Nguyễn Đức Diêu
Trời ơi, thật là tôi không hiểu nổi, Nathalie, nàng làm gì trong đó? Tôi quá sức là tò mò và cũng có xen lẫn chút tức tối, nghi ngờ… Tại sao nàng cởi bỏ y phục trần truồng như nhộng để làm gì trong đó, thật là muốn điên lên được! Đầu tôi như có dòng điện nóng chạy rần rần, tôi nghĩ ra đủ chuyện… hèn gì mà nàng bắt tôi hứa không được vào nơi này. Tôi tiến sát ngay bờ rào, cố nhìn vào bên trong nhưng hàng rào quá dày, tôi không thấy gì hết. Tôi lại ngay chỗ cổng nhìn vào trong, nhưng cũng chẳng thấy được vì đã bị một hàng giậu thẳng làm lối đi, che khuất mất tầm mắt. Rồi bỗng có tiếng xầm xì của một người con gái vọng ra… Không thể kiềm nổi óc tò mò nữa, tôi vượt qua cổng để vào bên trong.
Núp ở cuối lối đi vào, một cảnh tượng lạ lùng hiện ra trước mắt tôi. Giữa khu đất là một cái sàn vuông vức mỗi bề khoảng 10 m, cao khoảng 1,5 m. Trên sàn, có cả chục cô gái trần truồng đang quỳ thành hai hàng, ở giữa cũng là một người con gái đã thoát y, đó chính là …Nathalie. Qua ánh trăng lờ mờ, tôi thấy Nathalie ngước mặt lên trời, thần Vệ nữ đang phô bày những đường con tuyệt mỹ dưới ánh trăng lung linh huyền ảo. Tôi như ngây ngấy trước khung cảnh huyễn hoặc, Nathalie hai tay xòe ra như cầu nguyện rồi nàng đi tới mỗi cô gái và vỗ vào trán từng người. Bỗng nhiên nàng ngừng lại, rồi tôi thấy nàng đi đến một góc cột đài và cầm một cái chiêng đã được treo sẵn ở đó. Tiếng chiêng bỗng vang rền… Những cô gái giật mình quay nhìn tứ phía…
Tôi hết hồn, không biết chuyện gì, tôi có bị phát giác không? Bỗng tôi nghe tiếng chiêng từ buôn vọng ra vang rền và tiếng chân người chạy rầm rập. Tôi lật đật thối lui, nhưng… không còn kịp nữa rồi, bên ngoài cổng, hàng chục thanh niên với giáo nhọn lăm lăm đang chỉa vào tôi.
Tôi bị bắt trói lại và dẫn đi giữa một đám đông dân làng. Những người mới sáng nay đã vui vẻ mời tôi cà-phê thì giờ ai cũng như muốn ăn tươi nuốt sống tôi. Tôi bị dẫn tới cái sân đất trống giữa buôn, nơi để tổ chức lễ hội, và bị trói vào một cây cột. Rồi Nathalie rẽ đám đông đi tới bên tôi, nàng nhìn tôi thầm như trách móc, khuôn mặt nàng có vẻ lo âu cực độ. Nàng nói bằng tiếng Êđê và sau đó tôi thấy mọi người bỏ đi hết, chỉ còn tôi với nàng. Tôi thực sự xấu hổ vì đã không giữ lời hứa với nàng. Lúc nầy, nàng mới hỏi tôi:
– Sao anh lại vào đó?
– Anh thấy em vào đó, lại cởi bỏ y phục nên anh không thể kiềm chế tò mò…
Nàng tỏ vẻ ngạc nhiên:
– Không, em đâu có vào đó!
– Anh thấy em từ nhà đi ra, nên anh đi theo.
– À, sao anh nghĩ là em?
– Anh thấy em có đội khăn mà.
Nathalie tỏ vẻ suy nghĩ rồi lắc đầu.
– Đó là Estelle, không phải em đâu. Estelle đêm nay đã dạy các cô gái khác về “thần giao cách cảm”, đây là một bí mật được truyền từ nhiều đời của dân tộc em, và chỉ có gia đình tộc trưởng là nắm bí quyết. Nhờ vào đó, những người thân của nhau có thể liên lạc, truyền thông cho nhau khi có chuyện quan trọng, như hôm em biết được mẹ bị bệnh. Nơi đó, nam giới cấm không được vào.
