Cuối tuần mời quý vị nghe , Cậu bé hát ‘Gặp mẹ trong mơ’ khiến Hiền Thục rơi nước mắt
Monthly Archives: Tháng Chín 2013
Một thời
An Khê
Tháng chín em về… thơm áo lụa
Nhớ thương ngày cũ ngập hồn ai!
Sóng vỗ thì thầm… chiều xa vắng
Cát vướng chân người… hỏi nhớ không?
Thương quá trường ơi… thương nhớ ơi
Ngày xưa nơi ấy, của một thời
Áo lụa tung bay chiều lộng gió
Một thuở xa rồi… nhớ xa xôi…
Công viên, biển vắng nghe xót xa
Mơ dáng em xưa… tuổi ngọc ngà
Chiều nay phố vắng, hồn cô lữ…
Lặng lẽ bên đường… ta với ta…
∞∞∞
Tôi quét bụi thời gian
Xuân Phong
Tôi quét bụi thời gian
Phủ mờ lên trang giấy
Thời gian mang màu đỏ
Một thời dĩ vãng xa xôi
Anh tôi thuở ấy chàng trai mơ mộng
Đi lính bộ binh không thấy trở về
Chị tôi thuở ấy cô sinh viên chăm chỉ
Buông lớp rời trường thành cô giáo về hưu
Chúng tôi thuở ấy một bầy trai trẻ
Gương mặt non tơ tấm hình đen trắng
Ánh mắt thư sinh chưa lấm cuộc đời
Buổi loạn ly như đám cháy rừng
Chúng tôi như bầy chim tản lạc
Bay đi khắp bốn phương trời…
Giờ đã thành một lũ sáu mươi
Đứa khó đứa giàu đứa vui đứa khổ
Đứa ở một mình đứa sống một đôi
Thời gian đi có bao giờ trở lại
Cuộc chia ly cuối cùng ai mà không độc hành
Nếu Trời cho tôi quét thời gian thêm lần nữa
Trên tấm hình này còn lại ai đây?
∞∞∞
Filed under Tác Giả, Thơ, Xuân Phong
Công danh sự nghiệp
Diệp Lệ Bích

( Có công mài sắt có ngày nên kim )
Con ơi nhớ lấy lời này
Học hành đi nhé có ngày nên danh danh
Đừng nên học thói lanh chanh
Chỉ lo phá phách cam đành thiệt thân
Lời khuyên mẹ đã ân cần
Cuộc đời khổ luỵ xác thân đoạ đày
Hãy nghe lời mẹ giải bày
Học đi con nhé đừng rày mai nha
Sao mà con mãi la cà
tụ bè kết bạn rầy rà thế kia
Hãy nhìn cha mẹ con kìa
Ngày đêm lao nhọc đầm đìa mồ hôi
Từ ngày con ở trong nôi
Mẹ cha nuôi dưỡng cả đời khổ công
Thế mà con cứ chạy rông
Chẳng lo ăn học thành công với đời
Ngày nay mẹ nhắn vài lời
Nhỏ mà không học cả đời ăn năn
Con ơi sao lại băn khoăn
Có công mài sắt có ngày nên kim
∞∞∞
Filed under Diệp Lệ Bích, Tác Giả, Thơ
Mây-Gió tựu trường
NHỎ
Ngồi cùng bàn với Gió là ba cô nàng Mây xinh xinh. Mây Hồng có nước da ngâm ngâm và nụ cười khoe chiếc răng khểnh , Mây xanh điệu không chê vào đâu được , suốt ngày cứ thích diện áo mới chụp hình , Mây Trắng dịu dàng nhưng lại phá ngầm kinh khủng . Gió cũng không hiểu ngọn gió nào thổi ba cô nàng này lại tới ngồi cùng bàn với mình, không lúc nào Gió thấy bình yên . Hằng ngày gặp nhau trên lớp học Gió đã phải điêu đứng với lắm trò mà ba cô nàng bày ra , cộng thêm cái tật ăn vụng trong lớp , ôi trời , Gió thật khổ sở vô cùng . Nghỉ hè nào phải Gió được yên thân ? Tối đến Gió khoan khoái ngã người trên ghế nệm êm ái để làm thơ , thì điện thoại reo inh ỏi ,
• Khi thì cô nàng Mây Xanh : Gió ơi , có cây cọ không ? Đem qua tui mượn chút ?
