Khà Khà chuyển
Nhà thơ Trần Dạ Lzữ qua mắt họa sĩ Đỗ Duy Ngọc
Trần Dzạ Lữ làm thơ đã lâu. Thơ anh xuất hiện các tạp chí ở miền Nam từ thập niên 60 của thế kỷ trước. Thơ anh hiền lành như con người anh. Trần Dzạ Lữ là nhà thơ lầm lũi và lận đận. Anh đã có ba tập thơ ra đời trong nhiều khốn khó… Lãng mạn đến tận cùng hơi thở hay sao?…
Đó là các tập: Hát dạo bên trời (NXB Trẻ. 1995), Gọi tình bên sông (NXB Trẻ. 1997) và mới đây nhất Thơ tình viết trên bao thuốc lá (NXB Hội Nhà Văn 2014).
Trần Dzạ Lữ gốc Huế. Và là người mang đậm nét Huế từ giọng nói cho đến dáng đi. Khoan thai, chậm rãi và hiền từ. Và dĩ nhiên Huế đậm đặc trong cách nói năng.
Thơ của Lữ dù không viết về Huế cũng âm vang chất Huế. Người Huế thường bảo là “Huế rặc”. Huống chi là Lữ viết nhiều bài thơ về Huế và những cô gái Huế luôn có mặt trong thơ.
Tính đến nay, Trần Dzạ Lữ đã sáu mươi lăm tuổi, một tuổi đã được gọi là già. Nhưng thơ Lữ thì rất trẻ. Không phải trẻ ở câu chữ, hiện đại ở ý tứ, hình ảnh, mà trẻ ở chất lãng mạn như một chàng thanh niên mới lớn, đang yêu. Lữ chỉ làm thơ tình. Mà thơ tình thì phải có buồn, có nhớ, có khổ đau, có thất tình. Đọc thơ Trần Dzạ Lữ ta hình dung có chàng trai phất phơ đi lang bạt với những mối tình, một mình trên lộ vắng:
‘’Tôi giờ trong “cõi người ta”
Chiều không, quán vắng, đường xa độc hành”
(Cũng đành)
Nhưng thôi, gác lại chuyện tình để nói đến Huế trong thơ Lữ.
Đọc thơ Lữ giống như ta ngồi nghe người Huế nói chuyện. Câu chữ không trau chuốt, nhưng tình ý thì sâu xa, đôi khi chữ dùng như mấy mệ già:
“Xưa anh cũng yêu một người An Cựu
Người ấy giống em như tạc bây giờ
Mắt Huế buồn cháy hết cả cơn mơ
Anh lúynh quýnh đứng bên bờ khổ nạn”
(Gửi người em An Cựu)
Bài thơ “Kiếp sau lấy vợ Huế” đúng là vợ chồng xứ Huế thủ thỉ với nhau:
“Kiếp sau lấy vợ Huế
Để tôi được cưng chìu
Đêm nằm nghe thỏ thẻ:
“Anh nì! Chừ mình yêu…”
Sáng ra lời trong veo
Tiếng người như chim hót
“Anh ơi! Em ốt dột
Hun chi lạ … rứa tề”
Bìa tập thơ “Thơ Tình Trên Bao Thuốc Lá” của thi sĩ Trần Dzạ Lữ
Huế trong thơ của Lữ ít thấy cảnh mà chỉ thấy người. Có nhiều khi không có người chỉ nghe giọng nói. Thông thường khi viết về xứ Huế, người ta thường tả cảnh sông Hương, núi Ngự, cầu Trường Tiền… Vỹ Gịa, Đập Đá. Trần Dzạ Lữ không tả cảnh Huế, đôi khi có nhắc đến tên của một địa danh xứ Huế là cũng để nói tới các O, mượn cảnh để nhắc tới người theo một cách rất riêng của Lữ:
“O thông minh, đĩnh ngộ quá trời
Người như rứa làm răng tui dám chát?
O là vàng mà tui là đồng nát
Mình đồng hương mà khác khói O ơi!
…. Có đôi khi tui cũng thèm về
Để ngó chộ lại mùa trăng của Huế
Ở Bao Vinh O thả mái tóc thề
Tận Nam Phổ cũng nghe mùi hương ngai ngái!”
