CÂU CHUYỆN VỀ MỘT ĐẠO DIỄN … (Phần 1)

Trần Thị Hiếu Thảo

daodien

(Hình chỉ có tính chất Minh họa)

(Truyện tình cảm xã hội )
Chương Một
Khi trở thành một đạo diễn có tiếng tăm và tên tuổi. Hồng Sơn vẫn cứ phải buồn vì anh luôn nhớ một người con gái mà anh yêu thương tên là Lệ Hằng, đó là một cô gái giúp anh rất nhiều, trong những ngày đầu tiên anh đi học làm đạo diễn ở Mỹ. Với những thước phim, kịch bản cô đã giúp anh. Cô có còn sống ở trần gian này không? Hay đã ra sao chết rồi chăng? Anh luôn luôn đặt ra câu hỏi. Tại sao cô bị mất hút mà anh không biết lý do gì, tuy nhiên cô đã ấn sâu trong não bộ anh, không cách gì anh quên hoặc tẩy xóa được.
Hôm đó mẹ anh có nói chuyện với anh về một chuyện giống như thường ngày:
– Con nên lập gia đình đi, hổng lẽ má ở đời với con hoài sao, sự nghiệp công danh đã có rồi phải có vợ chứ con,
– Má không hiểu con mơ mộng bóng hồng nào, có lúc con thẫn thờ như người mất hồn?
– Dạ con suy nghĩ và số phận nhân vật kịch bản thôi má. Vợ chồng là chuyện trăm năm nên con đắn đo,để chọn lựa…
– Chẳng lẽ con không tìm ra một ngôi sao là cho vợ sao, trong lúc ngôi sao diễn viên con tìm ra mà Hồng Sơn?
Hồng sơn nở nụ cười buồn:
– Khó đó má, Diễn viên là một skill con nhìn được. Họ có nhiều kinh nghiệm xử lý kịch bản họ có tài, nhưng vợ lại khác, con cần có một tấm long trung hậu hơn.
-Con nói vậy không có một cô gái nào để cho con đánh giá là có một tấm long trung hậu sao?
– Có chứ, có nhiều lắm, Tuy nhiên con vẫn thấy thua, con đã thương một người nhất mà mãi tìm kiếm không ra, con muốn cưới người đó.
– Ai vậy con?
Người đó với con chưa một lần nói tiếng yêu, song hình bóng họ con không nhòa trong tim được, đó là cô gái bỗng mất tích trong đời con… Là cô gái có bức hình duy nhất được treo trong phòng con đó, chung với thêm một vài bức hình nổi tiếng đó…
– Biết đâu cô ta đã có chồng, ?
– Có thể lắm, nhưng dẫu sao con muốn cùng người đó một lần gặp lại nhau dù cô ta có chồng, con vẫn vui.
– Con lại lãng mạn nghề nghiệp.
– Con không lãng mạn bằng nghề nghiệp với cô gái này, mà là trái tim đã yêu… với người này thì đúng hơn.
– Má hơi khó hiểu ý con?
– Không có gì đâu má, ý con nói là lúc mình chưa nên sự nghiệp, người đó quí mình, thương mình, nó lớn gấp mười nghìn lần khi mình có sự nghiệp trên tay… Sự thành thật yêu thương giúp thuở hàn vi, là điều đáng nể trong tâm tư con người…
– Ừ con nói chuyện hay, trưởng thành lắm, nhưng hãy mau tìm ra một đối tượng chứ không thể hoài cổ hoài nhé, má không muốn lo lắng cho con dài hạn nữa đâu …
– Vâng con hiểu, con biết đó là một trách nhiệm bản thân, nhưng sự dằn vặt này, con cũng mong kết thúc sớm hơn để cho má vui, và cuộc đời con đổi khác đi một tý…
– Phải cố gắng nha con.
– Cám ơn má đã chia sẻ.
– Cơm mẹ làm sẵn, con lấy ăn đi…
– Má đi nghỉ đi, cám ơn má. Con tự lo được, má cứ đói là ăn trước, khi nào có dịp thì con ăn chung cùng má…
– Ừa!
Theo thói quen mẹ Hồng Sơn làm cơm đơn giản anh ăn, còn khi nào thích món gì anh tự mua hoăc đến tiệm ăn thôi. Có khi anh mua về cho má ăn luôn. Má anh già, anh không thể bắt má nấu nhiều thứ đâu. Hơn nữa lối ăn của Hồng Sơn cũng rất dễ dàng đơn giản. Ăn xong, Hồng Sơn tìm một quyển sách đọc thói quen anh là vậy.
Hôm nay anh coi quyển những đạo diễn tên tuổi. Anh đang đọc mấy câu đầu thì Phương Thanh gọi lại:
Hồng Sơn nhắc máy.
– Có gì không em Phương Thanh? Bên kia Phương Thanh bảo:
– Anh đấy à đang làm gì?
– Ừ anh đang đọc quyển tìm hiểu -“Những đạo diễn thành công trên thế giới ấy mà”.
