

                  Nàng ở đó muốn ôm đời cọng cỏ
                  Kéo gió về day dứt lá hát ru
                  Mơ ngày qua cây hò hẹn sương mù
                  Đồi xưa cũ cỏ non trèo triền dốc

                  Ta ngồi đây hoang vu tình cô độc
                  Mẹ cha buồn thao thức mấy nghìn năm
                  Đành chia ly trong nỗi nhớ âm thầm
                  Lầm hội ngộ trăm năm làm khốn khó

                  Ai cũng biết tình yêu muôn lối ngõ…
                  Nở lòng nào quên bóng mát xôn xao
                  Để đường về trơ trẻn những vì sao
                  Rừng xa vắng tình xưa đành cay đắng! …

                  Hi hi, thật ra…người ta đốn hết rừng, nên “tình iêu” cũng tan vỡ theo…
                  ( * Tên nàng sơn nữ trong chuyện tình “Nỗi buồn Châu Pha”)

            • Cỏ hồng

              Trời quoi…Meocon bắt trúng đài @thenhan rầu….

Gửi phản hồi cho Hũ Chìm Hủy trả lời

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.