(Truyện ngắn trong tập truyện MỘT PHÚT TỰ DO của Elena Pucillo Truong, NXB Văn hóa Văn nghệ)
Tôi phục vụ trong khách sạn cho thuê giờ,
Mang cà phê cho những khách vào yêu nhau,
Đi lên, đi xuống, cặp nào cũng như cặp nấy,
Nhưng dù mang kính, tôi cũng chẳng nhìn thấy ai
(Luigi Tenco- Nhạc sĩ Ý)
Chán! Hôm nào cũng thế! Ngày và đêm cũng vẫn là bấy nhiêu khuôn mặt và sự tởm lợm quen thuộc.
Rất nhiều năm tôi đã sống cuộc đời này, như con chuột nằm trong bẩy. Không đủ tiền để đổi đời nên hằng ngày tôi đều phải mang lên người chiếc mặt nạ lạnh lùng. Thực hiện công việc bằng những cử chỉ nhàm chán: giao chìa khoá, thu tiền… rồi nhìn hai tấm lưng bước lên cầu thang để vào phòng. Tôi chẳng cần phải dắt, họ quá biết đường lên…
Hy vọng nhận được tiền boa nên thời gian đầu tôi thường hỏi là có cần mang gì lên phòng để ăn hay uống… lúc đó tôi đâu biết là họ có quan tâm gì đến chuyện này đâu… họ còn không muốn mất thì giờ cho việc cởi quần áo nữa là…
Tất cả nhanh chóng, cấp tốc và lạnh lùng… như dòng đời bên ngoài bốn bức tường nơi đây, đáng lý phải là một khách sạn đường hoàng, thì nó chỉ là một cái hang tối tăm và dơ bẩn. Nhưng đây là căn nhà của tôi, bởi vì tôi không có một căn nhà nào khác. Tôi từng muốn trang hoàng căn nhà thật đẹp đẽ, chan hoà ánh sáng, thơm tho, sạch sẽ…nhưng vô ích.
Có một lần tôi đã nghĩ đến chuyện bỏ đi, đoạn tuyệt với cái thế giới bẩn thỉu luôn hiện trước mắt mình, vì đó đâu có phải là đời. Đúng thế… nhưng nghĩ lại, chạy, thì chạy về đâu? Và thế là tôi đành chôn mọi ước muốn đổi đời trong cùng tận đáy lòng rồi chấp nhận tất cả, bằng sự lạnh nhạt và khổ tâm.
Chỉ có một điều duy nhất tôi không thể làm mà không cảm thấy đau đớn, đó là việc nhìn thấy chìa khoá căn phòng số 3. Như thể với tôi, căn phòng ấy chưa từng hiện hữu.
Một ánh chớp. Những hình ảnh xưa tái hiện…
Tôi đứng như ngây người nhìn hai thanh niên trong buổi sáng có mưa và bầu trời xám xịt. Hai khuôn mặt còn rất trẻ ngập ngừng bước vào, thật khẽ khàng để không gây tiếng động. Tôi thấy thật khó quên mái tóc dài của cô gái và ánh mắt như say của cậu con trai. Ngay tức khắc, điều đầu tiên tôi nghĩ trong đầu là mắng vào mặt họ:
– “Các cậu đến làm gì ở một nơi bẩn thỉu này? Các cậu hãy đi đi !”
Thế nhưng tôi câm họng. Thu tiền, tôi giao chìa khoá… đây là điều họ muốn và tôi đã làm theo. Rồi, không hiểu sao, ngay phút cuối, tôi bỗng thấy xấu hổ nếu khi mở cửa hai người trẻ ấy nhìn thấy sự bề bộn trong phòng.
Bước ra khỏi quầy lễ tân, tôi như giật phắt chiếc chìa khoá trong tay của cậu con trai.
-“Các cậu đợi đây, tôi đi xem phòng đã dọn dẹp chưa”
Sau câu nói, tôi chạy vội lên cầu thang, tay giữ chặt chiếc chìa khoá phòng số 3. Đây là căn phòng ít tởm nhất, có lẽ nhờ những tia sáng chiếu vào xuyên qua tấm màn trên cửa sổ. Duy có mùi ẩm thấp của căn phòng đóng kín là còn đọng lại dù tôi đã nhiều lần mở toang cửa sổ mà vẫn không thể nào làm bay đi hết.