– Anh mà còn đọc nỗi gì? Khi là đạo diễn đã thành danh và có tên tuổi rồi.
– Phải học chứ em, nghề gì cũng không ngừng học hỏi, anh cũng mới mà.
– Um Hum!
– Em nghĩ đi ! Một ca sĩ hay vẫn phải tập luyện, họa sĩ thiên tài cũng phải học mãi, anh làm đạo diễn không học, không quan tâm nghiệp vụ, không đam mê sẽ thụt lại, nên anh muốn…
– Anh coi lại những thước phim em đóng đi nhé? Và cho ý kiến nghen.
– Ừ được anh sẽ coi, cứ sợ anh quên phải không?
– Đúng rồi.
– Làm sao quên việc em giao vậy để anh coi nha? One, two, three, bắt đầu đây.
– Thank you!
Hồng Sơn đi coi lại phim và suy nghĩ. Song anh chưa gọi đến, Phương Thanh đã gọi lại cho anh.
– Sao em đóng những thước phim quảng cáo đó được không?
– Chỉ tạm thôi.
– Ý trời ơi chỉ tạm, là thua rồi.
Im lặng một giây Phương Thanh lại nói tiếp:
– Em có chuyện cần gặp anh nghen!
– Chuyện chi thế?
– Em muốn mời anh đi ngắm cảnh, xả stress tý anh đi không? Có chuyện này em muốn nói với anh, rất cần thiết, rất cần thiết em nhắc lại.
– Anh bận lắm, và lúc này sức khỏe không tốt nữa.
– Đó, đó anh nên đi ra ngoài tý. Có gì đâu anh ngại. Anh em mà, em mời, anh đi… Please!
– Thật cũng khó từ chối với em, nhưng…
– Nhưng cái gì, không nhưng, không nhị, anh đi chơi cho vui, thư giãn đi… Em cần gặp Vũng Tàu nhé,
– Nhưng….
– Không, nhưng gì cả… vậy nhé.
– Phương Thanh ơi.
– Vậy nhé. Không đi thì hết anh em luôn, tuyên bố!
Thiệt tình cô em gái này. Hồng Sơn cầm phone nhìn Phương Thanh đã cắt. Anh lắc đầu:
Sau đó Hồng Sơn nghĩ trả lời cho chính mình “Có thể lại không từ chối được rồi… thôi đành.” Và anh mỉm cười gượng gạo.
**
Chương hai
Hai người dạo biển Vũng Tàu.
– Lâu lâu mình đi ngắm biển anh lại từ chối. Nhìn biển đẹp kìa, không tình yêu, tình bạn, tình anh em ta đi cũng được vậy.
– Anh có nói sao đâu, anh vẫn nhìn thoáng xưa nay mà… Nhưng anh hơi bận.
– Không cần bận chi cả, muốn đi là hất tung qua một bên công việc cứ đi cho thoải mái đã.
– Ừa em thiệt tình anh thua.
– Thôi anh cắt nghĩa về mỹ học mỹ thuật em nghe đi.
Hồng Sơn cắt nghĩa.
– Thế giới mỹ thuật mỹ học bao la, em có biết biển đẹp theo biển, rừng đẹp theo rừng, ruộng đồng đẹp theo ruộng đồng, đô thị đẹp theo đô thị, người nghệ sĩ mình cần thể hiện tinh tế nhất khi nhận cảm. Anh có thể tỷ dụ một vầng trăng đâu nói gì, nhưng khi ta cảm nó, nói với ta trăm lời trong yên ẳng, mà ta muốn lắng nghe, một vì sao xa tít, ta cũng muốn tâm tư muốn nhìn… Bằng ngược lại những tiếng động quanh ta, nhiều khi náo nhiệt, phức tạp ta ngán, muốn nó stop, không cần nghe, vì nó chẳng có gì thi vị trong đó, tuy nhiên cuộc sống nó luôn xuất hiện…
– Anh nói chuyện suy tư nhiều nha.
– Anh quan niệm tình yêu cũng thế, đôi lúc chưa được nói mà đã cảm, đôi lúc nói nhiều vẫn thấy dư mà không cảm, có phải nhận xét anh già nua không?
– Không, anh lại có chiều sâu và rất riêng biệt.
– Em đưa anh đi hôm nay là để vui chơi, và cũng là ý định chị Diễm Trân nhờ em.
– Chuyện gì?
– Muốn hỏi anh là: chị không xứng với anh hay sao anh trốn chị hoài.
– Anh thấy mình không có tình yêu, thì gặp nhau không thi vị lắm thế thôi. Còn em là em gái thì nó khác hơn, khi đã là đối tượng rắc rối lắm em, anh tránh nhọc óc cho cả hai…
– Chị Diễm Trân nói anh có yêu một người con gái nào đó khi sang học ở Hoa Kỳ?
– Vâng anh có yêu cô đó sau khi cô mất tích, vào một góc riêng kỳ lạ. Nhưng chuyện đó có dịp nào anh kể cho em nghe, bây giờ anh em ta nói đề tài khác đi.
– Đề tài gì?
– Đề tài gì cho hấp dẫn nha.
