Category Archives: Thùy Dương

Tự kỉ

Thùy Dương

Ve giac mo

Em tự vẽ giấc mơ
Rồi mỉm cười với nó
Em y hệt đứa bé
Đùa với chiếc bóng mình

Em tự vẽ vòng tròn
Rồi nhốt mình trong đó
Dù ngoài kia con phố
Người dìu dặt rong chơi

Em tự vẽ nụ cười
Anh tặng em,rồi nhớ
Anh chỉ là cơn gió
Trong bầu trời mênh mông

Em tự vẽ dòng sông
Anh là con thuyền nhỏ
Mang em đi đây đó
Trong tưởng tượng vơi đầy

Em vẽ trời mây bay
Tình mình là diều giấy
Gió bứt dây bay mãi
Cho con diều lang thang

Em vẽ mùa thu vàng
Bao nhiêu là lá úa
Xoay xoay trong cơn gió
Như tình anh với em

Em vẽ đêm tối đen
Chẳng biết mình cười khóc…?
Bao nhiêu là nước mắt
Đong đầy một dòng sông

∞∞∞

167 bình luận

Filed under Tác Giả, Thùy Dương, Thơ

Giận và Nhớ

Thùy Dương

Gian va nho

  (Cảm tác theo bài thơ Bói Hoa của TF )

Giận mấy bữa hôm nay tui thấy nhớ
Nên ra ngồi nơi tam cấp làm thơ
Đóa cúc vàng ai cài trên khung cửa
Tui buồn tay xé từng cánh hững hờ

Xé một cánh ,tiếng yêu rơi bất chợt
Người bói Kiều,còn tui thích bói hoa
Cánh thứ hai không yêu ,cánh thứ ba
Người dễ ghét nhưng sao tui nhớ quá

Lúc nào củng , một bông hoa vàng chóe
Chán thấy mồ ,đổi mầu khác đi thôi
Mầu tím buồn và lãng mạn quá trời
Tui thích lắm mà sao người không tặng ?

Tui hủy nick …vì người làm tui giận
Muốn chia tay mà cứ nhớ…lạ ghê
Dám giởn mặt để người ta ấm ức
Còn tặng hoa…tui xé nát ra nè…

Yêu là lẻ,còn không yêu là chẵn
Hôm nay tui cầu khẩn tới thần linh
Yêu hay không ngài hãy nói cho rành
Tui xin chịu ,không cãi lời thần thánh

Tui đếm được cả thảy mười bảy cánh
Trên tay tui chẳng còn cánh hoa nào
Thần biểu yêu tui biết tính làm sao
Tui mắc cỡ chui đằng nào để trốn?

∞∞∞

 

156 bình luận

Filed under Tác Giả, Thùy Dương, Thơ

Em về cuối phố

Thùy Dương

em ve cuoi pho

Em về cuối phố
Vàng thu lá bay
Xôn xao ngọn gió
Đùa sợi tóc mây

Em về cuối phố
Những ngày lập đông
Sao lòng thương nhớ
Mắt anh lạ lùng

Em về cuối phố
Mai nhuộm nắng vàng
Đào khoe môi thắm
Hình như xuân sang Tiếp tục đọc

123 bình luận

Filed under Tác Giả, Thùy Dương, Thơ

GIẬN

Thùy Dương
gian-anh
Anh !
Em định là không nói điều này với anh,nhưng hôm qua tới giờ em ấm ức lắm mà hể em ấm ức cái gì là em phải nói ra,hoặc hét lên thật to,chứ nếu không em sẻ bị …xì -trét anh ạ !
Ở thành phố này mà vô cớ ra đường đứng hét thì hậu quả ra sao chắc anh dư biết rồi đó.Chỉ có ra đứng giửa biển khơi lộng gió mà la, mà hét thì mới thỏa thích
Nhưng mà biển xa lắm,em không thể bay ra biển ngay để hét cho biển nghe được vì thế em chỉ thủ thỉ cho anh nghe ,rồi tùy anh muốn nghỉ gì thì nghỉ (bất quá anh nghỉ chơi em ra là cùng chứ gì !)

