Truyện ngắn của Nguyễn Huy Cường
Tôi về xóm nhỏ cư trú gần một năm, người hàng xóm gần nhất là một trung niên khá tốt tính. Anh làm công an huyện. Anh cũng là người tôi chịu ơn nhiều nhất. Những sự nhũng nhiễu của đám thanh niên hư thường để lại cho xóm nhỏ những phiền phức nhưng nhờ có anh ở bên, chúng không dễ qua mặt được anh, xóm làng có vẻ yên ổn.
Thế mà một hôm, tôi phải đối mặt với một vấn đề lớn: gia đình anh, vốn là một gia đinh hạnh phúc tuyệt vời, ấy là theo cách nhìn nhận của bà con lối xóm. Nay, ở đó đang xảy ra chuyện động trời, Cô vợ xinh đẹp bỏ nhà lên thành phố, dư luận nói là cô “theo trai”.
Tôi xem như mình có nghĩa vụ phải can thiệp, phải có mặt bên anh vào lúc khó khăn này. Tôi nói, giọng đầy khí phách: Phải bỏ, phải bỏ dứt khoát, chú mà còn luyến láy với cô ấy, cứ để tình thế nhùng nhằng, coi chừng là có tội với các cháu!.
Theo vợ tôi thì cô Hồng, vợ Long , tên người trung niên kia đã bị nền kinh tế thị trường “mua đứt” rồi. Còn tôi, tôi có những phân vân.
Cô Hồng, tuổi bén ba mươi. Cô coi mặn mà, sáng nét.Cái “co” của cô thuộc dạng bắt mắt. Những đường cong gợi cảm dễ tạo cảm giác tốt cho phái mạnh.
Lần đầu tiên, đến nhà tôi, hình như cô quên mất rằng cô là khách.
“này bác, tấm lịch này đẹp quá nhưng treo ở đây nghe bất ổn” …
Tôi ngỡ ngàng hỏi làm sao , cô đáp: “Tại bác là…nhà văn…”. Cô chạy vụt về.
Tôi lặng lẽ ngắm lại tờ lịch khổ lớn. Đó là hình ảnh một cô gái gần như khỏa thân, đẹp lồ lộ và có ánh mắt nhìn như khiêu khích cả thế giới. Tấm vải ren hiếm hoi mỏng tang may mắn còn vướng vào phần giữa cơ thể có cái đuôi phất phơ bay, dường như sắp tuột khỏi cơ thể, bay vèo nốt theo gió.
Tôi nhận ra cô Hồng có lý. Tấm lịch treo gần như đối diện với trang thờ.
Tôi mất một ngày sau đó để căn vặn những gì xung quanh cô gái này.
Cô không thuộc hạng người vô ý thức, trái lại, còn thuộc dạng tinh tế nữa là khác.
Vợ tôi nói:trăm điều cũng chỉ tại bà chị trên thành phố, nhờ Hồng lên coi nhà để gia đình họ đi du lịch , Hồng đã gặp một người giàu lắm và….
Ngày sắp đi, Hồng kín đáo gửi vợ tôi dăm triệu bạc, cô dặn dò: “Bác gái cầm dùm rồi cho anh ấy lần lần. Nếu em đưa ngay, chưa chắc anh ấy đã cầm ngay đâu và tới đây, anh ấy sẽ uống rượu nhiều đấy!”
Điều này, càng làm cho tôi thắc mắc. Sao một người tinh tế dường này, ân tình dường này, chu đáo dường này lại có nhầm lẫn gì về đường tình duyên, để bây giờ tan đàn, sẻ nghé.
“Không có ai nhầm lẫn gì cả, trong hai chúng tôi”. Long khẳng định như vậy và biểu lộ một thái độ hơi kỳ cục khi tôi khuyên can. Kỳ thực, tôi có cảm tình với anh nhiều . Trong bụng, dự định nhằm một cô bé dễ thương nào đó phù hợp, mai mối cho anh. Hy vọng, anh sẽ bớt đau khổ, trống vắng.
Nhưng anh thường có ý lảng tránh. Tôi gợi mãi, anh quay phắt lại nhìn tôi: ông làm nghề viết bao lâu rồi ?. Tôi trả lời, nói lên thứ hạng khiêm tốn của mình trên văn đàn nhưng anh nghe có vẻ rất nghiêm túc rồi phán như một Tổng biên tập: Biết thế thì tốt, nhưng phải cố gắng lên, anh hiểu về cuộc đời non lắm!…
*
* *
Một ngày kia, vợ tôi lên thành phố trở về hấp tấp gọi tôi khoe: Anh này, vào mà xem cái này, con Hồng nó gửi cho cậu Long…
Đó là bức thư Hồng gửi. Vệt dán bằng cơm bị ẩm, bong ra và vợ tôi đã đọc lén.
