Nguyễn Ngọc Thơ
Monthly Archives: Tháng Một 2015
SÔNG CÔN KÝ ỨC THƯƠNG HỒ
Filed under Nguyễn Ngọc Thơ, Thơ
Paris, ngày trở lại
Trương Văn Dân
1.
Thời tiết Âu Châu vào tháng 5 rất đẹp và bầu trời của nước Ý thường được cho là “xanh nhất châu Âu”. Thế nhưng hôm chúng tôi về lại Milano thì trời mưa tầm tã và những ngày sau, rả rích. Màu trời xám xịt, u ám như giữa mùa thu. Mệt và buồn, hai ngày đầu tôi chỉ nằm nhà, và chỉ ra ngoài khi thật cần thiết.
Cũng như mọi lần, mỗi khi về lại Ý, việc đầu tiên của chúng tôi là đến nghĩa trang Lambrate để thăm mộ của mẹ Elena. Gọi là “mộ” nhưng thực ta chỉ là một trong rất nhiều chiếc hộc nhỏ đựng tro của bà hoả thiêu hơn mười năm trước.
Buổi sáng đó không mưa nhưng bầu trời vẫn còn u ám. Gió se se lạnh. Elena cẩn thận lau bụi trước khung ảnh của mẹ nàng rồi thắp một nén nhang. Tiếp tục đọc
Filed under Hồi ký, Trương Văn Dân
NHỮNG NGÀY NÀY
Những ngày này chợt thèm nghe
Bát theo câu lục em vê… tình về!
Ngoại ô lặng lẽ tư bề
Chỉ nghe nhịp đập đam mê tim mình
Những ngày này cách xa em
Vào đêm nguyệt bạch lại thèm áo xanh
Môi cười mươn mướt trâm anh
Ngày sau cũng rứa, mô đành quên nhau?
Nghiệp duyên chưa rã rời đâu
Vô thường tất hiểu, bể dâu tất rành…
Em về nhổ tóc riêng anh
Dú đi sợi bạc, long lanh sợi buồn…
Những ngày này bọc nhớ thương
Anh nung nấu mộng cho tường tận em
Xuân này là xuân đầu tiên
Anh không ngược nắng nên viên mãn lòng…
(Saigon, 01/2015)
TRẦN DZẠ LỮ
Filed under Thơ, Trần Dzạ Lữ
Phố núi trong anh trong em
Phố núi sương mù đá dốc cheo leo
Hoa dạ qùi như muốn ngưng nở đi theo
Nhìn anh nâng váy em bước xuống lưng đèo…
Phố nuí pleiku thật diệu kỳ
Là những đêm nồng ấm nhất
Bỡi một vòng eo….
Filed under Thơ, Trần Thị Hiếu Thảo
Ta về núi ngự…
Để quên hết đi chuyện hồng trần
Ta về núi ngự cùng môt giai nhân
Filed under Thơ, Trần Thị Hiếu Thảo
BAY VÒNG
Filed under Thơ, Trần Dzạ Lữ
LẶNG LẼ TÌNH ĐẦU
Năm ấy, nhỏ lên 10, anh 12…
-Oẳn tù tì, ra cái gì, ra cái này…
Nhỏ nắm chặt bàn tay bé xíu của mình, tròn xoe mắt nhìn tay anh xòe rộng 5 ngón còn lấm lem đất cát…
-Không chịu, anh ăn gian. Anh tính giơ búa rồi xòe tay ra…ăn gian…huhu…không chịu…
Anh hiền lành, nhỏ nhẹ:
Thôi được rồi, anh thua…
Nhỏ hí hửng cúi xuống, cà nhẹ viên gạch vào đầu cây tre cắm sẵn, đã được cột thun giăng 2 bên, cọng cỏ màn trầu từ từ tiến lên, hất rơi cọng cỏ phía anh xuống đất trong ánh mắt đắc thắng của nhỏ… Tiếp tục đọc
Filed under Tùy bút, Truyện, Tương Giang
TÌNH THƠ HAI MƯƠI
Filed under Thiên Di-Phạm Văn Tòng, Thơ
MONG ĐẾN NGÀY “VỀ,,,”!
