ĐẠI HẠ GIÁ

Phạm Lê Huy (Sưu tầm)

sach

Thời buổi này còn cái gì không hạ giá nhỉ ? Sách vở, quần áo, đồ điện tử v…v… hạ giá! Tôi cầm mảnh bằng đại học cạy cục mãi chưa tìm ra việc làm, cũng nhào ra vỉa hè bán sách đại hạ giá. Từ Victor Hugo, Leon Tolstoy, Tagore, Dostoievski… đến Khái Hưng, Ngô Tất Tố, Vũ Trọng Phụng… cả thảy đều bị “hạ” nằm la liệt. Lắm lúc ngồi chồm hổm nhìn xuống các tên tuổi từng “vang bóng một thời”, tôi thầm hỏi :

– Nên cười hay nên khóc, thưa chư liệt vị ?

Cách đây ít lâu, một ông lão hình dáng tiều tụy mang đến bán hai pho sách dày. Một cuốn là Hán Việt Từ Ðiển của Ðào Duy Anh do Khai Trí tái bản. Cuốn kia là Petit Larousse Illustré in tại Paris năm 1973. Sách còn tinh tươm lắm, hẳn chủ nhân đã xài rất kỹ. Thấy giá rẻ, tôi mua. Loại ấn bản này đây, gặp loại khách biên biết, bán cũng được lời.

Ngoài bìa và một số trang ruột của mỗi cuốn, đều có ấn dấu son hình ellipse : Bibliothèque – Ðô Bi – Professeur. À, té ra ông lão vốn từng là giáo chức. Thảo nào ! Cất tiền vào ví rồi mà ông cứ dùng dằng nuối tiếc, ngoảnh lại nhìn những tài liệu – tài sản phải đứt ruột bán đi. Ngoái mãi mấy lần rồi ông mới dắt chiếc xe đạp cà tàng đạp về. Mắt ông đỏ hoe. Lòng tôi chợt se lại !
Chiều 25 Tết. Ngồi cạnh các danh tác tôi vẫn lim dim, thấp thỏm, chồm hổm ra đấy. Qua đường không ai thấy, lá vàng rơi trên giấy. Sài Gòn chả có mưa bụi cho đủ khổ thơ Vũ Ðình Liên. Nhưng bụi đường thì tha hồ, đủ khổ thứ dân lê lết vệ đường như tôi.

– Anh mua bánh bò, bánh tiêu ?

Một chị hàng rong đến mời. Tôi lắc đầu. Bỗng chị sững người chăm chú nhìn vào hai bộ từ điển. Chị ngồi thụp xuống, đặt sề bánh bên cạnh, cầm hết cuốn này đến cuốn kia lật lật. Rồi chị hỏi giá cả hai. Ngần ngừ lúc lâu, chị nói :

– Anh có bán… trả góp không ?

– Trời đất ơi ! Người ta bán trả góp đủ thứ, chứ sách vở, sách đại hạ giá ai đời bán trả góp ? Vả lại, tôi nào biết chị là ai, ở đâu ?

– Tôi cần mua cả hai – chị nói tiếp – xin anh giữ, đừng bán cho người khác. Khi nào góp đủ, tôi sẽ lấy trọn. Anh thông cảm làm ơn giúp tôi.

Thấy lạ, tôi hỏi chuyện mới vỡ lẽ. Ðô Bi chính là thầy cũ của chị hàng rong. Chị Tám (tên chị) bất ngờ thấy có dấu son quen, hiểu ra hoàn cảnh của thầy, bèn nảy ý chuộc lại cho người mình từng thọ ơn giáo dục. Song, bán bánh bò bánh tiêu nào được bao nhiêu, lại còn nuôi con nhỏ, không đủ tiền mua một lần nên chị xin trả góp.

Tôi cảm động quá, trao ngay hai bộ từ điển cho chị Tám :

– Chị hãy cầm lấy, kịp làm quà Tết cho thầy. Tôi cũng xin lại đúng số vốn mà thôi, chị à.

– Nhưng…

– Ðừng ngại, chị trả góp dần sau này cũng được.

Chị lấy làm mừng rỡ, cuống quít trả tôi một ít tiền.

– Chao ôi, quý hóa quá ! Cảm ơn… cảm ơn… anh nhá !