Chỉ trong ít phút tôi đi thay hai áo gối, drap giường và chuẩn bị hai chiếc khăn sạch. Tôi không quên đặt hai chai nước suối lên chiếc bàn con.
-“Bây giờ các cậu có thể lên phòng…Tôi sẽ dẫn các cậu”
Lúc đó hai người đang đứng ôm nhau và sốt ruột đợi tôi. Họ nói nhỏ với nhau một điều gì đó rồi chàng trai ôm ngang eo cô gái, âu yếm dìu cô ta bước lên cầu thang. Tôi đi trước nhưng vẫn nghe tiếng chân của họ phía sau lưng. Nó như vẫn còn vang nhẹ trong đầu tôi. Tôi mở cửa.
– “ Phòng đã sẵn sàng…Xin mời”
Tôi gần như nghe được tiếng nấc trong cổ họng hai người. Tôi, có lẽ vì hổ thẹn, còn họ vì những gì đang thấy, có lẽ họ đã từng mơ ước về một nơi chốn khác để có thể yêu nhau.
-“ Xin cảm ơn ông về mọi chuyện !”
Cô gái nhìn tôi bằng đôi mắt mèo thật dễ thương và nói bằng một giọng ngọt ngào. Còn chàng trai thì chìa tay với một tờ giấy bạc, để gửi tiền boa.
-“ Cảm ơn cậu! Nhưng cậu cứ giữ đi. Chuyện nhỏ mà! “
Tôi khép cửa và quay đi, bỏ lại sau lưng nụ cười dễ thương của họ.
Bước trên mỗi bậc thang, tôi liên tục nghiền ngẫm.
-“Mình đã làm hết bổn phận. Còn trẻ thế, có lẽ đây là lần đầu của họ và bằng tất cả tình yêu trong máu thịt, họ đâu cần quan tâm đến căn phòng như thế nào.
Tuy vậy họ vẫn có thể đến một nơi khác, đường hoàng hơn chứ! Nhưng chắc gì họ có một căn nhà, một nơi yên tĩnh và tươm tất? Có lẽ họ không có đủ tiền… Nhưng trên một bãi cỏ vắng người cũng có thể được mà… À, mà mình điên thật! Có nhiều chuyện mà một người đàn ông nhạy cảm cần phải biết là bình tĩnh, có thời gian để cô gái tự nhiên, để âu yếm và yêu nhau, chứ đâu phải chỉ “có vậy” rồi thôi!
Mà thôi! Thật vô ích. Đây đâu phải chuyện của mình! Sao tự nhiên mình lại nghĩ ngợi lung tung thế!
Cơn mưa đến bất chợt, làm mịt mờ thành phố và tôi còn phải lăng xăng vì nước từ mái dột xuống tầng ba. Chỉ cần lấy chậu để hứng là xong, nhưng đã bao nhiêu lần rồi tôi phải chạy lên chạy xuống nhiều lần để đổ nước vì có khi mưa rất lớn, chẳng mấy chốc mà chậu đã đầy. Tôi nguyền rủa trận mưa.
Tôi không còn nhiều thời gian nữa. Buổi chiều và tối tôi hầu như không chợp được mắt. Người đến, kẻ đi… công việc nhàm chán, những khuôn mặt lãnh đạm thường ngày. Nhận tiền, giao chìa khoá cho cho họ, nhiều khi tôi chẳng cần nhìn vào mặt, có khi cùi chỏ vẫn còn đặt lên trên, mắt vẫn nhìn trang báo, tay kia chìa ra giao chìa khoá cho người ta.
Chỉ có buổi sáng là bình yên. Khách sạn yên tĩnh và tôi có đủ thời gian để kiểm tra phòng, đặt chai nước hay thay cục sà phòng trong phòng tắm… Trễ chút xíu thì ông chủ cũng đến để kiểm tiền rồi vội vã đi ngay.. Có thể là ông ta sẽ tiêu pha với người tình nào đó, dắt cô ta đi đến một bờ biển đẹp…vì chắc chắn là ông không bao giờ dẫn những bạn gái của mình đến nơi đây. Nhưng mặc xác ông ta, việc gì tôi phải bận tâm kia chứ? Tôi phải làm điều tối thiểu mà ông ta yêu cầu và ông ta chỉ cần biết có tiền khi ông đến.
