TÔI

Nguyễn Đức Diêu

Tôi mở mắt, ánh sáng đã tràn ngập căn phòng nhỏ. Ồ ! Gần mười giờ rồi. Tôi đứng dậy, bước lại kéo màn và mở cửa sổ. Bên dưới, phố xá vẫn tấp nập, tưng bừng trong nắng ban mai, dòng sông Sài Gòn lững lờ trầm mặc xa xa.
Mở cửa tủ lạnh, cầm chai nước lọc làm một hơi thật đã. Đêm qua, mình đã làm gì nhỉ ?

“- Anh, đi với em đi, em đã hẹn với tụi nó hết rồi .

– Anh hơi mệt em ơi ! Tôi làm ra bộ thiểu não.

– Thì anh vô ngồi uống nước cũng được mà, em không bắt anh nhảy đâu mà sợ.

– Thật ba mẹ em đặt tên em cũng hay thiệt à, Bão Tuyết, đúng là giá băng mà .

– Vậy mới làm đông cứng bao nhiêu trái tim chứ !

– Vậy thì em cần anh đi làm gì nữa !

– Nhưng em chỉ muốn mội trái tim này thôi à ! Trái tim ma quái đó, bao nhiêu là chàng mà sao em chỉ thích anh không biết nữa. Bão Tuyết chỉ muốn suốt đời phủ trọn trái tim nầy thôi.”

Làm sao tôi có thể chối từ cơn bão tuyết giữa mùa hè rực lửa nầy !
Thôi, tới đó ngồi cho có cũng được. Thật ra giờ nầy về cũng chẳng biết làm gì. Suốt mấy tiếng với những học trò nhạc rồi, cũng muốn đi đâu cho thoải mái chút, nhưng lại vào bar để lại nghe nhạc, mà lại là nhạc “thủng màn nhĩ’ nữa thật cũng không muốn. Nhưng tôi thật không còn đường rút lui khi mà cơn bão tuyết nầy đã ập tới.
Rồi tôi cũng bị cuốn hút vào những phút giây si mê cuồng loạn tuổi trẻ. Tiếng nhạc xập xình, sự kích động của Bão Tuyết, men rượu nồng cay… đã đưa tôi hòa vào dòng người co giật trong ánh đèn màu ma mị.
Giờ này Bảo Châu đang làm gì nhỉ ? Tại sao mình lai không nhớ gì đến Bảo Tuyết mà lại chỉ luôn nghĩ đến Bảo Châu, dù trên danh nghĩa mình là bạn trai của Bảo Tuyết. Bảo Tuyết như cơn gió mạnh ập đến, mê hoặc với âm thanh cuồng nộ, với gió mưa thét gầm như nét chậm phá cho cuộc đời không phẳng lặng, nhàm chán. Tuổi trẻ, ôi, tuổi trẻ vô tâm ! Có lẽ mình đã già, dù chưa tới bốn mươi, mà cũng phải thôi, mình gần gấp đôi số tuổi của Bảo Tuyết mà. Nhưng còn Bảo Châu thì sao ?
Hai người. Hai chị em, thật giống nhau về hình dáng nhưng lại là hai phiên bản hoàn toàn khác nhau, có thể nói là đối lập nhau vê tính cách. Bảo Tuyết cuồng nhiệt , sốc nổi, vô tư bao nhiêu thì Bảo Châu lại dịu dàng từ tốn, sâu lắng bấy nhiêu. Nàng như dòng sông êm đềm sau cơn bão, nhẹ nhàng ru ta vào cơn mộng du huyền ảo đêm trăng tròn hạnh ngộ.

– Hôm nay em đàn bản Hungarian Sonata anh xem được không nha .

Những ngón tay thon thả của nàng lướt vi vu qua phím dương cầm mờ ảo. Âm thanh réo rắc vút cao rồi lại trầm buồn như tiếng nhạc lòng ai, đưa tôi vào thế giới mê hoặc xa mờ. Bảo Châu và tiếng đàn bây giờ là một tôi cũng không thể hòa nhập được vào âm thanh như vậy khi ngồi vào bàn phím, chỉ có bây giờ… Tôi chỉ muốn cùng tan biến vào người nàng, tôi biết rắng tôi sẽ không thể làm khác hơn được nữa.
Trong sâu thẳm, trái tim mách bảo rằng tôi yêu Bảo Châu. Tôi biết là tâm hồn tôi chỉ có thể hòa hợp với nàng. Tôi đã tình cờ tìm thấy tình yêu của mình mà trước giờ tôi vẫn mơ hồ lầm lạc trong vòng đời lẩn quẩn. Có muộn màng quá không, khi mà tôi đã là bạn trai của em gái nàng ?
Nhưng rồi tôi đã làm gì cho tình yêu của mình ? Không ! Ngược lại, tôi tiếp tục lún sâu hơn vào vũng lầy Bảo Tuyết mà một thuở tôi vẫn nghĩ là tình yêu bỏng cháy của tôi. Thật là giận mình ! Sao mình đã tự nhủ sẽ từ từ dừng lại con đường lạc lối này, nhưng rồi mình lại yếu đuối thế nhỉ? Trái tim và lý trí – có thể nào ngăn cách được không ? Khi ta đi với nàng, rơi vào vòng cuốn hút của nàng thì đó là vì trái tim ta muốn vậy hay tâm trí ta muốn ? Thật mơ hồ!
Những ngày đầu quen Bảo Tuyết, tôi cũng không ngờ rồi sẽ là bạn trai của nàng. Có phải vì cô mang dáng dấp của người tình đầu, người vợ cũ của tôi? Cả hai đều có tính cách trẻ trung , sốc nổi mà ngày xưa tôi đã một lần si mê lạc lối. Một tình đầu của tôi, đi đến hôn nhân thật đẹp nhưng rồi đoạn kết lại bi đát : vợ tôi đã bỏ tôi để chạy theo ánh hào quang khác, có thể mang lại niềm vui cho nàng một đêm.
“Không cái dại nào giống cái dại nào ! “, đã một lần sai lầm, dang dở nhưng rồi tôi lại dẫm chân vào vết xe đổ và giờ tôi giật mình nhận ra điều đó. Tôi giận mình thật ! Nhưng, cũng là chưa quá muộn, tôi nghĩ tôi đã may mắn thức tỉnh trước khi quá muộn. Tình cảm giữa tôi và Bảo Tuyết chỉ có thể là sự đam mê trong một giai đoạn chứ không thể là tình yêu vĩnh cửu khi mà tính cách hai người khác nhau quá xa. Tôi biết, tôi có lỗi với nàng. Tôi đã “thương hại” nàng, dễ dãi chiều chuộng nàng nên đã làm cho nàng có tình cảm đặc biệt đối với tôi.
Giờ đây, tôi phải cần có thời gian để cho Bảo Tuyết hiểu rằng tôi và nàng không thể đi bên nhau suốt cuộc đời dâu bể này. Thật là một việc làm không hề dễ dàng nếu như tôi không muốn làm tổn thương nàng. Ngược lại, tôi cũng muốn cho Bảo Châu hiểu rằng tôi yêu nàng và tôi chỉ có thể hòa hợp được với nàng thôi. Làm thế nào để thực hiện hai việc song song một cách tốt nhất đây ? Tôi thật nhức đầu!