Mai lại, chị Tám trả góp tiếp. Chị kể :

– Thầy bi thảm lắm… Gần Tết, cô lại ngã bệnh… Thầy nhận sách, mừng mừng tủi tủi tội ghê, anh à !… Thầy cũ trò xưa khóc, khóc mãi !

Tôi vụt muốn nhảy cỡn lên và thét to :

– Hỡi ông Victor, ông Lev, ông Dostoievski… ơi ! Ông Khái, ông Vũ, ông Ngô… ơi ! Có những thứ không bao giờ hạ giá được ! Có những người bình thường, vô danh tiểu tốt nhưng có những kiệt tác không hạ giá nổi, đó là TẤM L ÒNG.

φφφ

21 bình luận

Filed under Phạm Lê Huy, Sưu tầm

21 responses to “ĐẠI HẠ GIÁ

  1. Nguyên Thủy

    Cảm ơn anh Phạm Lê Huy đã nhắc lại kỷ niệm một thời khốn khó. Những ngày đó nhiều bộ sách qúy có thể tìm thấy ở chợ sách Calmette..Có những sách mua xong phải bỏ trong bao giấy dày. Có sách bán theo trọng lượng, nhưng phải nâng niu…

  2. Đọc để đau nhói đó bạn Phạm Lê Huy ôi! Buồn

    • phamlehuy

      Mời anh Lữ và các bạn đọc mẫu chuyện ngắn này:

      Hai mẹ con vừa bước xuống xích lô, người con khoanh tay cúi đầu, rụt rè khẽ lí nhí câu gì đó với người phu xích lô.
      Người mẹ khen:
      – Giỏi… Con lễ phép lắm… Vậy con ráng học thành tài để sau này khỏi phải đạp xích lô nghen !
      – Dạ… Thưa má, ông ấy là… Thầy cũ của con đó !

  3. Anh Phamlehuy,
    Câu chuyện sưu tầm “Đại Hạ Giá” của anh tưởng chừng như đơn giản nhưng thực sự nó đã len lỏi làm nhoi nhói tim của NV khi nhìn thấy cảnh thầy giáo phải đi bán từng quyển sách để mưu sinh…va phần kết thúc của chuyện quả thực bất ngờ , làm cho NV lặng người , cảm thấy khâm phục việc làm của chị bán bánh nghèo ,mua lại hai quyển sách tặng lại thầy bằng đồng tiền trả góp, cũng như việc làm của anh bán sách, sẵn sàng đưa sách và sẽ nhận lại từ từ tiền nhưng không lấy lời…tư những tình tiết thật đời thường đó đã làm toát lên thật đẹp tình nghĩa thầy trò, hay nói khác hơn , đây là tấm lòng của người đối với người thật tuyệt vời…
    Thân ái.

    • phamlehuy

      Nguyệt Vân thân mến,
      Câu chuyện này nghe thương tâm lắm; và câu chuyện có thật dưới đây nghe cũng rất thương tâm:

      … Một hôm tôi đang đạp xe thong dong kiếm khách, bỗng nghe có tiếng gọi: “Cyclo!”. Tôi ngừng xe, ngẩn đầu lên nhìn hướng có tiếng gọi, chợt thấy một người con gái chạy ngược vào trong căn nhà có vẻ giàu sang. Tôi đứng chờ một lúc thật lâu không thấy cô gái quay ra. Tôi sốt ruột xuống xe, bước tới cửa nhìn vào, thấy cô gái đang đứng quay mặt vào tường, tôi liền lên tiếng: “Cô ơi! Sao cô gọi xe mà không ra đi”. Khi ấy cô gái mới quay mặt ra khóc òa và nói: “Thầy ơi! Tại sao lại ra nông nỗi thế này!”. Tôi bình tĩnh nói: “Cô ơi! Đời mà, có gì đâu mà cô thương tâm quá vậy?”. Cô gái vẫn tức tưởi khóc không ngừng. Tôi lại phải năn nỉ: “Thôi thì nếu cô thương hoàn cảnh tôi, xin cố cứ ra xe ngồi tự nhiên cho tôi chở cô đi, để tôi có tiền mua gạo cho con tôi ăn bữa nay; còn cô từ chối ngồi trên xe tôi có nghiã là cô đã gián tiếp hại tôi và con tôi sẽ đói”. Khi đó cô ta mới chịu ngồi lên xe cho tôi chở đi. Qua hai ngày sau, khi tôi đi làm về được vợ tôi cho biết có một cô gái chở đến nhà cho một bao gạo và nói: “Biếu Thầy Cô nấu cơm cho các em ăn”. Để tránh sự việc này tái diễn tôi bỏ tuyến đường cũ này và đạp xe trên những tuyến đường khác từ bữa đó, nhưng lòng không bao giờ quên tình cảm tốt đẹp của cô học trò cũ này”…