Tiếp tục đọc

150 bình luận

Filed under Tác Giả, Thùy Dương, Truyện Ngắn

Vịnh cái chổi

∞∞∞

155 bình luận

Filed under Tác Giả, Thùy Dương, Thơ

Trong rừng

Thùy Dương

em trong khu rung vang

Trong khu rừng hoang vắng chiều nay
Một mình em vào rừng đốn củi
Mây rách tả tơi
Buồn nhiều như lá
Mỗi nhát dao một dầm cũi vỡ đôi
Lũ chim đang thầm thì
Nghe động bay tứ tán
Thấy sao nao ruột
xót mắt
mặn môi
Em ngẩng mặt nhìn trời
Mời gọi lũ chim trở lại
Lời tha thiết van lơn
Như ngày nào xa anh em khóc
Và nỗi nhớ mênh mông
Không cùng tận
Thế cho nên chiều nay
Em vào rừng đốn củi
Mỗi nhát dao chặt một nỗi nhớ nhung
Gió xé toang trời
Ngày tơi tả rụng
Mỗi bận vung tay
Mỗi bận thở dài
Em muốn khóc hồn nhiên như ngày xưa ấy
Em muốn hét to trong tiếng gió nghẹn ngào
Trong tiếng dao chát chúa
Thay tiếng đàn của anh
Tình yêu là ảo ảnh
Chẳng có thật trong đời
Vì thế,
em lặng lẽ trở về
vai cõng nặng đôi gánh buồn chất ngất

∞∞∞

154 bình luận

Filed under Tác Giả, Thùy Dương, Thơ

Cầu cơ

Thùy Dương

cau co

“Cơ huyền diệu lẽ trời không thấu.
Kiếp phù sinh kết cấu làm người…”.
Anh lâm râm khấn nguyện một hồi
Em chăm chú nhìn không chớp mắt

Sau một lúc con cơ động đậy
Ngón tay anh cùng ngón tay em
đi nhanh lên chữ Quỷ phía trên
Em hoảng hốt ôm tay nhỏ bạn

Tụi con gái xôn xao hoảng loạn
Cơ chạy vào dấu hỏi xoay tròn
Hỏi gì đây hay hỏi tình duyên..?
Nhỏ này lạ,,Hỏi nam hay nữ?

Cơ lại chạy ráp thành con chữ
Hiện rõ ràng hồn ngự là nam
Cũng tên Hùng giống anh y chang
Em ngờ vực nhìn, anh bối rối

Hỏi hồn rằng chết sông hay suối
Hồn sụt sùi…vì thích hái hoa
Tặng người yêu ở tít nơi xa
Trèo cao quá trượt chân rồi chết

Hồn cũng biết nói đùa,ngộ thiệt
Đang dạo chơi cùng gió với mây
Thấy ở đây đông đủ vui vầy
Nên hồn muốn vào chơi một chút

Hồn chết ở nơi nào…,có biết?
Hồn bâng khuâng …”ở chiến khu D”
Biết bao người lính chẳng trở về
Bỏ thân xác nơi rừng hoang vắng

Hồn ngậm ngùi nghe như cay đắng
Nơi này giờ mới thấy đông vui
Những cô bé một thuở rong chơi
Nay bỏ học đi kinh tế mới

Anh nhìn em mắt buồn bối rối.
Có con đom đóm bổng lập lòe
Ánh sáng mờ trong chiếc cánh che
hỏi khe khẽ …cơ thương ai thế?

Ngón tay em chợt xoay nhè nhẹ
Ráp vần xong em bỗng hết hồn
Rút tay ra mảnh ván dính luôn
em hét lớn đầm đìa nước mắt

Cả bàn cơ một phen tái mặt
Được một phen hồn vía lên mây
Chẳng biết phải anh đẩy bằng tay
Thay cơ nói những lời…vớ vẩn

Rằng trong đây hồn yêu lắm lắm
chạy lòng vòng rối rắm tên em
Bọn con gái tái mặt đứng lên
Vì sợ Quỷ viết thêm đứa nữa

Trò cầu cơ ngày xưa vẫn nhớ
Chính tay anh đã đẩy con cơ
để giờ đây mỗi lúc nhớ về
Vẩn khúc khích cười như thuở đó..