***

“Thật là bực bội! Anh ấy làm gì mà tránh mặt mình mấy hôm nay thế nhỉ ? Hay là có gì rồi , mình nhận thấy anh lúc nầy có gì khác khác hay sao ấy “. Tôi thật khổ với cái ý nghĩ đó. Một người như anh, ra đường không se sua, chẳng ga-lăng tán tỉnh ai ngoài mình, không lẽ lại thay đổi đột như vậy? Chắc là phải có nguyên nhân gì đây ?
“Thật chán như con gián !” . Không gặp được anh, tôi hầu như chẳng làm được gì ! Bài vở, những con chữ tiếng Anh như nhảy múa trước mặt. Thật không ngờ mình lại yêu anh đến vậy sao . Tại sao nhỉ? Anh đã lớn tuổi so với mình, cũng không thật sự đẹp trai , điệu nghệ như những thằng bạn của mình, anh có gì để mình yêu ? Tôi tự đặt câu hỏi để rồi không thể trả lời. Tôi chỉ biết rằng giờ vắng anh, tôi thật “buồn như con chuồn chuồn”, chẳng còn thiết gì nữa. mà sao hồi đó mình lại quen anh nhỉ, trong khi khối thằng trai trẻ công tử qùy lụy vì mình. Cũng một năm rồi, tôi nhớ lại đêm hôm đó.
Vũ trường hôm đó rất đông, đêm thứ bảy cuối năm mà. Sàn nhảy kín người, các nhân viên phải dời lui cả bàn của khách để lấy thêm chỗ.
Tôi cùng đám bạn trẻ lắc lư cuồng nhiệt trong tiếng nhạc loạn cuồng, trong đám người “ngoài hành tinh”, giờ nầy hầu như đang ở ngoài trái đất. Đời còn gì vui khi con sóng xa thật xa. Đời còn gì vui đêm xé tan hoang nhà. Tôi đã lao vào những cuộc vui như một cách trốn chạy nỗi buồn từ khi ba, mẹ tôi ly hôn. Những đêm ba mẹ cãi nhau, tôi hầu như chỉ biết trốn vào xó , bịt tai lại trong nỗi đau. Những câu “đồ đĩ thõa”, “ông ăn chả bà ăn nem”… làm tôi sợ hãi những người mà tôi yêu thương nhất.
Tự nhiên tôi thấy mệt. Có lẽ hôm nay tôi không được khỏe lắm, cộng thêm ly rượu mạnh lúc nãy. Tôi thấy đầu bỗng nhiên choáng váng và rồi tôi không thể đứng vững nữa. Tôi đã ngã nhào vào một bàn bên cạnh và anh, anh đã kịp thời đỡ tôi khỏi rơi xuông đất.
Tôi và anh quen nhau từ đêm hôm đó. Dần dần tôi đã thấy mình thật sự yêu anh dù tính cách tôi và anh khác nhau nhiều. Anh như người anh cả diệu hiền, sẵn sàng chìu chuộng cô em út nhõng nhẽo. Tánh tôi thì bốc đồng, luôn thích những nơi chốn ồn ào náo nhiệt, không ca nhạc thì cũng vũ trường. Ở những nơi đó, tôi mới thật là tôi, tôi mới có thể thể hiện hết mình. Còn anh thì ngược lại. Có phải anh và tôi bổ sung cho nhau thứ mà người kia thiếu văng chăng? Tôi không biết. Tôi chỉ biết rằng tôi thật bình an khi ở bên anh. Tuy tôi và anh quen nhau ở vũ trường nhưng anh không có vẻ gì là thích thú lắm nơi đó. Tuy vậy, anh vẫn chìu tôi, đi với tôi khi tôi muốn, dù là anh chỉ vào để nhìn tôi nhảy nhót với các bạn. Tôi đã tâm sự với anh rất nhiều về cuộc sống của gia đình tôi. Tôi nói với anh là đã có lần tôi định bỏ nhà đi hoang vì không còn chịu nổi. Anh đã nhẹ nhàng an ủi, khuyên nhủ tôi rất nhiều, tôi chỉ biết dựa vào vai anh mà khóc. Tôi đã tìm thấy bóng mát che chở đời mình, tôi yêu anh thật nhiều.
Nhưng lúc nầy tôi cảm thấy anh sao đó. Có điều gì đó khác lạ trong anh, anh có vẻ muốn tránh gặp tôi. Tại sao ? Tối nay tôi sẽ tới lớp nhạc của anh vào cuối giờ xem anh làm gì mà cứ muốn tránh mặt tôi thế.
Tôi dừng xe cách chỗ anh vài chục thước và đợi. Bình thường, sau giờ dạy, anh sẽ chạy xe về nhà hay thi thoảng đi uống cafe với bạn. Cũng đã tới giờ, các học viên lần lượt ra rồi, cả chị Bảo Châu của mình cũng ra kìa. À, anh kia rồi . Nhưng sao anh không đi xe của anh mà lại lên xe của Bảo Châu . Hai người làm gì vậy ? Anh chở Bảo Châu đi đâu ? Tôi thật tò mò, tôi chạy theo, giữ khoảng cách vừa phải để hai người không phát hiện. Quán cafe Rose ! Đợi hai người vào trước, tôi mới chạy xe vào gởi xe và quan sát, thấy hai người vào một bàn trong góc cùng. Tôi vào và ngồi vào một bàn khá xa mà hai người không thể thấy được nếu không chú ý. Tôi vẫn kín đáo quan sát như một điệp viên trong phim ảnh mà tôi từng xem. Hai người uống nước, nói chuyện có vẻ rất vui và thoải mái. Chị Bảo Châu của mình bình thường ít nói lắm mà, hôm nay lại có vẻ ba hoa vậy nhỉ ? Hay là …? Có lẽ mình nghĩ xa quá chăng ? Cũng chỉ là uống nước, nói chuyện thôi mà. Có điều là trước giờ đâu có vậy. Kìa , anh lại đút kem cho Bảo Châu nữa kìa.
Trời ơi ! Là sao vậy, hành động nầy phải nói là rất thân mật, hầu như chỉ dành cho những cặp tình nhân thôi mà. Đầu óc mình quay cuồng thật sự rồi, mình thấy choáng… Giờ mình phải làm gì đây ? Lại gặp hai người chăng, để làm gì ? Bây giờ , trầm tĩnh lại chút, mình mới nhận ra là tính cách của anh và chị Bảo Châu của mình mới thật là hợp nhau- cả hai đều có cuộc sống nội tâm êm đềm, không phải tính cách sôi nổi như mình. Trời ơi ! Có phải hai người đã thích nhau rồi không ? Đã yêu nhau rồi không ? Tôi chợt hoảng hốt với ý nghĩ nầy. Nhưng mình và anh quen nhau trước mà và mình cũng đã thực sự yêu anh ấy. Tôi thương chị tôi. Tôi biết rắng chị ấy thật là cô độc. Tánh chị trầm lắng, cô đơn, chị sống về nội tâm, không thổ lộ niềm vui hay nỗi buồn cho người khác. Hầu như người bạn thân nhất mà chị có thể sẻ chia mọi thứ là cây đàn dương cầm. Chẳng phải như tôi, gì cũng ào ào ra không thể giữ được. Chuyện nầy thật khó cho tôi, vì tôi rất thương chị Bảo Châu. Nhà chỉ có hai chị em, Bảo Châu và tôi. Bảo Châu tuy chị lớn hơn tôi hai tuổi nhưng tính cách già giặn hơn tôi nhiều. Chị lúc nào cũng nhường nhịn tôi mỗi khi tôi muốn tranh đua và luôn bênh vực tôi đối với người ngoài . Tuy tính tình khác nhau nhưng chị em tôi rất thương yêu nhau, bây giờ tôi không ngờ chúng tôi lại rơi vào tình huống như thế nầy. Tôi phải làm sao đây ?
Cả tuần nay tôi vẫn không được gặp anh. Tôi cũng đã thực sự dỗi hờn nên cũng không tới tìm anh nữa. Ngược lại tôi thấy Bảo Châu cũng về đúng giờ, chứng tỏ hai người không cùng nhau “dung dăng dung dẻ” nữa. Vậy thì tại sao anh vẫn không muốn gặp tôi ? Lý do anh đưa ra thật là mơ hồ: muốn cho tôi có thì giờ học hành. Trời ạ ! Anh có biết rằng nếu anh cứ tiếp tục như vậy thì cái cô sinh viên nầy không thể đưa được chữ nào vô đầu hay không ?
Hôm nay đã là cuối tuần rồi, tối nay tôi phải đến gặp anh mới được.

