Nguyễn Bích Sơn
MẸ TÔI .
Từ ngày định cư ở Mỹ , Tôi có về VN vài lần thăm gia đình , nhưng chưa bao giờ về thăm vào dịp Tết . Năm 2012 định về thăm Má ( Ba đã mất ) ăn cái Tết quê hương cùng Người , sau bao nhiêu năm xa xứ .. Nhưng không kịp rồi , Má đã bỏ Tôi ra đi … Má ơi !!!
Không còn Ba Má … Không có anh chị em … Có lẻ con sẽ mất luôn mùa Xuân nơi quê nhà .
NGẬM NGÙI .
Cùng học một lớp với nhau thời Trung học , rồi đường đời mỗi đứa mỗi nơi .
Biệt tăm từ dạo đó … Tình cờ Anh thấy tên tôi trên mạng , email hỏi thăm có phải người xưa ? … Anh tâm sự : thuở đó yêu Em mà không dám nói vì Anh khoác áo nhà binh , trai thời loạn … Gặp Em ở Pleiku ( Tôi dạy Kontum) định nói ,nhưng không nói vì sợ Em thành quả phụ …
CHỒNG TÔI .
Do căn bệnh nên nhiều đêm Anh trăn trở không ngủ được , Tôi cũng thức theo Anh … Có đêm Tôi vờ ngủ , thấy Anh lấy mền đắp lên người Tôi … Tôi quay mặt dấu đi giọt nước mắt đang lăn trên má …
NGƯỜI YÊU DẤU !
Hai đứa yêu nhau … Anh gặp ” trở ngại ” đành nói lời chia tay …
Mấy mươi năm sau gặp nhau trên mạng … Biết Anh lâm trọng bệnh , không kịp thăm lần cuối , Anh từ bỏ cỏi đời , ra đi trong nuối tiếc vì Anh chưa hoàn thành những điều Anh muốn …
Anh nói : “… Em hãy sống hết những ngày của đời em
Anh cũng gắng sống hết những ngày của đời anh
Mỗi chúng ta đều có một thân phận cho riêng mình
Rất đổi Cô đơn … ”
BẠN GIÀ .
Là bạn học thời Trung học , nhà cùng chung đường Gia Long , thân phận nghiệt ngã giống nhau cho cuộc chiến tranh này : hai chúng tôi đều trở nên tàn phế( tàn chứ không phế ) , nhưng bù lại chúng tôi thật hạnh phúc viên mãn bên cạnh người bạn đời … Quyền ơi ! Chúng mình thật hiểu nhau …
Houston TX 2014
Truyện thật ngắn mà chứa một tiếng thở dài! Chạnh lòng lắm chị Nguyễn Bích Sơn ạ.
Cám ơn Trúc Sơn đã đồng cảm với chị . Chúc T Sơn an vui .
Chị BS ơi ời….Chùm truyện ngắn của chị , mỗi chuyện là 1 bố cục có đủ mùi vị : cay , ngọt, chua và đắng ….hihihihi. Nhớ chị nè ?
Nhỏ ơi ! Nhỏ … Lâu nay không thấy mail cho chị , vậy mà nói nhớ , cô gái Bình Dương xạo ghê . Cám ơn em đọc truyện tào lao của chị . Mong
Nhỏ an vui và khỏe nhiều …
“Có đêm Tôi vờ ngủ , thấy Anh lấy mền đắp lên người Tôi … Tôi quay mặt dấu đi giọt nước mắt đang lăn trên má …”
Bây giờ những chuyện như vậy đã là cổ tích rồi phải không chị Bích Sơn…
Chuyện cổ tích khó quên khi nhớ về …, Gấu ơi !
Có đêm chị thấy anh đắp mền cho chị , chị ngủ thật bình an …
Mong Gấu có nhiều niềm vui …
Chuyện rất cô đọng…nhưng chuyện nào cũng mang người đọc về một thời chiến tranh, ly tán và những hệ lụy sau đó…
Dù gì đi nữa chúng ta đã sống trong một thời đại lạ lùng, đầy biến động…
Nhớ lại…thôi cứ “ru ta ngậm ngùi” nhé chị Bích Sơn…
Chúc chị có những ngày tháng sức khỏe, an vui….
Tặng chị bài hát này…
Cám ơn N Thuỷ cho nghe bài hát hay … thôi cứ “ru ta ngậm ngùi” vậy , biết làm sao hơn ??? Chúc Thuỷ bình an mỗi ngày …
NGẬM NGÙI trong lời comment trên, em xin đổi lại là…NGƯỜI YÊU DẤU! Thành thật xin lỗi chị đã viết lộn!
Có gì mà phải xin lỗi Thơ , Ngậm Ngùi cũng đúng thôi , lại còn xót xa… tiếc nuối …đau lòng … rồi sụp đổ … Thơ hiểu chính xác những “cụm từ” này mà ? … Ôi !!!