Hồng ân cần, tỉ mẩn dặn dò chồng cách thức nuôi dạy, chăm bẵm con cái. Cô cũng khuyên anh đừng “ăn cánh” với bọn thằng Mạnh bên quản lý thị trường. Cô biết bọn này thường thông lưng với lũ buôn lậu gỗ, có ngày đi tù cả đám.Cô nói rất chín chắn rằng, làm anh chăn dân ở cái huyện nhỏ như cái chảo này, cái lộc lớn nhất là được bà con quý mến, khi hoạn nạn còn có người cứu vớt. Món bổng lộc hư vinh chẳng là gì, rồi cũng bay biến hết. Cô nói, bây giờ, cô đã “thế này” rồi, anh phải gắng lên để con cái có chỗ dựa.
Cuối thư, cô nói gửi cho anh mươi triệu, dặn anh mua đôi bò cái, gửi bà con bên vợ nuôi chia, lấy thêm chút lợi nhuận phụ con cái ăn học.
Tôi rất ngạc nhiên. Cách cách họ trao đổi với nhau rất giống như được thỏa thuận chu đáo, kín kẽ và đầy …tình người, chỉ thiếu …tình yêu.
– Ông lại nhầm rồi, ông chuyên viết về món gì mà hiểu tình yêu non thế!
Long nói rất kẻ cả. Gần như Long không muốn bình luận gì về những điều tôi khôn khéo chất vấn.
Đến nước này, tôi lờ mờ nghi ngại, chẳng lẽ, Long đã …bán vợ !???, bởi tôi cứ phải nhìn cái bình thản đã đời của hắn.
*
* *
Bữa đó, tôi có một thằng cháu họ ngoài bắc vào kiếm việc làm, nghe có vẻ khó khăn . Học hành, vốn liếng của cháu tôi không khá. Tôi đem chuyện này nói với Long, Anh không nói gì lúc ấy nhưng một ngày sau, anh cầm sang mười triệu bạc, anh nói với tôi là cầm số tiền này, mua một cái xe máy xấu xí cũng được, miễn là máy móc ổn định. Anh sẽ chỉ mối làm ăn cho thằng cháu tôi. Theo anh, là một mối làm ăn rất bở.
Anh về rồi, tôi và vợ tôi hết sức ngạc nhiên, phần vì việc làm rất độ lượng của anh, phần vì gói tiền này, khi coi kỹ, thấy nguyên xi là gói tiền vợ anh gửi về, cái giấy gói bên ngoài cũng vậy. Anh không tiêu gì cả.
*
* *
Dù sao, dự cảm của anh đã đúng. Hai tháng sau, thằng cháu tôi đã hoàn trả anh được nửa số vốn. Nghề của nó là đến một nhà sản xuất mũ vải lấy hàng theo chỉ dẫn của Long, rồi đi các tuyến đường, bỏ cho các mối hàng. Tính ra, vào mùa nắng, có ngày, kiếm được cả vài trăm ngàn.
Nghiễm nhiên, Long trở thành ân nhân của cháu tôi.Cậu cháu tôi và Long cũng trở nên thân thiết, gắn bó mỗi khi nó về thăm tôi.
Có lúc, họ cũng làm vài li và hay chuyện trò thì thụp gì đó với nhau.
Yên tâm một vế vậy nhưng mỗi khi nhìn đến gia cảnh Long, không thể an tâm. Phần vì tình cảm xóm ấp, phần vì tôi thực tâm quý Long lắm mà tôi như bất lực đứng nhìn hiện tượng này.
Một cặp vợ chồng hạnh phúc, đầy niềm tin, luôn quan tâm đến nhau, kể cả đến tận lúc này mà chịu tan vỡ.
Hầu như chẳng ai công kích ai, thù oán ai. Trái lại hình như họ có cái gì đó, có lẽ phải dùng từ thuộc nghề máy tính, là họ đã “Tương thích” với hoàn cảnh, với nhau.