Tôi bắt đầu từ tầng ba, đổ chậu nước bẩn cuối cùng rồi xuống tầng hai, tầng một để lau chùi và xếp gọn.
Các bạn đừng hỏi tại sao, nhưng đến căn phòng số 3 tôi bỗng dưng gõ cửa. Dưới quầy lễ tân tôi không thấy chìa khoá phòng nhưng nhiều khách cũng thường bỏ quên chìa khoá trong phòng. Im lặng. Tôi có mang theo chìa khoá mở được tất cả các phòng nhưng chỉ khẽ đẩy tay nắm tôi thấy cửa không khóa nên bước vào.
Một tia nắng chiếu qua khung cửa sổ khép hờ làm căn phòng sáng mờ mờ. Những hoa nắng nhảy múa theo những luồng sáng băng ngang qua phòng.Tôi thoáng thấy hai hình người nằm bất động trên giường.
Định khép cửa để đi sang một phòng khác nhưng một ý nghĩ vụt loé lên trong óc tôi. Căn phòng quá im lặng.
Mở rộng cửa để lấy thêm ánh sáng từ hành lang.Tôi bước đến cạnh giường. Không một tiếng động. Không một tiếng nói.
Nhưng bây giờ thì tôi thấy rõ hai thân hình nằm ôm nhau, lạnh ngắt. Cô gái nằm tựa đầu vào ngực chàng trai, một bàn tay nắm chặt lề drap và mái tóc như những sợi tơ thả xoà trên mặt nệm. Một cánh tay của chàng trai buông thỏng xuống thành giường. Trên chiếc ghế đặt gần đó quần áo của hai người được xếp lại cẩn thận, trên thành ghế có treo cái túi xách của cô gái. Trên bàn đọc sách đêm, ngoài chai nước tôi còn thấy mấy ống thuốc ngủ. Trống trơn.
Linh hồn trong trắng của hai người trẻ đã giã từ thế giới này. Họ đã yêu nhau trong nơi chốn bẩn thỉu này trước khi cùng nhau đi tìm cái chết; hoà hợp bên nhau mãi mãi.
Tôi đứng trân người, liên tục nhủ thầm là không thể nào, không thể nào. “Không thể nào hai người trẻ lại có thể chết ở một nơi đáng tởm này” trong khi những giọt nước mắt chảy dài xuống má, lăn xuống cổ và thấm ướt trái tim. Hằn lên. Mãi mãi.
Tôi phục vụ trong khách sạn cho thuê giờ. Công việc mỗi ngày đều giống nhau. Vẫn những khuôn mặt đó. Thu tiền, giao chìa khoá.
Nhiều năm đã trôi qua thế nhưng không hiểu sao tôi không thích giao chìa khoá phòng số 3 cho ai cả.
Elena Pucillo Truong
Sài Gòn 5-1012
Chào chị Elena Pucillo Trương,
Sau khi đọc xong, truyện ngắn “Phòng số 3” của chị, NV cảm thấy dường như nó mang hơi thở của thời đại . NV nói thế bởi hàng ngày , theo dõi chương trỉnh 60 giây hay bản tin thời sự trên đài, trên báo chí hoặc ở trang fb, … đâu đó NV vẫn bắt gặp những thông tin như trên, hai người trẻ thắt cổ cùng chết trong nhà trọ, cặp khác uống thuốc trừ sâu để kết liễu cuộc sống, cũng có trường hợp, hai người tự vận nhưng một người chết còn một người, khi phát hiện thì còn cứu kịp, rồi cũng có trường hợp người nữ bị người tình nam giết chết để cướp xe, tư trang … do chớp nhoáng quen trên fb mà đã vội đến với nhau v.v…Hôm nay, câu chuyện của chị lại rơi đúng nội dung này, ở đây, NV không bàn đến hình thức thể hiện của tác phẩm mà chỉ suy nghĩ về nội dung. So với Xh trước , thời đại..của ba mẹ mình, thời tuổi trẻ của mình , NV nhớ , không biết có nhớ lộn không, nhưng NV không hề thấy có những cái chết như vậy, thời đó là thời điểm trai gái không được tự do quen nhau, không được tự do hẹn hò luyến ái…Còn bây giờ , so với trước khác xa một trời một vưc…Xa hội ngày càng tiến bộ với những phát minh nâng tầm thế giới….nhưng bên cạnh đó lại kéo theo những hệ lụy kinh khủng … khiến chúng ta không thể không nghĩ đến … để rồi không tránh khỏi đau lòng trước những hiện tượng như vậy , có nên chăng con người hãy vào cuộc để tìm ra nguyên nhân sâu xa hầu góp phần làm giảm nhẹ đi nỗi đau của con người khi còn chưa muộn…
Một chút suy nghĩ sau khi đọc tác phẩm.