∞∞∞

96 bình luận

Filed under Tác Giả, Thùy Dương, Thơ

Chủ nhật mưa

53 bình luận

Filed under Tác Giả, Thùy Dương, Thơ

TÌNH KHÚC TUỔI NĂM MƯƠI

Thùy Dương (Sưu tầm )

kao-son

Rút trong tập thơ Xúc Xắc- NXB HNV 2006

Vướng tình ở tuổi năm mươi
Làm sao lại thế, hả tôi, hả giời?
Trái tim ngỡ hoá đá rồi
Bỗng dưng loạn nhịp bởi người đâu đâu
Tình cờ một thoáng gặp nhau
Người ta cũng chỉ hỏi chào bâng quơ
Thế mà…như bị ma đưa
Ngóng trông ra ngẩn vào ngơ cả ngày
Thế mà… như bị giời đày
Chợt vui, chợt giận, chợt ngây, chợt khùng
Tuổi năm mươi – cũng lạ lùng
Tự dưng chập mạch phải lòng… người dưng

Đọc Tình khúc tuổi năm mươi của Kao Sơn, tôi bất giác mỉm cười. Thật lạ! Tuổi năm mươi vẫn còn tình khúc ư? Tôi bỗng nhớ khổ thơ của Chế Lan Viên viết về tình yêu của tuổi năm mươi:

Anh tặng em yêu chùm hoa sắc trắng
Nhưng khi yêu, anh yêu đỏ hoa hồng
Tuổi năm mươi lòng yêu như lửa đỏ
Mà bên ngoài vẫn cứ trắng như không.

Với nhà thơ Chế Lan Viên, tình yêu của tuổi năm mươi là thế, vẫn nồng nàn, rạo rực; rất đằm thắm, sâu xa pha chút thâm trầm, lắng đọng. Tất cả được giấu trong cái vẻ bên ngoài cứ như không vậy. Còn ở đây, tình yêu trong Tình khúc tuổi năm mươi của Kao Sơn có cái gì khác lạ. Lạ đến nỗi, chính người trong cuộc cũng ngạc nhiên, tự hỏi tôi, hỏi giời:
                                Làm sao lại thế, hả tôi, hả giời?
Theo lô gíc thông thường, tuổi năm mươi chưa lên lão nhưng cũng sắp lên ông, lên bà. Nếu có chập mạch mà phải lòng người dưng chắc chắn sẽ phải giấu kín, phải làm như không có chuyện gì. Đằng này, tác giả lại cứ xưng xưng nói cái điều lẽ ra phải giấu kín ấy bằng giọng thơ hóm hỉnh: nửa như thật, nửa như đùa; Vừa như để tự thú, vừa như để tự giễu mình. Vì sao ư? Điều này cũng thật dễ hiểu, bởi tình yêu vẫn có lí lẽ riêng của nó. Nếu ở độ tuổi đang yêu, thì chuyện phải lòng một ai đó chả có gì đáng nói. Đằng này, ở tuổi ngũ tuần Trái tim ngỡ hoá đá rồiBỗng dưng loạn nhịp bởi người đâu đâu, thì đó quả là vấn đề “không bình thường“. Nhưng, tình yêu chính là một đặc ân của Thượng đế ban cho loài người. Bởi thế, nó cũng không phải là độc quyền của bất cứ lứa tuổi nào. Tình yêu có tín hiệu riêng, ngôn ngữ riêng và cũng có quy luật riêng. Vậy nên, ta cũng không lạ, khi ai đó, ở tuổi năm mươi, mà vẫn vướng tình, vẫn bị sét đánh bởi người đâu đâu.
           Vậy cái người đâu đâu – “đối tác” mà tôi phải lòng ấy là ai? Hình dáng thế nào? Dịu dàng, đằm thắm ra sao? Nhà thơ không hề “tiết lộ”. Tôi ngờ rằng, chính tác giả – người trong cuộc, cũng không thể có câu trả lời, bởi vì:

Tình cờ một thoáng gặp nhau
Người ta cũng chỉ hỏi chào bâng quơ.