– Thì đề tài anh nhìn em đóng qua các phim chẳng hạn, hihi..
– Bữa nay đưa anh đi chơi chấp vấn anh nha, cũng được thôi. Anh muốn nói về em khi anh đã coi em đóng các phim há.
– Yes sir.
Em đóng về quảng cáo như thế đã thành công, nhưng qua đóng phim truyện nội tâm còn khác xa lắm. Phim quảng cáo đẹp sang sủa, thông minh, gương mặt vóc dáng là đủ, nhưng phim tụi anh là phải đặc mình vào nhân vật, thể hiện cái riêng nhất của mình, để biểu cảm chiều sâu kịch bản, phải tận lực và phát huy thế mạnh ưu việt của mình, nhất là để tạo dấu ấn.
Phương Thanh lắng tai, Hồng Sơn tiếp tục:
– Anh tỉ dụ như Diễm Trân đóng khá hay nhưng chưa có nét riêng đặc thù lắm. Thể hiện còn cứng và áp đặc, công thức lắm. Những thứ đó chưa đủ để gọi là một siêu màn bạc.
– Vậy sao?
– Vì sao em biết không?
– Em không rành anh thử giải thích nữa đi.
– Em quảng cáo chỉ thể hiện bề mặt, hoặc một kịch bản gọn không mâu thuẫn nhiều, nhưng phim truyện thì đòi hỏi giàu nội tâm, tính cách và tâm lý luôn biến hoá…
– Anh học và giải thích hay quá.
– Làm đạo diễn giống như ngọn hải đăng kìa, mình phải tìm ra phương hướng chính xác mà mỗi con tàu là diễn viên trong đó.
– Đêm nhìn về biển Vũng Tàu anh càng nhớ cô gái đó, cô ta đẹp hiền, non nớt, hồn nhiên hết lòng giúp anh, bỗng biến cứ để lại trong lòng anh niềm sóng cuộn miên man…
– Em chưa biết cô gái đó, nhưng nghe anh kể thật cảm động ước gì em tìm được cho anh hỉ?
– Em không tìm được mà anh nghe em nói thế là đủ vui. Còn Diễm Trân anh chưa thấy anh rung cảm. Anh thật tình xin lỗi.
– Tình yêu luôn mầu nhiệm và rắc rối mà.
– Em sẽ nói lại với chị ấy, vì em biết trái tim anh khó lay chuyển nha.
– Ừa há. À em Phương Thanh, em có người yêu chưa anh giới thiệu một người.
– Chưa, người nào vậy.
– Từ từ em sẽ biết…
Hồng Sơn tậm sự khi nhìn biển sóng cuộn, anh thấy lòng dào dạt niềm yêu lại miên man, anh đang đi với Phương Thanh mà anh như quên lãng. Anh cứ mải đắm chiều với nội tâm riêng cuả mình. Tuy nhiên Phương Thanh hiểu tâm trạng anh, không đòi hỏi để anh đắm mình trong giây phút riêng tư. Trùng dương đó vỗ về ấp yêu, nhưng đành im lặng. Anh mãi nhớ về cô gái … Một cái tên Lệ Hằng.
****
Chương ba
Rồi một hôm Hồng Sơn lại bịnh nằm anh vẫn nghĩ đến, ngày đó như bộ phim hiện về trước mắt anh. Ngày anh đến Mỹ tiểu bang Georgia-Atlanta một tiểu bang miền Đông nước Mỹ để học làm đạo diển ở đây một thành phố khá đẹp, và đường xá sạnh sẽ như nhìn thấy bóng người in. Hôm đó vô tình anh đi ăn và tìm thấy Lệ Hằng trong môt nhà hàng China đẩy điểm sấm bang sang, anh vội làm quen khi anh mua dùm cái bánh trên xe cô đẩy:
Này cô em, em là Việt Nam hã?
– Vâng.
– Em biết tiếng Việt Nam không?
– Em biết chứ em qua Mỹ lúc em đã lên chín tuổi, và má em bảo em phải học ráng nhớ tiếng Việt má em thích.
– Vậy em có thể giúp anh đóng một vài bộ phim ngắn em thích không?
– Đóng phim? Em thích.
– Xin lỗi em nay bao nhiêu tuổi?
– Em mười sáu.
– Ok rồi. Vậy nhé Sunday tới này em giúp anh ngay được không?
– Sunday em làm ở đây rồi.
– Chiều thôi, còn buổi sang em làm ở đây chứ gì?
– Vâng… dạ.
– Em cho anh số phone đi?
– Ừa anh phải lại nhà em được không? Nói với má em một tiếng nha.
– Được.
– Nhà em gần đây đó?
– Phía sau này vài dãy thôi.
– Chàng nhớ từng giai đoạn, Và chàng đã đến đó gặp má của Hằng, để xin nhờ cho Hằng đóng những thước phim anh học.
Và rồi Hằng đã đóng cho anh cùng người bạn trai của anh, qua ba bộ phim ngắn.