• Khi thì cô nàng Mây Hồng : Gió wơi , tui đọc đoạn thơ này Gió nghe coi ,
( thế là Gió phải căng tai ra nghe….)
• Khi thi nàng Mây Trắng : Gió ơi ? ơi . Gió à? À? Nói nghe nè Gió ? Nói đi ? Mà Gió có nghe không ? Nghe ? Nói à nhe ? Gió cáu tiết dập máy cái rầm ( vậy mà cũng kịp nghe tiếng cười khúc khich )
Gió vò đầu bức tai : Hừ hừ Gió đã nghĩ ra cách để thoát khỏi 3 cô nàng Mây đỏng đảnh này rồi hehehe.
Trưa Gió tuyên bố :
Dạo này Gió bận lắm , chủ nhật nào Gió cũng đưa mẹ đi chùa , không đi chơi với 3 Mây được . Tối Gió cũng bận tuốt luôn . Ba nàng Mây cùng hét lên : Gió đi chơi một mình hả ?
Gió lắc đầu :
– Không ! Buổi tối Gió phải ngồi kế bên mẹ . Mẹ Gió mê cải lương lắm .
– Ủa mẹ Gió coi cải lương thì Gió ngồi kế bên chi vậy ?
Gió lắc đầu buồn bã:
– Thì Gió ngồi kế bên, có cảnh nào không hiểu Gió thuyết minh , cảnh nào buồn mà mẹ Gió phải khóc thì Gió lấy khăn cho mẹ lau nước mắt .
Ba nàng Mây ngó Gió và tin sái cổ . Gió tủm tỉm quay mặt đi chỗ khác cười 1 mình rồi nói tiếp ”
– Và như thế có nghĩa là Gió sẽ không có thời gian nghe điện thoại , mấy bạn đừng gọi cho Gió nghen ? Khi nào hết bận Gió sẽ thông báo .
Ba cô nàng chớp mắt gật đầu thật ngoan nhưng cũng thật buồn, vì mỗi buổi tối sẽ hết chuyện để phá rồi , thực tình ba nàng cũng mến Gió lắm , Gió đẹp chai nè , hát hay nè , nói chuyện vui vui nè , và nhất là sợ và chiều ba cô Mây đỏng đảnh nè .
Ba nàng buồn như bánh cuốn thiếu tôm khô , nhưng rồi dần dần ba nàng cũng tập được thói quen không có Gió . nhờ những chuyện 888 , nhờ những đĩa bánh cuốn nóng hổi nhà nàng Mây Hồng , và những tô bún chả Tây Sơn nhà nàng Mây Xanh , ba nàng cười tít cả mắt , có ngọn Gió nào mà không bị thổi qua cái vèo trong mắt ba nàng nhỉ ?