***

Đêm đã khuya, cây bàng gió xào xạc lá, đèn vàng hắt hiu phố nhỏ. Tại sao tôi lại được sinh ra và lớn lên như loài người từ đâu đến ? Tôi lại lẩn thẩn nữa rồi ! Sao tôi lại hay ưu tư thế nhỉ ? Không phải tôi vừa trải qua một buổi tối vui vẻ hay sao. Cũng đã khá lâu, tôi mới có được những phút giây thoải mái như vậy. Sau giờ học đàn, anh và tôi đã đi uống nước ở cafe Rose. Ngồi sau anh, tự nhiên tôi cảm nhận được đam mê của hò hẹn tình yêu, dù tôi và anh không là gì cả . Thời gian gần đây, tôi thấy lòng mình xao xuyến, bồi hồi với ánh mắt của anh, dù anh đối với tôi cũng chỉ bình thường:

– Hôm nay em có vẻ mệt đó, em không mang theo áo lạnh tối gió lắm đấy .

– Dạ. Em quên mất.

– Trời gió lắm, em mặc đỡ áo của anh nhé!

Cũng không có gì đặc biệt lắm, nhưng sao tôi lại cảm thấy bồi hồi sung sướng. Đã hơn ba tháng tôi học dương cầm với anh, trước đây tôi cũng đã học một năm ở nơi khác. Tôi rất thích lối dạy của anh, nhẹ nhàng uyển chuyển theo một người. Trong số các học viên thì hầu như chỉ có một tôi là chọn classic. Anh đã chỉ bảo tôi rất tận tình, không như ông thầy trước kia chỉ chực mắng tôi sao mà chậm chạp như rùa vậy. Lúc đầu tôi cũng gọi anh là thầy như các học viên khác, nhưng rồi thời gian gần đây anh hay mời tôi đi cafe, ăn kem sau giờ học và anh muốn tôi gọi anh là “anh”.

– Gọi là anh đi cho thân mật, “thầy” có khoảng cách quá .

– Nhưng rõ ràng là thầy mà, gọi “anh” sao em ngại lắm !

– Em của em còn gọi anh là “anh “được mà.

– Em của em khác chứ .

Tôi muốn nói vì nó là bạn gái của thầy mà, nhưng tôi kịp thời dừng lại. Hình như hôm nay anh cố ý nhắc tới Bảo Tuyết, điều mà trước giờ tôi chưa bao giờ thấy.

– Giờ nầy cô bé lại đang nhảy nhót rồi.

Anh nói như một lời than vãn nhẹ nhàng. Tự nhiên tôi thấy ái ngại cho anh :

– Anh và Bảo Tuyết khác nhau nhiều quá !

Tôi chợt thấy mình lỡ lời.

– Em xin lỗi. Em không nên nói vậy .

