J’ai cueilli ce brin de bruyère
L’automne est morte souviens- t’en
( L’Adieu- Guillaume Apollinaire )
Chiều xuống chầm chậm. Hàng thông vi vu trên đồi cỏ xanh thẫm màu, vài cụm mây trắng bàng bạc trên bầu trời cao.
Người đàn ông thả từng bước chân , nhìn xuống làn nước bình yên, u tịch xa xa. Có phải tình yêu xưa của tôi đã chìm theo mặt hồ tĩnh lặng ? Tôi chợt lắc đầu, có chút tê tái trong tim khi làn gió lạnh thoảng qua nhè nhẹ. Một trái thông khô rơi lông lốc trước mặt, tôi vô hồn nhặt lên. Ôi ! Kỷ niệm xưa lại về…
* * *
Thành phố dường như tất bật, nhộn nhịp hẳn lên so với những ngày trước. Đâu đâu, người ta cũng xì xào bàn tán về chuyện di tản. Những chuyến xe đò lúc nào cũng đầy nhóc khách và hành lý một cách không bình thường. Chẳng còn gì bình yên ở nơi mà người ta hay tìm đến để trốn tránh những ồn ào, nhiễu nhương của cuộc đời. Chiến tranh ! Chiến tranh là gì vậy nhỉ ? Có một chủ nghĩa nào là tốt đẹp để giết nhau chăng ? Tôi không hiểu nổi!
Sân trường Đại học hôm nay đượm vẻ buồn theo thời cuộc với những sinh viên lác đác đến trường. Khoa Chính Trị Kinh Doanh hầu như cũng chẳng có mấy người, ai nấy đều lóng ngóng nghe tin tức chiến sự. Chúng tôi cùng nhau ở lại trường đến ba giờ chiều thì chia tay về trong bùi ngùi, không biết ngày mai còn gặp lại hay không với tình hình nầy !
Riêng tôi cùng Thạch Thảo- cô bạn gái và vài người bạn thân rủ nhau ra cà-phê Hạnh Tâm, gần bùng binh, dưới khu Hòa Bình. Chúng tôi uống cà phê, nói chuyện quanh quẩn một lát rồi lại chia tay. Tôi thì chở Thảo cùng về trên chiếc Dame da trời của tôi. Thạch Thảo là bạn gái của tôi và học sau tôi một năm, hàng ngày chúng tôi vẫn hay đi về cùng nhau những hôm có chung giờ học.
– Anh à, hôm nay không khí trên trường buồn quá nhỉ !
– Ừ , tình hình nầy chưa biết ra sao !
Những con đường dốc, nhà cửa thấp cao vẫn còn đó, nhưng những đóa hồng nhung dường như không còn thắm tươi như ngày nào. Thành phố hôm nay buồn chi lạ ! Mọi người đều có vẻ vội vã, dù chẳng biết vội vã để làm gì.
– Anh, mình lên đồi đi anh . – Thạch Thảo bỗng lên tiếng .
Giữa giờ phút mơ hồ của cuộc sống nầy, con người vẫn còn chút lãng mạn- để quên mọi thứ trong chốc lát chăng ?
Tôi và Thảo cùng dạo lên ngọn đồi quen thuộc trong bóng chiều tà. Ngọn đồi trải dài cỏ xanh với những cây thông đây đó là nơi chốn bình yên của tình yêu chúng tôi.
– Anh à ! Ngày mai rồi sẽ ra sao ? – Thạch Thảo nép mình trong vòng tay tôi thủ thỉ .
Câu hỏi- Thạch Thảo hỏi tôi mà có lẽ cũng giành cho mọi người, và chắc cũng chẳng ai có câu trả lời ! Ngày mai- gần gũi và xa xôi – bên bờ yêu thương hay bên kia nỗi chết…
Một con chim chiều lạc bầy kêu quang quác trong bầu trời dần mờ tối.