Filed under Thơ, Trầm Tưởng- NCM
PHÒNG SỐ 3
(Truyện ngắn trong tập truyện MỘT PHÚT TỰ DO của Elena Pucillo Truong, NXB Văn hóa Văn nghệ)
Tôi phục vụ trong khách sạn cho thuê giờ,
Mang cà phê cho những khách vào yêu nhau,
Đi lên, đi xuống, cặp nào cũng như cặp nấy,
Nhưng dù mang kính, tôi cũng chẳng nhìn thấy ai
(Luigi Tenco- Nhạc sĩ Ý)
Chán! Hôm nào cũng thế! Ngày và đêm cũng vẫn là bấy nhiêu khuôn mặt và sự tởm lợm quen thuộc.
Rất nhiều năm tôi đã sống cuộc đời này, như con chuột nằm trong bẩy. Không đủ tiền để đổi đời nên hằng ngày tôi đều phải mang lên người chiếc mặt nạ lạnh lùng. Thực hiện công việc bằng những cử chỉ nhàm chán: giao chìa khoá, thu tiền… rồi nhìn hai tấm lưng bước lên cầu thang để vào phòng. Tôi chẳng cần phải dắt, họ quá biết đường lên…
Hy vọng nhận được tiền boa nên thời gian đầu tôi thường hỏi là có cần mang gì lên phòng để ăn hay uống… lúc đó tôi đâu biết là họ có quan tâm gì đến chuyện này đâu… họ còn không muốn mất thì giờ cho việc cởi quần áo nữa là…
Tất cả nhanh chóng, cấp tốc và lạnh lùng… như dòng đời bên ngoài bốn bức tường nơi đây, đáng lý phải là một khách sạn đường hoàng, thì nó chỉ là một cái hang tối tăm và dơ bẩn. Nhưng đây là căn nhà của tôi, bởi vì tôi không có một căn nhà nào khác. Tôi từng muốn trang hoàng căn nhà thật đẹp đẽ, chan hoà ánh sáng, thơm tho, sạch sẽ…nhưng vô ích.
Có một lần tôi đã nghĩ đến chuyện bỏ đi, đoạn tuyệt với cái thế giới bẩn thỉu luôn hiện trước mắt mình, vì đó đâu có phải là đời. Đúng thế… nhưng nghĩ lại, chạy, thì chạy về đâu? Và thế là tôi đành chôn mọi ước muốn đổi đời trong cùng tận đáy lòng rồi chấp nhận tất cả, bằng sự lạnh nhạt và khổ tâm.
Chỉ có một điều duy nhất tôi không thể làm mà không cảm thấy đau đớn, đó là việc nhìn thấy chìa khoá căn phòng số 3. Như thể với tôi, căn phòng ấy chưa từng hiện hữu.
Một ánh chớp. Những hình ảnh xưa tái hiện…
Tôi đứng như ngây người nhìn hai thanh niên trong buổi sáng có mưa và bầu trời xám xịt. Hai khuôn mặt còn rất trẻ ngập ngừng bước vào, thật khẽ khàng để không gây tiếng động. Tôi thấy thật khó quên mái tóc dài của cô gái và ánh mắt như say của cậu con trai. Ngay tức khắc, điều đầu tiên tôi nghĩ trong đầu là mắng vào mặt họ:
– “Các cậu đến làm gì ở một nơi bẩn thỉu này? Các cậu hãy đi đi !”
Thế nhưng tôi câm họng. Thu tiền, tôi giao chìa khoá… đây là điều họ muốn và tôi đã làm theo. Rồi, không hiểu sao, ngay phút cuối, tôi bỗng thấy xấu hổ nếu khi mở cửa hai người trẻ ấy nhìn thấy sự bề bộn trong phòng.
Bước ra khỏi quầy lễ tân, tôi như giật phắt chiếc chìa khoá trong tay của cậu con trai.
-“Các cậu đợi đây, tôi đi xem phòng đã dọn dẹp chưa”
Sau câu nói, tôi chạy vội lên cầu thang, tay giữ chặt chiếc chìa khoá phòng số 3. Đây là căn phòng ít tởm nhất, có lẽ nhờ những tia sáng chiếu vào xuyên qua tấm màn trên cửa sổ. Duy có mùi ẩm thấp của căn phòng đóng kín là còn đọng lại dù tôi đã nhiều lần mở toang cửa sổ mà vẫn không thể nào làm bay đi hết.