“Quà cho em trong sinh nhật”, “Em đâu có thề?” “Và đi biển bên anh”, Đóng thôi, nhập vai như diễn kịch và minh hoạ cảnh, chứ không có nhạc hoạ chi cả… vì lúc đó học thôi, lấy đâu kinh phí mà làm những thứ khác chứ.
Chàng nhớ lại sau khi đóng phim mời Hằng đi ăn chung với một Nam diễn viên, ba người đang vui vì hoàn thành xong một tác phẩm Hồng Sơn hỏi:Anh hỏi Hằng nè:
– Em học mai mốt thích làm nghề gì?
– Em đó hả thích nhiều nghề lắm, thích dạy học nè, thích làm luật sư nè, thích làm nhà ngoại giao nè. thích nếu ai mời đóng phim nữa nè…
– Thích quá nhiều, tham quá nhiều đó Lệ Hằng.
– Vậy cho anh hỏi một câu, nếu chồng em thì em chọn như thế nào cho anh ý tưởng, nghe cho vui đi nha?.
– Chỉ thích thương em thôi, bất luận nghề nào cũng Ok, kỷ sư, bác sĩ, hay đạo diễn cũng Ok, thường dân cũng được thôi. Cả ba nói chuyện thân nhau từ nhiều năm mà thật sự họ mới quen nhau.
Nam diễn viên phụ đóng chung chọc Hằng:
– Lại mơ cả đạo diễn nữa anh Hồng Sơn nha! hihih.
– Em giỡn thôi mà. Hằng nói và cười vui vẻ, ba anh em thể hiện quá thân tình dầu mới đây như chỉ gần một tháng.
Còn Nam thế nào cho ý kiến cho vui. Hồng Sơn Hỏi.
– Mình thì không thể tính, duyên nợ thôi.Nam nói.
– Anh khôn nha. Hằng chọc lại.
– Còn Me (Mình) chưa nghĩ tới hơ hơ, nhưng sẽ yêu một người hiền hậu… Hồng Sơn vui vẻ lúc đó.
Hồng Sơn mở ra và xem đi xem lại, ba đoạn phim, chàng cảm thấy nhớ đoạn đi ăn trong một quán kem vô cùng. Cảm giác khó nguôi như mới hôm nào đây…
. Và Chàng nhắm mắt nhớ lại mơ màng. Nhớ câu chuyện tiếp theo một cuộc đi ăn với Hằng cùng với người bạn trai anh cũng mượn đóng.
Hằng nói với Hồng Sơn và Nam:
-Ba em không cho em đi đóng phim nữa, tuy ba em không ở với em và má, nhưng cuối tuần ba về bảo má, ngăn cấm em để đi học. Không cho đóng phim!
Hồng Sơn nhớ lại tình tiết lời Hằng kể, câu chuyện giữa ba má, và Hằng.
– Sao em cho nó đi đóng phim có tiền chi đâu, phải lo đi làm và đi học.
Ba Hằng thịnh nộ la cả má. Hằng nói và khóc:
– Em tức ba em cái gì cũng ưa tự do cho mình, mà cái gì cũng cấm cản má và em…
– Nín đi em, đừng xúc động… Mai sau anh không quên em đâu, anh rất thương Hằng đó.
Nam lại chọc :
– Thương có yêu không Hồng sơn ? hihi
– Nam đừng chọc Hằng đang buồn kìa.
Hằng còn lau nước mắt, Hồng Sơn nói tiếp.
– Anh đi xa tiểu bang khoảng ba hay bốn tháng anh trở lại thăm em. Mai sau ra trường có kịch bản lớn anh sẽ mời em đóng một vài phim nếu em chiụ nhận.
– Em thích đóng phim rất thú vị mà, ba em nói nhưng cuối tuần em sẽ giúp anh, em vui lắm.
Và đó là lần cuối cùng chàng qua một tiểu bang khác kéo dài sáu tháng anh trở lại tìm căn nhà Hằng ở ngày xưa, thì gia đình cô đã dời đi, nhà đã đổi chủ…
Anh buồn bần thần không biết gia đình Hằng đã đi đâu, anh hỏi thì chủ mới nói đã đi lâu rồi.
Trở về với hiện thực. Mẹ chàng biết tâm sự chàng hay buồn nên nói:
– Con phải vui lên.
– Con vì việc thôi má, không buồn gì đâu.
-Con phải vô viện má lo ngại sức khỏe con.
– Không cần đâu, mấy hôm con khỏe ra mà… Chàng vẫn ôm máy bên mình thổn thức suy nghĩ. Hồng Sơn mảnh dẻ xưa nay. Anh đau ốm mẹ anh thêm lo
– Đừng làm việc quá mức, má già rồi chưa vợ, không con ai lo cho con.
– Cũng công việc thôi mà má, rồi đâu sẽ vào đó. Con cảm xoàng thôi, má lo cho con nhiều. Con chưa được lo gì cho má, con áy náy,…
Nước mắt chảy xuống mà con. Hơn nữa mấy năm nay hai chị mày làm ăn được thong thả hay gọi về hỏi thăm má nhiều, và thỉnh thoảng về thăm má ghé tạc luôn đó chứ!
– Vậy mà công việc con ít gặp nha. Mấy chị có nói gì con không?
– Về là nói mong con lấy vợ thôi.