Còn Gió , Một ngày, hai ngày , ba ngày ……Gió khoan khoái tận hưởng không khí yên lặng , tha hồ Gió làm thơ , tha hồ cho tâm hồn lang thang phiêu lãng một mình , ái cha cha , thích thú vô cùng , Phen này biết tay Gió nhé ? Ba nàng làm gì có cớ chọc Gió , hahahaha
Thế nhưng ngày lại ngày qua ,chơi một mình mãi cũng chán , nếu có một nguồn cảm hứng nào thì không có người làm thơ họa lại, chẳng có cú điện thoại nào rung reng với cái giong chua như dấm : Gió ơi ? Gió à ? Và rồi cũng chẳng có cô nàng chảnh chọe nào khoe áo mới bắt Gió phải khen mới chịu . Gió thấy trống vắng , Gió thấy buồn , một nỗi buồn không tên gọi . Bất chợt ngọn gió thổi lá vàng bay bay trong Gió : Ngày mai khai trường Gió háo hức , nôn nao . Ngày mai Gió sẽ nói với ba nàng Mây rằng :
Mẹ Gió không xem cải lương nữa . Mẹ Gió đi chùa một mình , và Gió muốn củng các bạn Mây rong chơi như những ngày qua . Gió hít thở thật mạnh thầm thì : Không có gì hạnh phúc bằng chung quanh ta luôn luôn có những người bạn thân yêu , quan tâm và chia sẻ phải không các nàng Mây xinh xắn của Gió .
ΦΦΦ
Filed under Nhỏ, Tác Giả, Truyện Ngắn
Một áng mây bay
A Loris Deconti,con affetto
Trương Văn Dân
Câu nói của David đã ám ảnh tôi một thời gian rất dài , và có thể cho rằng từ lúc ấy quan niệm sống của tôi đã dần dà thay đổi.Trước kia tôi luôn luôn tất bật trong việc mưu sinh, toàn bộ thời gian đều dành cho công việc.Tôi đã sống theo một thói quen, như một phản xạ, chấp nhận một cách thản nhiên nhịp điệu đều đều của năm tháng và ít khi suy nghĩ vẩn vơ…Nhưng biến cố xảy ra cho bạn đã làm tôi kinh hoảng nhìn lại mình và từ đó tôi thường hay thắc mắc và ưu tư về ý nghĩa cuộc đời.
Lúc ấy là một buổi chiều mùa thu. Trên nền trời thiên thanh có những cụm mây trắng đang phiêu diêu về một phương trời vô định.Chúng tôi đang đứng trên tầng thứ sáu ở cuối hành lang bệnh viện nhìn xuống những đứa bé trên tay cầm những que kem cuối mùa hay những chiếc bong bóng nhiều màu bay bay trong gió. Không gian im đến nỗi có thể nghe những tiếng reo vui của chúng. Trong đầu tôi vừa lóe lên ý nghĩ là những hình ảnh vui tươi ấy sao mà tương phản với thế giới bên trong, giữa người thường và kẻ bệnh, thì câu nói của David đã làm những hình ảnh trước mắt tôi chao đảo và nhạt nhoà.
Giờ thì David và tôi đã mãi mãi không còn gặp nhau. Nhưng mỗi khi cây phong trong vườn tôi bắt đầu đổi sắc, nhìn những tán lá muôn màu lung linh trong gió thu bắt đầu chớm lạnh, lòng tôi lại không khỏi bâng khuâng nhớ đến người bạn cũ. Những lúc ấy, hình ảnh David cứ chập chờn hiện đến, khi lờ mờ, khi rất rõ, làm đôi khi tôi có cảm giác về sự hiện diện của anh. Tâm trạng đó chỉ đến với tôi trong vài giây ngắn ngủi ,nhưng âm thanh của lời nói cuối như vẫn còn vang lên rồi vọng lại từ một đáy sâu thăm thẳm trong tâm hồn. Tiếp tục đọc
Filed under Truyện Ngắn, Trương Văn Dân
Màu áo em…
Nguyên Thủy
Chiều thu dấu nắng ở đâu?
Áo ai hoa cúc gợi sầu trong tôi..
Đâu người năm cũ xa vời,
Bơ vơ tôi giữa cõi đời hoang vu…
Mất nhau năm tháng mịt mù,
Đêm mong, ngày vọng tự ru nửa đời..
Giá em đừng giữ tay tôi?
Đừng lay giấc mộ̣ng vào đời ngất ngây…
Chiều nay lại chếnh choáng say…
Tưởng người áo mỏng thuở ngây mắt nhìn…
∞∞∞
Filed under Nguyên Thủy, Tác Giả, Thơ
Sự thật về nữ CEO xinh đẹp của Yahoo!