– Em nói đúng đấy chứ. Anh và Bảo Tuyết hoàn toàn trái ngược mà lại gặp nhau. Đời nhiều cái oái ăm vậy, nhưng mà anh nghĩ, thời gian ngắn thì có thể chứ lâu dài thì khó lắm.

Tôi biết anh nói đúng, nhưng tôi chẳng thể lên tiếng phụ họa. Dù gì thì Bảo Tuyết cũng là em mình, nói gì bây giờ !
Tôi thương em tôi. Nó cũng như tôi, đã chịu đựng nỗi đau buồn trong thời gian dài, để rồi kết thúc bằng một nỗi buồn lớn hơn : ba, mẹ tôi ly dị. Chị em tôi cúi gập người trong nỗi đau chứng kiến mái gia đình thân yêu của chúng tôi đổ vỡ. Ba đã ra đi, còn lại ba mẹ con tôi trong căn nhà vắng lặng. Nước mắt và nước mắt ! Từ nay ngôi nhà sẽ không có đàn ông. Me tôi chôn chân trong phòng, tôi chỉ muốn ôm mẹ, an uỉ, vỗ về mẹ…nhưng tôi không thể làm được. Bảo Tuyết thì như con chim lạc đàn, ngơ ngẩn không hồn cả tuần lễ. Nhưng rồi nó lại bung ra ngoài như để tìm kiếm những gì có thể lấp vào khoảng trống ảm đạm trong tâm hồn. Vậy cũng được đi, tôi cũng mừng cho nó có tính vô tư, nhưng tôi vẫn lo, dù sao nó vẫn còn trẻ lắm.
Nhưng giờ , tôi lại thấy tự xấu hổ với Bảo Tuyết khi mà hình bóng của anh ngày một lớn dần trong tôi. Từ hơn tuần nay, tôi không đi đây đó với anh nữa, dù anh vẫn ngỏ lời mỗi tối sau giờ học. Tôi cảm thấy mình có lỗi với em gái, dù là tôi cũng chưa có làm gì gọi là quá đáng. Lần cuối đi cafe với anh, anh đã kể về cuộc đời đầy nước mắt của anh.
Mẹ anh rất đẹp và là con một gia đình danh giá ở tỉnh. Ba anh chỉ là một nghệ sĩ nghèo, không tên tuổi. Nhưng ba mẹ anh đã đến với nhau bằng tình yêu bất chấp sự ngăn cản của gia đình mẹ anh. Rồi cả hai đã phải chấp nhận rời xa gia đình đề đắp xây hạnh phúc, nhất là đề thoát khỏi sự truy sát của ông ngoại anh, một người bảo thủ và rất trọng danh giá. Ba mẹ anh đã phải bỏ chạy nhiều lần và khi sanh ra anh, cả hai người đã hy vọng sẽ được khoan hồng. Nhưng ngoại anh vẫn không hề thay đổi, không chấp nhận tha thứ cho ba anh-người đã bị đổ tội dụ dỗ mẹ anh. Ngược lại, ngoại anh lại muốn bắt anh về nuôi làm cháu đích tôn, dù là cháu ngoại, vì chỉ có mình anh là cháu trai.
Trong một lần chống cự với những người muốn bắt cóc anh, ba anh đã bị té chấn thương và tê liệt. Ba anh cố gắng chống chọi với cơn bệnh, mẹ anh thì vất vả mưu sinh lo cho chồng con. Khi anh bước chân vào Trung học thì ba anh cũng ra đi, bỏ lại con trẻ cùng người vợ đã mang bệnh vì gian lao cực nhọc. Mẹ anh cũng chỉ ở lại với anh được mấy năm nữa, như một cố gắng cuối cùng cho con học hết bậc Trung học. Vậy là anh bước vào đời với hai bàn tay trắng, không cha không mẹ. Ngoại anh muốn đưa anh về, lo cho anh ăn học nhưng anh nhất quyết không bằng lòng. Vết thương lòng quá lớn, anh đã sinh ra chỉ với sự đùm bọc của cha mẹ và bây giờ, mãi mãi sau nầy anh cũng chỉ biết có cha mẹ trong tâm trí anh mà thôi.
Tôi nghe câu chuyện của anh mà nước mắt tôi đầm đìa khuôn mặt. Tôi biết rằng tôi vẫn còn rất may mắn so với số phận nghiệt ngã của anh. Tôi biết rằng để trở thành người như ngày hôm nay, anh đã phải cố gắng rất nhiều. Bên anh, tôi cảm thấy tôi thật nhỏ bé, nhưng từ nay tôi sẽ trưởng thành hơn khi biết rằng nỗi buồn của tôi không là gì so với anh. Anh đã vươn lên như loài xương rồng trong hoang mạc, không có một giọt nước nào tiếp sức.
Cả tuần nay, sau giờ học là tôi vội vã ra về với lý do bận công việc nhà. Nhưng đêm khuya, khi thành phố ngủ yên thì tôi lại cảm thấy nhớ anh. Tôi thèm tâm sự với anh về những nỗi buồn mà tôi không thể giải bày với ai. Tôi thèm nghe giọng nói của anh xoa dịu niềm cô đơn mà tôi ấp ủ bao năm tháng. Cuộc đời thật trớ trêu !
Tôi lẩm nhẩm một bài ca của anh :

” Anh, một cánh chim đêm
Vút qua trời dịu êm
Rụng rơi cơn gió thoảng
Xào xạc vào tim em…”

Tôi rất thích những ca khúc của anh sáng tác, bài nào cũng man mác buồn sâu lắng, rất hợp với giọng ca của tôi. Tôi vừa tập đàn và hát một bài mới của anh, buổi học tới tôi sẽ hát thử cho anh nghe xem anh có ý kiến gì không.
Đêm thứ bảy, đêm của những hẹn hò, mộng mơ, nhưng không phải cho tất cả mọi người. Biết bao người còn phải lo mưu sinh, bương chải kiếm sống. Mỗi khi ra đường, nhìn thấy những cụ già hoặc những em bé lê la trên đường kiếm miếng ăn qua ngày, tôi thấy mình vẫn quá diễm phúc. Tôi tự nhủ, mình phải biết quý trọng cuộc sống và không bỏ phí thời gian, thời gian qua rồi sẽ không bao giờ lấy lại được nữa.
Khi giờ học đã hết và mọi người đã ra về. Tôi nói với anh :

– Em có tập bài hát của anh đưa hôm trước . Em hát anh nghe thử được không nha.

