Thùy Dương (Sưu tầm)
Tác giả tên thật là Nguyễn Cao Thái, sinh năm 1959 tại Huế, vào Saigon 1968, vượt biên đến Mỹ 1979, hiện định cư tại San Jose, CA cùng gia đình. Bài của Thái là một chuyện tình về món bột chiên ngon nhất thế giới.
Trước đây, tôi là một Hướng Đạo sinh.
Nhớ lại ngày đó, mỗi sáng Chủ Nhật mặc vô bộ đồng phục Hướng Đạo, cài cây gậy vào xe, tôi náo nức đạp thẳng một mách tới vườn Tao Đàn để họp đoàn. Cuộc đời và sinh hoạt hào hứng của đoàn thể HĐ, tôi hẹn các bạn trong một bài khác. Hôm nay, tôi muốn nói đến một lý do khác, không Hướng Đạo chút xíu nào hết, nhưng cũng khiến tôi rất háo hức mỗi sáng Chủ Nhật đạp xe đến vườn Tao Đàn: Bột Chiên. Bạn có biết ở vườn Tao Đàn có một xe bán bột chiên ngon nhất thế giới của ông Tàu già không? Những ngày khác ông bán ở đâu không rõ, nhưng mỗi Chủ Nhật là ông có một chỗ cố định trong vườn Tao Đàn bán cho những Hướng Đạo sinh sinh hoạt chung quanh. Xui làm sao, chỗ ông bán kế bên chỗ tôi họp đoàn. Cho nên, duyên tình định mệnh của tôi cũng bắt đầu từ đó.
Chỉ có hai giá tiền ở xe bột chiên này: $50 cho loại đĩa có trứng và $30 cho đĩa không trứng, nhưng bột chiên thì nhiều bằng nhau. Mỗi sáng Chủ Nhật đi họp, tôi được 30 đồng ăn sáng, tức là vừa vặn một đĩa bột chiên không trứng. Tôi chưa bao giờ sang đủ để kêu một đĩa bột chiên có trứng mặc dù cũng thèm lắm. Thỉnh thoảng tôi cũng giầu đủ 50 đồng để ăn trứng đó chớ, nhưng mà mỗi lần như vậy tôi đều ráng kiếm …10 đồng nữa để chơi luôn hai đĩa không trứng cho nó sướng cái bụng. Cho nên, nếu không nhờ một biến cố xảy ra trong đời, thì không biết đến chừng nào tôi mới biết bột chiên có trứng nó khác với bột chiên không trứng thế nào.
Xe bột chiên ngon như vầy dĩ nhiên là đắt. Khi nào cũng có người ăn và kẻ chờ. Vấn đề là ông Tàu chỉ có thể xếp khoảng gần chục cái ghế nhỏ chung quanh xe. Không đủ. Lâu lâu tôi cũng phải đứng chờ. Tôi để ý có một cô bé nữ Hướng Đạo cái đoàn bên cạnh hình như tuần nào cũng qua ăn bột chiên. Ô không, bạn đừng có nghĩ…xa quá oan uổng cho tôi lắm. Lúc đó tôi chưa biết yêu đâu. Tôi còn nhỏ, mà ả Hướng Đạo này xem ra còn nhỏ hơn tôi nữa. Nó ốm toong, tóc thắt đuôi gà, và hình như…hơi đen (sau này lớn lên tôi mới biết chữ da bánh mật!). Vậy đó, nó không có gì đặc biệt. Nhưng tôi lại để ý đến “nó” vì tôi… ganh.
Không hiểu nó có bà con họ hàng gì với ông Tàu bán bột chiên hay không. Tôi thấy, người khác tới mà hết ghế thì phải đứng chờ, nhưng hễ nó bị hết ghế là ông…hóa phép lấy ra một cái ghế khác từ trong xe ra. Bất công thiệt, nhưng tôi không dám giận ông, chỉ dám…giận nó mà thôi.
Còn nữa nhe. Như đã nói, tôi bao giờ cũng chỉ ăn đĩa không trứng, nhưng con nhỏ này bao giờ cũng ăn đĩa… có trứng. Nó đâu cần kêu. Chỉ cần tới ngồi xuống là ông Tàu tự động làm một đĩa có trứng bưng ra. Xíí! Nhưng điều làm tôi tức tối nhứt là mỗi lần ngồi bên cạnh thấy nó ăn không hết, bột hay trứng gì nó cũng để lại, và ông Tàu cho vô giỏ rác hết. Ôi thiệt là phí của trời. Phải gặp tôi, hừ hừ Phải gặp tôi thì…không còn một cọng hành chứ đừng nói chi bột hay trứng. Vậy là từ “giận”, tôi đâm ra “ghét” nó dễ sợ.