Yahoo! lần đầu tiên đạt được điều mà họ khao khát suốt bao lâu nay: đánh bại Google về số lượt truy cập, cổ phiếu của Yahoo! tăng gấp đôi sau một năm. Điều kì diệu của Yahoo! đạt được phải kể đến công lớn của “phù thủy” xinh đẹp CEO của Yahoo!, Marissa Mayer.
Không ai như Marissa Mayer
Ở tuổi 38, là một người vợ, một bà mẹ, một kĩ sư, và là Tổng giám đốc của công ty trị giá 30 tỉ USD. Cô là một người phụ nữ làm trong lĩnh vực của đàn ông, trong thế giới mà các công ty cố gắng làm vừa lòng cổ đông trước tiên, thì Marrisa lại đắm đuối với phương châm đặt trải nghiệm của khách hàng lên trên hết.
Filed under Sưu tầm
Dường như
Thiên Di Phạm Văn Tòng
Trong con tim dường như rạn vỡ
Môi khô rồi tắt một vần thơ
Hình bóng người xưa… bóng mây tan
Lời hò hẹn cung đàn đã lỡ
Trong xác thân dường như gãy vụn
Chút sương thu bó gối ngồi run
Thoáng hương xưa nồng lên môi mắt
Nụ hôn nào gió lạ xới vun???
Trong cơn mơ dường như bật khóc
Và câu thơ dường như trách móc
Tuyệt vọng em có là trách cứ
Vô vọng ta một thời lăn lóc
Trong cằn cỗi dường như siêu tịnh
Tiếng chuông vang gột sạch điêu linh
Cuối trời mây: bóng ai xỏa tóc
Dường như đời ghi mãi cuộc tình…
∞∞∞
Filed under Tác Giả, Thiên Di-Phạm Văn Tòng, Thơ
Ai biết!
Nhớ xưa em sang sông
Nay vẫn lạnh trong lòng
Biết rằng tình quá vãng
Cớ sao vẫn nhớ mong!
Ta ngàn trùng tít tắp
Én liệng bến bờ xa
Mang hộ ta lời nhắn
Hắt hiu nỗi nhớ nhà…!
Thu rồi thu… biền biệt
Ta hoài trải lòng đau
Ta nhẩm thầm nỗi nhớ
Lịm chết một tình đầu…
Port Charlotte, tháng 8/2012.
∞∞
Thăm gia đình Thầy Đàm Khánh Hỷ
Kim Loan
Sáng 31/7/2013 đang “tám” chuyện với các bạn tại một quán cà phê ở Tuy Hòa thì bạn Lê Tự Tín lớp 6 – khóa 11 hỏi tôi :
– Kim Loan đã đi thăm bạn Nguyễn Quảng học cùng lớp của Loan chưa ? Anh ấy bị bệnh nặng nằm một chỗ đã hai mươi mấy năm rồi đó !
Tôi giật mình thảng thốt, Nguyễn Quảng người bạn hiền lành vui tính cùng lớp với tôi mấy mươi năm về trước nay bị bệnh nặng vậy sao ! Tôi vội trả lời :
– Vậy hả ! Loan đi, đi ngay bây giờ ! Bạn nào biết nhà Quảng giúp Loan với !
Bạn Lê Phó mau miệng lên tiếng :
– Tôi biết… Tôi biết… Để tôi chở Loan cho !
Ngồi sau xe Lê Phó tôi cứ miên man nghĩ về Quảng. Tôi không còn nhớ nhiều về hình ảnh của Quảng hồi học chung lớp, đã qua ba mươi chín năm rồi chứ ít sao, nhưng những kỷ niệm cùng học cùng vui đùa với nhau của “Thời Sư Phạm” ấy làm sao tôi quên được. Tiếp tục đọc
Filed under cdnth6875