# # #
Tôi mân mê trái thông trong nắm tay, từng “cánh khô xòe ra như lời tình yêu nở rộ” – lời của Thạch Thảo năm nào văng vẳng đâu đây, trong tiềm thức cuộc tình xa xôi miên viễn…
Tôi bước chân xuống đồi, định đi vòng quanh hồ về khách sạn. Cả vùng đồi cỏ đã vắng lặng, chỉ còn tiếng thông vi vu trong gió. Bỗng tôi giật mình vì dường như có một người – một cô gái – đang ngồi trên triền đồi, lưng quay về phía tôi.
Ai mà giờ nầy còn ở đây nhỉ ? Tôi tưởng chỉ có một người đàn ông gàn gàn như tôi giờ nầy mới ra đây chứ ! Cô gái, với mái tóc nửa lưng và chiếc áo len tím, có vẻ như đang làm gì đó. Tôi bước đi nhè nhẹ, không muốn làm cô giật mình. Tôi đã tính tránh qua và đi luôn xuống bên dưới, nhưng khi đến gần cô, tôi thật không khỏi tò mò đứng lại nhìn cô từ phía sau : Cô gái đang sắp những quả thông khô- theo tôi nghĩ- thành một khuôn mặt người. Cô nhìn đăm đăm vào “khuôn mặt thông” đó rồi bỗng nhiên lấy tay gạt mạnh, những trái thông khô văng tung tóe khắp nơi. Tôi “ ồ “ lên một tiếng nho nhỏ. Cô gái bỗng quay phắt lại. Ánh mắt như long lên, giọng cô run run:
– Ơ… ! Tại sao ông rình tôi ?
Tôi nhìn cô gái : trẻ, khá đẹp, chỉ khoảng đôi mươi, vẻ mặt chẳng có gì ngang ngược như câu hỏi vô lý của cô.
– Ồ, tôi chỉ vô tình đi từ trên xuống thôi ! – Vừa nói tôi vừa ra dấu.
– Tại sao ông lại ở trên đó xuống vào giờ nầy ?
Thật là tôi muốn phì cười vì câu hỏi ngớ ngẩn của cô gái. “ Tại sao cô lại ở đây giờ nầy ? “, tôi phải hỏi cô như vậy thì đúng chứ ! Nhưng câu trả lời của tôi lại nhẹ nhàng khi nhìn những sợi tóc bay lòa xòa qua khuôn mặt xinh xắn của cô gái kỳ lạ.
– Tại vì tôi thích đồi thông vào giờ nầy… Tôi nghĩ cô cũng vậy phải không ? – Một câu nói xoa dịu tình hình của một gã đàn ông đứng tuổi giành cho người con gái trẻ trung.
– Ông…ông chỉ đoán mò thôi… – Cô gái trẻ đã dịu giọng hẳn xuống.
– Nhưng…đúng phải không ?
– Đúng ? Chỉ đúng với ông thôi ! Còn với tôi, có thể … trong lúc nầy nhưng lúc khác thì không. Ông thấy không, gió ở đây vẫn hay đổi chiều đó !
Tôi ngạc nhiên với lối nói là lạ của cô gái.
– Tôi thì bao nhiêu năm rồi tôi cũng vẫn giữ ý thích nầy. Nhưng lâu lắm, hai chục năm rồi tôi mới có dịp bước chân lên ngọn đồi nầy.
– Ô…ông muốn tìm lại một chút ngày xưa phải không ?
– Cô thật hay ! Đúng là như vậy. Ngày xưa có thời gian tôi ở đây, nhưng tôi đã rời xa lâu lắm rồi, mãi đến giờ…Tôi muốn…
– …hoài niệm. – Cô gái tiếp câu nói của tôi . – Chắc là ông có một mối tình ở đây và bây giờ ông chợt nhớ lại …
– Không phải là chợt nhớ, mà luôn luôn nhớ…dù đã lâu lắm. Lần nầy có thì giờ nên tôi sẽ thường ra đây… – Có chút nghèn nghẹn như tôi đang tâm sự với một người bạn thân về nỗi niềm sâu lắng riêng tư.