Tôi thực sự hối hận vì đã nghi ngờ nàng và dẫn tới tình trạng dở khóc dở cười ngày hôm nay. Tôi hỏi nàng:
– Vậy bây giờ sao, anh sẽ bị phạt gì?
Nathalie chỉ lắc đầu, nàng có vẻ buồn, chưa bao giờ tôi thấy nét mặt nàng buồn như vậy.
– Bây giờ phải chờ quyết định của Hội đồng già làng. Theo luật tục thì nếu là người dân buôn vi phạm điều cấm nầy thì sẽ bị phạt một con trâu để khao cỗ cho cả làng. Còn như anh là người ngoài buôn thì…
– Thì sao em?
– Thì phải …tử hình.
– Trời ơi!
Tôi thật không tin vào tai mình nữa. Không lẽ tôi phải chết ở đây, một cách lãng nhách như vậy sao trời!
– Em à, vậy rồi sao, em không có cách nào cứu anh nữa sao?
– Phải chờ quyết định của Hội đồng, sau đó …nếu Hội đồng không thể bỏ qua được thì chỉ còn một hy vọng cuối cùng.
– Là sao em? Tôi thật nóng lòng muốn biết xem hy vọng đó là gì.
– Đó là, trong vòng ba ngày phải có một người con gái trong buôn nhận kết hôn với anh, lúc đó anh kể như là người dân buôn và sẽ chỉ bị phạt vạ một con trâu.
Sao oái ăm vậy nè trời, sao tôi lại rơi vào cái cảnh của anh chàng thi sĩ Gringoire… gì đó trong “Thằng Gù Nhà Thờ Đức Bà” vậy , không biết có ai chịu làm Esméralda để cứu tôi không nữa đây?
Nghĩ tới đó, tôi nhìn sang Nathalie, tôi chỉ còn hy vọng nơi nàng. Nhưng tôi thấy Nathalie vẫn có vẻ rất lo âu, tôi chợt hiểu ra lý do. Vì nàng là người sắp được phong kế thừa ngôi vị Trưởng Buôn và Nữ hoàng của dân tộc Êđê, và nàng chỉ có thể được phong khi nàng chưa có chồng. Tôi thật là thất vọng, tôi tự trách mình sao lại gây ra chuyện nầy, khổ cho mình mà cũng khó cả cho nàng.
Ngay đêm đó, Hội đồng già làng nhóm họp và họ đã quyết định không thể làm sai luật tục của làng, nghĩa là tôi sẽ bị tử hình, trừ phi trong vòng ba ngày có một người con gái trong buôn nhận tôi làm chồng.
Với sự bảo lãnh của Nathalie, tôi được mở trói và được vào ngủ trong gian nhà khách của nàng, bên ngoài có hai thanh niên canh gác. Tôi như một tử tội chờ ra pháp trường, làm sao ngủ nghê gì được. Tôi nằm đó mà suy nghĩ miên mang, nhớ cha, nhớ mẹ, anh em, nhớ cả cái cô bán hột vịt lộn đầu hẻm mà mỗi khi tôi mua đều được tặng thêm một trứng. Trời ui, giờ ước gì tôi được trở về nhà, dù có yêu Nathalie biết mấy, cho vàng tôi cũng không dám lên đây nữa.
Đã hai ngày trôi qua, vẫn không có cô gái nào lên tiếng. Cũng có thể là có người thích tôi, nhưng ai cũng đã biết tôi là bạn của Nathalie, có ai mà dám nhảy vào nữa. Trong hai ngày nầy, không chỉ Nathalie, mà Estelle cũng rất là chăm sóc cho tôi, nàng không hề tỏ vẻ giận tôi mà trái lại, chăm sóc tôi rất tận tình. Đêm khuya, khi Nathalie đã ngủ, và tôi không ngủ được, Estelle đã ra pha cà-phê và chúng tôi ngồi nói chuyện tới sáng, lạ một điều là nàng có vẻ như rất thích tôi vậy, tôi có chủ quan không?