Long cũng tự “tương thích “ với chính mình, từ ngày Hồng đi, xóm làng và bè bạn cùng cơ quan hầu như không hề thấy anh kết bè với lũ bạn ham nhậu hay tiệc tùng, hội hè, gái gú. Anh âm thầm nuôi hai đứa con rất chu đáo.
Thật kỳ lạ.
Một hôm, tôi đang ở thành phố thì thằng cháu gọi điện thoại di động nó đang gặp nạn. Tôi tức tốc đến ngay.
Thì ra, dịp khởi nghiệp để hạn chế đầu tư, tôi đã mua cho nó cái xe “miên” là xe lậu. Hôm nay, kẻ cắp gặp bà già, nó đã gặp cao thủ tuýt còi, bắt giữ.
Lúc ấy, cháu tôi không có tiền dằn túi để “lo” thật là kẹt, tôi cũng không sẵn tiền. Để “lo” được việc này nhanh, phải hao tốn bạc triệu.
May sao, thằng cháu có sáng kiến, nhờ tôi đến gặp chủ hàng để xin hỗ trợ bởi theo nó, bà chủ rất tốt.
Tôi đến và vô cùng ngạc nhiên, “bà chủ” chính là Hồng, vợ Long.
Tôi càng ngạc nhiên hơn, Hồng lấy chồng, không giàu có như vợ tôi tưởng. Chồng cô, một trung niên vạm vỡ, giản dị, thuần hậu và chịu khó.
*
* *
Chiều lặng, tôi và Hồng thả bộ quanh cái vườn hoa bé xíu ngay đầu nhà. Tôi dần hiểu ra vấn đề.
Long đã nói đúng. Không có ai trong họ nhầm lẫn gì cả.Long cũng không bán vợ. Nếu bán, ông chồng Hồng bây giờ cũng không đủ tiền mà mua, anh chồng mới của Hồng cũng không giàu có nỗi gì.
Hơn một năm trước, Long đã phạm một sai lầm không thể sửa chữa được.
*
* *
Long đã nhiều đêm, bằng cái lạnh lùng, bình thản của một tính cách mà như Long nói “không có nó, không làm được” là kiến thức hình sự. Anh hiểu nhanh tất cả. Hiểu tường tận vì Hồng đã quằn quại nói lên sự thật với anh, rằng Hồng đã bị dồn đến cùng đường nên Hồng phải ra đi.
Tôi đã một lần nhầm lẫn khi hiểu có lẽ Long bán vợ. Tôi hiểu Long như người vô cảm, người bỗng dưng đem dâng trả cho đời người vợ xinh đẹp, nết na, tinh tế mà không phải dễ mà có được.
Từ đây, tôi mới hiểu thêm rằng, trong tột cùng đớn đau, thà rằng người ta chọn lựa một cái gì đó ít đau hơn còn hơn gào thét lên, mà gào thét chưa chắc đã là tín hiệu thật của tình yêu.
Nếu Long gào thét lên, có thể đổ lỗi về phía Hồng vì Hồng ít về đây lắm nên khó để thanh minh, giải thích. Nếu đổ tội cho Hồng có thể dành được sự cảm thông nào đấy với người làng và bạn hữu nhưng đó cũng chỉ là một cách biện hộ mà thôi.
“Xin ông hiểu cho”… giọng Long trầm tĩnh lại- Xin ông hiểu rằng, chúng tôi phải chọn rất nhiều kịch bản để chia tay. Sau hàng tháng đắn đo, tôi đã phải bí mật chở vợ lên Tòa án huyện thực hiện thủ tục ly hôn.
Sau đó, chúng tôi không nói điều này với ai cả. Hồng đau lòng chọn lựa cung cách giống như một vụ “ngoại tình” để lãnh tiếng xấu mơ hồ về mình, để bảo vệ danh dự cho tôi và tránh cho tôi phải công khai hóa tình trạng của mình, một tình cảnh dở khóc, dở cười.
Cách chọn lựa ấy cũng để tạo một không gian ngăn cách chúng tôi. Hồng vốn là người chung thủy, cô không muốn tình cũ, nghĩa xưa lại khuấy động môi trường mới của mình, làm khổ người chồng mới.
Hồng của tôi, không thể dối lòng mình để thậm thụt đâu đó. Chúng tôi là bạn từ thủa thiếu thời và thấu hiểu nhau. Nếu chọn những cách khác, dở trăng dở đèn, kiểu gì thì rồi cũng lộ. Nhiều khi, còn có thể lộ vì người thứ ba.