Một bữa kia tôi ăn xong đĩa bột chiên nhưng còn luyến tiếc, ngồi nhâm nhi ly trà nhạt chưa chịu đứng dậy thì …“nó” tới.
Như thường lệ, ông Tàu làm nó một đĩa bột chiên có trứng. Tôi liếc sang mà tức cành hông. Ông Tàu này quả là bất công. Tôi bự con như vầy mà ổng chỉ cho tôi một đĩa chút xíu. Trong khi con bé ốm toong thấp lè tè này ổng lại làm một đĩa thiệt bự.
Tôi ngồi mà ngao ngán cho tình đời đen bạc. Chưa biết phải làm gì. Bỗng nhiên nó quay sang nhìn cái đĩa bóng loáng không một miếng hành của tôi nhoẽn miệng cười hỏi
-Muốn ăn miếng trứng của tui hông?
Ô! Tôi có nghe lộn không? Sợ mình lãng tai nên giả bộ không nghe. Nó lấy đôi đũa chỉ vào miếng trứng vàng óng ánh nói lần nữa, vẫn cái giọng trống không
-Ăn miếng trứng này nhe?
Lần này thì nghe đã rõ ràng. Các bạn ơi, trong mấy giây, tôi biết là trong đầu tôi suy nghĩ đấu tranh tư tưởng dữõ dội lắm. Không biết tôi suy nghĩ được những gì, và đã ôn được bao nhiêu bài công dân giáo dục về phép tự trọng, nghèo cho sạch rách cho thơm… Chỉ biết cái đầu tôi suy nghĩ gì mặc kệ nó. Cái cổ của tôi ngoan ngoãn …gật cái cụp. Nó lấy muổng xúc nguyên miếng trứng bỏ sang đĩa tôi. Chưa hết, lại còn sớt gần nửa đĩa bột chiên của nó sang bên tôi luôn.
Và đó là lần đầu tiên tôi biết mùi vị của bột chiên có trứng.
(Tôi quên không biết mình có nhớ mà cám ơn hay không ha? Hic!)
Tuần sau tôi không dám tới ăn xe bột chiên đó nữa. Sợ gặp lại nó chắc tôi sẽ mắc cỡ lắm. Không quen, không biết, người ta mới mở lời là OK cái rụp. Thiệt tình xấu hồ ghê. Tôi định bụng sẽ có đủ 50 đồng mua một đĩa có trứng trả lại. Trong lúc chưa trả được thì đành tạm lánh mặt vậy.
Tôi tạm lánh mặt, nhưng vẫn kín đáo để ý nó bởi vì cũng đâu cách trở xa xôi gì cho cam. Chỉ qua một cái xe bột chiên. Tôi họp bên phải, nó họp bên trái. Nên tôi dễ dàng thấy nó vẫn tới ăn bột chiên như thường lệ. Chỉ khác là mỗi lần tới, trước khi ngồi xuống ghế nó đều nhìn dáo giác chung quanh như tìm kiếm ai thì phải (!)
Rồi nhiều chuyện xảy ra lắm. Đoàn của tôi rời vườn Tao Đàn di chuyển chỗ họp lên công viên trước mặt Dinh Độc Lập, rồi 30/4, Hướng Đạo bị ngưng hoạt động. Tôi trôi nổi đời mình theo vận nước. Không có dịp gặp lại cô ả Hướng Đạo đó để mà trả lại món nợ trứng chiên…
****************************
Một hôm, tôi ngồi chơi và không hiểu sao bỗng hát nghêu ngao như vầy: “Anh em ta, mau cố chất cây khô vào đây, đốt chung. Đêm khuya nghe tiếng tí tách cây khô nổ vang giữa rừng…”. Chưa kịp hát tiếp, bỗng đâu đó một giọng ca ỏn ẻn vang lên tiếp lời “…dang tay nhau đứng vòng quanh lửa hồng, trong bóng đêm khói đưa bốc cao, cùng cầm tay hát vang lừng …”
Ai?
Ai mà có thể biết được bài hát này?
Bà xã chứ ai!