Đêm nay là đêm cuối cùng, ngày mai tôi sẽ bị mang ra giàn hỏa. Tôi rùng mình, nghĩ tới lúc tôi sẽ bị ném vào lửa như con heo quay. Tôi đã thoáng nghĩ tới chuyện trốn, nhưng Estelle đã cảnh cáo tôi liền:
– Anh không trốn được đâu, người ta đang canh gác kỹ và nếu có trốn được thì anh cũng không biết đâu mà đi, anh sẽ lạc vào rừng và chết trong đó. Từ giờ đến khi mặt trời mọc, nếu không có tiếng cồng của cô gái muốn nhận anh làm chồng thì…
Estelle ngưng ngang ở đó. Thì, tôi cũng hiểu là gì rồi. Nếu có một cô gái cứu vớt tôi, thì cô sẽ vào nhà và đánh chiếc cồng Mẹ lên cho mọi ngưới biết. Tôi thật hết hy vọng, tôi cũng không dám trông mong ở Nathalie vì tôi biết nàng ở vào một tình thế rất là khó xử. Chỉ còn Estelle, may ra, nhưng tôi là bạn của chị nàng, Estelle cũng không hề hé một hy vọng gì cho tôi cả. Đã mấy đêm thức trắng, gần sáng tôi mệt mỏi thiếp vào giấc ngủ nhọc nhằn.
Tôi bỗng giật mình thức giấc vì tiếng cãi nhau lớn tiếng của ai đó, mở mắt ra tôi thấy Nathalie và Estelle đang giành nhau chiếc cồng. Estelle xách chiếc cồng, nhưng Nathalie lại cầm dùi và hai người đang cãi nhau kịch liệt bằng tiếng Êđê. Rồi một tiếng cồng vang lên, âm thanh trầm rền rền ngân xa…, hai chị em cũng đã im bặt, chỉ còn từng tiếng chiêng ngân dài… Trời đã ửng hồng một góc xa.
Tôi tuôn dậy. Nathalie đang đánh từng tiếng cồng ngọt ngào, những tiếng cồng đáng yêu làm sao. Tôi muốn hét to lên, tôi đã sống rồi và người cứu tôi không ai khác hơn là người tôi yêu dấu. Tôi bồi hồi xúc động, những giọt nước mắt yêu thương lăn dài trên má…
* * *
Mười năm sau.
– Estelle, con đứng yên đi, ba chụp hình con với mẹ.
Hai mẹ con cười duyên dáng thật đẹp trước tháp Eiffel, Paris.
– Anh à, mấy tấm nầy gởi cho Estelle nhé, dì nó sẽ thích lắm đấy.
Tôi nhìn Nathalie âu yếm :
– Để anh về thăm Estelle rồi mang hình luôn nhé.
– Anh thật là …ngày đó mà em không giành đánh chiêng thì giờ nầy Estelle đang đứng chỗ nầy nè, anh thích lắm phải không ? Nàng hờn mát.
Nhớ đến Estelle, tôi bỗng nảy ra một thắc mắc:
– Em à, không biết sao đêm đó Estelle lại đội khăn em nhỉ?
– Anh thật không hiểu sao Ngốc của em, vì Estelle muốn anh tưởng lầm là em và đi theo. Nó muốn dụ cho anh sập bẫy.
– Estelle muốn anh chết à? Tôi trợn mắt.
– Anh ơi là anh, nó muốn anh chết làm gì. Nó chỉ muốn, nếu em không động tịnh gì thì đến giờ phút chót nó sẽ cứu anh, và anh sẽ là chồng của nó. Còn nếu em chịu cứu anh thì, em sẽ mất chức vị Trưởng buôn và nó sẽ là người thừa kế. “Một mũi tên trúng hai con chim”, đằng nào nó cũng được lợi cả.
Thì ra là vậy. Cái cảm giác ban đầu gặp Estelle đã không đánh lừa tôi. Estelle quả là người tính toán khôn ngoan.
– Nhưng sao anh cứ nhất định đặt tên con là Estelle vậy? Chắc anh cũng thích nó lắm chứ gì?
Chời ui, giờ nầy còn nổi máu Hoạn nữa sao Nathalie, tôi bèn giở tuyệt kỷ:
– Nếu không nhờ Estelle thì giờ nầy anh và em có ở đây không, có con mèo con Estelle nầy không em?