Vậy là chị Bích Sơn đã thấu… tận lòng nẫu em út rầu, luôn vui chị nhé!
Chị Bích Sơn ơi ,sáng đọc một chùm truyện ngắn của chị ,đọc xong thật ngậm ngùi ,.Xin chia xẻ những nỗi đau ,những nỗi mất mát của chị mà trong cuộc đời những nghịch cảnh chua xót ,thương đau ,là những kỷ niệm nhói buốt đã in hằn trong ký ức chị mỗi khi nhớ về nó .Chúc chị bình an và có thật nhiều niềm vui …
” … Nhưng lệ rơi sẽ khô theo tháng ngày …
… Nhưng dù sao , nhớ nhung rồi sẽ mờ … ”
Phải không NAMTHU ? Mong vậy , để tiếp tục cuộc hành trình ngắn ngủi còn lại này . Cám ơn Thu chia xẻ và đồng cảm .
Lệ rơi khô theo tháng ngày ..
Dù sao nhung nhớ rồi đây sẽ mờ ..
Cuộc đời xin sống và mơ ..
Trăm năm còn mãi dại khờ bay xa ..
Ừ cứ dzui va rong chơi theo tháng ngày nha chị BS ui ….
Không ngờ chị viết những truyện thật ngắn, thật hay… nghe thật “ngậm ngùi” và có khi “cô đơn” nữa chứ ? em xin chia sẻ cùng chị & chúc chị vui nhiều !
Cám ơn sự chia xẻ của em . Chúc Lan-Thắng có những ngày thật vui ở Cali … Khi về nhớ kể chị nghe .
Hic,,, hôm nào chị kể chiện chồng chị là “phi công” và sau nầy chí “lái phi công” nghe chị ! 🙄
HA HA !!! Hổng dám “lái phi công” đâu , chị mà “lái phi công” là tiêu đời đó em , phải “ngoan-hiền” mới giữ được chàng phi công chứ Tào Lao – Đó là “nghệ thuật” giữ chàng ? của chị … Hì !!!
BI giờ xin hỏi chị ,phi công của chị đã bay đi đâu rùi hỡ chị BS ui ,,Hi hi ..
Đã bay vào chốn hư vô nào đó … NThu à . Một ngày đẹp trời chị sẻ đi tìm Anh … Híc !!!
Rồi em cũng sẽ như vậy đó chị BS ơi…
Hâ hê Gấu ơi ,từ từ đừng theo chị BS ,Gấu phải bay nhảy vài chục năm nữa đã nhen ,chia tay sớm bạn bè buồn lắm Gấu ơi ,đời còn dài và còn nhìu niềm vui mà Gấu hè ,sao bi quan chi sớm vậy hè ..
Hơhơ…nghe anh Cá Thu nói tới mấy chục năm nữa là G woải quá anh wuơi… “lol”
Ứ sao lại wai Gấu ơi ,vui sống với bạn bè ,con cháu cho phẻ đã chứ ,bỏ bạn bè sao đc hè Gấu ui ..
Thâu từ từ rầu thế nào chị cũng tìm gặp đc a thôi ,giờ cứ dzui chơi cùng bạn bè người thân ,chứ chị đi gặp a sớm bỏ lại bạn bè ,người thân sau lưng thì buồn lắm lắm chị ui ….
Chưa đâu NThu ơi ! Ảnh nói với chị anh đang”cày” hai Job ,khi nào đủ tiền mua nhà rồi mới rước chị đó em , tậu ghê ! Híc !!!
Ừ dzậy thì NT cũng chúc a mà cày cho đủ sở hụi đặng mà rước chị về dinh lần nữa hén ..Hê hê ….
Quynh Tào Lao dạo này thích làm phi công na ta..?Liên lạc dzới quynh CaThu để trao đổi kinh nghiệm…Ảnh mới tậu chiếc Chinook cáu cạnh đó…
HÊ hê ,nhờ NT giới thiệu cho máy bay để lái mà chưa thấy đâu hết ,kinh nghiệm gì đâu NT hè ,NT nói có cái Chinook to dềnh dàng mà có thấy gì đâu NT hè ..
Chào chị Bích Sơn!
Truyện thì thật ngắn, đọng chất tình sâu lắng, đầy cảm xúc… chạnh lòng người đọc!
NGẬM NGÙI- hiện thân của những cuộc tình vấp phải nghịch cảnh đời thường đành phải xa nhau, luôn nhớ về nhau xói buốt… “Cô đơn”!
Chúc chị dồi dào sức khoẻ và an vui.
Thơ ơi ! Có lẻ Thơ là người ‘hiểu và biết’ chị nhiều nhất đó . Cám ơn Thơ đã tâm tình cùng chị .