      (trích Đi Tìm Thầy Cũ của Phạm Văn Nộ, Cựu Học Sinh Cường Để – Quy Nhơn)

      • Anh phamlehuy,
        NV thật sự cám ơn anh, những câu chuyện đời thường mà anh kể luôn là những bài học mà NV khao khát muốn được nghe, muốn được thấy để NV còn nhận ra được ý nghĩa của cuộc sống mặc dù trong cái xh vốn phức tạp này , người có tiền luôn giữ thế độc tôn , còn người nghèo khổ chẳng ai ngó ngàng đến ?!! …Va chính những câu chuyện đời thường còn khẳng định vượt lên trên tất cả , cái còn lại trong chúng ta, có giá trị vượt thời gian đó là tấm lòng của tình người đối với người không bao giờ bị mai một anh nhỉ !
        Chúc anh sức khỏe.

  4. phamlehuy

    Nhớ những năm không nhà không nghề lang thang lếch thếch, sau khi bán hết những cuốn sách cũ của mình (chỉ giữ lại bộ English For Today, vài cuốn truyện của Duyên Anh và Hoàng Ngọc Tuấn) tôi cũng ráng làm “cò sách” để kiếm sống. Xin hoặc mua lại sách của bạn bè rồi bán cho mấy “tiệm sách vỉa hè”, cũng chỉ đủ cho một diã cơm bình dân ở đường Gia Long (nay là Lý Tự Trọng / Quận Một)) và một ly nước mía ở đường Nguyễn Biểu (nay là Chiến Sĩ / Quận Năm) trong một ngày…

    • Anh LÊ Huy thân mến ..
      Sáng nay đọc bài sưu tàm Đại hạ giá của anh lòng bỗng thấy nao nao ,ray rứt .Đúng như anh nói ,cái gì cũng có thể Đại hạ giá đc trừ Tấm lòng .Một tấm lòng thật cao quý của một người học trò nghèo ,phải vất vả mưu sinh bằng công việc bán bánh tiêu nhưng tình cờ qua hàng sách thấy sách của thầy cũ mình vẫn cố gắng xin mua ,dù là mua góp dể làm quà tặng Thầy .ôi thậy đáng quý một tấm lòng đáng quý ,đáng trân trọng biết bao trong cuộc sống xô bồ hiện tại .Bây giờ nhiều người có của ăn của để ,giàu sang thành đạt nhưng có mấy ai có được tấm lòng thơm thảo ,tấm lòng nhớ ơn Thầy Cô như chị Tám bán bánh tiêu ….
      Cảm ơn anh Le Huy đã cho đọc một bài sưu tầm thật xúc động .Qua bài viết này hẳn trong chúng ta cũng suy gẫm được tấm lòng của chính mình có lúc nào đó có như đc chị Tám không .. Hay là để tấm lòng mình mai một …Chúc anh vui khỏe ..Thân ái …

  5. Huỳnh Ngọc Tín

    Một bài viết đầy tính nhân văn, hay lắm anh Huy!

  6. Nai Con

    Chị Tám ở đây có phải là chị Tám Râu chăn bầy dzịt hông dzẫy chú Lơ Wi ??? 🙄

  7. Tào Lao

    Quá sướng, nghe nói bằng cấp bây giờ cũng “đại hạ gía” !!!

  8. Hạ xưa

    Truyện thật hay, cuối đông sao ấm lòng chi lạ. Cám ơn người sưu tầm đã tặng món quá đầy ý nghĩa.

    • phamlehuy

      Cám ơn Hạ Xưa,
      Món quà quá hay, ấm lòng và đầy ý nghiã này PLH được bạn hữu gởi đến với hai tựa đề Đại Hạ Giá và Một Tấm Lòng.

Nhận xét về phamlehuy Hủy trả lời

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.