– Ông chắc cũng chẳng phải người chung tình, đàn ông là thế cả mà ! Nếu không thì ông đã không bỏ người ta mà đi . Tôi nói đúng không nào ? Người ta, nhất là các ông, vẫn thường vất bỏ những gì mình đang có vì nghĩ rằng nó đã trở nên cũ rích, dư thừa… Để rồi sau đó quay lại khóc thương, tiếc nuối vì cái mới cũng đã thành cũ và chẳng có gì tốt đẹp hơn, còn tệ hơn nhiều là khác !
Tôi lại ngạc nhiên vì vẻ sành sỏi lẫn mỉa mai của cô gái trẻ và toan đáp lại. Nhưng vẻ mặt của cô bỗng như đăm chiêu, xa vắng, cô như đang nhìn vào cõi mông lung nào đó.
Tiếng chuông chiều từ đâu vọng lại văng vẳng, trời đã sẫm tối.
– Tối rồi, tôi nghĩ mình nên về ! Cô ở đâu, tôi có thể đưa cô về .
Cô gái làm như giật nẩy mình, tỉnh mộng :
– Không, không ! Tôi phải về ! Nhưng tôi cũng chưa tin ông đâu. Nếu thật ông không rình tôi thì giờ ông phải nhìn lên trên kia trong năm phút, chờ tôi đi khỏi đây đã.
Nữa ! Cô nầy thật vô lý hết sức ! Nhưng cuộc đời, có nhiều khi có những điều thật vô lý nhưng ta phải chấp nhận, dù sao tôi cũng trải qua nhiều trường hợp như vậy rồi. Có lẽ cô có điều gì đó…
– Được thôi, cô cứ đi đi !
Tôi quay mặt đi lên đồi rồi vòng xuống. Trong vòng vài phút, cô gái đã biến mất, cũng kỳ lạ như lúc cô xuất hiện trước mặt tôi.
Buổi sáng, tôi lại thả bộ vòng qua đường Hai Bà Trưng, ngang nhà Thạch Thảo trước kia. Tôi đã nhiều lần hỏi thăm nhưng ngôi nhà đã đổi chủ từ lâu, ngay cả những nhà kế cận cũng vậy. Đà Lạt thay đổi tận gốc rễ như vậy sao ! Tôi cũng cố gắng tìm một vài người bạn cũ nhưng cũng không thể nào ! Cả một thế hệ cũ dường như tan biến vào sự vô thường của cuộc đời, dù đời vẫn êm ả như mặt hồ Xuân Hương phẳng lặng ban sớm.
Tôi dự định sẽ ở đây vài tuần và hàng ngày lên đồi đi dạo, nghỉ ngơi cho tâm hồn thư thả sau thời gian dài làm việc mệt nhọc. Nhưng rồi mọi sự vẫn không như mình mong muốn, chỉ hôm sau là trong gia tộc lại có việc nên tôi phải về.
Tuần lễ tôi ở Sài Gòn hóa ra lại được việc, cả cho gia đình lẫn cho tôi. Tình cờ gặp lại một người quen cũ, qua đó tôi tìm được Can, một người bạn thân cùng học ở Viện Đại Học Đà Lạt lúc xưa. Chàng sinh viên ba hoa ngày nào bây giờ là một anh ba-gác máy, sớm hôm lam lũ nuôi bầy con nhỏ. Gặp lại nhau chúng tôi thật là mừng, bao nhiêu kỷ niệm thời sinh viên được chúng tôi ôn lại bên ly bia vàng sóng sánh trong góc phố chiều. Lúc đầu, Can còn có vẻ e dè, có lẽ vì xa cách lâu ngày và cuộc sống làm Can mặc cảm. Nhưng được mấy chai thì hắn trở lại là thằng Can ngày cũ :
– Mầy tên Hậu nhưng đúng là …đản Hậu mà !