           Tình yêu đâu cần rõ ràng đến thế? Chỉ có một thoáng gặp nhau, chỉ qua một tiếng hỏi chào bâng quơ, vậy mà người ta đã gieo sấm, gieo sét trong lòng nhà thơ tự lúc nào. Và như vậy, cái điều tưởng như vô lí, đã hoàn toàn có lí.
Theo tác giả, chuyện vướng tình đến thật ngẫu nhiên, tình cờ. Nhưng có lẽ tất cả lại bắt đầu từ sự ngẫu nhiên, tình cờ ấy. Vâng! Điều gì phải đến thì tất nhiên sẽ đến. Người ta chứ có phải gỗ đá đâu? Đến cỏ cây cũng có tình, huống hồ con người? Vậy thì, việc tôi phải lòng một bóng hồng nào đó cũng là Hạnh phúc- Hạnh phúc được sống lại cảm giác yêu thực sự. Mặc dù có vẻ như tác giả không muốn thừa nhận cái cảm giác hạnh phúc ấy nên nói đổ rằng: mình như bị… ma đưa, bị… giời đày. Không, tôi lại nghĩ đó mới là cảm giác thực sự của hạnh phúc, của tình yêu. Chả thế mà mọi cung bậc tình cảm, mọi giác quan của một người đang yêu đều được tôi bộc lộ ra hết đó sao?

Thế mà…như bị ma đưa
Ngóng trông ra ngẩn vào ngơ cả ngày
Thế mà… như bị giời đày
Chợt vui, chợt giận, chợt ngây, chợt khùng

           Ai đã từng yêu sẽ không lạ gì tâm trạng bồn chồn ra ngẩn vào ngơ, không lạ gì tính khí thất thường đến ngây ngô như con trẻ của người đã vướng vào vòng yêu. Người đọc dễ tin, dễ đồng cảm cùng tác giả, bởi ít ra, anh đã nói thật được lòng mình và… nói hộ lòng người.
           Đúng ra, theo lời giải thích của tác giả, thì đây là bài thơ anh làm để trêu trọc bạn khi phát hiện ra bạn mình hình như đang phải lòng… một ai đó. Có thể điều đó là thật. Có thể anh là người vô can. Nhưng khẩu khí, giọng điệu và nhất là cái tình của bài thơ dường như “chống lại” anh. Vì cái điều anh nói ra quá đúng, quá thật – thật như đang xưng tội trước Chúa vậy. Vì thế cho nên, anh vẫn phải chịu nỗi oan Thị Mầu.
           Tình yêu là đề tài muôn thuở, là chuyện của muôn đời, muôn người. Vậy nên, tuổi nào mà chả cần tình yêu và muốn có tình yêu? Trong cuộc sống bộn bề, đầy ắp lo toan, nếu ai đó có một lần trái tim loạn nhịp; có một lần bị… giời đày; có một lần chập mạch vì một người dưng nào đó để rồi nhớ, rồi yêu (có thể chỉ là tình yêu đơn phương), thì hẳn cuộc sống sẽ thi vị hơn nhiều. Phải chăng, đó là chút dư vị ngọt ngào mà tác giả muốn đem đến cho người đọc qua Tình khúc tuổi năm mươi?

Nguyễn Thị Bình – Trưởng khoa Ngữ Văn Trường ĐH Hoa Lư NB

φφφ

99 bình luận

Filed under Bình Luận, Sưu tầm, Tác Giả, Thùy Dương, Thơ

Buồn

Thùy Dương

em-buon

Em buồn như sợi cỏ
Một góc sân tủi hờn
cỏ thèm một hạt sương
Làm dịu dàng cơn nắng

Người đến rồi xa vắng
Dấu chân còn âm vang
Tình thoáng chốc vụt tan
Bên trời em ngồi khóc

Em buồn như nước mắt
Em buồn như ngón tay
Vụng về đan mái tóc
Ngẩn ngơ cả kiếp này

∞∞∞

164 bình luận

Filed under Tác Giả, Thùy Dương, Thơ

Ca Dao Buồn

Thùy Dương

Nho ai

,,,Nhớ ai ra ngẩn vào ngơ
Nhớ ai,ai nhớ,..bây giờ nhớ ai…?(*)

Ngồi đây than ngắn, thở dài
trông theo con nhện giăng hoài sợi tơ
sợi tơ mỏng mảnh phất phơ
Như tình yêu cột hửng hờ mà đau

sáng thương, chiều nhớ, đêm sầu
Ra, vào, ngồi, đứng nhớ mầu môi ai
ngậm ngùi thở ngắn, than dài
nhìn bong bóng vỡ tan ngoài trời mưa

tình ơi thương mấy cho vừa
nhớ ngày bậu bỏ gió đưa sau hè
thuyền đi nhớ bến quay về
Bậu đi sao chẳng trở về chốn xưa…?

