Một cậu bé xuất hiện trước cửa hàng bán chó và hỏi người chủ cửa hàng:
“Giá mỗi con chó là bao nhiêu vậy bác?”
Người chủ cửa hàng trả lời:
“Khoảng từ 30 tới 50 đô la một con!”
Cậu bé rụt rè nói:
“Cháu có thể xem chúng được không ạ?”
Người chủ cửa hàng mỉm cười rồi huýt sáo ra hiệu. Từ trong chiếc cũi, năm chú chó con bé xíu như năm cuộn len chạy ra, duy có một chú bị tụt lại sau khá xa. Ngay lập tức, cậu bé chú ý tới chú chó chậm chạp, hơi khập khiễng đó. Cậu liền hỏi:
“Con chó này bị sao vậy bác?”
Ông chủ giải thích rằng nó bị tật ở khớp hông và nó sẽ bị khập khiễng suốt đời. Nghe thế, cậu bé tỏ ra xúc động:
“Đó chính là con chó cháu muốn mua”.
Chủ cửa hàng nói:
“Nếu cháu thực sự thích con chó đó, ta sẽ tặng cho cháu. Nhưng ta biết cháu sẽ không muốn mua nó đâu”.
Gương mặt cậu bé thoáng buồn, cậu nhìn thẳng vào mắt ông chủ cửa hàng và nói:
“Cháu không muốn bác tặng nó cho cháu đâu. Con chó đó cũng có giá trị như những con chó khác mà. Cháu sẽ trả bác đúng giá. Thực ra, ngay bây giờ cháu chỉ có thể trả bác 2 đô la 37 xu thôi. Sau đó, mỗi tháng cháu sẽ trả dần 50 xu được không ạ?”
“Bác bảo thật nhé, cháu không nên mua con chó đó”, người chủ cửa hàng khuyên. “Nó không bao giờ có thể chạy nhảy và chơi đùa như những con chó khác được đâu.”
Ông vừa dứt lời, cậu bé liền cúi xuống vén ống quần lên, để lộ ra cái chân trái tật nguyền, cong vẹo được đỡ bằng một thanh kim loại. Cậu ngước nhìn ông chủ cửa hàng và khẽ bảo:
“Chính cháu cũng chẳng chạy nhảy được mà, và chú chó con này sẽ cần một ai đó hiểu và chơi với nó.”
Cậu bé, với chiếc chân trái phải mang khung thép trong suốt bốn tháng qua, về đến nhà, trên tay ôm một chú cún con. Chú cún này bị tật ở xương hông, nên chỉ có thể đi được những bước khập khiễng.
Việc cậu bé chọn mua một chú cún bị tật khiến bố mẹ cậu vừa ngạc nhiên, vừa xót xa vì thương cảm. Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên hơn nữa, đó là từ ngày có người bạn mới, cậu bé như trở thành một con người khác, lúc nào cũng tươi vui, tràn đầy hy vọng.
Ngay từ ngày đầu tiên đón chú cún về nhà, cậu bé đã cùng mẹ đến gặp bác sĩ thú y để tìm ra cách chữa trị tốt nhất cho cún con. Bác sĩ khuyên rằng, nếu cậu bé chịu khó xoa bóp, kéo căng chân cún đều đặn mỗi sáng và dắt chú đi dạo ít nhất một dặm mỗi ngày thì các cơ xung quanh chiếc hông bị vẹo của cún con sẽ dần trở nên mạnh khỏe. Cơ may trở lại bình thường của cún con là hoàn toàn có thể và tùy thuộc rất nhiều ở cậu bé.
Mặc dù chú cún cứ rên rỉ khó chịu mỗi lần cậu bé xoa bóp chân cho chú, và dù cậu luôn cảm thấy chân trái đau nhức mỗi khi dẫn cún đi dạo, nhưng trong suốt hai tháng trời, cả hai đã nghiêm túc tập luyện theo chế độ phục hồi dành riêng cho họ. Vào tháng thứ ba, cả hai đã có thể đi được ba dặm mỗi sáng trước khi cậu bé đến trường mà không hề cảm thấy đau chân tí nào.