– Gì nữa đây ?
– Mầy còn nhớ con Thạch Thảo không ?
Tôi giật nẩy người ! Từ nãy giờ, tôi đã muốn nhưng chưa kịp hỏi nó.
– Lúc 75 đó , mấy tháng sau thì con Thảo xuống dưới nầy tìm mầy. Nó bới khắp hang cùng ngõ hẻm Sài Gòn, tới chừng nghe mầy đi rồi nó chết điếng. Mầy thiệt đản hậu, đi rồi còn bỏ lại cái bầu cho nó !
– Hả …? Cái…gì ? – Tôi thiệt đớ lưỡi với cái tin sét đánh của thằng Can.
– Trời ơi ! Thiệt hả Can, rồi sao, Thảo bây giờ ở đâu ?
– Sau đó…sau đó…Con Thảo lấy chồng . – Im lặng. Can ngưng nói như để chọc tức tôi. Rồi hắn tiếp :
– Mà mầy biết chồng nó là ai không ?
– Ai ? – Tôi thật không nén nổi .
– Mầy nhớ thằng Quách “rùa “ chứ ? Cái thằng rùa trong nhóm mình, đi rụt rụt cái đầu đó. Nó đấy !
Tôi thở dài. Đời phải chăng là tiếng thở dài !?
– Mầy nghĩ coi ? Ba nó chết, nó thì bầu bì ! Thằng Quách lúc đó mầy cũng biết mà, nó để ý con Thảo lâu rồi. Nó biết hết, nhưng vẫn bằng lòng lấy con Thảo. Con Thảo thì đâu còn lựa chọn nào nữa !
– Rồi sao ? Bây giờ vợ chồng Thảo ở đâu ?
– Ô, cái đó…tao cũng chịu thua ! Lâu quá rồi ! Khoảng một năm sau, Mẹ nó bán nhà rồi kéo rốc nhau về đây sống. Nhưng sau thì làm ăn thất bại gì đó, rồi bặt tin luôn. Giờ tao cũng không biết tụi nó ở đâu !
– Còn đứa bé, là trai hay gái ?
– Con gái. Tao có thấy, dễ thương lắm ! Đúng là có nét của mầy .
Mọi con đường dẫn tới Thạch Thảo đều tắt ngúm với câu kết thúc của thằng Can. Trong mấy ngày ở Sài Gòn , tôi lại ra sức tìm tin tức Thảo nhưng chẳng được gì. Thất vọng ! Tôi quay lên Đà Lạt khi chỉ còn vài ngày cuối ở Việt Nam.
Hôm nay, ngày cuối cùng tôi còn ở thành phố sương mù để nhớ về một quãng thời gian nên thơ nhất trong đời- cho đến bây giờ.
Người bạn đường trung thành của tôi theo ánh chiều trải dài lên sườn đồi cỏ. Tôi hầu như đi lại con đường mà tôi và Thạch Thảo thường đi ngày xưa. Đâu đây như vẫn còn vang tiếng cười trong trẻo của nàng mỗi khi nghe tôi kể một chuyện cười ý nhị. Tôi đã lên đến khóm thông giữa đồi. Những cây thông có vẻ to lớn hơn xưa, hai mươi năm rồi còn gì ! Tôi ngồi xuống giữa một cụm thông dày, lòng thẫn thờ nhìn mặt hồ nhung loang loáng ánh chiều tà bên dưới. Vài khóm Thạch Thảo tím vẫn còn đây đó như nhắc nhở lại chuyện tình chúng tôi năm nào. Từng làn sương mỏng quyện lên như đưa tôi chìm vào ngày xưa huyền hoặc…
(Còn tiếp)
ΦΦΦ
Lâu lâu lại được nghe bạn mình kể chuyện, quyến rũ lắm cơ.