(Thư gửi người đồng hương)
Những người con xứ Huế đi xa Huế, đọc những bài thơ của Lữ, sẽ có cảm giác như đang ở Huế, chiều chiều bắt ghế ngồi nghe người ta kể chuyện với nhau, bằng những câu giản dị mà rất tình:
“Em mô rồi? Bây giờ anh nỏ chộ
Rứa mà thương tà áo tím bên sông
Thuở mười lăm mắt quế với môi trầm
Em ốt dột dấu đi niềm thương nhớ…
(Nỏ chộ)
Ngay khi anh chàng thi sĩ lãng mạn này yêu một cô không phải là người Huế, chàng cũng kéo cô gái về với Huế để làm một phép so sánh:
“Không phải Huế mà em rất Huế
Ngọt bên ni bên nớ đến nao lòng”
(Ngoài Huế)
Rồi khi gặp người đẹp Củ Chi, anh cũng đem Huế ra song hành với miền đất thép:
“Cứ nghĩ chỉ có Huế mới có tóc dài
Thơm mùi lụa vắt ngang đời kiêu bạc
…
Củ Chi hồng môi má với … sông Hương…”
(Mái tóc Củ Chi)
Xứ Huế buồn, ở lâu dễ chán, nhưng người Huế đi xa lại quắt quay nhớ Huế. Cho nên ngó cái chi cũng ra màu Huế. Và có khi Lữ xem Huế như là một người tình:
“Ừ này Huế của tôi ngoan
Mắt môi thỏ thẻ… như ràng buộc nhau”
(Huế của tôi)
Trần Dzạ Lữ làm thơ theo nhiều thể loại, nhưng hay nhất vẫn là thơ lục bát. Bởi cái tạng của Lữ, câu chữ của Lữ, hình ảnh của Lữ không dữ dội, không rên siết mà nhẹ nhàng, khoan thai, có trách móc cũng trách rất ý nhị, có đau đớn cũng chẳng quằn quại, thê lương. Đó cũng là tính cách của người xứ Huế. Và lục bát là thể thơ bộc lộ tính chất ấy phù hợp nhất. Do vậy có nhiều câu thơ của Lữ đọc nghe như ca dao.
Không nhớ ngoài Huế có bao nhiêu địa danh nổi tiếng, mà anh chàng thi sĩ lang thang Trần Dzạ Lữ có tới mười O người tình, mà theo Lữ O nào cũng đẹp cũng xinh: O Tòa Khâm, O Thành Nội, O An Cựu, O Kim Long, O Bến Ngự, O Đập Đá, O Bao Vinh, O Vỹ Gịa, O Văn Thê, O Phò Trạch. Người ta có một O người Huế đã ngắc ngứ, anh chàng Lữ có tới mười O, lận đận là phải rồi. Cũng may mười O bỏ đi hết chín, chỉ chừa một O cho Lữ, cho nên Lữ mới còn thoi thóp để làm thơ:
“Chín O đã bỏ tui rồi
Bên ni bên nớ nón cời… ra đi
Chừ còn lại một O ni
Với tui từ trái tim… chì đó hi!
(Mười O)
Đọc thơ Lữ, bỗng dưng lại muốn về thăm Huế, để nghe tiếng ai nói như hát giữa dòng sông và nhìn lại những con đường phượng bay sáng trên mắt người tình một thuở.
Già rồi đó nghe Lữ, lãng mạn đến tận cùng hơi thở hay sao?
Sài Gòn. 31.7.2014
Đỗ Duy Ngọc


Thân chào anh Trandzalu…
Tuy chưa gặp anh Lữ, nhưng đọc thơ và còm của anh Lữ, HP không chịu, không đồng ý cho anh già.
Thơ văn của anh Lữ chất chứa nỗi thương, nỗi nhớ không nguôi, tình yêu lảng mạn của một thanh niên.
Con người anh thể hiện nguồn năng lượng dồi dào. Tiềm tàng một công lực thâm hậu mà rất nhiều người trẻ tuổi không có.
Cảm ơn Hoàng Phong đã quá khen hí.Năng lượng trời cho thôi mà.Rất vui với lời còm của em trai.Chúc vui còn khỏe thì ai hơn võ sĩ cơ chứ ?