Vào một sáng thứ bảy, khi cả hai đang trên đường trở về sau buổi tập như thường lệ, thì bất thình lình, một chú mèo nhảy ra khỏi bụi cây bên đường khiến cún con hết sức hoảng hốt. Chú nhảy chồm lên, giật tung dây xích ra khỏi cổ rồi phóng như tên bắn ra giữa dòng xe cộ. Cún con va phải một chiếc ô tô, bị hất tung lên vệ đường. May mắn thay, chú chó vẫn còn thoi thóp thở. Ghì chặt người bạn nhỏ yêu thương vào lòng, cậu bé đi nhanh về nhà, không để ý thấy khung thép bên chân trái của mình đã bung ra tự lúc nào.
Mẹ cậu tất tả đưa chú chó đến viện thú y. Trong khi cậu bé đang lo lắng chờ đợi bên ngoài, mẹ cậu ôm cậu vào lòng, nghẹn ngào nói trong nước mắt:
– Con không để ý thấy điều gì ư? Con đã có thể đi lại bình thường được rồi đấy!
– Sao lại như vậy được hả mẹ? – Cậu bé ngạc nhiên.
– Con trai của mẹ, con bị viêm tủy xương – Người mẹ giải thích. – Căn bệnh này khiến chân con ngày càng yếu, nhưng nó không thực sự là một căn bệnh nan y nếu con quyết tâm vượt qua nỗi đau đớn và tích cực tập luyện hàng ngày. Con biết điều ấy, nhưng con lại không tin vào chính mình. Con luôn chống cự không để bố mẹ giúp con điều trị, cả bố và mẹ cũng thực sự không biết mình nên làm gì nữa. Nhưng chú cún con đã làm thay đổi mọi thứ. Kỳ diệu thay, khi con giúp chú chó, con cũng đang tự giúp chính mình để trở nên mạnh mẽ và trưởng thành hơn.
Ngay lúc đó, cánh cửa phòng mổ hé mở. Bác sĩ thú y bước ra tươi cười thông báo:
– Cháu có thể yên tâm, chú chó của cháu sẽ sớm khỏe lại thôi!
Chuyện xảy ra ngày hôm đó đã để lại trong cậu bé một bài học sâu sắc, đó là khi cho đi cũng chính là lúc chúng ta nhận được; lúc quên mình là lúc chúng ta tạo nên những điều kỳ diệu của cuộc sống.
Dan Clark
G cũng xin góp phần sưu tầm nha bác Tào
Giúp đỡ người khác thực ra làm cho chính mình trở nên cao thượng. Hiến tặng cho người khác thực ra là đang góp nhặt phúc đức cho bản thân. Phụng sự cho cuộc đời thực ra là đang làm cho cuộc sống của mình trở nên ý nghĩa.
Biết giúp đời, giúp người ta sẽ thấy rõ sống không phải là gom góp cho riêng mình mà là ban tặng, dâng hiến. Như nguồn nước lưu thông, nước chảy đi rồi lại chảy về, mang thêm phù sa bồi đắp… Người ban cho sẽ không mất đi những thứ mình đang có, thực chất là làm cho những thứ mình sở hữu trở nên có ý nghĩa hơn.
Đừng lỗi hẹn với sự cho. Đựng chậm trễ và chần chừl. Đừng tiếc nuối và vô cảm. Khi chết đi, không ai có thể mang theo bất cứ vật gì tùy thân. Do đó, khi còn sống, đừng đánh mất cơ hội ban cho. Nói cách khác, người ban cho thì còn hoài. Người giấu diếm, lẫn tiếc tài sản sẽ trở nên bủn xỉn, đôi lúc vô dụng. Hãy tập thói quen ban cho, thay vì chỉ biết gom góp về…
Tử tế là mạch sống tình người, đừng làm nó chết đi. Hãy hít thở sự tử tế. Hãy tiêu hóa sự tử tế. Hãy sống với sự tử tế.