– Vợ thì trước sau gì cũng lấy mà, khổ ghê. Hồng sơn nói và cười anh đi thay áo đeo cà vạt đến xưởng phim. Mẹ anh không cho vì anh còn cả. Nhưng Hồng Sơn đã phóng xe cho công việc theo dự trù của mình.
****
Chương bốn
Tình hình mất tích cuả Hằng là đã như thế rồi, song Hồng Sơn và Nam là vẫn thân nhau, Nam đã là kỷ sư ở Mỹ hiện giờ làm việc ăn lương năm, vẫn liệc lạc vẫn thân với Hồng Sơn. Hai người vẫn thỉnh thoảng gọi cho nhau, quan tâm về nghề nghiệp, bạn gái v.v… Nam vẫn chưa có bạn gái và gần đây Hồng Sơn đã giới thiệu Phương Thanh cho Nam, kể ra họ cũng đã quen nhau tâm đầu ý hợp, và họ chờ có dịp để thấy mặt nhau ở ngoài đời.
Thì hôm nay Hồng Sơn mở máy check mail, anh nhận được tin bình bầu đạo diễn hay và triển vọng nhất, là có chọn anh và một số người khác. Một chủ hãng phim đã đưa tin qua email, anh bấm nhanh trên mạng qua mục điện ảnh về tin tức và hộp thư thong báo. Và chính ngay bây giờ anh đã nhận thư gởi của Chủ tịch hôi điện ảnh Hồ Chí Minh-Việt Nam thông báo:
Cá nhân Đạo diễn Hồng Sơn sẽ ra Hà Nội liên hoan phim ngày…tháng …năm… Và anh nhanh nhảu tiếp đến, anh ra hội ý với chủ tịch hội điện ảnh Hồ Chí Minh – Việt Namchuẩn bị để đưa phim anh tham gia theo ý anh.
Và Hồng sơn đã gọi cho Nam trong nhân dịp này. Nam đã nhận lời về nước.
– Chúc mùng nha sẽ gặp nhau tại Hà Nội giảm Sài Gòn nha. Nam nhận tin và trả lời.
– Tại sao lại giảm ở Sài Gòn?
– Không phải giảm, nhưng chúng ta ai cũng bận bịu cho đến ngày đó mà, Sài Gòn gặp sau.
– Vậy Nam sẽ gặp Phương Thanh ở đâu trước?
– Mình sẽ gọi với cô ta tính. Chuyện đó mình và cô ấy sẽ lo, nhưng nghĩ là gặp ở Hà Nội trước đó. Vì sợ ta không đủ thời gian cho Sài Gòn trước đâu, để khi xong Liên hoan phim Hà Nội thì vui Sài Gòn sẽ thoải mái hơn.
– Sẽ gặp nhau tại Hà nội nhé. Vâng mình cũng không rảnh tiếp bạn, từ nay cho đến đó nhiều việc mình phải làm lắm.
– Không sao bạn cứ làm việc. Nam cũng không rảnh đi sớm đâu, sẽ cố gắng thu xếp xong,để về chứ!
– Chuyến này gặp được đưa em lên động hoa vàng ý quên! Đưa em ra Hà nội thì Nam vui lắm đó. Chỉ có mình vẫn phải buồn.
– Chuyện gì đến sẽ đến. Hồng Sơn đừng quá bi quan.
– Mình hiểu.
– Cứ ngờ là còn lâu chắc nửa năm sau mới về thăm Phương Thanh, nhưng không ngờ lại về sớm hơn.
– Tốt cho bạn mà.
– Phương Thanh ở ngoài có hiền không?
– Nam gặp sẽ biết mà.
– Ừ còn phải hỏi làm chi, hy vọng nha.
– Ông kỷ sư quá may mắn hơn mình.
– Biết đâu một ngày Hồng Sơn cũng sẽ may mắn hơn
– Khó quá.
– Bye nha. Cư` tin đi.
– Bye, hẹn gặp.
-Ừa…
Niềm vui đó Hồng Sơn cho mẹ biết và anh ra Hà Nội. Bà chúc anh đi may mắn!
Vừa lúc Hai mẹ con nói chuyện. Phương Thanh gọi lại:
– Anh Hồng sơn ơi anh được đăng quang tuyển chọn, của những đạo diễn trẻ trong liên hoan phim lần này anh hay chưa?
Anh đã biết rồi vui quá vửa báo cho Nam xong. Nam sẽ về chuyến này và sẽ có mặt tại Hà Nội với em đó. Nam gọi lại em chưa?
– Chưa?
– Chắc sẽ gọi em đó. Chúc mửng em hạnh phúc gặp Hoàng tử dưới mưa nha. Ý quên gặp Hoàng tử của em. Chắc em hồi hộp lắm phải không?
– Vâng cứ như trống ngực sẽ đánh lien hồi nè, hihi.
– Biết là chắc như vậy mà.
– Em cũng mong ước anh có gặp một người mới nào đó, hạp ý để thương để đánh trống ngực khi gặp.
– Chắc khó quá nhưng mà thôi cứ nghe lời em đi, cứ hy vọng nha.
– Thôi em bye anh nha. Lúc này chúng ta ai cũng bận rộn, không dám lấy thời gian anh nhiều. Anh đang làm gì đó?
– Nói chuyện với má anh.
– Ừa nói tiếp đi con trai cưng của má đó nha!
– Khổ quá em cứ chọc anh hoài.
– Chọc cho anh vui, bye-bye, hết nói đây… hihi