Tôi như trên trời rớt xuống. Sao nàng biết được bài này? Đây là bài ca Nhảy Lửa của Hướng Đạo Việt Nam và dĩ nhiên chỉ có những người từng là Hướng Đạo sinh, từng tham gia trại đêm mới biết. Nàng nhớ và hát một cách rành rỏi như vậy thì chứng tỏ đã nhiều lần tham dự lửa trại, và là một Hướng Đạo sinh kỳ cựu. Tôi ngạc nhiên quá:
-Sao em biết?
Nàng nhún vai:
-Well, why not? Bài này ai đi Hướng Đạo cũng biết mà.
-Vậy em cũng là Hướng Đạo? Sao không nói?
-Có bao giờ hỏi đâu mà nói! Nàng nguýt.
Ờ nhỉ. Sống với nhau gần ba năm. Thằng con đầu đã gần 2 tuổi, đây là lần đầu tôi nghe nàng ư ử ca, mà lại một bài ca Hướng Đạo mới hay chứ. Thôi kệ, trễ còn hơn không. Tôi dã lã hỏi
-Vậy hồi đó em họp ở đâu?
-Vườn Tao Đàn chứ đâu.
Hay nhỉ!
– Vườn Tao Đàn mà khúc nào?
Nàng ngưng dọn dẹp, suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu:
-Vườn Tao Đàn rộng quá khó nói khúc nào. Chỉ nhớ là tụi em thường họp bên cạnh cái xe bán bột chiên.
Tôi suýt nữa la lên. Cái xe bột chiên này thì còn lạ lùng gì. Tôi hỏi lại cho chắc ăn
-Có phải xe bột chiên của ông Tàu đầu trọc lóc không?
Nàng cười ngất
-Đúng rồi, ổng chứ ai. Anh cũng biết ổng hả? Mà hình như cả vườn Tao Đàn chỉ có một cái xe bột chiên đó thôi. Công nhận ngon hết xẩy. Tuần nào em cũng làm một diã. Mà hồi đó anh họp ở đâu?
Hừ, đâu phải ngon hết xẩy, ngon nhất thế giới mới đúng!
Nhưng bỗng nhiên tôi hơi chột dạ bèn nói trớ đi
-Hơơ anh họp cách đó xa lắm, lâu lâu mới lại ăn bột chiên vậy thôi.
Nàng chậc lưỡi
-Uổng quá ha. Phải chi hồi đó anh họp đâu đâu gần đó là tụi mình đã gặp nhau rồi.
Tôi chịu không nổi nữa hồi hộp hỏi
-Em nhớ hồi đó ăn bột chiên có khi nào cho một thằng Hướng Đạo khác ngồi ăn bên cạnh miếng trứng không?
Nàng phá ra cười nắc nẻ
– Có chớ! Có chớ. Tức cười lắm anh. Em nhớ hồi đó tuần nào cũng ngồi ăn với một thằng ở cái đoàn bên cạnh. Tội nghiệp. Nhà nó chắc nghèo lắm cho nên nó chỉ ăn bột chiên không trứng mà thôi. Có bữa em thấy “thằng nhỏ” ăn rồi mà còn thòm thèm nhìn sang cái đĩa em hoài thấy thương ghê, em hỏi nó có muốn ăn trứng không em cho. Trời ơi anh biết sao không, nó gật đầu chịu liền đó anh. Tức cười quá… Ủa mà sao anh biết chuyện này?
Nàng ngưng lại, trợn mắt nhìn tôi mấy giây, rồi la lên
-ÁÁáááá!!!!!
. . .
Than ôi, chỉ vì thằng bé không trả nổi món nợ trứng chiên thời nhỏ mà dù đã chạy sang tới tận nước Mỹ, vẫn không thoát tay cô ả da… bánh mật.
Nợ chỉ một miếng trứng chiên mà trả cả một đời.
ThaiNC
Câu chiện thật thú vị đó nha Thùy Dương!(có ai nợ mình tô phở Công Binh hông hè? hic hic)
Hì hì ,,,
Sao cừ dzậy bác Tào?(Hình như cái hầu đó Meo thấy bác Tào đứng quài cửa quán nhìn nhìn mờ….hờ hờ…)
Bỡi dậy mới không được nợ tô phở ,,, hic hic hic
Phở có…người lái hay là không dzậy Meocon?
Tậu cho hén wá ha!
Anh TML nói gì Meo hiểu ..chít liền í! hic hic
Bột chiên có trứng là bột chiên có ngừ lái, còn phở mà không có ngừ lái là hổng có thịt í mà..hà…hà…hà. Meocon ngây thơ như…mèo í!