Ngoài vị trí là vợ, Hồng còn là ân nhân của Long. Những năm cuối đại học, gia cảnh bên nhà Long cùng quẫn vì cha Long thọ bệnh nặng hơn một năm. Hồng đã dành cho Long rất nhiều sự giúp đỡ để vượt qua và thành đạt.
Vì thế, tôi không hề dám ngăn cản cô ấy tổ chức lại cuộc sống của mình.
*
* *
Thưa bạn đọc.
Đừng ai đoán già đoán non gì cả. Các tác phẩm văn học thường có đoạn kết bằng những tình tiết vẹn tròn, để bù trả những hẫng hụt cho nhân vật và an ủi người đọc.
Nhưng với chuyện này, dù có muốn, tác giả cũng chẳng thể làm gì hơn được.
Hồng, Long bỏ nhau. Người dân làng Xuân Thành rất ngạc nhiên . Họ bàn ra tán vào hàng tháng trời và lý giải đủ kiểu mà không ổn. Rất khó để giải thích chu đáo về tai họa xảy ra với nhà này.
*
* *
Vài năm trước, tuy không tham gia vào ê kip nào nhưng cách sống, tác phong và vốn nghề khá siêu của Long đã làm đồng nghiệp nể phục.Riêng đám lâm tặc, đám buôn lậu thì phát khiếp. Từ đó, họ sinh kế hạ gục anh.
Là người có bản lãnh, Long tránh được hầu hết những thủ đoạn, những cám dỗ về tiền bạc, vật chất.
Nhưng có một lần, trong một giao tiếp “hậu chiến”, anh vào một nhà hàng tham gia một sự kiện dạng “vui vẻ” khi đêm xuống.
Ở đây, Chúa trời dùng cái bẫy đã cũ mèm từ hàng ngàn năm trước ra thử anh , đó là một Kiều nữ đẹp như một kiệt tác của thiên nhiên, do bọn Lâm tặc bí mật phái tới .
Anh tỉnh táo đọa đầy mình trong vùng sáng lung linh, mờ ảo của hương phấn. Anh tận hưởng những khác lạ của sắc màu siêu đẳng cấp.
Anh tranh thủ chụp giật lấy nó, hình như lúc nào anh cũng sợ nó sẽ tan biến mất.Có cơ hội là tận hưởng, tận hưởng đến cùng.
Cuối đận ấy, khi sức lực đã nhuốm tàn, thỉnh thoảng anh với tay vòng ra đằng sau tự đấm lưng thùm thụp. Thi thoảng, những cơn đau quặn vùng thận xuất hiện mờ mờ.
Lại một đợt tập huấn ngoài Hà Nội. Tai đây, anh gặp lại người bạn gái thân thương mười năm trước quen ở Nha Trang. Cô bạn khả ái này theo gia đình xuất cảnh sang Mỹ nay cô cùng cha mẹ trở về Việt Nam trong vai trò một nhà đầu tư.
Họ gặp lại nhau. Hồi ức tốt đẹp thủa vào đời và môi trường hoàn toàn tự do lại thiêu cháy những năng lực cuối cùng trước khi Long gục hẳn.
Sau đợt tập Huấn, Long phải ở lại điều trị chứng viêm cầu thận cấp. Tại phòng nghỉ, lúc vắng người , anh đã phải di chuyển bằng bốn tay chân, không được giống cách đi lại bình thường của giống …người cho lắm
Anh đã vắt hết tinh lực của giống đực. Cô gái cũng là một bậc thầy trong kỹ thuật ái ân, cô giúp anh mau chóng đi đến tận cùng của đam mê và dâng hiến trong vài ngày trời.
Khác với những người bị phụ tình, Hồng không ghen hay chưa kịp ghen. Vài tháng nhanh chóng trôi đi trong âm thầm chịu đựng. Bởi là người rất tinh tế nên Hồng lắng nghe rất rõ những chuyển động thể chất trong người chồng.
Long cũng lắng nghe tiếng cảnh báo thì thầm của Thượng đế , của tự nhiên về sự suy kiệt tâm hồn, suy kiệt tất thảy những gì tinh túy nhất trong anh. Anh già đi rất nhanh.
Cơ thể, tâm hồn Long thay đổi từng ngày. Hàng tháng, anh không có một nụ cười thoải mái.
