Thiên Di-Phạm Văn Tòng
Cuộc tình đã cố buông xuôi
Sao lòng mặn đắng ngọt bùi dâng lên
Chút xưa chưa đủ đáp đền
Nên mây trắng mộng lênh đênh trôi hoài
Gió mang hương nhớ u hoài
Phong trần lấm bụi thân ngoài càn khôn
Đêm đêm tưởng nhớ nụ hôn
Sương thu rụng rớt bồn chồn canh khuya
Con tim nhịp đập lặt lìa
Gọi giun dế để sẻ chia nỗi niềm
Có khi rượu đắng môi mềm
Say vơ vất ngủ bên thềm cỏ hoa
Đời như giọt lệ đã nhòa
Tình như ảo ảnh thăng hoa cuối trời
Đã đành mỏi bước rong chơi
Tâm mê mẩn tự hành đời hành thân
Người buông tóc xỏa phù vân
Quấn tình buộc chặt xác thân cổi già
Còn gì! Hết cuộc can qua
Tóc xanh. Tóc bạc. Ta là hư không
Người ơi tình ấy phiêu bồng
Duyên xưa chẳng đặng viển vông chi hoài
∞∞∞