Rầu…rầu …nhớ lại cho kỷ nha Mèo Con ,Ai mà.nợ..tô phở là.trả nợ mệt nghỉ luôn đóa…
Meo Con còn nhớ nợ NT món gì hông…?
Trời …tự nhiên ….nợ ở đâu mà mờ hỏi dzậy cà? Meo hổng nhớ đâu na Nguyên Thủy? Hic
Hè ..hè Meo Con định ca bài …xù nợ na…?
Bài này Mèo thuộc lòng từ ngày dọn lên Tây Sơn rầu Nguyên Thủy wơi! !!
Nợ đâu mà nợ ngang xương
Chao ui thấy tội Mèo Coan quá chừng…hic hic…
TD chắc lại ốm dzồi hay sao í, chẳng thấy tăm hơi đâu cả???????????
TD ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!
Thùy Dương nè…đang ăn bột chiên có trứng nè…
ý…sò ry…sò ry…
Tự nhiên Nhỏ noái “ý…sò ry…sò ry…” là seo ,,,là seo ???
là xỉn đó… 😆
Nhỏ xin gì dzợ Gấu ? 😜
Là xỉn chứ hổng phải xin đâu…
Í trời , hôm qua mấy ngừ uống rịu hã ? trốn Hũ Chìm nghen !

hehehehe…dzẫy mới nói…
Trời…Uống xi-rô mà tới xỉn na..?
TD mời G đi ăn bột chiên có trứng để mừng ngày G trở về đó hở?
Vâng…lúc đó ba chị em có húuuuuu anh Từ quá chừng mà anh Từ hổng có nghe….
Hèn gì…Hồi xưa lúc NT đi họp Hướng đạo mỗi tuần…thấy cô bé ăn bột chiên…nhìn chằm chằm …mà ác wá nó hổng cho …thì ra đó là Thùy Dương hén….Hồi đó mà cho miếng là được rồi…Bi giờ khỏi phải kể chiện của ngừ ta..?
xạo…..hầu đó ở QN làm gì có bột chiên…
Hồi đó con nhỏ đó mà cho Nguyên Thủy miếng trứng chiên thì bây giờ đâu còn gì để noái hè…
Ừa…Nhỏ đó nhìn cũng dễ thương…nhưng sao ham ăn wá hà…?!
Hông phải con bé đó ham ăn mà tại …tên nhóc kia nhìn thấy ghét đóa NT à…..
Sờ được tay là đã nhớ rầu Tào Lao wơi , nắm chặt tay là mang theo mãi trong cuộc đời , đúng không anh Từ ?
Bị ăn có miếng trứng chiên mà vướng nợ một đời như trong truyện. Bi chừ mấy bác muốn nắm chặt tay thì ko biết nợ cở nào nữa à nha.
Anh Từ chỉ nhớ mang máng là nắm gì khác đó….
Khi xưa mình cũng là một Hướng Đạo sinh mà hổng nhớ có nợ ai món trứng chiên không hè ?
Ah…ngày xưa Thùy Dương củng là HĐS đó anh Mỹ Thắng ạ…Thế là có bạn cùng chí hướng rồi …dzui thiệt..
Ahhhhhhhhhhhhhh,,, vậy mình là bạn cùng chí hướng rồi …Vui qúa nghen !
Cùng chí hướng nhưng hỏng bít hầu xưa Thuỳ Dương có cho Mỹ Thắng ké miếng trứng chiên nào ko hén..?
Ờ hé HP hé ? phải chi hầu đó ,,,
Tại seo hết anh Tào Lao lại đến anh Mỹ Thắng cứ ấp ùng.. …phải chi…phải chi woài dzị kìa???
.He he…..Chắc là hông cho ..vì nếu cho thì thời thế đả không như thế ….anh HP ạ..
Cuộc đời vô thường mà Thuỳ Dương. Biết đâu áp phê chậm. Với HP, không có gì là quá trể và không thể hết.
Hồi đó….Thuỳ Dương có hay ăn chuối chiên ko..?
Món đó nẫu phái lém đóa anh Hoàng Phong
Phải rồi Anh H.Phong và anh Trí ..trời mưa mà ngồi ăn chuối chiên thì tiệt cú mèo hé……
Hồi đó HP không có tiền nhưng thèm chuối chiên lắm. Con bé con bà bán chuối chiên thỉnh thoảng lén mẹ có cho anh mấy miếng chuối chiên nóng ngon bá cháy luôn. Bởi dị HP kiếm nó hoài mà không gặp.