Chỉ trong ít phút tôi đi thay hai áo gối, drap giường và chuẩn bị hai chiếc khăn sạch. Tôi không quên đặt hai chai nước suối lên chiếc bàn con.
-“Bây giờ các cậu có thể lên phòng…Tôi sẽ dẫn các cậu”
Lúc đó hai người đang đứng ôm nhau và sốt ruột đợi tôi. Họ nói nhỏ với nhau một điều gì đó rồi chàng trai ôm ngang eo cô gái, âu yếm dìu cô ta bước lên cầu thang. Tôi đi trước nhưng vẫn nghe tiếng chân của họ phía sau lưng. Nó như vẫn còn vang nhẹ trong đầu tôi. Tôi mở cửa.
– “ Phòng đã sẵn sàng…Xin mời”
Tôi gần như nghe được tiếng nấc trong cổ họng hai người. Tôi, có lẽ vì hổ thẹn, còn họ vì những gì đang thấy, có lẽ họ đã từng mơ ước về một nơi chốn khác để có thể yêu nhau.
-“ Xin cảm ơn ông về mọi chuyện !”
Cô gái nhìn tôi bằng đôi mắt mèo thật dễ thương và nói bằng một giọng ngọt ngào. Còn chàng trai thì chìa tay với một tờ giấy bạc, để gửi tiền boa.
-“ Cảm ơn cậu! Nhưng cậu cứ giữ đi. Chuyện nhỏ mà! “
Tôi khép cửa và quay đi, bỏ lại sau lưng nụ cười dễ thương của họ.
Bước trên mỗi bậc thang, tôi liên tục nghiền ngẫm.
-“Mình đã làm hết bổn phận. Còn trẻ thế, có lẽ đây là lần đầu của họ và bằng tất cả tình yêu trong máu thịt, họ đâu cần quan tâm đến căn phòng như thế nào.
Tuy vậy họ vẫn có thể đến một nơi khác, đường hoàng hơn chứ! Nhưng chắc gì họ có một căn nhà, một nơi yên tĩnh và tươm tất? Có lẽ họ không có đủ tiền… Nhưng trên một bãi cỏ vắng người cũng có thể được mà… À, mà mình điên thật! Có nhiều chuyện mà một người đàn ông nhạy cảm cần phải biết là bình tĩnh, có thời gian để cô gái tự nhiên, để âu yếm và yêu nhau, chứ đâu phải chỉ “có vậy” rồi thôi!
Mà thôi! Thật vô ích. Đây đâu phải chuyện của mình! Sao tự nhiên mình lại nghĩ ngợi lung tung thế!
Cơn mưa đến bất chợt, làm mịt mờ thành phố và tôi còn phải lăng xăng vì nước từ mái dột xuống tầng ba. Chỉ cần lấy chậu để hứng là xong, nhưng đã bao nhiêu lần rồi tôi phải chạy lên chạy xuống nhiều lần để đổ nước vì có khi mưa rất lớn, chẳng mấy chốc mà chậu đã đầy. Tôi nguyền rủa trận mưa.
Tôi không còn nhiều thời gian nữa. Buổi chiều và tối tôi hầu như không chợp được mắt. Người đến, kẻ đi… công việc nhàm chán, những khuôn mặt lãnh đạm thường ngày. Nhận tiền, giao chìa khoá cho cho họ, nhiều khi tôi chẳng cần nhìn vào mặt, có khi cùi chỏ vẫn còn đặt lên trên, mắt vẫn nhìn trang báo, tay kia chìa ra giao chìa khoá cho người ta.
Chỉ có buổi sáng là bình yên. Khách sạn yên tĩnh và tôi có đủ thời gian để kiểm tra phòng, đặt chai nước hay thay cục sà phòng trong phòng tắm… Trễ chút xíu thì ông chủ cũng đến để kiểm tiền rồi vội vã đi ngay.. Có thể là ông ta sẽ tiêu pha với người tình nào đó, dắt cô ta đi đến một bờ biển đẹp…vì chắc chắn là ông không bao giờ dẫn những bạn gái của mình đến nơi đây. Nhưng mặc xác ông ta, việc gì tôi phải bận tâm kia chứ? Tôi phải làm điều tối thiểu mà ông ta yêu cầu và ông ta chỉ cần biết có tiền khi ông đến.
Tôi bắt đầu từ tầng ba, đổ chậu nước bẩn cuối cùng rồi xuống tầng hai, tầng một để lau chùi và xếp gọn.