Đăng tập 2 lên lẹ giùm nhen bạn hiền.
He hê, máy đang lên khuôn bạn hiền ơi , khỏe luôn chứ ?
Mong gặp lại Diêu được nằm dài và nghe Diêu kể chuyện mà chưa biết chừng nào đây.
Tháng 6 năm 2016 mình gặp lại nghe bạn TML …
“Đến hẹn ..lại lên” nhé.
Wan hô !
“Câu hỏi- Thạch Thảo hỏi tôi mà có lẽ cũng giành cho mọi người, và chắc cũng chẳng ai có câu trả lời ! Ngày mai- gần gũi và xa xôi – bên bờ yêu thương hay bên kia nỗi chết…
Một con chim chiều lạc bầy kêu quang quác trong bầu trời dần mờ tối.”
Phải nhớ lại không khí ở miền Nam Việt Nam tháng Ba, tháng Tư 1975 mới thấm được những ưu tư trong tâm trí những nhân vật trong câu chuyện…
Khi trời sập thì làm sao lường được những dâu bể trong đời..?
Cảm ơn anh Diêu đã kể lại một trong những câu chuyện chia lìa năm đó…
Những hình ảnh hiện tại, qúa khứ, những không gian khác nhau đan xen làm câu chuyện hấp dẫn mang người đọc đi theo hồi ức của nhân vật
Cám ơn NT đã đồng cảm cùng NĐ D một thời đã qua, tuy cũng đã khá lâu nhưng khó mà quên được trong cuộc đời của mỗi người trong thế hệ chúng ta ngày đó.
Ngang bướng cở nào thì chưa biết nhưng ngông thì chắc cú.HP há! Ngông mà dễ thương. Hi hi hi!
Đọc Thạch Thảo mà XH cứ nghe văng vẳng bài Mùa Thu Chết bên tai…XH đọc không rời mắt màn hình…Nguyễn Đức Diêu bắt người đọc cảm nhận cái đẹp của nhân vật bằng chính lối viết tả nhẹ nhàng, duyên dáng, kín đáo mà sâu sắc…buột người đọc miên man, lãng mạng theo tác giả…không áp đặc như thế này, như thế kia,..hãy viết tiếp đi Diêu ơi! chère ami!
Cảm ơn XH đã đọc truyện vớ vẩn của D. nghe !
Chối từ một lời khen là gì NĐD nhỉ?
Là muốn XH khen lại lần nữa đó !
Đúng là tào lao, ngừ ta hỏi NĐD mờ ?
Có chối từ đâu XH, viết chưa tới đâu mà được XH đọc và khen nên NĐ D làm bộ méc cỡ chút đó mà ! Chúc sức phẻ để còn mần thơ dài dài cho bà con đọc nhe XH !
Đôi lúc người ta lại thích cái vớ vẩn và tìm cái vớ vẫn để mà yêu Diêu à! Mau lên khuông hồi kết đi bạn bè đang ngóng nè !
NĐD có ngang bướng hồi nào đâu HP à , hihi !
Tình yêu trong thời chiến tranh, đã tạo nên hoàn cảnh mất mát và chia ly .Không ai muốn nhưng thế thời phải thế . Không biết kết cuộc sẽ ra sao ,,,mong sao !!!
Mong sao đoạn kết thật đẹp hén anh Tào Lao…
TD mong sao chắc được dzậy đó , iu tiên cho TD đó nghe !
NĐD iu tiên cho TD kìa, sướng nghe !
Vậy Thùy Dương thân tặng anh Diêu và cả nhà bài Mùa thu chết nhé
Cám ơn TD đã cho nghe bản nhạc hay và thật là hợp tình hợp cảnh nghe.
Cám ơn anh Diêu ạ…!
Tức là hổng bị xé từ từ..hén Thùy Dương?
Nguyên Thủy nhắc đến xé… từ từ ….có ngừ dzẫy dzụa kìaaaaa
Nghe nói có ngừ dzìa Âu -xì-tin tu đó TL !