***

Chương Năm
Ra Hà Nội muôn vàn niềm vui, tay bắt mặt giữa trong long phim. Từ phim tài liệu đến phim quảng cáo từ quảng cáo đến phim truyện, Ba ngày háo hức từ đạo diễn đến diễn viên, từ nhà quay phim đế kịch bản, từ khan giả ái mộ đến những chủ hãng, tụ về đông nghẹt. Hồng Sơn đã tham gia phim “Tiếng hát xưa một ngày” Khi xong việc anh ra Hồ Hoàn Kiếm. Lần này Hồng Sơn đã mời Nam chấp nhận về dự liên hoan phim có Hồng Sơn tham gia… Chính Hồng Sơn giới thiệu cho Phương Thanh và Nam, đã quen nhau, khi hai người đã yêu nhau trên phone, trên mạng Facebook trên chat, trên test message …Ông trời khiến hôm nay họ đã gặp bằng xương, bằng thịt đi chơi chung, riêng giữa long thành phố Hà Nội.
– Hà Nội có nhiều hoa sữa phải không em? Hà Nội có nhiều thứ đưng đầu. Hà Nội là một thành phố có nhiều bài ca nhất.
– Em biết điều đó.
– Em thích bài nào?
Em thích rất nhiều về bài hát cho Hà Nội, nhưng đi bên anh hẳn là em thích bài: “Thu hát cho người”.
– Tình yêu là một cái gì đó hết sức duyên nợ. Anh từ Lâu ở Mỹ và đi học làm một nghề máy tính, nhưng anh lại yêu âm nhạc, bạn bè có không nhiều lắm, khi Hồng Sơn giới thiệu về em anh đã yêu em, và yêu em ngay từ đầu…
– Vì em nổi tiếng. Phương Thanh đùa. Đôi mắt nàng to lên và nổi bật long lanh.
– Chưa hẳn. Nhiều người nổi tiếng nhưng khó làm đẹp ý trung nhân… Nam lắc đầu và giỡn lại với Phương Thanh cho vui. Anh đắm mình trong đôi mắt đó.
Phương Thanh trả lời:
– Em hiểu, như anh Hồng Sơn đó chưa có “Giáng Hoa “nào làm đẹp lòng ảnh chọn, làm người ảnh yêu đó.
– Quy cho cùng, mỗi người có một duyên nợ và số phận, dịp này ra Hà Nội đi chơi với em một chuyến thật thú vị, mà cứ ngỡ như mơ.
– Em cũng thế khác chi anh. Mong sao tình yêu mình gắn bó.
– Em đã làm một y tá đó chứ, nhưng em thích đóng phim và hoạt động trên lĩnh vực văn hoá nghệ thuật.
– Tốt mà em.
– Nếu yêu anh và nghĩ đến tình yêu chúng ta, anh sẽ làm giấy bảo lãnh em sang Mỹ làm vợ anh.
– Và em sẽ làm gì bên đó chứ?
– Thì làm vợ đủ rồi.
– Hứh…
– Anh nói đùa đó một đất nước Mỹ công nghệ phát triển, thường vợ chồng vẫn đi làm nếu em thích, anh cho em đi học thêm và sẽ ra trường y sĩ bên đó cũng Ok lắm. Hay muốn về Việt Nam đóng phim đi hát bỏ anh, anh cũng chịu thôi, hờ hờ…
Biết Nam đùa Phương Thanh nhéo bắp đùi và tỉnh bơ nói:
– Hay đó, em sẽ học và đi làm, ca hát đóng phim chỉ một thời thôi, em không thích đuổi theo nghệ thuật lâu đâu.
– Cái đó thì cũng chưa biết. Khi khả năng mình có, cứ cho đi chứ em.
– Ừ mà bên đó rồi về, thấy em như thế nào?
– Xấu hơn hình.
– Ui-da thiệt sao?
– Anh đùa đó em đẹp hơn hình, vì anh được nghe hơi thở và giọng nói gần nhất của em, đáng yêu lắm!
– Anh văn chương lắm nha.
– Tạm thôi, để cân bằng với người tối ngày làm việc máy tính khô khan mà!
– Còn anh em nghĩ sao?
– Tuyệt lắm, đẹp trai phong độ, lại hiền lành.
– Cảm ơn em.
– Ừ em có biết lịch sử Hồ Hoàn Kiếm không? kể cho anh nghe đi. Hồ đang trước mặt đó. Làm hướng dẫn viên coi hi hi.
– Anh mới sang Mỹ mười năm, chắc anh còn nhớ truyện tích này chứ.
– Anh nhớ chứ, nhưng anh muốn người yêu anh kể đó thôi!
– Dữ há, thử kiến thứ văn học sử em há… kể đây.
Ngày xửa, ngày xưa có lúc đó giặc Minh xâm lựợc nước ta. Cuộc sống dân ta lầm than và khổ cực có người anh hùng Lê lợi tài ba, được Long Vương cho mượn thanh bảo kiếm để đánh thắng giặc Minh xây dựng đất nước thanh bình an lạc. Sau đó thì Long vương mượn Rùa Vàng lên đòi lại Thanh Kiếm. Lê Lợi trong chuyến đi chơi ngắm cảnh đất nước thanh bình, đã trả lại Thanh kiếm đưa lại rùa vàng mang về cho Long Vương. Chuyện hơi dài hơn nhưng em tóm tắt là thế. Nên sau đó mới được gọi Hồ Hoàn Kiếm?
– Em kể chuyện hay lắm, và cảm động nữa.