Các bạn đừng hỏi tại sao, nhưng đến căn phòng số 3 tôi bỗng dưng gõ cửa. Dưới quầy lễ tân tôi không thấy chìa khoá phòng nhưng nhiều khách cũng thường bỏ quên chìa khoá trong phòng. Im lặng. Tôi có mang theo chìa khoá mở được tất cả các phòng nhưng chỉ khẽ đẩy tay nắm tôi thấy cửa không khóa nên bước vào.
Một tia nắng chiếu qua khung cửa sổ khép hờ làm căn phòng sáng mờ mờ. Những hoa nắng nhảy múa theo những luồng sáng băng ngang qua phòng.Tôi thoáng thấy hai hình người nằm bất động trên giường.
Định khép cửa để đi sang một phòng khác nhưng một ý nghĩ vụt loé lên trong óc tôi. Căn phòng quá im lặng.
Mở rộng cửa để lấy thêm ánh sáng từ hành lang.Tôi bước đến cạnh giường. Không một tiếng động. Không một tiếng nói.
Nhưng bây giờ thì tôi thấy rõ hai thân hình nằm ôm nhau, lạnh ngắt. Cô gái nằm tựa đầu vào ngực chàng trai, một bàn tay nắm chặt lề drap và mái tóc như những sợi tơ thả xoà trên mặt nệm. Một cánh tay của chàng trai buông thỏng xuống thành giường. Trên chiếc ghế đặt gần đó quần áo của hai người được xếp lại cẩn thận, trên thành ghế có treo cái túi xách của cô gái. Trên bàn đọc sách đêm, ngoài chai nước tôi còn thấy mấy ống thuốc ngủ. Trống trơn.
Linh hồn trong trắng của hai người trẻ đã giã từ thế giới này. Họ đã yêu nhau trong nơi chốn bẩn thỉu này trước khi cùng nhau đi tìm cái chết; hoà hợp bên nhau mãi mãi.
Tôi đứng trân người, liên tục nhủ thầm là không thể nào, không thể nào. “Không thể nào hai người trẻ lại có thể chết ở một nơi đáng tởm này” trong khi những giọt nước mắt chảy dài xuống má, lăn xuống cổ và thấm ướt trái tim. Hằn lên. Mãi mãi.
Tôi phục vụ trong khách sạn cho thuê giờ. Công việc mỗi ngày đều giống nhau. Vẫn những khuôn mặt đó. Thu tiền, giao chìa khoá.
Nhiều năm đã trôi qua thế nhưng không hiểu sao tôi không thích giao chìa khoá phòng số 3 cho ai cả.
Elena Pucillo Truong
Sài Gòn 5-1012
Filed under Elena Pucillo Truong, Truyện, Truyện Ngắn
SÔNG BIỂN VÀ NON CAO
Em hỏi chị yêu ba hay mẹ,
Chị trả lời, chị yêu cả hai,
Mẹ là biển rộng sông dài,
Ba là non cao thăm thẳm…
Mẹ là biển, mênh mông sâu đậm…
Đỡ đần con, qua những chặng gian nan,
“Cuộc cờ đời”, với những sóng gió ngổn ngang,
Con trẻ dại, khó phân bờ bến đổ,
Thế là mẹ – dang tay ra bảo hộ …
Đưa con về, biển cát êm đềm…
Dòng suối mẹ hiền, tuôn chảy mãi trong con,
Nghe ấm áp , thâm ân từ mẫu…
Ba dọc ngang, kiên cường phấn đấu,
Cả một đời, “lao nhọc” vì con,
Mồ hôi đổ, không “bào mòn” ý chí,
Ba mong các con, chăm chỉ học hành !
Cố làm sao, đạt chữ công danh …
Cho ước nguyện của ba ,tròn như ý !
Mẹ và ba cùng nhau quyết chí …
Tay trong tay, liên kết dựng xây…
Nước sông sâu, vẫn ngày đêm tuôn chảy…
Mạch nuôi cây, sừng sững với đời…
Ba là non cao , trên đỉnh chơi vơi !