Anh mỉm cười gật đầu. Có lẽ anh vui vì mình thích ca khúc của anh ấy viết. Tôi ngồi xuống đàn, dạo và bắt đầu hát.

” Tiếng hát em đêm nay chơi vơi
Đưa anh vào biển tối xa khơi
Ta bên nhau hương tình bát ngát
Nói đi em , mặt cạn sóng đời…
Ngước lên em, môi mặn tình người…

Khi tôi chấm dứt bài hát và ngước lên, đôi mắt anh long lanh nhìn tôi say đắm, lòng tôi nhũn ra. Anh cúi xuống, tôi không thể cưỡng lại được nữa, tôi cảm nhận hương vị trái táo ngọt ngào tình yêu mở cửa. Tôi như tan loãng vào con sóng xa…
Bỗng dưng tôi nghe dường như một tiếng thét. Đúng là một tiếng thét khủng khiếp…Chúng tôi giật mình rời nhau ra và quay đầu lại, tôi thật sững sờ : Bảo Tuyết đang ôm mặt lảo đảo rồi chạy ra cửa, lên xe và phóng vút đi. Tôi hốt hoảng vì tôi biết tính cô em, lúc thát vọng thì chuyện gì cũng có thể làm. Tôi hét lên : ” Mình đuổi theo nó đi “. Chúng tôi vội vàng phóng xe theo Bảo Tuyết.
Bảo Tuyết chạy thật nhanh, vượt cả đèn đỏ làm tôi sợ hãi thật sự. Bảo Tuyết chạy về phía Trần Hưng Đạo rồi rẽ qua Nguyễn Biểu về hướng quận 8. Trời ơi. Nó chạy đi đâu vậy chứ ? Bảo Tuyết đã lên giữa cầu chữ Y, chúng tôi cũng đã gần bắt kịp. Bỗng dưng, Bảo Tuyết đột ngột dừng xe lại rồi loạng choạng leo lên thành cầu, tôi chỉ kịp thét lên một tiếng hãi hùng…
Anh cũng vội vàng dừng xe và bổ nhào tới cùng với tiếng kêu ” Tuyết! “, nhưng không còn kịp nữa…Mọi thứ diễn ra quá nhanh, tôi chỉ lơ mơ thấy hai bóng người, một trước, môt sau lao xuống dòng sông đen ngòm bên dưới…

***

Cảm giác lạnh lẽo, hụt hẫng ôm choàng lấy tôi. Tôi vùng vẫy, những vùng vẫy cuối cùng của bản năng sinh tồn con người. Tôi chợt nhớ đến Mẹ. Hình bóng Mẹ hiện lên tràn ngập trong tôi, Mẹ nhìn tôi đăm chiêu, buồn bã rồi nhạt nhòa mất hút. Bảo Châu lại hiện ra ra, khuôn mặt đẫm nước mắt, dang tay ôm tôi, tôi ngập ngừng nhưng rồi cuối cùng cũng giơ tay ôm Bảo Châu thật chặt.
Nhưng dường như tôi đang ôm người nào đó, cảm giác bềnh bồng vừa quen vừa lạ như một người vợ đi xa trở về trong vòng tay yêu thương của chồng. Tôi chợt hiểu! Đây vẫn là ước mơ tình yêu của tôi và tôi sắp đạt được khi một lần ra đi miên viễn, ru cơn mộng xanh xao trong vòng tay người tình muôn thuở…

ΦΦΦ

48 bình luận

Filed under Nguyễn Đức Diêu, Tác Giả, Truyện Ngắn

48 responses to “TÔI

  1. “Anh một cánh chim đêm
    Vút qua trời dịu êm
    Rụng rơi cơn gió thoảng
    Xào xạc vào tim em” (Tôi)
    -Chào anh Nguyễn Đức Diêu,
    có lẽ, chỉ tại-bởi cái điều trên, nên mới điêu… đứng, cũng may cho anh chưa phải… “đứng” như Từ Hải(Nguyễn Du)?…
    TÔI – “Tôi” nào xuyên qua… “cơn lốc” tình cũng bị cuốn phăng, lăn quay, đảo điên say cuồng trong lưới…”bão”, để rồi chới với, dập vùi, ngã nghiêng… nát vỡ từng mảnh, dù cố thu nhặt ráp nối lại…nhưng sao vẫn không lành lặn, vết may hễ gặp thời tiết trùng đông là bầm tím, nhói đau…?
    -Truyện thật buồn, trớ trêu cái hương đời, vị thơm lắng sâu,đọng lại “vừa ngọt-vừa đắng” làm người đọc say, thật lôi cuốn!
    Sẻ chia với anh Diêu…”hungarian sonata”-Richard Clayerman, nghe thật xói lòng, vỡ cả chiều cô đơn, ngây ngất nhớ…
    Chúc anh một mùa Giáng sinh thật ấm áp, thật bình yên.

  2. Anh NĐD,
    Câu chuyện “Tôi” , xoay quanh ba nhân vật với ba nét tính cách và cùng cuốn vào nhau tạo thành cuộc tình tay ba. Xét về nội dung câu chuyện nó không mới. Hai chị em Bảo Tuyết , Bảo Châu. Cả hai cô gái được tác giả xây dựng với hai tính cách trái ngược nhau, nếu cô em sôi nổi , khi đã quyết thì bất chấp…thi cô chị lại điểm đạm…Nhưng cả hai đều là nạn nhân của hoàn cảnh “cha mẹ ly hôn”. Và cũng có thể nói, đây là nguyên nhân càng khiến cho cô em Bảo Tuyết càng hụt hẫng sa đà vào cuộc vui chơi bất cần bởi.cô đã mất niềm tin trong cuộc sống cho đến khi cô có được tình yêu với nhân vật tôi, lúc này cô như người chết đuối, may mắn có được cái phao, thế là cô đặt trọn niềm tin vào người yêu không suy tính chỉ biết làm theo những gì con tim mình mách bảo…va bất ngờ nghĩ là mình bị phản bội…vậy là lập tức cô tìm cách tự hủy, hành động này thực sự phù hợp với tính cách của cô, về nhân vật Bảo Châu, tác giả xây dựng rất hợp với tính cách nhân vật , đây là nhân vật không gai gốc, từ suy nghĩ đến hành động đều toát lên dáng vẻ đằm thắm hiền lành…Riêng nhân vật “tôi”, tuy đây cũng là túp người lương thiện nhưng trong tình cảm dường như hơi tham lam vì ngay từ đầu đã biết Bảo Tuyết không hợp với mình , thậm chí không yêu vẫn chọn, đến khi thấy Bảo Châu hợp hơn thì lập tức chối bỏ Bảo Tuyết, dẫn đến hệ quả gây ra cái chết cho BT và cả cho mình.
    Nếu nhân vật tôi biết tiết chế cảm xúc…chin chắn trong nhận thức, chắc chắn kết quả sẽ khác hơn.
    Câu chuyện với lời kể mạch lạc kết hợp bố cục rõ ràng nhưng có kết thúc buồn, không có hậu. Có điều đây lại là bài học để mọi người suy ngẫm.
    Thân ái.