– À há, lúc nào anh cũng lách được nhỉ, em biết anh giỏi mà.
Tôi khẽ gỡ chiếc lá vàng từ tay bé Estelle thả bay vương lên tóc mẹ, ánh mắt Nathalie ngước lên như muốn nói muôn ngàn lời…
Nắng dần nhạt.
Gió chiều lồng lộng, giòng sông Seine xanh biếc lững lờ trôi.
(Hết)
NĐD thân mến!
XH là HS ban C dân Nữ Trung Học chính hiệu(từ lớp 6 đến 12) tự nhận khuyết điềm là rất lãng mạng. XH rất thích đọc truyện và thơ nhưng cho tới bây giờ XH mới đọc được 1 truyên ngắn Hương Rừng Cao Nguyên của NĐD đã khiên XH có cảm giác ngờ ngợ. Ngờ ngợ mà không dám nghĩ là thật hay là hư cấu của truyện..Đọc còm của Gấu biết là thực thì XH thực sự không biết phải suy nghĩ thế nào đây?XH dọc truyện Những Con Chim ẩn Mình Chờ Chêt ( Tiếng Chim hót Trên Bụi Mận Gai), Nhiều tình tiết lãng mạng, nhưng XH có cảm giác cái lãng mạng của NĐD nó cực kỳ bí ẩn và huyền hoặc sao sao ấy. Cái hay là khiến người đọc hư hư thật thật. Và đã là thật là phải trình diện xem có đúng tuyệt vời như NĐD diễn tả hay không đó nhen
Thưa ông DIÊU : Tui thấy ông chèo đò ở miền tây nước lớn mà …hôm nào quỡn viết tiếp …Nước thấp nhen Ông !
“Hai mẹ con cười duyên dáng thật đẹp trước tháp Eiffel, Paris.
– Anh à, mấy tấm nầy gởi cho Estelle nhé, dì nó sẽ thích lắm đấy.
Tôi nhìn Nathalie âu yếm :
– Để anh về thăm Estelle rồi mang hình luôn nhé.”
Theo như câu này…chàng sẽ về thăm Estelle hả …Anh Diêu…?
Nghe nói đã về thăm Estelle rồi NT ơi !
Thiệt là nẫu có gan..nên làm giàu hén anh Tào…
Làm giàu là có thêm nhiều hơn đó hả…
Đúng rồi đó..
Sắp đi thăm nữa đó TL, TL đi không hè ?
Anh Diêu rủ thêm Nguyên Thuỷ nữa đi, nghe đồn NT cũng muốn đi thăm ké nữa đó!
Sao lúc nầy nẫu ké nhiều quá hén Gấu ?
Vi vu ở Sài Gòn, vẫn cố gắng theo dõi đọc truyện.Nhưng khổ nỗi phòng ở tầng 3 cách xa vị trí wifi nên nó cà giực ko com được dành phải chờ ngày về. Dẫu có chút muộn màng nha NĐD.Đọc phần 2 thật là hồi hộp đọc phần 2. XH đã nghi nghi Kết cuộc truyện chắc chắn là 2 người sẽ như rứa.nhưng sẽ còn nhiều tình tiết gay cấn.Rất hay là XH ko đoán trước được tình tiết gì … óc tưởng tượng NĐD thật tuyệt vời.!!! Và Cho nên dù trải qua bao gian nan vất vả cũng xứng đáng mà . Kết thúc truyện có hậu . dễ thương !!!
Cám ơn Xuân Hùng đã đọc và còm nghen, cho Nathalie gởi lời thăm và chúc sức khỏe !
Diêu hổng cho ra mắt Nathalie ?
Nathalie đây nè ..

CKDN nầy gớm thiệt mà, có cả hình Nathalie nữa ông ơi !
Hình như đây là câu chuyện có thiệt hay sao đó chị Xuân Hùng ơi…hổng ấy chị hỏi lại anh Diêu xem sao đi…
Thì chuyện thiệt chăm phần chăm mà Gấu .
G nói dzậy thâu chứ G biết là chuyện thiệt chăm phần chăm mà, vì G đã nghe anh kể rầu…
Câu chuyện thậy lôi cuốn & lâm li , gay cấn ,, và đọạn cuối thật có hậu.