Hãy trở thành người tử tế để không phải sống cuộc đời trong vô cảm, vô tình, vô tâm, vô ơn, vô nghĩa.
TT.TNT
Hay lắm Gấu ơi !

NT thích câu này nè Gấu….
“Người ban cho sẽ không mất đi những thứ mình đang có, thực chất là làm cho những thứ mình sở hữu trở nên có ý nghĩa hơn.”
Thu Trang nè Gấu ơi! Gấu giỏi ghơ ta…haha… TT sẽ học theo lời Gấu nghe! Thấy TT ngoan chưa…hihi…
A…Thu Trang…lâu thiệt là lâu mới gặp TT ở đây đó nha…mà mới gặp là đã thấy ngoan lắm rồi đó… 😆 dzô đây chơi luôn nha TT…
Công nhận Gấu hên thiệt đó nghen…lâu thiệt là lâu ,,, TT dzô khen có mình Gấu hà
Thấy chưa…đã bảo G vốn dễ thương mà…
Thu Trang ha… 😆
Hehe… Gấu dễ thương hơn Tào Lao nhiều mhiều Gấu he…hehe…
Tào Lao ơi!SaoTT ốm tong teo dzẫy…hic…
TT lo cày nhiều dốp wá nên ốm là phải rầu !

GHÉT TT à nghen, sao chơ tui ?
Thu Trang nói ngay chóc luôn…TL mần sao mà dễ thương hơn G đặng ha… 😆
Giọng cừ này sao nghe wen wá..?
Lạy Chúa xin hãy dạy con.
Tìm an ủi người hơn được người ủi an.
Tìm hiểu biết người hơn được người hiểu biết.
Tìm yêu mến người hơn được người mến yêu.
Vì chính khi hiến thân là khi được nhận lãnh.
Chính lúc quên mình là lúc gặp lại bản thân.
Vì chính khi thứ tha là khi được tha thứ.
Chính lúc chết đi là khi vui sống muôn đời. (Kinh Hòa Bình)
chít rầu…trời ơi…hu hu hu
Ha ha ha 😜😆👀 tự nhiên sao TD chít rầu…
ừa hén…TD tặng cho wuynh MT trái tim hồng rồi còn cụng ly đẹp quá mà sao còn la trời là xao…là xao TL ha…
Tại em tính tặng từ từ ai dè chưa lấy bớt ra…quà đả…nhảy qua một lúc nên…hóc vì …hết hồn …
Dzừa dấu diếm, dzừa tiếc…Thùy Dương có đủ nè…
…hu hu hu…
Mít ướt wá chời…!
Mô Phật .thâu nín đi Dương …..
Dzỗ kiểu này mới hả anh Tri…Nín khe liền phải hông..?
hic hichic….
Vưỡn còn hic..hic..nghĩa là anh Tri dzỗ hổng đúng rầu…?
Ừa hé ! Không đúng đạo rầu NT wơi !!!! Kĩu này phải nhờ Nhỏ hay Mỹ Thắng thâu
Từ từ Thùy Dương mới nín dứt chứ…,Xe đang chạy thắng gấp nhở..lật xe nàm thao hé
Mô phật dạo này anh Tào Lao tu dử quá chừng
Ráng tu kím chút công quả TD wơi !
Ừa hé Tào lao hé !
Quynh Mỹ Thắng có biết dzỗ hông há…Chớ quynh Tào Lao là tu rầu…
TD .định tặng anh Mỷ Thắng một like ,ai ngờ thấy…hàng ngàn cánh tay giơ ra….nên hết hồn luôn…
Hi hi hi ,, tặng rùi mà còn tiếc hén TD ?

