Trần Dzạ Lữ
Có thể nào anh quên được em
Người con gái lớn lên từ phố biển?
Lại có nụ cười duyên lúng liếng
Của phi tần, mỹ nữ Nội Thành xưa…
Cốt cách em là một bài thơ
Anh viết mãi chưa thành duyên, thành nợ
Nơi xứ xa nhiều đêm anh không ngủ
Nhớ rất nhiều màu tím Huế em ưa !
Hoa và Em nơi biển ấy bây giờ
Vẫn ban mai trái tim thời con gái
Và xiêm y vẫn còn thơm ngai ngái
Tuổi yêu người đầy kỷ niệm đong đưa…
Có thể nào quên được bóng an cư
Em cát cứ một tình yêu lẫm liệt?
Chữ Đồng Tử là anh, em có biết
Mơ chôn đời nơi miến cát Tiên Dung ?
Chiếc váy em qua, gió cũng ghen thầm
Huống chi anh-Gã tình si lỡ vận?
Biển có em cũng trở thành lãng mạn
Rất ban chiều ,hoa sóng vẫy yêu thương…
Có thể nào quên cất giữ trong hồn
Những kỷ vật em trao ngày ấy
Từ mẹ sinh đến giờ anh mới thấy
Em hút hồn…hơn cả thỏi nam châm!
Không bùa mê, sao anh lại rất cần
Mắt môi ấy suốt đời suốt kiếp?
Không thuyết khách mà anh vẫn biết
Bạc-vàng-tình em giấu ở trong tâm…
∞∞∞

“Có thể nào anh quên được em
Người con gái lớn lên từ phố biển? “…
Anh Lữ ơi , tôi cũng như anh mặc dù xa cách phố biền đã gần 40 năm nhưng có lẽ không bao giờ quên được những cô gái phố biển năm xưa.
Tốt.Cứ nhớ nha Bảy Xị
“Huống chi anh-Gã tình si lỡ vận?
Biển có em cũng trở thành lãng mạn
Rất ban chiều ,hoa sóng vẫy yêu thương…”
Gấu không biết anh có si tình lỡ vận không nữa….nhưng
“Từ mẹ sinh đến giờ anh mới thấy
Em hút hồn…hơn cả thỏi nam châm!”
là Gấu biết “em” đẹp mê hồn rồi… 😆
Ừ đẹp mê hồn nên…hết hồn luôn Gấu ơi!
Đọc thơ anh Trần Dzạ Lữ thấy cái “công tác” yêu nó nhẹ nhàng, nó êm đềm và nó còn lý thú nữa. Nhưng sao phức tạp quá!
Tính bắt chước Trúc Sơn hỏi anh mấy điều nhưng thôi kỳ quá hà, em chả dám. Mà dám chắc là Cát Lân dám hỏi thì anh Lữ có uống nguyên cái mật gấu cũng hổng dám trả lời. Ai tin hồng hè? Anh Lữ tin hông hè?
Bởi vậy thôi tạc rảnh anh héng?
hihi…hỏi anh nhức đầu vì ẹp thì mệt, đúng không ?
Hổng hỏi mà cứ “nhá xèng” wài làm ngừ ta hầu hộp…?
Hỏi mắc cỡ chết Nguyên Thủy ui! Với lại anh Lữ có chịu “hở môi” đâu mà!
Hổng thấy Trúc Sơn mới hỏi “sơ chiêu” thôi mà ảnh còn nói trớt quớt. Dí ảnh quá chắc ảnh bỏ trốn à. Tậu ảnh. Bởi dậy nên anh mới bãi tạc rảnh í mờ-
Đững hầu hộp chi, nghen? Đặng con tim Nguyên Thủy nó phẻ chút mà chuẩn bị đón “Mưa bão tháng mười” chứ? Tháng 10 sắp đến rồi kìa- hữ Thủy?…hà hà…
Thân mến.
Nếu có được người em gái xinh như thế, tui sẽ dzià ở đó luôn !
sao mê gái đẹp dữ trời!
biết có cua được ngừ ta hông mà đòi dìa dới ở? Tậu Bậm Trợn thiệt 😆
Gái đẹp mà hổng mê! hổng lẽ mê ,,, hic hic hic
Cứ áp dụng câu “Nhứt lí , nhì lì , thứ 3 liều mạng” thì thế nào cũng đặng mà ,,, hổng lẽ trớt quớt hết sao 🙄
Dzẫy mà cứ trớt wớt wài nên nẫu cứ làm thơ đó quynh Bậm Trợn wơi…
Có cao kế dzì không…?
Chớ cãi dới lão Bậm Trợn chi dẫy Quyên Thỉ hè? Hổng thấy ha, cái chiện cua người đẹp mà giả cứ nghĩ như cãi nhau, như quýnh lộn hổng bằng 🙄
Chắc lão suốt kiếp mình ên
Cua gái mà cứ như lên sàn đài
Hết hiệp một tới hiệp hai…
Lí- lì- liều mạng…khôi hài bỏ cha…………ha ha, Tậu!!!!!!!!!!!!
Rứa hở Bậm Trợn ?
Phố Biển thơ mộng, em gái thì xinh, làm sao mà quên được anh Lữ wơi!
Thế nào anh cũng bị em gái hút hồn 😆
Rứa mà sợ…mới chết chứ! Thơ thăng hoa thôi !