Chào chị, chúc chị luôn vui.
Truyện này nguyên tác là tiếng Ý, chuyện bên xã hội Ý. Truyện được phu quân của chị Elena là anh Trương Văn Dân dịch sang tiếng Việt.
Bật mí với Nguyệt Vân là chị Elena Pucillo Truong nói được tiếng Việt khá trôi chảy nhưng viết truyện bằng tiếng Việt thì……chưa đâu…hà hà. Còn các món ăn Việt, kể cả các món mắm địa phương: Mắm nêm, mắm ruột, mắm ruốc, mắm tôm cà pháo v,v… chị đều ăn được và còn khen ngon. Có lẽ chị yêu anh Dân, yêu chồng rồi yêu luôn món ăn dân gian của quê chồng quá? Tôi nghĩ vậy. Nguyệt Vân và các bạn thấy có đúng hông hè???…hà hà.
Anh Trúc Sơn,
Nhờ anh nói..NV mới biết đây là truyện viết về xh Ý. Tuy nhiên, nội dung truyện cũng không khác xh đương đại của chúng ta anh ạ ! Dám yêu, dám hận cũng như sẵn sàng dám chết cho Tình yêu của mình.
Còn với câu hỏi của anh, NV hoàn toàn nhất trí anh ạ !
Chào anh.
Tình yêu hình như là không biên giới, Nguyệt Vân nhỉ? Việt Nam mình từ ngàn xưa cũng có câu:”Sồng đồng tịch đồng sàn- chết đồng quan đồng quách.”. Yêu và được yêu là niềm hạnh phúc nhất trần gian. Yêu và được chết cùng nhau là còn hạnh phúc hơn- Hổng biết phải vậy hông ta? Hữ cô giáo???…hà hà
Hi hi .Trúc Sơn ui ,,mình xin nói leo dzô một chút nha ,,”Đồng tịch đồng sàn ,Đồng quan đồng quách ‘là truyền thống đạo nghĩa thủy chung Phu Thê của người Việt nam ta ,còn tình yêu đôi lứa của tuổi trẻ bi giờ lại khác ,, .Cha Mẹ sinh ra ta ,thân xác này là của Cha Mẹ tạo nên ,công ơn dưỡng dục cù lao chưa đáp đễn ,mà đã vì Tình yêu tự hủy hoại thân xác mình là bất hiếu ,là có tội với cha mẹ đó TS ạ ,kg cha mẹ nào mong muốn con mình sẽ trả hiếu bằng cách như vậy đâu TS ạ ..Nuôi con nên vóc ,nên người ,giờ con chỉ vì tình yêu mà tìm đến cái chết để ngày đêm cha ,mẹ phải buồn ,phải khổ thì tội này kg thể chấp nhận được đâu .. ..Vợ chồng đầu ấp tay gối khi chết cùng có nhau ,đó là một vấn đề khác với chuyện của cặp đôi trẻ tuổi này TS ạ ..Mấy lời cảm nhận nói leo của NT TS nghiên cứu xem thử đúng hông há ..Hi hi …Thân ái …
He he, NAMTHU nói nghĩa nhơn hay lắm ! NămQN nói leo một chút- Lời nói với hành động phải đi đôi mới đúng là- Chính nhân quân tử…Đó là lời xưa còn nay…NAMTHU đồng ý với NămQN không hè
Hi hi .Năm ui .Đó là NT nói về cái nghĩa Tào Khang của ông cha ta ngày xưa ,còn bây giờ trong xã hội này ,đạo đức đã xuống cấp ,suy đồi trầm trọng rồi ,nói chi tìm người Chính nhân quân tử hè .. .Mỗi cây mỗi hoa ,mỗi nhà mỗi cảnh ,thời nay là vậy đó ,, ..Kg giống như ngày xưa một túp lều tranh ,hai quả tim vàng nữa đâu Năm ui … .Bạo lực học đường ,bạo lực gia đình ,hiếp dâm ,trộm cướp ,tự tử vì tình ,vì tiền ,con thưa cha mẹ ra tòa ,cha mẹ thưa con cái ,giành giật đất đai vì cơn sốt đất ,nói chung cũng chỉ vì mờ mắt vì đỗng tiền quá nặng ,còn đâu nghĩa phu thê ,tình bằng hữu , ,đạo làm con ,sự hiếu nghĩa trong xã hội bây giờ đã dần mất hết rồi ,có còn đạo lý gì nữa đâu mà bàn luận chi cho thêm nhức cái đầu Năm ui …Hê hê …..