Không tiếc .nhưng tự nhiên sợ, anh Tào Lao ơi…
Sợ là phải rầu…dzì em lại sắp bị sụp hầm…
…Tự nhiên TD muốn…cám ơn ngừ đào hầm ghơ….
Giọng hờn mát nghe cũng đã đã…
Ai…Ai là ngừ đào hầm dzậy TD ???
hic…còn ai trồng….phai lang đất này nửa chị Gấu ơi….
Đững có bắt chước mà kêu ngừ đào hầm là đào tặc đó nghen…nẫu dzí chạy hổng kịp đó…
Hơ…và cũng đừng kêu nẫu là iu tặc nữa đó nha…nẫu cũng dí chạy hồng kịp đó
Ờ hé cám ơn chị Gấu dzà Nguyên Thủy đả gợi cho Em một ý tưởng lạ mà em chưa hề nghỉ tới….he he phen này thì …iu tặc và đào tặc…hảy đợi đấy…
Phải kím chỗ núp rầu…lúc này đạn lạc tên bay hổng biết đâu mà né…
ừa…kiếm chổ núp đi nha…đạn lạc tên bay….gươm giáo dzô tình lúm đòa…hờ hờ hờ….
Như vậy, những người mà ăn không ngồi rồi , đi trù ẻo thiên hạ thì cũng sẽ nhận được hậu quả liền hé Tào Lao ?
Hay lắm Tào Lao ơi! ít ra cũng giúp cho chúng ta có thêm tình cảm.lòng thương yêu giúp đỡ mọi người xung quanh có hoàn cảnh không may, mà không hề mong nhận lại nhưng lại là cái ta được nhận lại.
Amen.
Tự nhiên lại amen là sao Tào Lao?
Vì đó là lời Chúa !!!
Tạ ơn chúa .?
Bác Tào lao su tùm hồng tào lao xí xi nào!
Cảm ơn anh Tào Lao…Bài viết mang tính chất của luật nhân qủa…Chẳng cần đợi đến kiếp sau…
Mô phật .
Đi Las Vegas…Cho rất nhiều..nhưng nhận lại chẳng bao nhiêu ..hu…hu…
Thì củng có nhận mà tại NT không để ý thôi
Để ý kỹ lắm rầu…Đếm tới đếm lui mà sao nó ít hơn lúc mới tới casino nhìu…
Nhận hổng bao nhiêu thì…níu áo la làng chớ mắc gì lại …hóc …hè?
He he ,,, Đi Las Vegas…Cho rất nhiều..nhưng nhận lại chẳng bao nhiêu chứng tỏ là đi cho chưa đủ nhiều , cứ tiếp tục đi mãi sẽ có ngày nhận lại mà NT , ráng nghen ..
Hổng hóc …đâu được Meo Con dzỗ Thấy chưa ..cho đi là nhận lại liền..?
Tời wơi ! Núi áo nẫu , nẫu lột hết không còn gì để ra đường Mèo Con ui
…Khi cho đi củng chính là lúc chúng ta nhận được,Lúc quên mình là lúc chúng ta tạo nên nhửng điều kỳ diệu của cuộc sống…
Cám ơn anh Tào Lao đả cho đọc một bài viết thật có ý nghỉa..Thân gởi đến các A/C/E ngày chủ nhật tràn đầy hạnh phúc và hy vọng
Một bài viết đáng để cho chúng ta suy gẫm và học hỏi phải hông TD ?
Vâng, rất đúng anh Tào Lao ạ,Cám ơn anh nha
Bài sưu tầm có giá trị cho cuộc sông . Vâng, chính lúc cho đi là lúc được nhận lãnh …điều ít có ai nghỉ tới và mong đợi , nhưng nó đã tới .
Ráng nghen Nhỏ ,, mọi người nên bỏ tánh ích kỉ & ganh tị nhỏ nhen …vì tánh ích kỉ & ganh tị nhỏ nhen là vũ khí giết chết chính mình đóa …