– Và em có nhớ truyện tích Rùa Vàng đứng lên chỉ giặc sau lưng đó là ai không?
– Là lúc mất Nỏ thần An Dương Vương cùng Mỵ Châu chạy trốn quân Triệu Đà chứ còn ai?
– Hoan hô em nhớ truyền thuyết lịch sử giỏi quá. You are number one!
– Em có gì mà đáng khen, anh ở xứ ngoài về khi đi còn là cậu bé mười bốn tuổi, mà về thuộc như thế mới đáng nể hơn chứ.
– Thanks em.
– Ba má em là giáo viên dạy văn sử, ít ra em cũng phải ảnh hưởng tý chứ.
– Vâng anh hãnh diện về em. Thôi chúng ta đi dạo thêm nhé.
Phương Thanh và Nam tung tăng, họ đã trên hai mươi tuổi, hăm mấy rồi, mà niềm vui cứ làm họ như trẻ thơ, cứ như tuổi teen không bằng.
– Em không hiểu tại sao chúng mình lại yêu nhau đến thế này.
– Duyện nợ ông tơ bà nguyệt xe mà em.
Phương Thanh gật đầu và nắm tay chàng Nam đi tiếp, qua đường hoa sữa nổi tiếng của Nguyễn Du.
Riêng Hồng Sơn vẫn thích ngồi một mình. Lòng như tan vở khi nghĩ đến những bài hát về Hà Nội tha thiết, mà mình không có người yêu kế bên. Ca khúc “Có phải em là muà thu Hà Nội”… Anh, long trống vắng mà lại nhớ đến khúc ca này da diết.Ngày nào trên thảm cỏ xanh sau khi diễn anh cùng Nam ngồi hát. Nam đàn anh hát. Nam dạy anh ca, anh cho vui.Chứ không ca được nhj7 chuyên nghiệp, nhưng Hằng ngồi đó há hốc mồm nghe vô tư, mỉm cười… Nụ cười Hằng anh muôn thuở không quên. Một chút chạm, một chút xíu gì gợi, cũng làm anh nhớ về kỷ niệm có Hằng vô tận. Phương Thanh và Nam quan tâm nhìn anh qua các lối. Tuy nhiên anh đã lang thang và về ở khách sạn một mình sớm hơn rồi.
Thiên hạ vui, muôn người vui nhưng anh không vui.
Vì Hồng Sơn nóng long cho chuyến đi qua lại Mỹ trong một chuyến do lời mời của Liên hoan phim Mỹ anh tham gia, anh đã dự định những đoạn phim về Hằng với những thực nghiệm lúc đi học. Có điểm không điểm anh không cần, miễn là anh muốn đưa khan giả tại Việt-Mỹ coi lại những ngày anh đến Mỹ, và làm việc như thế nào với một mình, giữa xứ sở xa lạ này. Anh và Nam gặp nhau ở đâu, sự quan tâm của Lệ Hằng lúc đó như thế nào. Thật giá trị như phim tư liệu đầu tiên của anh thế thôi.
Sau đó thì thì họ về Sai Gòn Phương Thanh đưa Nam ra mắt gặp ba má cùng ít bè bạn. Còn Hồng sơn về thăm mẹ với thường nhật đọc kịch bản để chọn lựa và làm phim.
Mẹ anh hỏi:
– Hà Nội không có cô nào làm vừa long sao mà về vẫn không nói gì với má?
– Bình thường thôi má à.
– Vậy là cả Bắc và Nam chưa có nơi nào mà con tìm ra ý trung nhân?
– Dạ chưa má. Câu nói má khiến Hồng sơn phải cười và trả lời.
– Kén quá, mẹ có thấy hình cô diễn viên Diễm Trân đó, và coi phim cô đó cũng khá, đang ở Sai Gòn nhiều điều kiện cho con thân đó mà.
– Người xưa nói:
“Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ
Vô duyên đối diện bất tương phùng”
Là như vậy đó má.
– Cha mày lúc nào cũng đối chữ, suy luận. Má chỉ mong con mau thành gia thất thôi.
– Hãy từ từ má.
– Các chị con vẫn mong như thế hết.
– Con hiểu nhưng đợi cho con tý thời gian nữa, không thì sợ kết quả không như mình muốn?
– À thôi được. Mày cũng giống tánh ba mày. Làm nhà báo mà tâm hồn như cột đóng, trung hậu, vậy mà không sống với mẹ lâu. Vì chồng bà đã mang bịnh đau tim và chết khi bà mới sinh Hồng Sơn vưà ba tuổi.
Một mình bà lặn lội nuôi con, bán cháo vịt vỉa hè mà nuôi mấy chị em Hồng Sơn đến ngày hai chị lấy được chồng. Cuộc sống bà tạm ổn từ đó.
Mẹ Hồng Sơn nói đến đây lại xúc động. Hồng Sơn biết, nên cố ngăn dòng nước mắt mẹ bằng nụ cười tươi hồn nhiên hơn nữa nói:
– Má yên chí con sẽ tìm được vợ trong nay mai để má khỏi lo buồn.
– Ừ nhé.
Hai chị mày vẫn cứ điện hỏi thăm hoài đó.
Hai chị của Hồng Sơn có hai vựa trái cây ở chợ lớn, và mới làm ăn được những năm gần đây thôi. Anh nghĩ hôm nào sẽ qua mấy chị một bữa.