Tỏa bóng mát, ngàn đời “ôm lấy biển”…
Sông núi liền kề, chung chiến tuyến,
Con yêu sông biển, lẫn non cao…
Thương Mẹ Ba, con thật tự hào,
Là con của biển, của non cao mãi mãi…
Nguyệt Vân
Filed under Nguyet Van, Thơ
MA RỪNG
Filed under Truyện, Truyện dài
HẤT NỤ CƯỜI
Khuyên em hất một nụ cười
Bùi ngùi chăng
Hỡi lòng người tri âm?
Lối thu thảo
Bước phong trần
Hẳn vương kiêu bạc
Khi ngần ngại yêu?
Hất nụ cười, hái phiêu lưu
Mai sau xóa hết những trừu tượng thơ
Hắt đắng cay phiá tình cờ
Đìu hiu hấp hối bên bờ nhân sinh.
Thì em hất nụ cười tình
Thời gian đứng lại
Thình lình…
Khai niên!
Tương Giang
Filed under Thơ, Tương Giang
ƯỚC VỌNG
-Cá Thu-
Chung cuộc rồi về với cõi không
Trần ai há dễ bận tơ lòng
Hoa sen phai sắc hương còn thắm
Trà mạn lưng chung vị vẫn nồng
Nợ với văn chương nên vắt óc
Vui cùng cảnh vật phải ra công
Những mong có bạn cùng thi phú
Dù cánh đào xưa đã nhạt hồng
Con chim gõ kiến
Truyện Cổ Phật Giáo
Trong một khu rừng nọ, có một con chim gõ kiến thực hành từ bi tâm và Bồ Tát đạo.
Con chim gõ kiến này khác với mấy con chim khác, bẩm sinh nó thông minh sáng láng, lại lông cánh tuyệt đẹp. Khi nó bay, trông nó uy nghi trang trọng, thật là vua của loài chim rừng !
Trong rừng có những thân cây bị mọt ăn thủng lỗ, thì loài chim gõ kiến hay đi tìm bắt sâu mọt trong những lỗ thủng ấy ăn để mà sống. Nhưng con chim gõ kiến này nhân từ quá nên chỉ ăn các mầm chồi non mềm hay uống nước các thứ trái cây, chứ không nỡ mổ những con mọt nhỏ bé kia để mà nuôi thân. Ðồng thời, nó cũng mà một vị y sĩ rất thông minh, nó có thể trị bệnh cho loài chim và cho cả loài thú đi trên mặt đất nữa.
Có một lần, chim gõ kiến bay qua cánh rừng, gặp một con sử tử nằm dài bên vệ đường, lớn tiếng kêu rống, rên rỉ đau đớn. Chim gõ kiến ngừng xuống hỏi :
– Hỡi vua của loài thú ! Ai làm cho bạn đau đớn như thế ? Có phải là bị tên của thợ săn bắn trúng ? Hay mắc phải một chứng bệnh nguy ngập ? Hay là mới gây hấn với loài voi ? Hay tại đói quá nên đau đớn ? Xin bạn hãy nói cho tôi biết, không chừng tôi có thể giúp bạn được !
– Hỡi vua của loài chim ! Tôi không phải bệnh, cũng không phải gây hấn với voi, mà chỉ tại tôi mắc xương ngang cổ họng. Cái đau đớn cùng cực này, so với cái đau bị trúng tên cũng không thấm gì. Nó làm cho tôi không nuốt vào được, nhổ ra cũng không được, nếu bạn có thể giúp tôi thì xin bạn hãy ra tay làm phúc !
– Tôi có thể giúp bạn, miễn là bạn nghe lời tôi dặn bảo.
Sư tử gật đầu ưng thuận, chim gõ kiến bèn đi tìm một cành cây thật chắc chắn, bảo sử tử há miệng thật to, to đến mức không há nổi nữa mới thôi, rồi mới kê nhánh cây vào miệng sử tử. Xong đâu đó, chim mới bay vào miệng sư tử, khôn khéo làm cho hai đầu miếng xương nông ra một chút, rồi dùng hết sức lực ngậm xương trong mỏ kéo ra. Sau đó, nó từ từ xê dịch khúc cây ra khỏi miệng sư tử. Con chim gõ kiến hoàn thành sứ mạng trong lòng rất khoan khoái, lúc ấy mới cáo biệt sư tử mà bay đi.
Sư tử không còn đau đớn nữa, trong lòng cũng rất cảm khái, tạ ơn chim gõ kiến rồi cũng từ biệt mà quay về.