Có dzuyên thì sẻ gặp anh Hoàng Phong ạ….
Có một chút se lạnh nữa tay cầm chuối chiên , tay nắm chặt ngừ bên cạnh nữa chứ Thùy Dương
Hí…hí…
Anh Trí bi chừ củng là chiên dziên đào hầm rầu nha…hic hic…hổng còn hiền như thuở xa xưa nữa rầu….hic hic hic…
Dạo này Nguyên Thủy có giọng cừ …lạ lém đó nha….
Hehe ! Gần đèn mà Thùy Dương .
Đọc bài “Nợ tình một miếng trứng chiên” HP rất tâm ý và cảm động vì tâm sự bài này động chạm đến quá khứ khổ của HP nhiều lắm.
Quá khứ khổ là động lực thúc đẩy để đưa đến sự thành công hôm nay .Phải rứa hông anh Hoàng Phong?TD chúc anh luôn vui -khỏe mọi việc đều đạt được thành tựu tốt đẹp nha anh.
Dzẫy anh HP cũng bị dĩa bột chiên hành hạ na…?
Chắc luôn cục bột chiên lun đó NT. Chứ anh thấy anh trả kỷ quá lun đó.
Hì hì , câu chuyện hay qua TD ơi ,,, phải chi ,,,
…Phải chi…sao ngập ngừng vậy anh Tào Lao
Gần noel rồi đó,anh cứ ghi điều ước vào giấy….ông già noel sẻ biến ước mơ thành hiện thực ngay…Nhưng anh ước gì vậy???heeeheee..ước được ăn bột chiên có trứng giống anh TM.Long phải hông nì?
OKIE,,, TL sẽ làm một danh sách thật dài về những điều ước đó !
Sao….mần chưa…mần chưa…?
TL muốn làm bi nhiêu điều ước thì làm, nhưng đừng làm dúng như……… Dế mèn là Ô Kưa rầu…he…he….!!!!
Dế Mèn mần nhiều chiện lém AnhTML muốn nhắc đến chiện di chúc hay chiện gì ạ???
Thêm một người nữa ngập ngừng giúng anh Tri..? Tậu wá…
Chiện ngập ngừng là xưa rầu Nguyên Thủy wơi! Bi chừ có cơ hậu là chớp liền thâu. Tào Lao đi sau mấy mư năm rầu , tậu
Bỡi dzì chắc nẫu muốn nói ra nhưng cứ e ngại có được nẫu chấp nhận hông đó NT à ,
Chậm chạp dzẫy …nên anh Tri dzớt mất rầu…
Ừa ………… thì đóa …….. Nguyên Thủy hén !
😜😩😩
Tìm đâu ra câu chuyện dễ thương vậy TD .đọc thấy hay ghê. Tặng Thùy Dương cái nắm tay thật chặt.
Cho em nắm tay chị và siết thật chặt hé chị Xuân Hùng
Rầu nữa rầu ! Ngừ cùng phái , phái nắm chặt tay nữa rầu wi hĩm,wi hĩm! !!!
Câu chuyện đã xem qua rất lâu rồi nhưng ý nghĩa vẫn còn vang vọng mãi cho đến ngày hôm nay. Cám-ơn TD đã có công siu tập một câu chuyện HAY!
Hôm nào có dịp về SG, TD dắt Anh đi ăn bánh bột chiên…có trứng nhé!
Thế thì có nắm chặt tay dẫn nhau đi không anh Từ ?
Mắm chặt tay dẫn nhau đi thì bình thường , chứ mà lén là nhớ hoài đó nhen !
Thì đóooooooo……anh Tào Lao hén…
Nghe noái dạo này anh Từ uống gượu nhiều quá nên nhớ quên lẫn lộn,chắc phải nắm tay dắt đi thật í anh Trí ơi…hổng thôi tậu…
Dzậy có dẫn abh Từ ra bờ sông không Thùy Dương
Dẫn ra bờ sông nàm gì…dẫn dzô rừng í…nhớ nghen Thùy Dương..Đồ nghề để trong bụi rậm đó…
Ra bờ sông hay dzô rừng chỗ nào cũng …tiêu!
Ra bờ sông, lỡ…wên tưởng là đại lộ bước xuống coi như…tiêu!