Thời hiện đại này lũ trẻ nó dậy, iu mà bị cản là nhảy cầu Bình Lợi, cầu Cần Thơ.
Có đôi trai gái nọ iu nhau mà bị cấm cản nên bèn đem chiếc xe Air Blade ra tiệm cầm đồ đổi chiếc xe Wave Trung Quốc, dư một mớ tiền, rồi chở nhau ra Cần Thơ ăn nhậu. Sau khi no nê xong, đôi trẻ chạy ra cầu Cần Thơ, chàng và nàng dựng xe, bỏ dép, nói lời iu cuối cùng và không quên thề: Nguyện nơi chín suối cùng iu nhau và giao ước là nàng nhảy trước và tiếp theo tới phiên chàng.
Nàng nhảy cái tõm, chàng vốn sợ độ cao nên thấy cầu cao quá- sợ xanh mặt. Mang dép dô, dông thẳng dìa nhà, chui dô mền mà vẫn còn run!?…
Quynh Cá Thu ui, chàng trai xử dẫy có thông cảm được h6ng hè?…he he
Hê hê .TQ ui .dẫy mới nói nàng ngu quá ,vì tình yêu mù quáng đã làm mờ đi lý trí nên nàng kg nhớ câu ‘Đừng nghe gì chàng nói ,mà hãy nhìn kỹ những gì chàng làm ”Ngu thì ráng chịu chứ biết sao giờ TQ woi … ..Mỗi câu chuyện nó mang lại cho chúng ta nhiều suy gẫm TQ ạ ,có những chuyện chúng ta thông cảm được và trái lại có những chuyện cần xét lại .. .Dư luận và cuộc đời nhìn nhận một vấn đề khác nhau nhiều lắm ..Chín người mười ý mà …Trong cuộc sống này mình cố gắng sống làm sao mà lương tâm mình được thanh thản là tốt quá rồi fai kg TQ hè ..Thân ái …..
Hi hi TQ ui .Đạo diễn phim này đã mắc sai sót ,đúng ra là chàng và nàng cùng nhảy xuống cầu Cần Thơ luôn ,nhưng nàng xung phong nhảy trước ,vì nàng có võ ,còn chàng là con thỏ đó TQ ui ,nên sự việc nó xảy ra ngoài ý muốn của đạo diễn TQ ạ …Hê hê ….
Anh Trúc Sơn thân,
NV hết sức đổng ý với anh, tình yêu không có biên giới…khi đã thực sự yêu nhau thì họ không câu nệ , không phân biệt các mặt trong cuộc sống…và khi cần họ sẵn sàng , hi sinh cho tình yêu của mình, thậm chí chấp nhận cái chết để được sống bên nhau. Mặc dù không biết thực chất , họ có được như ý hay không ? nhưng việc họ chết chung là điều có thật. Trên đây, dường như là quan điểm cũ,…Theo thơi gian… đến hôm nay thì suy nghĩ, quan điễm trên đã ít nhiều thay đổi, ngày nay khi yêu nhau thực lòng, ngưởi ta cũng không câu nệ , không phân biệt sang hèn … nhưng cái khác là họ không nghĩ đến việc chết chung như trước đây , khi tình yêu gặp trắc trở…riêng quan niệm , sẵn sàng chết vì nhau, có chăng giờ chỉ cỏn trong tiểu thuyết , phim ảnh …nói chung chỉ có trong sách vở. Kể cả quan điểm “”Sống đồng tich đồng sàn, chết đổng quan đồng quach” chỉ sự thủy chung của tỉnh nghia vợ chồng , cùng sống chết có nhau , giờ cũng đã không còn anh ạ !