Làm sao anh Trần Dzạ Lữ có thể nào anh quên được em, người con gái lớn lên từ phố Biển quá xinh 😛
Thắng ơi! Thơ tưởng tượng nhiều.Thiệt mô có ?
1/
“…
Những kỷ vật em trao ngày ấy
Từ mẹ sinh đến giờ anh mới thấy
Em hút hồn…hơn cả thỏi nam châm!”
Ối trời ơi, “lậm” quá rồi anh Lữ ơi! Bây giờ Trúc Sơn hỏi thiệt và anh là người đàn ông anh hứa là phải nói thiệt nghen: Chớ người ta trao anh cái gì mà anh “đến giờ anh mới thấy” và bị cuốn hút ghê gớm vậy- hả anh?
2/
Xin anh cho hỏi thêm một chút nữa rồi ngưng cũng được chớ không thôi ấm ức trong lòng quá:
“Vẫn ban mai trái tim thời con gái
Và xiêm y vẫn còn thơm ngai ngái”
ấm ức là ấm ức ở cái “xiêm y thơm ngai ngái” là làm sao mà xiêm y có mùi ngai ngái và thơm ngai ngái là thơm làm sao vậy anh?
Em xin hết ạ.
Cho em nói câu nữa rồi ngưng nhe anh: Không hiểu do đâu mà đọc bài thơ này của anh sao em nghe nó mệt cầm canh!
Em xin ngưng ạ.
Chúc anh tiếp tục “thấy” những gì chưa thấy.
Mến.
Trúc Sơn ơi! Em đừng tin vào thơ vì thơ có thể tưởng tượng.Có thể nói hộ người khác.Nên xin miễn trả lời những théc méc của em nha.Cảm ơn em
Có thể nào anh quên được em
Người con gái lớn lên từ phố Biển
Lại có nụ cười duyên lúng liếng
Của Phi Tần , Mỷ nử nội thàn xưa
Ui cha , chỉ nghe anh mình kể qua thơ thui mà Nhỏ củng biết chắc là không bao giờ quên , Tìm về xứ Biển 1 chuyến đi anh TDL ui , để có thêm 1 bài thơ tình nối tiếp . Thân mến
Nhỏ nói đúng đó anh Lữ!Làm một chiến dzìa Biển đi anh(chắc thơ sẽ TÌNH hơn nữa à nha!)hì..hì..
Mào Con dám đón anh dìa không ?
Hơ..hơ…anh Lữ hỏi gì lạ dzậy !Đón anh phải là người đẹp của anh chứ!Meocon nào dzám !
Rứa hở? Anh không còn ai ngoài nớ nữa hết
Ha ha ha…dị mà Meo meo dám hẹn HP dìa gặp ở TS hé. Dám đón không hay để nẩu lang thang ngoài đường tậu lắm đó nghen.
Đề nghị anh HP nhớ mang theo túi ngủ phòng hờ trường hợp hổng ai đón….
Đề nghị Hoàng Phong nhớ đem theo nón bảo hiểm và…
anh quàng phong cho em theo dời…
em nữa…
hơhơhơ…tự nhiên “nhà” mình có nhiều trái cây quá ta…mà toàn là những loại Gấu thích không hà… 😆
Ha ha…Sầu Riêng dzới măng cụt dám đi lang thang giang hồ mí HP hẻ??
68-75 mờ lại sợ lang thang quài đường na?Tậu!
Hi hi…nhớ hầu xưa khoảng 1972-1974, HP, NĐ Diêu, TN Bích, và vài bạn nữa từ QN hay lang thang giang hồ. Tiền thì rất ít. Tối thường ngủ nhờ ở mấy nhà thi đấu, hoặc sân vận động, hoặc bải biển. Có mùa hè, dám lang thang đi ké xe chở hàng mà lên tới Đà Lạt, Nha Trang…dzìa Sì Gòn xin tiền ông bà già trở lại Quy Nhơn. Tậu nghiệp bà già khóc hu hu khi gặp lại thằng con mặt mày bơ phờ đói rách đi giang hồ.
Bi chừ mà đi như rứa (không tiền trong túi), không ai đón, ngủ bờ, ngủ bụi như hầu xưa, mấy ông già tui tuy gân nhưng…chết chắc lun. He he…
Bắt chước ngày xưa dzìa SVĐ-QN hoặc dzô nhà thi đấu TS ngủ ké chắc hổng sao đâu anh HP!hì hì…thoáng mát rộng rãi lém lựn!
Hic..hic…
Taekwondo bảy gạch chứ đâu phải trưởng lão bảy túi cái bang đâu mà hổng sợ…???
Cảm ơn Nhỏ đã đọc.Cảm xúc được thăng hoa thôi và là thơ…nhưng đời thiệt thì khác.Hay hiểu như rứa hí
Anh Trần Dzạ Lữ ơi…người đẹp như ri làm sao mà có thể quên được???
Anh Quàng Phong nhanh thiệt!Meocon tính nói anh đã nói rầu!hic..hic..
Hì hì hì…tình cờ dzô sân nhà thấy bài thơ hay, hình thì đẹp nên tiện tay còm thui mà Meo meo, nhà danh thủ cầu lông Tây Sơn, Bình Định của tui quơi.
Hoàng Phong ơi! Người đẹp trong thơ lúc nào cũng khó quên…nhưng người đẹp ngoài đời có khi mau quên đó…
Thì nhớ nhớ quên quên !