Yêu như TDL đáng nể thật , yêu nhiều như vậy có mệt không hả Dzạ Lữ ?
Cảm ơn Nguyễn Bích Sơn.Yêu trong thơ làm răng mệt được hí? Vừa đi bụi cao nguyên 4 ngày nên chừ recom cho BS trễ đó tề !
Chú Lữ đi cao nguyên mờ hổng hú nhóm rừng đi theo nghen ,,, liu liu 🙄
Đi cho mau…hú chi thêm nặng….mảnh đời cô liêu…hihi Nai Con à
Anh Đỗ Duy Ngọc chắc thân và rành anh lắm anh Lữ hỉ? Bài viết tỏ rõ hai người rất thân tình với nhau.
[Anh Lữ hiền- anh Lữ iu nhìu ===> Mỹ Thắng, Nguyên Thủy, NAMTHU…hiền- mấy lão này cũng iu nhìu.]
Anh Lữ ơi, mấy anh chị mình ơi, hổng biết cái dụ suy ra trong [ ] có ngay chóc hông ta???…hà hà
Sai bét,,, MT hổng có bít iêu …
OK cảm on TQ nhìu nhìu ,trái tim của NT khi mẹ sinh ra đã trao cho NT một trái tim nồng ấm ,một trái tim thổn thức vì yêu mà TQ ơi ,ngày nào trái tim còn nhip thì mình vẫn còn dành hết cho tình yêu đập mãi theo con timTQ ạ…
Suy ra nhiều khi trật lất đó …như Trớt Quớt rứa
Thơ tình của anh Trần DzạLữ không những ngọt ngào mà còn…dụ dỗ người ta nữa chứ…dzí dzụ như “Ừ, mình hôn tiếp nghe em, Hôn cho sắt nguội cũng mềm luôn,cưng!” có phải không anh Lữ hè…. 😆
Từ 10:03 ở bài thơ chị Bích Sơn. Giờ 10:09 ở bài ni mà Gấu đã “thay áo” gồi- lẹ thiệt!?…hà hà…
Hêhêhê…nãy giờ G cứ bị lộn hoài hà…
Hổm rày Gấu bị lạc trên rừng,,, tây nguyên. giờ dzìa được cứ bị lộn ,,, TẬU 😦
Hêhêhê…
Gấu đang bị theo dõi đoá….
He he he ,,,biết ai theo dõi Gấu rùi …
Ai dzẫy…ai dzẫy…Tào Lao….
Thì CKDN đóa Gấu nờ 🙄
Cảm ơn Gấu Nhưng mình có dụ ai mô Gấu hè?
Ca3mo7n em trai NamThu56 đã khen.Chúc em vui
Xin lỗi .Đọc lại là Cảm ơn
HI hi A trai giúng e iu nhìu quá nên mắt mờ rầu ,hổng thấy đường nên chữ nó chạy lộn tùng phèo hết á ,,Dợt lái phong độ rầu mình vể Huế kiếm mot O nữa nhen anh trai hè …Hê hê ,,,A trai còn phog độ lắm mờ …
Trần Dzạ Lữ muôn thuở vẫn luôn là nhà thơ của tình yêu, đôi khi nồng ấm, đôi khi ướt át, lãng mạn và đôi khi có chút xót xa.
Có thể nói khó có nhà thơ đương đại nào viết thơ tình hay, nồng nàn và dẻo dai như anh !
Rất cảm ơn lời còm chân tình của đồ nghề.Chúc vui
Bài viết như đã lộ hết tình của anh Lữ rồi.
Tình lãng mạn thâm trầm…
Cảm ơn Vivi 099.Họa sĩ ĐDN là bạn thân mấy chục năm nên rất hiểu rõ mình.
Đọc thơ của anh Trần Dzạ Lữ mới thấy mình như đang ở giữa Huế và những địa danh và con chữ rất Huế..
Có đôi khi tui cũng thèm về
Để ngó chộ lại mùa trăng của Huế
Ở Bao Vinh O thả mái tóc thề
Tận Nam Phổ cũng nghe mùi hương ngai ngái!”