  3. TT Hiếu Thảo

    Thảo đã đọc anh N D D ơi Phải chăng trong sâu thẳm cuả câu chuyện anh yêu hai người BA và càBT hihihhi. ,Nói đuà thôi nha, truyên anh viết văn phong coi được xây dựng nhân vật coi được nhưng với em chưa thuyết phục lắm, vì chưa đem lại thật sự cảm đông cho em lắm,Đọc vui thôi thì OK anh phải rung động hoà mình trong sáng tạo thì truyện anh sẽ vượt trội vô cùng ý em thích vậy,Nói chia sẻ không đánh em nghen,Chúc vui lâu quá không nghe nhạc anh đó…

  4. Hạ xưa

    TÔI- ba nhân vật do t/g dựng lên. Mỗi người một tính cách
    TÔI- Băng Tuyết. Cô còn quá trẻ, đẹp bốc lửa…đầy kiêu hãnh ! Bao nhiêu lời ngọt ngào tâng bốc, thật có giả có bao vây cô. Cô sống trong mộng nên khi gặp…
    TÔI- Chàng trai từng trải, tuổi đời hườm…hườm…đầy kinh nghiệm của một thợ săn, sống theo con tim mách bảo…
    TÔI- Bảo Châu dịu dàng, một nét đẹp đằm thắm… là nơi “dừng chân ” cho gã thợ săn mỏi mệt sau bao nhiêu ngày…tung dọc giữa đại ngàn !
    Đọc giả- Nhìn ra được mấu chốt của vấn đề
    – Người đàn ông- Ứơc gì.. có cái rực lửa của mùa hè của Bảo Tuyết, cuốn phăng mọi phiền muộn đời thường, ngụp lặn ttrong đam mê nhưng…vẫn thèm cái cảm giác ngọt ngào, đằm thắm của Bảo Châu…
    T/G mô tả rất thật về TÔI của đàn ông ( gã thợ săn… )
    Cuối cùng- Tất cả đều do cái TÔI của mình ! Bảo Tuyết tự tử nhảy xuống sông…
    Sau cơn mê.TÔI &TÔI- Liệu có hạnh phúc khi sống bên nhau ????

    • NĐD

      TÔI- nghe tầm thường nhưng muôn thủơ và QUAN TRỌNG nhất. Tôi- xấu xa, cao ngạo, hèn mọn, hung hăng…nhưng cũng tốt đẹp, vị tha, can đảm…Không TÔI thì không có ĐỜI, phải không Hạ xưa ?

      Và hạnh phúc hay không thì cũng là TÔI mà ra cả thôi !

  5. Nguyên Thủy

    Anh Diêu ui…
    Truyện đọc thật lôi cuốn ngay từ đầu…
    Ba nhân vật,..ba suy nghĩ khi là “TÔI” đều thật hay và sống động..nhưng hình như hình ảnh người Mẹ trong đoạn tả suy nghĩ của Bảo Tuyết:
    “Những đêm ba mẹ cãi nhau, tôi hầu như chỉ biết trốn vào xó , bịt tai lại trong nỗi đau. Những câu “đồ đĩ thõa”, “ông ăn chả bà ăn nem”
    và trong ký ức của Bảo Châu:
    “Ba đã ra đi, còn lại ba mẹ con tôi trong căn nhà vắng lặng. Nước mắt và nước mắt ! Từ nay ngôi nhà sẽ không có đàn ông. Me tôi chôn chân trong phòng, tôi chỉ muốn ôm mẹ, an uỉ, vỗ về mẹ..”

    Hình như hình ảnh mẹ của hai cô gái hoàn toàn khác nhau…?
    Cảm ơn anh Diêu…một truyện ngắn hấp dẫn, kết thúc tùy cảm nhận của người đọc.

    • NĐD

      Đó là tính cách khác nhau của hai chị em và cũng nói lên sự trưởng thành hơn của cô chị Bảo Châu. Tuy cùng chứng kiến một sự việc nhưng dấu ấn và sự cảm thông trong mỗi người lại khác nhau .

      Cám ơn Nguyên Thủy, chúc vui nghe !

  6. Huỳnh Ngọc Tín

    Diêu thân!
    Câu chuyện 3in1 của Cậu viết thật là đặc sắc! Vừa đóng Nguyễn Đức Diêu, vừa đóng Bảo Châu, vừa đóng Bảo Tuyết mà nhân vật nào cũng trọn vẹn.
    Qua bài viết cho ta thấy Tác giả có tâm hồn và vốn yêu đương vô cùng phong phú với lối phân tích tâm lý sâu sắc tưởng chừng như Tác giả chính là nhân vật.
    Hồi mới vào học ĐH mình cũng có mối tình tương tự, Ba nàng là Giảng viên Trường Quốc gia âm nhạc đã mất chỉ còn Mẹ. Nhà có 4 chị em gái, nàng yêu mình qua mấy lần mượn sách vở của mình.
    Nàng làm thơ tặng mình khi trả lại sách

    ” Cứ học mãi học hoài mà chả thuộc
    Nhớ chi đâu những hình ảnh vu vơ
    Ngồi tựa cửa ưu tư hằn lên mắt
    Buồn không tên len lén ngự trong hồn”

    “Rồi hai đứa yêu nhau-hai người hàng xóm”, cứ tưởng rằng sẽ mãi mãi bên nhau.Có ai ngờ cô em sau vài năm lớn lên cũng len lén yêu mình. Cũng bày trò lên nhà nhờ mình chỉ học.Mình thì rạch ròi chứ không giống như Diêu, còn cô chị vì thương em, biết cô em yêu mình nên âm thầm xa cách bỏ đi ( Đi làm công nhân ở đâu đó không về), mình cố đi tìm nhưng không gặp.
    Sau đó mình chuyển nhà đi chỗ khác vì biết ở đó sẽ làm khổ cô em.
    Mấy lần về VN mình cũng có ý đi tìm nhưng vùng Lăng Cha Cả giờ đổi thay nhiều quá không tìm được.
    Tự nhiên Diêu gợi lại giờ mình lại muốn đi tìm xem nàng giờ sống ra sao, khổ đau hay hạnh phúc.

