Bến Trường Trầu
thuyền neo căng đợi gió?
nơi giao thương mòn con nước Tây Sơn
đường vận chuyển nậu nguồn lâm thổ sản*
cửa Đề Gi lồng lộng bóng trăng soi…
nước sông Côn
xanh trong mùa hẹn ước
ký ức một thời, muối đọng chợ Phú Phong
người Bình Khê nặng tình chung Bàu Đá
gùi măng le hong mùi khói Tây Nguyên
mắt trong mắt
chòng chành nồng lá sóng
thuyền ơi thuyền, say gió rượu vò duyên
hàng hóa ven sông đổ tràn về các Cửa**
đan tiếng cười rộn rã nhả lời yêu
dân thương hồ…
bạc mưa, nắng bão giông!
nhớ mùa lũ…
ngược xuôi giữa đôi bờ xanh tơ lụa
thương – côn – kiếm so tài***
xông bến vắng chiều buông
êm hơi thở thơm đêm,
đẫm tận nguồn hương vị biển
nghe bồi hồi ai cảm gợi xa xôi
đây, Vijaya!
sông Côn cuộn mình ru vũ điệu Apsara****
đây, Chà Bàn!
thành hoa lệ xứ đền, tháp Champa
đây, Thị Nại!
cảng đường sông – nửa kỷ nguyên khơi dòng lịch sử*****
dáng đoàn thuyền lướt sóng vượt trùng dương…
Đã bao năm tiếng sông khô ủ rũ?
văng vẳng âm Hời lũng, núi dội hồn thương
đã bao đời giọng hò xa viễn xứ
trải niềm đau ai tha thiết cố hương
sông Côn cạn nước em buồn
thuyền anh thấp thoáng cánh buồm buôn xa…
*“Ai về nhắn với nậu nguồn
Măng le chở xuống cá chuồn gửi lên”-Ca dao Bình Định
**Các Cửa biển : Thị Nại, Đề Gi, Hội An, Cù Lao Chàm…
***Tuyệt kỹ võ học Tây Sơn -Bình Định
****Vương quốc Vijaya lừng danh trong thế kỷ 10-15
*****Thương cảng Thị Nại
Sài Gòn 2012
Nguyễn Ngọc Thơ
Ngọc Thơ thân ái .
Vô trang mấy bữa nay mà lại quên bài của Thơ ,hôm nay mới com cho Thơ nè ,thông cảm cho anh hén ,,Bài thơ của em làm cho chúng ta thấy nhớ về Bình Định thật nhiều ,nhất là địa danh đất Tây Sơn oanh hùng hào kiệt ,nơi sản sinh ra người con NGuyễn Huệ anh hùng ,,.Nhứng người con Bình Định tha hương lưu lạc đọc bài thơ của NNT sẽ không khỏi chạnh lòng khi nhớ về quê hương vói đặc sản rất ư là nẫu ,Mắm Đề Gi ,Rượu Bàu đá mà uống tới đâu nghe ngọt tới đấy ..Một tình yêu quê hương chất ngất ,nặng tình Thơ hỉ ,,Tết lại sắp cveef ,bên chén rượu Bàu đá ngày Xuân ,lâng lâng cùng bạn bè bè đối ẩm cùng vui với đất trời trong sắc Xuân rộn ràng thì thật là tuyệt vời Thơ nhỉ …Thân chúc Thơ mãi vui ,khỏe trong năm mới …Thân ái …
Đọc bài thơ của em , gợi nhớ một thời …buồn và cho chị biết thêm một vài địa danh của quê hương mình , đẹp tuyệt ! Cám ơn em NNT .
Với HT thì em cho đây là bài thơ hay cuả anh NNT, hình như em nhớ không lầm thì anh đã post ở trang nhà HX lâu rồi,Không phải hình như mà sure luôn đó anh thơ, Trí nhớ em thì có một không hai rồi đó anh Thơ hihhih,Nhưng những cái độc đáo mới nhớ nha ,,,
Quay lại vấn đề em thích bài thơ này cuả anh dù không phải thể thơ tình yêunhưng đã nói lên nhiều điều cuả BĐ trong quá khứ như thế có phải em thiên vị không vì em dân Cuả MTPMQNBĐ,,,
Hieu Thao là nhat roi Tri nho tot ne. Lam tho hay nhat ne .van chuong lai lang ne .Cai gi cung nhat het do nha Hieu Thao ui ..He he
Còn một cái nhất nưã anh chưa nói hết đâu ,Đuà tý cho vui nha anh hihhih
Còn một cái nưã là Mít uớc nhất, mau khóc nhất huhuhh
Bài thơ tả lại những sinh hoạt và quang cảnh của thời kỳ huy hoàng nhất của quê hương Tây Sơn, Bình Định.
“nước sông Côn
xanh trong mùa hẹn ước
ký ức một thời, muối đọng chợ Phú Phong
người Bình Khê nặng tình chung Bàu Đá
gùi măng le hong mùi khói Tây Nguyên”
Hoặc xưa hơn nữa..
“đây, Vijaya!
sông Côn cuộn mình ru vũ điệu Apsara****
đây, Chà Bàn!
thành hoa lệ xứ đền, tháp Champa
đây, Thị Nại!
cảng đường sông – nửa kỷ nguyên khơi dòng lịch sử*****
dáng đoàn thuyền lướt sóng vượt trùng dương…”
Những cảnh thiên nhiên rất đẹp:
“cửa Đề Gi lồng lộng bóng trăng soi…
Và sau cùng là cảm thán cho những ngày cũ huy hoàng không còn nữa, Ta tự hỏi một thời oanh liệt Tây Sơn giờ đâu…?
“Đã bao năm tiếng sông khô ủ rũ?
văng vẳng âm Hời lũng, núi dội hồn thương
đã bao đời giọng hò xa viễn xứ
trải niềm đau ai tha thiết cố hương”
Cảm ơn Nguyễn Ngọc Thơ với bài thơ gợi nhiều cảm xúc.
Đọc bài thơ nhớ nhiều những kỉ niệm về Bình Định quê hương ta quá Thơ ơi !
“Nhờ trời cơn lụt mỗi năm” ,,, hic hic
Theo dòng sông Côn thăm non nước Bình Định với rừng núi Tây Sơn một thời oanh liệt, làng võ nghề lưu tiếng sử xanh. Ghé lại Bình Khê gắp miếng cá chuồng gởi lên từ biển Đề Gi ( Măng le gởi xuống cá chuồng gởi lên ) rồi nhắp ly Bàu Đá để bồi hồi nhớ quê hương xứ Nẫu.
Đâu đây, ngọn tháp rêu phong đưa hồn ta lặng lẽ bùi ngùi về một thời hoang phế khi cơn mưa giông chiều tới nhắc nhở đời mãi vô thường
Một bài thơ tiêu biểu về quê hương Bình Định, xin cảm ơn tác giả Nguyễn Ngọc Thơ.