Một thời gian sau, chim gõ kiến kiếm không thấy thức ăn được nữa vì mấy ngày trước đó trời hạn hán, không có lấy một giọt mưa, chồi cây và hoa quả cháy sém khô cằn, chim gõ kiến kia đói quá ngày một tiêu mòn, chỉ mấy ngày nữa nếu cứ thế này mãi thì chắc là chết đói mất !
Toàn thân rã rời, nó mệt mỏi tìm kiếm cái gì ăn thì đột nhiên thấy dưới một gốc cây to, con sư tử mới cứu hôm nọ, đang mải miết ăn một con cừu béo mập săn được. Nó ngấu nghiến nhai nhai nuốt nuốt, không màng tới bất cứ chuyện gì khác.
Con chim gõ kiến bay xuống, khép nép đứng bên cạnh sư tử, nhìn nó bằng cặp mắt cầu khẩn như xin ăn mà không mở miệng nói một lời nào. Nhưng con sư tử vô tình vẫn nhồm nhoàm nhai nuốt miếng thịt cừu của mình, không thèm ngó ngàng gì tới con chim gõ kiến, giả vờ như không thấy.
– Chắc anh chàng này không nhận ra mình.
Chim gõ kiến nghĩ như thế, mới bèn tiến tới gần con sử tử, cầu cứu một cách khiêm tốn :
– Hôm nay tôi đến gặp bạn như một kẻ ăn mày, xin bạn cho tôi một chút gì ăn, tôi đói quá rồi bạn ạ. Nếu bạn thuận lòng thí xả một chút thức ăn cho một kẻ sắp chết đói, thì công đức của bạn rất lớn !
Con sư tử hung dữ gầm lên :
– Mi to gan thật, trong lúc ta đang dùng bữa thì mi táo bạo dám đến gần, ý mi muốn hiến thân làm thức ăn cho ta phải không ? Cái lúc mi bay vào miệng ta lấy miếng xương ra khỏi họng, là do vì ta cho phép mi làm, chẳng có gì đáng kể công hết ! Ta không có lòng nhân từ, mi có cút đi không!
Con chim gõ kiến không nói không rằng, lặng lẽ ôm nỗi thất vọng trong lòng, sửa soạn bay đi.
Thần cây thấy con sư tử vong ân bội nghĩa như thế, trong lòng hết sức bất bình, bèn hỏi chim gõ kiến :
– Tại sao bạn không mắng cho vào mặt của cái phường vong ân ấy ? Không lẽ bạn không đủ sức đối phó với hắn hay sao ? Bạn là ân nhân của hắn mà hắn lại đối xử vói bạn một cách hung dữ như thế, tại sao bạn không tới mổ vào hai con mắt của hắn, mà lại chấp nhận cho hắn tàn nhẫn ngược đãi bạn ?
– Ðừng nhắc tới hắn nữa. Xử phạt con sử tử vong ân bạc nghĩa ấy không phải là việc của tôi. Trong tương lai, hắn sẽ tự nhiên lãnh lấy hậu quả của sự vong ân bạc nghĩa ấy. Nếu có một ngày nào đó gặp nạn, sẽ không ai đến cứu hắn nữa. Nhưng tôi không bao giờ ân hận đã thi ân cho hắn. Nếu như tôi nghĩ đến sự báo đáp rồi mới thi ân, thì đó là một việc mua bán vay trả, chứ không phải là một hành động đạo đức cao cả.
Thần cây nghe chim gõ kiến nói như thế, cảm động mà khen ngợi rằng :
– Bạn thật là một người nhân từ, đạo đức cao thượng. Bạn không giống như một con chim, mà lại giống một con người khoác lên một bộ lông cánh tuyệt đẹp. Trí huệ phúc đức của bạn sẽ vĩnh viễn không bao giờ thiếu sót !
Thần cây tán thán xong cáo biệt mà đi. Con chim gõ kiến cũng rời bỏ con sử tử vong ân bạc nghĩa. Một vài ngày sau, con sư tử bị thợ săn bắn chết.
Không bao lâu, trời rưới xuống một trận mưa pháp cam lồ, làm cho khắp mặt trái đất được tưới nhuần tươi tốt, hoa nở, lá non, và con chim gõ kiến nhân từ kia được cả trái đất ca tụng và khen ngợi.
Filed under Sưu tầm