Vậy ha ? về Âu-xì-tin gặp ĐMT mà tu sao được ?
Nguyễn Đức Diêu đã từng dẫn em gái nhỏ tuổi đâu mư ghé Âu Xì Tin tu thành chánh đạo đó Tào Lao wơi
Tính đi tu mờ gặp ông ĐMT ổng xúi đững tu, “em đừng tu, anh lấy ” thế là bỏ tu luôn ! ( có bạn nào nhớ chuyện nầy không nhỉ ? )
Câu chuyện có vẻ gần gũi thực tế , văn viết rất lãng mạn và lôi cuốn người đọc .. Thanks Diêu !
Then kìu MT nghe !
Đọc một lèo ko ngừng không nghỉ! Hì…Công nhận anh Diêu viết hay ghê…nhẹ nhàng từ tốn lôi cuốn người đọc từng bước chầm chậm thấm đẫm từng ý từng câu mà …chiêm ngưỡng một thời đã xa..xa….mà gần gũi thân tthương miên man trong miền ký ức để rồi……”còn nữa”… Kì ghê! Hic hic
Cô bé. Meo tưởng tượng giống….anh Diêu bông đó nha! Ha ha…..
Hihi, hổng giống D bông mà giống Mèo con mí khổ đó chứ !
Gì kì dzẫy hè? Hic..hic
Lối viết của bạn làm tôi nhớ tới bài “Cảm thu” của Đinh Hùng mà bọn mình học hồi lớp 8 . Nhẹ nhàng mà sâu lắng ! Nhấn đậm cho truyện tình của TT và NDD là đưa trẻ ….sao với NDD lúc nào cũng có trẻ dắt dẻ đi sau hết vậy hè ? Bạn là người tài hoa hay đào hoa đây !
Có phải: …Nắng ở đây vẫn là nắng vàng ngày xưa và linh hồn tôi vẫn là linh hồn tôi năm trước. Tôi vẫn ngờ như không sự thay đổi, vì lại thấy mình đi trên con đường này, thu năm nay, giữa lúc cây vàng rơi lá….
Mà công nhận anh Diêu nhà mình viết hay quá anh ha…
Hay quá dzậy Gấu !
He he ,,, Gấu lại Cảm Thu rùi !
Chắc mấy anh cũng không quên bài này đâu ha…
Bài kim văn năm lớp 8 này G thích nhất đó, bi giờ G vẫn còn thuộc hết bài luôn…
Gấu giỏi, cho Gấu 10 điểm lun
20 điểm mới đúng chớ…?
Hê hê hê…cám ơn anh TL dzà NT hén…nhưng thâu…G lấy 18 điểm là được rầu…hổng tham nhìu chi…
Lấy đi,nếu dzư chia cho em chút xíu củng được mà chị Gấu…..
Giung giăng giung giẻ dắt trẻ chơi mà bạn. Đào hoa sao bằng bác …Hồ Hùng nhỉ !
Khác ở chổ bọn tui dzắt cháu chít….còn ông thì dzắt con trưởng bế con gần út đi chơi mới gứm ! hehe…..
Anh Diêu ơi nhớ cho xuất bản phần tiếp theo càng sớm càng tốt anh Diêu nhé…Chúc anh vui và khỏe để dziết dài dài…
Hôm nay xuất bản lần đầu tiên
Anh còn tái bản nhiều lần nữa …
Sao nghe câu nầy quen quên dzậy TL , có phải :
” Phở em mới nấu lần đầu ?
Sao anh thèm tái, cả gầu lẫn gân ! ”
Hehhe…
” Em để cho anh giữ bản quyền” nữa chứ Tào lao!
Ờ hè XH hé,, sém tí nữa mất bản quyền rầu!!!
Cám ơn TD nghe, cũng hy dzọng dzậy đi, còn viết cũng có nghĩa là còn …gân chút chút .