Vài suy nghĩ chia sẻ củng anh , chúc anh vui.
Mời mọi người
http://vietnamnet.vn/vn/xa-hoi/218506/phat-hien-doi-tinh-nhan—-cung-chet–o-ho-ca-phe.html
Dậy thì bây giờ em yêu chàng mà bị cha mẹ cấm cản thì em phải làm sao đây? Hả chị Nguyệt Vân?
Em muốn dắt nhau ra mướn phòng trọ quá hà. Dậy được hông chị?
Em đang rối quá chị ui!
Chao Lơngơ, Nguyet Van xin lỗi, NV không có khả năng này, rất mong Lơngơ thông cảm.
Thân ái.
Hi hi ..Lơ Ngơ ui ..Chuyện này đơn giản quá mà ,có gì mà rối LN hè ..Lơ Ngơ hãy làm theo những gì con tim đang mách bảo ,, Cha mẹ chỉ có ý kiến đóng góp trong chuyện tình cảm của con cái ,chứ đâu phải như ngày xưa ‘Cha Mẹ đặt đâu con ngồi đấy ‘ nữa đâu mà LN lo hè .. Mười tám tuổi là được pháp luật công nhận có quyền pháp lý ,pháp nhân ,tự chịu mọi trách nhiệm do hành vi mình làm mà … Bây giờ phòng trọ thì nhan nhản ,tùy theo giá cả mà OK ,có gì đâu mà phải suy nghĩ cho mệt óc hè ..Nhưng chủ yếu LN đừng có bắt chước như cặp đôi trẻ tuổi trong căn phòng số 3 là không ổn đâu nhé .. ..Hê hê …Chúc LN sáng suốt để tìm ra được lối đi hạnh phúc đích thực cho cuộc đời mình hén ….Hê hê ….
Bat ngờ vô trang nghe Lơ Ngơ hoi chi NV câu chuyen thieu te nhi nen chi Van ko tra loi.
Vay gio co tui , tui chi cho Lo Ngo nhe . hai.nguoi cu di muon phong tro.hu hi la xong het hihihi…
Nguoi la wơi…
Đừng chỉ dzẫy chớ..Lơ Ngơ còn nhỏ hổng biết nên hỏi dzẫy thâu…Nguoi la chỉ đường ..Lơ Ngơ làm thiệt là hết lơ ngơ đó….
Bên cạnh viêc làm tròn công việc để mưu sinh. Con người còn những nỗi thống tâm. Hai bạn trẻ đã “vĩnh viễn bên nhau” nơi căn phòng số 3, đã làm ray rứt con tim viên Quản lý khách sạn.
“Nhiều năm trôi qua như thế nhưng không hiểu sao tôi không thích giao chìa khóa căn phòng số 3 cho ai cả.”. Đủ nói lên điều nặng lòng của viên Quản lý KS. Một kiểu kết truyện thật ý nhị.
Cảm ơn chị Elena đã nhớ và gởi bài về “Căn nhà chung” này.
Chúc anh chị có những ngày “thật đã” của Hà Nội.
Thân mến
Một câu chuyện thật buồn ,một chuyện tình của cặp đôi trẻ tuổi và kỷ niệm kg bao giờ quên nơi can phòng số 3 .. .Thật buồn và cũng thật ray rứt ..Cảm ơn chị Truong đã cho đọc bài này ..Chúc chị vui khỏe …Thân ái …
Goodmorning, Elena Phucillo Truong. Chúc chị tận hưởng “cái lạnh đầu đông” thật vui vẻ của Hà nội.
Giờ Trúc Sơn đi ăn giỗ ở Long Khánh, chiều tối về sẽ “chót chét” cùng chị.
Thân mến.