Những câu thơ chân tình nhưng không thiếu sự say đắm rất Trần Dzạ Lữ:
“Em mô rồi? Bây giờ anh nỏ chộ
Rứa mà thương tà áo tím bên sông
Thuở mười lăm mắt quế với môi trầm
Em ốt dột dấu đi niềm thương nhớ…
Hoặc…
NỤ HÔN RIÊNG TẶNG MỘT NGƯỜI
Ừ, mình hôn tiếp nghe em
Hôn cho sắt nguội cũng mềm luôn,cưng!
Nụ hôn đắm đuối chưa từng
Đôi môi dán chặt, mê cung…thơm lừng.
Siết vào nhau nữa, cho ngoan
Anh nâng, em níu, đâu màng thế gian ?
Đất Trời ghen tị rưng rưng
Suối không trôi nữa, thác ngừng…ngẩn ngơ!
Nụ hôn kỳ lạ không ngờ
Anh thành thục…gã tội đồ của em!
KHI EM VỀ XỨ NẪU
Em về mỏng mảnh như sương
Len vào hồn một đêm thương nhớ đầy…
Em về xứ Nẫu mưa bay
Chắc quên luôn một dấu giày phong sương ?
Giang hồ thèm một mùi hương
Tàn khuya đất Trích, cứ tương tư người…
Bay vòng khói thuốc chơi vơi
Em về xứ Nẫu nón cời còn nghiêng ?
Đợi em đêm tiếp đêm liền
Tình ơi, trăng có qua miền yêu không ?
Trong thơ Anh Trần Dzạ Lữ có trái tim yêu không hề bị già đi theo thời gian…
Cảm ơn NT đã đọc và trích dẫn rất kỷ thơ anh.Rất vui.
Bài viết này khá .Vìì đã khái quát chung nét thơ ưu điểm cuả thơ TDL…Và cũng xuyên qua một góc đặc thù trong thơ anh giàu chất Huế với những bài thơ đàm thắm diụ dàng và sâu nặng …. Huế- Nơi sinh anh ra từ thửở đó,,,Chúc mừng bài viết đọc ấn tượng cuả ĐDN .HT xin chia sẻ cùng anh Lữ và KK sưu tầm
Mới đi bụi lên cao nguyên 4 ngày về, vào đọc còm của HT về bài viết .Rất vui khi được chia sẻ nhé.Chúc em luôn vui
Hê hê ,dzậy là tụi em chuẩn bị đc đọc mấy bài thơ về mấy O trên cao nguyên rầu a Lữ hè ,Có O nào làm cho con tim a xao xuyến đi hổng đành hông a trai ui …../
Nẫu nói Chú Lữ lãng mạn quá , Lu Linh ngại .
Lãng mạn là đúng 100% đó Lu Linh.NÓi dối mớ ngại chứ thật thì mô sợ ?
Ùa thơ tình của a LỮ là số dzách rầu ,càng đọc càng thấy nồng nàn và càng thấy phê nhìu thật là nhìu luôn dzậy đó ,Cảm ơn KK hén ,nôm truoc a Lữ cũng có tặng cho mình 1 taapjl làm kỉ niệm rầu ,để gối đầu giường ,lâu lâu đọc càng thấy uot át KK ơi …
Bị dzì thấy đúng tim đen
Quynh Trần Dzạ Lữ nên bèn đăng lên
Để rằng chẳng phải mình ên
Nậu iu thế giới biết tên anh Lữ mình…..dẫy thâu!?…khà khà…
Tim thiếu dưỡng khí mới đen..?
Tim yêu anh Lữ có đen đâu nà..?
Biết yêu từ thuở mừ ba..?
Mấy chục năm nữa yêu tà tà luôn…
Đúng quá NT , nhưng iu trong thơ thôi.
A trai ui .ráng kiếm một O má iu cho nó dzui ,a cứ iu tong thơ hoài buồn lắm đó ,hôm nào s về Huế nhớ alo cho e ,a e mình về kiếm 2 O a Lữ hè …
Được thôi BAMTHU56 à.Nhưng sợ về rồi ôm khối tình si trở vô thì buồn…không thở nổi đó tề!
Hehe…noái răng đúng rứa hè , Khà Khà ?