Đêm đến, Long về nhà khi trăng muộn . Vầng trăng như cũng đang lẩn tránh dương thế, mờ tỏ ẩn mình trong những gợn mây treo cẩu thả trên nền trời bàng bạc. Nhiều lúc, anh muốn chiều vợ, cũng là giả vờ thôi nhưng không được.Anh dùng cả phim sex để hỗ trợ nhưng việc ấy phản tác dụng, có lần , vầy vò mãi không được gì mà những âm thanh rên rỉ trong cái DVD cừ ào lên, Hồng đã chồm dậy, đập vỡ cái của nợ ấy giữa đêm khuya .
Thi thoảng, anh cũng chờn vờn múa rìu qua mắt vợ, cố công chuộc lỗi mà “nó” vẫn lười nhác, nó muốn đình công vô thời hạn. Bác sỹ nói: thận anh bị trụy hẳn rồi. Khả năng vận hành niềm vui thú thường dã nhất nhưng cũng thiêng liêng nhất của giống người xem ra là không thể.
Những lúc ấy Hồng như điên dại. Cô oằn mình khát khao, cay đắng tiếc nuối và chập chờn đau khổ. Cuối cùng, hai người phải nói thật với nhau tất cả.
Vài tháng sau trôi đi. Bao nhiêu tiền của, thời gian đổ vào phục bệnh cho Long nhưng không kết quả.
Một vài đợt truy quét tội phạm căng thẳng, thức thâu đêm cũng góp phần cướp nốt chút sinh lực còn lại.
*
* *
Anh đã đồng ý giải phóng cho Hồng. Cô còn rất trẻ và cô không phải người mà anh có quyền dày vò thêm nữa.
Anh khai tử tình yêu rất mau lẹ, chuẩn bị cho cuộc ra đi lặng lẽ mà chu đáo, đau đớn nhưng rốt ráo.
Anh đã tự hủy hoại mình, nay không thể hủy hoại nốt tuổi xuân của Hồng, người bạn tốt nhất trên đời của anh.
Khác với những người đã trải qua hợp tan, li biệt. Đôi khi vẫn mong nhau trở lại.
Nhưng Long không dám mong Hồng trở lại dù bất cứ trong hoàn cảnh nào.
Trở lại để làm gì nữa.
Đồng Nai 2013
Nguyễn Huy Cường.
Câu chuyện về luật nhân qủa của thời đại..Truyện hấp dẫn, lôi cuốn…Nhiều yếu tố bất ngờ.
Kế xưa như trái đất nhưng bây giờ được xài nhuần nhuyễn ở mọi tầng lớp xã hội..
Cảm ơn anh Nguyễn Huy Cường đã cho đọc một truyện ngắn hay…Mong được đọc thêm nhiều truyện nữa của anh.
Chúc anh và gia đình một năm mới an -khang- phát- đạt.
Cảm ơn Quý bạn đã chia sẻ. Chuc một mùa xuân vui thật vui!
Cuộc đời hợp rồi tan chỉ trong một khoảnh khắc. Cuộc sống gia đình như những con sóng ngầm, một khi đã bùng lên thì không thể nào có thể dập tắt. Nhưng mà được trả giá cũng còn hơn là cuộc sống cứ bình lặng, yên ả mà trôi đi. Không vui cũng không buồn. cảm ơn anh Huy Cường đã cho đọc một truyện ngắn hay.
Huy Cường gửi lời chúc xuân thật vui, thật đẹp đến anh chị em bốn phương. Chúc Minh Nguyệt Hạnh phúc.
Trên đời nầy , cái gì cũng phải có giá để trả phải không anh Nguyễn Huy Cường? bài viết hay lắm anh .
Vui, coi như quà tết cho bạn hữu ghé trang này. Cảm ơn Quý bạn.
Hình như trên đời này rất ít và rất ít những người đàn ông biết vượt qua sự cám dỗ…. Phần đầu của Trả Giá gợi sự cảm phục người công an bản lĩnh trong sạch…..nhưng đến hồi kết lại tạo nên sự tiếc nuối, chán ngán….. Thì ra là thế, chẳng có gì là ngoại lệ cả…. Một Trả Giá đúng với cái giá phải trả….Một cái kết đầy bất ngờ.
Cảm ơn tác giả Nguyễn huy Cường, mong được thưởng thức những mẫu truyện hay kế tiếp. Chúc vui.
Rất mừng vì được trao đổi. Nhân vật trong truyện này vốn không xa lạ gì với đời sống phồn thực hôm nay nhưng cuộc đời vốn vậy, nếu không biết điều chỉnh bản thân, vay nhiều quá thì lúc trả sẽ nặng hơn….