..Đọc Thạch Thảo Thùy Dương chợt nhớ đến bài thơ” Lời vỉnh biệt ” rất dễ thương ,có lẽ đả đi sâu vào lòng của bất kỳ ai yêu thơ.Thân tặng cả nhà nhé
Ta ngắt đi một cành hoa thạch thảo
Em nhớ cho mùa thu đả chết rồi
Chúng ta sẻ chẳng tương phùng được nữa
Mộng trùng lai không có ở trên đời
Hương thời gian mùi thạch thảo bốc hơi
Và nhớ nhé ta vẫn chờ em đó….
(Nguyên tác L`Adieu Guillaume Apollinaire -Bùi Giáng chuyển ngữ)
Đúng rồi TD ! Có một dạo (trước 75 ) đi đâu cũng nghe bài “Mùa Thu chết ” do Phạm Duy phổ nhạc từ những dòng thơ chuyển ngữ của Bùi Giáng.
Thì đó Thùy Dương:
‘J’ai cueilli ce brin de bruyère
L’automne ét mort souviens-t’en…
Xin lỗi l’automne est mort souviens-t’en..
Nhỏ đoán ra đoạn kết rồi. Thật đẹp ?
Nẫu nghĩ cũng thấy được đoạn kết rầu đóa Nhỏ wơi
Xì cho ông biết đoạn kết chút chút chơi nè : có ngừ đi tu ở Âu-xì-tin đó !
Chời…hai ngừ hàng xốm này thiệt ăn rơ…
Ba ngừ hàng xốm đóa Nguyên Thủy wơi !
Đẹp như Nhỏ dzậy mà !
Ừa hé NDD hén ! Đẹp như Nhỏ dzậy đóa !
Truyện anh viết hay quá hà..Chỉ cho HT biết bí mật làm một tác phẩm hay đi anh NĐD
chúc vui
NĐ D viết ba xí ba tú cho dzui ý mà, sao bằng chuyện tình lâm ly hấp dẫn của HT được, chúc sức phẻ nhé !
Đừng khiêm tốn nha? I don;t that! Đi trước mà teacher đó, sợ mất chiêu hã?hic hic
“Những cây thông có vẻ to lớn hơn xưa, hai mươi năm rồi còn gì!”
Chắc là…chắc là định mệnh đã dẫn dắt có phải không anh Diêu…biết đâu đấy nhỉ…cô gái gặp trên đồi cũng ở vào tuổi hai mươi…?
Cô này à ngừ tình của NDD mà Gấu
Chít cha…sò ry…sò ry anh Diêu nghen…tại….hic….
Đừng nghe những gì ông ĐMT nói Gấu ơi !
Sao dzẫy anh Diêu? Bộ ông ĐMT nói hổng đúng hả…
Ông già Ba Tri nầy cứ phán bừa hè .
Thì hầu đó có dòm thấy rầu mà Diêu !
PS. Bạn NĐD nhớ cho phần 2 lẹ lên nha. Ta mún đãi tiệc đoàn tụ sớm đó. Haha…
Có đãi tiệc anh nhớ hú G với đó…
Có Nhỏ đãi bún bò kìa Gấu !
Ai đoàn tụ ai hở HP ?
Đãi tiệc đoàn tụ nhớ hú anh em đến đông đủ chúc mừng nhà HP. Hổng được nghe HP kể chuyện nhưng đọc còm của HP-XH cũng đã cười và vui rồi nên hết bịn. Merci HP nha
Đọc Thạch Thảo, HP lại càng phục bạn hiền Nguyễn Đức Diêu của mình. Thơ văn tuyệt vời. Có cuộc sống quá bản lãnh.
Cô con gái trong truyện tính tình hơi ngang bướng cũng hơi…giống tính bạn mình ghê. Hihi…HP chúc mừng.
NĐD có ngang bướng hồi nào đâu HP à , hihi !