Dzô rừng như NT gợi ý, thì bằm bằm, chặt chặt rồi còn xeeeeeé nữa thì
cũng ..tiêu!
(Chỉ có..lén lút mới còn mãi dzới thời gian thôi be..eh…eh..eh..he..heeee!!!)
Úy trời… trí nhớ khâu phục trở lại rầu…
Lén lút đâu có wên được đâu NT,hi…..hi!
( Ủa có nhận được email không mà không thấy vốn lời gì hết dzẫy?)
Không biết có nên dẫn ra bờ sông không vì sông này hổng có nuôi cá sấu anh Trí wơi…
Thâu thì dẫn ra biển đi Thùy Dương, lúc này cá mập hay dzô gần bờ lém !
Ừa hén dạo này cá mập cứ dzô cắn cáp quang woài…..mạng rớt liên tục .chắc cho anh Từ ra biển chơi dzới cá mập cho dzui..hén anh Trí hén
Coi dzẫy mà độc ác quá hen! Bắt đầu cảm thấy ..sơơợợ TD rầu đó.
Hì hì…hùuuuuu cho anh Từ sơơơơ.được là TD thành công rầu đóa
Đúng đó TD ơi, hổng nắm tay dắt đi là bị lạc lối đó nhưng mà nhớ là dắt tay cũng phải là..lén lút thôi à nhen.
( Nói nhỏ với TD nè, mai mốt có gặp nhau nhớ tự giới thiệu trước chứ không thôi….wên….hehhehe…he….!)
Hic hic hic …( có biết đâu mờ quên nè trời)….Anh Từ thiệt tình…
Cái gì mà……vụng,trộm, lén lút mới để lại dấu ấn nghìn đời chứ nắm chặt thì hổng mấy…phê. Hổng tin hỏi TD là biết liền hà!
TD hông biết à nha…..
Dạ khi nào có dịp anh về SG,TD sẻ dắt..í quên …mời anh đi ăn bột chiên có trứng đàng wàng
Móc nghéo rồi đó nha, hổng được..wên giống anh à nhen.
( Lâu quá không được ăn bột chiên nhắc lại cũng thấy thèm thèm.)
Tháng Sáu anh Từ đi dự đâij hôi CD&NTH tại Houston nẫu sẽ đưa anh Từ đi ăn bột chiên ở Tân Tân ( Bellaire ) thải mái luôn cho wên cơn ghiền ( nhưng mà không được nắm hay sờ tay )
Phần tui khỏi đến Tân Tân ( Bellaire ) , ớn rầu, cho tui ghé đến phở đêm nghe ĐMT !
Phở về Đêm của Houston trên đường Bellaire là số một rầu mà cũng gần Tan Tân thâu Tào Lao !
Thank-you ĐMT, dẫy là sáng mình đi ăn bột chiên ở Tân Tân, tối đến đi ăn phở đêm nghe coi bộ ấn tượng à nhen.
Chứ lần trước 2012 hổng có đi đâu nhiều, tàn là mở mắt là dzô dzô rồi lại dzô dzô cho tới phia lắt lun ở nhà Thịnh đó.
Nhưng dzui thì hết biết.
Ừa mà quên hỏi ĐMT dzị chứ bên Houston có…phố đền đỏ hông dzậy!?
Ở Houston không biết có phố đèn đỏ hay không anh Từ wơi !!! Nhưng mò nẫu nghe noái có phớ west thèm thèm
Úy lộn rầu ! Phố Wet Thèm Thèm anh Từ wơi !!!
Phố gì mà lạ dzẫy , “Phố Wet thèm thèm” dzẫy mình đi dạo phố này chắc phải mặc áo mưa hén ĐMT.
Ừa ………. thì đóa ……… anh Từ chắc là phải làm dzậy rầu !
Chưa hộp mặt đã thấy nẫu phấn khởi wá chời…
Coi bộ anh Từ phái mặc áo mưa wá cỡ hén Nguyên Thủy! !!!
Dzậy là ban ngày ăn trứng chiên bột giữa nhày dzô dzô tấu đi làm dzũ nam phia đi ăn Phở Về Đêm hén anh Từ , Tào Lao và ……..
Ai đi làm dzũ nam dzẫy hả anh Tri…?
…… thì đóa. ……. còn ai trồng phai đất này hén Gấu !
hic…ai ta…anh hả…? 😆
Chắc là người áo tím chớ ai…?
He he…cái gì cần quên thì phải quên ,giống như anh Từ dzậy mới dzui chớ bộ…