Lâu lắm rồi mới đọc được một truyện dài dài hấp dzẫn như TRẢ GIÁ đó!Không biết anh Huy Cường là ai ?có quen không nhưng qua cách viết của anh đúng là nhà văn thiệt rồi!TRẢ GIÁ khiến người đọc tò mò thắc mắc khiến người lười như Meocon đây cũng phải ráng mờ đọc cho hết để thấy TRẢ GIÁ đáng TRẢ GIÁ ghê gốm í!Mong được đọc nhiều truyện như thế này nữa nha anh Nguyễn Huy Cường!Chúc anh vui!
Chào Mèo Con. Rét mướt thế này mà cứ nghĩ đến lúc nhỏ, ôm mèo vào lòng cũng ấm được đôi chút. Nay lớn rồi, đọc đôi lời chia sẻ còn ấm nhiều hơn. Câu chuyện của cõi nhân sinh này hy vọng để “Phái mạnh” nhìn nhận lại cuộc đời, tránh được những cạm bẫy của nó.
Cảm ơn nhiều.
Nhỏ chào anh Huy Cường . Anh HC là nhà văn….hèn chi truyện viết đọc nghe nhưc nhối tim quá, gút mãi không biết mở lối nào …và cuối cùng anh đã mở dùm cho đọc giả. Vâng 1 sự Trả giá kinh khủng. . Thân mến
Chào Nhỏ.
Với đề tài này, với chủ thể này ( là đàn ông) thật khó có một công cụ gì để điều chỉnh bản thân, chỉ có bài học chính trường đời dạy cho thì mới thấm lâu. Nhưng có điều, khi thấm được thường muộn.
Chúc bạn Nhỏ, chúc các bạn trên trang nhà chuẩn bị đón tết an vui.
Anh Cuong than men
Bai viet cua a len trang đa may ngay ma hom nay minh moi vao đoc .A thong cam vi cuoi nam that su cung co ti ban ron chut anh a .Đoc bai viet cua a tu đau đa that su cuon hut .Cai cach đua cau chuyen cua nhan vat trong chuyen cua a lam nguoi đoc phai to mo .xen lan hoi hop bat buoc phai xem cho het đe biet đuoc vi sao .,mot gia đinh đang hanh phuc nhu vay ma lai “Tan đan ,xe nghe ” .Cuoi cung .,anh đa đua nguoi đoc hieu ra ,mot su that phu phang cay đang .Long that su rat ban linh nhung cuoi cung van phai dinh vao bay .,dinh vao luoi rap ma bon lam tac co tinh giang san “Khon ca đoi ma van dai chi co mot gio ” Đe roi đanh mat tat ca ,đe roi lai truot dai trong “Vung lay” tinh cam khi tinh co gap lai co ban gai ngay xua. Tat ca nhung vet truot troi dai va Long đa phai tra gia ,mot su tra gia qua đau đon Nhung cung đanh phai vay thoi ,chi thay thuong cho Hong .,mot nguoi vo chung thuy ,đam đang ,chiu thuong ,chiu kho lo cho chong ,nay đanh phai dut ao ra đi .chon cho minh mot nga re ma that tam trong tam kham trong sau tham cua đay long Hong kg muon bao gio .Mot ket cuc that xot xa .Cau chuyen cua anh voi nhung tinh tiet kg moi nhung van la bai hoc kg bao gio cu cho tat ca đan ong chung ta suy gam Chien thang đuoc ban than cua minh la mot đieu rat kho vo cung va neu chi mot phut lam lo thoi ,thi cai hau qua minh phai chiu đung cai gia cua minh phai tra that qua đat .The moi biet. đe lam chu đuoc ban than truoc nhung cam do cua cuoc đoi mang lai that kg he đon gian .Cam on anh đa cho đoc mot bai viet that hay that y nghia .đo cung la cau chuyen canh bao rat sau sac cho canh đan ong chung ta suy gam rut kinh nghiem .Rat mong se con đuoc đoc nhug bai viet that hay that sau sac cua a tren trang nha ..Than chuc a cung gia quyen mot NAM MOI AN LAC .HAN PHU . Than ai ……
Xin loi anh HANH PHUC ..Than ….
cảm ơn, cảm ơn bạn đã chia sẻ. Vào thời khắc này mà dành thời gian đọc nhau đã là quý rồi. Hẹn gặp lại ở những trang mới.
Chúc xuân tươi vui, an lành với Quý bạn.
Huy Cường