    • NĐD

      Tín thân mến !

      Không ngờ Tín cũng có số đào hoa ghê nghe, được cả hai chị em yêu cùng lúc. Mà cũng vì Tín không chịu “quơ ” cả hai nên cuối cùng chẳng được ai hết !

      Còn cái ông thầy nhạc trong truyện (không phải NĐ D nghe, khổ quá Tín ơi ! ) thì lúc đầu lỡ quen cô em tuy không thực sự yêu, rồi sau mới biết là mình chỉ yêu cô chị, éo le chỗ đó. Nếu hai cô đó không phải là hai chị em thì cũng là chuyện thường tình thôi, nhưng là hai chị em nên mới có chuyện .
      Năm tới hẹn nhau về VN đi Tín . Về rồi D. cũng đi theo Tín xem T gặp lại người xưa ra sao, chắc cảm động lắm. ( để viết truyện mới ! )
      Chúc khỏe nghe.

  7. Cà Kê Dê Ngỗng

    NĐD hổng có công bằng đó nghen, sao không lo cho cả chị lẫn em ? nhưn vậy tình trọn ven không ???

  8. NĐD

    Trước tiên cám ơn ông bạn Cá Thu đã còm nghe . Nhưng cũng khổ với cái còm của ông, đọc như đọc tiếng Tây dzậy, làm ơn download Unikey bỏ dấu vô sếp ơi !
    Thật ra, cái ông thầy dạy nhạc nầy cũng chưa hẳn đã tham lam muốn quơ cả hai chị em đâu. Nhưng tình cảm con người rất khó nói, nó tùy theo hoàn cảnh mỗi lúc. Khi hai người gặp nhau, thích nhau rồi yêu nhau thì cũng chỉ có thể là chỉ thích nhau vì một điểm gì đó hoặc vì tác động của không, thời gian nào đó. Nhưng về sau thì họ nhận ra rằng họ không hợp nhau về lâu dài. Chính vì vậy mới có những chia tay, những cuộc tình đổ vỡ, nếu không tthì làm gì có chuyện buồn, có thơ của …Cá Thu đâu mà đọc, phải không sếp ?

    • HI hi OK với diêu nên bỏ dấu vô cho Diêu đọc nè .Đào hoa nhều ,trong tình cảm mà tham lam quá thì kết cục như dzậy đó Diêu ạ .Đúng ra ông thầy cũng đã thấy chắc chắn rồi sẽ có một kết cục kg hay nhưng ông ta kg ngờ là kết cục lại quá bi thảm như vậy ..Đây cũng là một bài học cảnh tỉnh cho những ai quá tham lam trong tình yêu ,đốn mía muốn đốn luôn cả cụm thì hậu quả xảy ra là điều tất yếu thôi Diêu ạ .Cảnh báo cho Diêu đó nha ..Hê hê …Cố gắng xây dựng một bài viết có đoạn kết thật dễ thương ,ngọt ngào chứ đừng như két cục buồn như bài viết này Diêu hén ..Thân ái …

  9. Tào Lao

    TÔI ơi , sao câu chuyện nầy dúng chuyện 1 người bạn của tui quá hà , nhưng chỉ có khác là Bảo Tuyết hổng có chík !

  10. Nhỏ

    TÔI ơi. TÔI tính chơi Tay trắng tay đen í hả ? Úp úp mở mở dụ khị người xem í hả ? (Cảm giác lạnh lẽo, hụt hẫng ôm choàng lấy tôi……….Sắp chết mà biết suy nghỉ như rứa là ko chết mô nà , vì vậy Nhỏ tự suy nghỉ là BT ko chết , Được ko anh Diêu ơi. ?

    • NĐD

      Sắp chết chứ đã chết đâu mà không suy nghĩ được hả Nhỏ ơi ? Nhưng mà cho BT không chết cũng là hay đó, vì cái cảm giác “ôm người nào đó, bềnh bồng…” có thể là do được ông thầy nhạc ôm cứu lên .

  11. An Khê

    Chào anh NĐD
    Bảo Tuyết- Cuốn făng tất cả mọi thừ, đam mê và… cuồng nhiệt
    Bảo Châu- Dịu dàng và đằm thằm, nơi trú ngụ êm đềm cho ” người đàn ông” sau bao ngày nồng nhiệt ” cuốn făng ” mọi thứ với Bão Tuyết !
    Mẹ- Cứu rỗi ” linh hồn ” cho ” chàng trai khờ dại ” trong hình hài của người đàn ông…cứng tuổi !
    Và cuối cùng… ” mỏi gối chồn chân “…
    Hihi, hết ạ 🙂
    Quên, hôm nay có hai bài trên trang nhà nên đọc ( TÔI- t/g NĐD & Tình yêu như mây khói – t/g NNT ) đầy chiêm nghiệm, rất hay và…rút ra nhiều điều vì phụ nữ hay ‘ ảo tưởng ” để rồi cứ hỏi- Tại sao ???
    Hihi

    • NĐD

      Tình yêu và đam mê, ranh giới không dễ phân biệt phải không An Khê ?
      Người đời thường hay nhầm lẫn giữa hai điều nầy, nhưng cũng chẳng sao, vậy mới là cuộc đời !

      Cám ơn AK !