Chúc mừng Diêu đã thành công với khu rừng & buông làng đó nghen !!!
Bây giờ phải …bỏ làng chạy rồi MT ơi !
Kêu là chạy làng đó hén…?
Hì hì ,,, được rầu thì bỏ làng chạy là phải rầu,,, chớ lớ quớ ở đó rùi đụng tới nhóm thôn nữ khác rùi cũng bị làng đem ra đòi xử nữa sao hè ?
Anh Tôi oiiiiiii thiệt đau tim theo anh luôn á…rình mần chi mà mém bị tử hình rùi…..mà cái số anh Tôi đỏ thiệt à nhen ?, coi chừng mấy ông tướng nhà mình trong trang kéo nhau đi lên Cao nguyên rình…í quên tìm 2 chị em cô ấy đó.
Chỉ sợ lúc nầy các sơn nữ thành …Siu hết rầu ấy chứ !
Ơ đời mấy thuở được…rình hả Nhỏ ! hihihi
Anh Diêu noái móc anh hàng xốm của Nhỏ hén…?
G hỏi chút nghen…cho tới bi giờ G chưa biết chính xác anh hàng xốm của Nhỏ là anh nào hết NT ơi…
Dzẫy là Gấu phải ca bài “…ngược thời gian trở dzề qúa khứ phút giây chạnh lòng…”…Thì biết hà…
Hì hì,,, cứ lo iu không thèm để í gì cả . Ai là anh hàng xóm của Nhỏ giơ tay lên dùm cái coi !
…….là ai…là ai ta….
Ahhhhhh,,, Diêu có đưọc mèo con Estelle nầy,,, hổng biết MC nầy có ẹp bằng MC kia hông dzị ta ?
Mèo nào cũng meo meo hết TL ơi !
Quynh Tào Lao…cừ phái chí dữ à nha…
Hổng mấy thuở mới được cừ phái chí như thế đó NT ạ !
G cũng cừ ké luôn nghen wuynh TL…

G tưởng tượng cái cảnh anh Diêu bị nhốt trong…kho chờ lãnh án tử hình thấy mà bắt thương…tậu thiệt, lúc đó ngoài gia đình ra thì hổng nhớ ai, chỉ nhớ tới “em” bán hột dzịt lộn thôi… 😆
Anh đã một lần trải nghiệm cái cảm giác của một người nghĩ mình sắp chết. Lúc đó, những hình ảnh người thân chợt lóe qua trong đầu, dù là rất nhanh (vì kế đó là mình bị ngất liền, nhưng trước đó mình biết là mình bị nguy hiểm )
Shời, được nhìn hết những bí mật của các nàng sơn nữ rầu có chết cũng được, chớ cò gì mà tiếc hay sợ hè ?
Thấy G đoán trúng phóc chưa…có màn gặp nhau trong…chòi mà…
Chưa kịp gặp Gấu ơi ! Mới …thấy thôi à !
Một chuyện tình thật đẹp…đẹp từ lúc bắt đầu cho đến khi kết thúc…kể cả cái khúc anh Diêu vì tò mò mà ….sập bẩy củng dể thương lắm ạ.
TD mong lại được đọc thêm nhiều chuyện của anh..Thân chúc anh luôn vui khỏe
Cám ơn Thùy Dương, cũng xin chúc TD vui, khỏe nhé !
Một cách dẫn dắt thật tuyệt vời! Đáng …nể….thật đó nha tác giả Diêu (bông) Chúc anh gặp may mắn như….truyện anh đã viết nhen! DZUI!
Dzẫn hoài mà hổng ai chịu đi hết nè Meocon ui !
Sau bao ngày nôn nóng kết cuộc thật là tuyệt vời vì không những……….. thấy được Estelle mà còn thấy cả được Nathalie với những đường cong tuyệt mỹ. Thank’s Diêu!
Be..he…be…heeeee!!!!!!!
Lại nụ cừ…..be ….be…e..Bác Từ nhà ta dạo ni ….ghê …nghen!
Bác Từ lúc này cải lão hoàn đồng rồi mà Mèo con không biết sao hè !