Thùy Dương
Trong hơi thở từng ngày vay mượn
Có trái tim lỗi nhịp xôn xao
Từng hơi thở nhẹ ra vào
Mượn vay để sống ta nào hiểu ra
Hơi thở vào ta nuôi ngọn lữa
Hơi thở ra ta hóa hư không
Cuộc đời nào khác con sông
Lúc xuôi lúc ngược lúc dòng cạn khô
Tình yêu củng hư vô phù phiếm
Đến rồi đi lúc tỉnh lúc mê
Một đời ảo vọng ngô nghê
Một hôm tỉnh giấc lại về tay không…
∞∞∞