…buồn trông con nhện giăng tơ
Nhện ơi, nhện hởi, nhện chờ đợi ai…(*)

(*)ca dao VN.

∞∞∞

149 bình luận

Filed under Tác Giả, Thùy Dương, Thơ

Nỗi nhớ

Thùy Dương
em-nho-anh
Nỗi nhớ mầu xám bạc
đang thong thả lặng trôi
em nhớ anh,bật khóc
mây trĩu nặng bầu trời
những ngày anh đi vắng
em không thấy niềm vui
cứ cô đơn lầm lũi
như đứa trẻ mồ côi
không nụ cười thân thiện
chẳng ánh mắt thương yêu
cả nhửng lời han hỏi
anh mang theo mất rồi
ở nơi đâu anh đến
có lúc nào nhớ em
một chút thôi cũng được
hay vui, khi không em?
nỗi nhớ mầu khói lam
quẩn quanh hoài một góc
em,hạt bụi ngồi khóc
nhớ anh đến quắt quay
anh nơi đó,em đây
như hai đầu nỗi nhớ
có cơn mưa nho nhỏ
cho mình càng nhớ nhau.
∞∞∞

89 bình luận

Filed under Tác Giả, Thùy Dương, Thơ

NHẬT KÝ FACEBOOK

Thùy Dương
FACEBOOK

Ngày …..Tháng…..Năm

– 12 g đêm gõ lóc cóc gửi trang 6875 1 bài thơ Không đề …không giống ai luôn , nhưng thôi cũng  thấy lòng  thanh thản nhe nhàng vì ngày mai sẽ không phải  đóng vai con Ma nhà họ Hứa với chị Nhỏ nữa, đi ngủ thôi, phải tự thưởng cho mình 1 giấc ngủ ngon .
Ngày….Tháng ….năm
Tự tin, dũng  cảm đi vào Fây ….có 1 tin nhắn bày vèo tới
– Bé  ơi???? gửi bài chưa em ? ( hic hic giọng ngọt ghê, nhưng thử chưa gửi thì biết )

Tiếp tục đọc

97 bình luận

Filed under Nhật ký, Tác Giả, Thùy Dương

Tình Cờ

Thùy Dương

gap_nhau_tinh_co

Tình cờ ta gặp nhau
dưới đèn xanh, đèn đỏ
em không còn nho nhỏ
cỡi trên một giấc mơ
anh vẫn thế…dại khờ
cỡi trên con ngựa sắt
anh vẫn cười tít mắt
còn em vẫn lanh chanh
mình…em em,anh anh
dù đã già…khú đế
cười vui như đứa trẻ
tay kéo tay …ngập ngừng
vào quán ngồi chút nhé
kể ta nghe về nhau
nhà anh giờ ở đâu
vợ và con…mấy đứa
ơ…em nhiều chuyện thế
không khác gì ngày xưa
mắt lại chớp chớp kìa
định hớp hồn anh chắc Tiếp tục đọc

128 bình luận

Filed under Tác Giả, Thùy Dương, Thơ

Mong manh

Thùy Dương

mongmanh

từ dạo người đi tôi khác tôi
giống mây lơ lửng ở trên trời
loanh quanh phủ trắng mờ đỉnh núi
tan xuống thành mưa lệ ngậm ngùi
nhớ người, tôi chẳng là tôi nữa
là con nhện giăng mãi tơ sầu
giăng đi, giăng lại buồn không dứt
thành lưới tình, trói buộc đời nhau.

∞∞∞

51 bình luận

Filed under Tác Giả, Thùy Dương, Thơ