(Còn tiếp …. kỳ sau phần 2)
***

13 bình luận

Filed under Tác Giả, Trần Thị Hiếu Thảo, Truyện Ngắn

13 responses to “CÂU CHUYỆN VỀ MỘT ĐẠO DIỄN … (Phần 1)

  1. Hoàng Sơn, nàng Klon…Hiếu Thảo xây dựng nhân vật luôn luôn có tấm lòng thủy chung .mỘT đạo đức hiếm có. Hay lắm Hiếu Thảo ƠI!.

    • TT Hiếu Thảo

      Hi chị XH viết về ái tình là một để tài chiếm lớn chiếm 2/3 truyện của HT nhưng chưa hẳn hết vậy đâu trên đời này tình yêu muôn lúc Thủy chung lúc hoàn cảnh hoặc , phản bội vì môi trường ngã lòng … Nhiều mãng khác nhau như hơi thở cuôc sống vậy ,Hơn nữa quan trọng là văn cú và tình tiết toàn bộ các nhân vật từ chính phụ có bọc tả được nội tâm không để định hình tác phẩm …

  2. Một người tài giỏi và chung tình như đạo diển Hồng Sơn thật quý hiếm. HP ngưỡng mộ. Hay lắm TT Hiếu Thảo.

    • TT Hiếu Thảo

      Đa tình thì đa tình, nhưng chung tình thì chung tình chứ anh .Hơn nữa văn chương phim ảnh nó có đời sống của nó (Ai đã lý luân và hiểu V/c như thế). nếu tình tiết mà HP chấp nhận là HT vui rồi hiih.chúc cảm xúc mạnh để viến những bài thơ tình bất hủ…..

      • Sáng tác thơ cũng như truyện phim cuảTT Hiếu Thảo. Cũng phải có tình tiết hợp tình hợp lý mới có cảm hứng và thơ mới có hồn. TTHT là một người có tài. HP ngưỡng mộ lắm.

    • TT Hiếu Thảo

      HP cũng là nhân vật Thảo nghe kể sơ tài ba lắm định viết thêm mắm muối phăng ra tác phẩm cũng hay lắm đó ,Tất nhiên có bột mới khuấy thành hồ….Có tác phẩm Thảo viết cho chính Thảo có cái viết cho bạn, có truyện viết cho con ,có cả truyện viết cho người yêu năm xưa.. .Thiên tài văn học thì phải biết biến hóa nắm bắt sự kiện…chãnh với anh tý cho vui nha HP

  3. Tào Lao

    Hiếu Thảo dàn dựng câu chuyện thật công phu ,,, TL biết cô gái đó là ai rồi nè

  4. Mỹ Thắng

    Có Phương Thanh bên cạnh mà Hồng Sơn vẫn cứ phải buồn và luôn nhớ một người con gái hén , ắt hẳn người con gái đó đặt biệt lắm !

    • TT Hiếu Thảo

      MT thật tài tình khi nghĩ ra ,tình tiết này… Thì đó mới đọc bạn Thảo nói chắc sau này HS dính với Phương Thanh phải không? Thảo nói không
      HS đặc biệt mà.đâu có dễ bắt tình yêu lạng quạng bỡi trái tim trong suốt .Hình tượng nhân vật HS vậy mà?

  5. TT Hiếu Thảo

    TD tỉa ra một câu Thảo nhìn chung quanh cuộc sống nhập vô Hồn HS để thoát ra mà được TD công nhận là cũng lấy làm vui rồi .Sợ mình viết mà độc giả thấy nói vô lý sáo rỗng đó chứ hihih.Câu chuyện này là cũng một chàng đạo diễn nọ cho mình tư liệu và phăng thêm… Chúc vui nha.

  6. Thùy Dương

    …Hiếu Thảo ơi ! Trong truyện của Thảo có câu này…”Nhiều khi náo nhiệt,phức tạp ta ngán.muốn nó stop không cần nghe vì nó chẳng có gì thi vị trong đó,,tuy nhiên trong cuộc sống nó luôn xuất hiện….”…Đôi khi Thùy Dương củng thấy như vậy.Cám ơn thảo nha.Chúc vui.nhiều

Hãy gởi những lời bình luận thân thương đến với mọi người.

Điền thông tin vào ô dưới đây hoặc nhấn vào một biểu tượng để đăng nhập:

WordPress.com Logo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản WordPress.com Đăng xuất /  Thay đổi )

Twitter picture

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Twitter Đăng xuất /  Thay đổi )

Facebook photo

Bạn đang bình luận bằng tài khoản Facebook Đăng xuất /  Thay đổi )

Connecting to %s

Trang web này sử dụng Akismet để lọc thư rác. Tìm hiểu cách xử lý bình luận của bạn.