  12. Trúc Sơn

    Thật là lý trí và con tim có khi là “hai nẻo đường trần”! Diêu nhỉ? Trong tình yêu, đâu phải cái gì lý trí cũng chi phối được điều trái tim mách bảo?!
    Bài viết nhẹ nhàng với hoàn cảnh và nội tâm đan xen khá phức tạp, làm lôi cuốn người đọc.
    Khi đọc gần hết, tui lại lo cho Diêu: Không biết ông này “kết” sao đây! Nhưng tui lo thừa cho lão Diêu “vua khỉ”. Đúng, quăng cục “MƠ” là xong, đẹp cả “ba đường”.
    Đúng là Diêu.
    Thân mến.

    • NĐD

      Thiệt mà, có MƠ gì đâu ha Trúc Sơn ! Có điều là đoạn kết chỉ nói lên tâm trạng của Bảo Tuyết khi đã nhảy xuống sông. Điều này dựa trên trải nghiệm của người viết (đã một lần trải qua ) , tuy không hẳn là đúng cho mỗi người. Đoạn này, không nói lên cuối cùng Bảo Tuyết ra sao, tùy độc giả định liệu .

  13. Dieu than Sang nay đoc bai viet cua Dieu that buon .Yeu mot nguoi va lai quen mot nguoi ,ma hai nguoi nay lai la hai chi em ,voi hai tinh cach khac nhau Kg yeu thi nen dut khoat đi ,đang le nhan vat chinh trog bai viet nay nen noi thang va rach roi trong chuyen tinh cam tay ba nay đe Bao Tuyet kg fai ngo nhan va cung đe thay rang Bao Tuyet chi thuan tuy la mot. nguoi em gai đung nghia thoi đe Bao Tuyet du. rat đau kho nhung cathoii đau nay cung chi đen mot lan roi thoi .Tai sao tac gia lai kg neu len su viec nay ma lai đe su viec tien trien ,đe roi lai xay ra mot ket cuc buon nhiu vay . Theo minh đo la ban chat cua nhan vat Toi ,la nguoi đan ong trong bai viet nay qua tham lam ich ky ,du đa som biet su viec se xay ra cho hai cm nha ho ,nhung lai muon so huu het 2 chi em du rang that su chi yeu Bao Chau .Long tham lam trong tinh cam đa khien cho Bao Tuyet qua soc khi chung kien su than mat cua Toi va Bao Chau Va di nhien cai ket cuc đau buon đa xay ra ,vi Bao Tuyet qua bat ngo ,qua tuyet vong ,qua soc khi fai chung kien hinh anh qua than mat cua chi minh va nguoi minh yeu ,nguoi minh đa tin tuong va đa đat tron het tinh cam Mot ket cuc cua mot chuyen tinh tay ba that buon va đung ra no se ko xay ra neu nhan vat chinh đung wua rham lam muon ” Đon mia đon luon ca cum ” Đay cung la mot bai hoc canh tinh nhung ai đang ngup lan trong nhung cuoc tinh tay ba ,du rang trong gia đinh hay ngoai xa hoi ,hay tinh tao dung lai truoc khi qua muon ,đe roi khi su viec xay ra thi an han hay hoi tiec thi đa muon mang .
    Cam on Dieu đa cho đoc mot bai viet rat hay du ket cuc no mang lai that buon .
    Chuc Dieu sux khoe …Than ai ..

    • NĐD

      Trước tiên cám ơn ông bạn Cá Thu đã còm nghe . Nhưng cũng khổ với cái còm của ông, đọc như đọc tiếng Tây dzậy, làm ơn download Unikey bỏ dấu vô sếp ơi !
      Thật ra, cái ông thầy dạy nhạc nầy cũng chưa hẳn đã tham lam muốn quơ cả hai chị em đâu. Nhưng tình cảm con người rất khó nói, nó tùy theo hoàn cảnh mỗi lúc. Khi hai người gặp nhau, thích nhau rồi yêu nhau thì cũng chỉ có thể là chỉ thích nhau vì một điểm gì đó hoặc vì tác động của không, thời gian nào đó. Nhưng về sau thì họ nhận ra rằng họ không hợp nhau về lâu dài. Chính vì vậy mới có những chia tay, những cuộc tình đổ vỡ, nếu không tthì làm gì có chuyện buồn, có thơ của …Cá Thu đâu mà đọc, phải không sếp ?

      • Tào Lao

        PHẦN NÀY DÀNH CHO NHỮNG AI LÀM BIẾNG ĐÁNH DẤU TIẾNG VIỆT, HAY ĐỐ THỪA MÁY KHÔNG CÓ DẤU HOẶC MẤT DẤU !!!

        – Khỏi cần đánh đấu chữ Việt làm gì cho mất công.
        -Cứ đánh bản văn mình muốn, rồi tự nó sẽ cho dấu vào. Nếu sai thì click vào chữ đó rồi chọn dấu cho đúng. Mời xử dụng LINK phía dưới:

        http://www.easyvn.com/tiengviet/index.php

        1/ click vào link
        2/ Đánh máy thoải mái (không có dấu)
        3/Click vào chữ “Thêm dấu”.
        4/Bản văn tự động có dấu. Chữ nào sai dấu thì click vào sẽ ra 1 lô chữ cho mình chọn . Cho mủi tên vào chữ mình chọn là xong.
        5/ Copy &Paste và gởi đi
        Xin các vị thử mà xem: thich thú và tiện lợi lắm, lại vô cùng nhanh. Cứ việc đánh tiếng Việt không dấu rồi click vào chữ thêm dấu. Thế là có dấu ngay. Kiểm soát lại lần chót bằng cách thấy chữ nào mà mình thấy sai, click vào chữ đó, nó sẽ hiện ra nhiều chữ khác. Chỉ việc click vào chữ mà mình muốn đổi thì a-lê-hấp nó sẽ hiện ra chữ mà mình muốn. Hay lắm! Chẳng phải đao lốt, đao liếc gì cả.
        QUÝ VỊ HÃY LÀM THỬ ĐI , KHÔNG PHẢI CHỜ ĐẾN LÚC CẦN RỒI MỚI LÀM …

    • Huỳnh Ngọc Tín

      Mình cũng giống Nam Thu, yêu chị rồi thì không thể nào yêu em được, Nam Thu viết hay lắm!

Hãy gởi những lời bình luận thân thương đến với mọi người.

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.