Nguyên Thủy (Sưu tầm)
Cuộc đời con người là 1 chuỗi những ngày dài tìm kiếm…
Ngày còn bé, ta đi tìm kiếm câu trả lời ngây ngô cho những thứ kỳ lạ xung quanh mà ta thấy, cảm nhận.
Lớn hơn 1 chút ta tìm kiếm câu trả lời cho những phép toán, những câu đố, ta đã đi học.
Vào cấp 1, ta đi tìm kiếm 1 lũ bạn luôn cùng ta tắm biển, đi chơi, quậy phá suốt những ngày hè.
Bước chân vào cấp 2, ta lại đi tìm 1 người bạn thân, 1 người lắng nghe ta, chia sẻ về những đổi thay dậy thì đầu tiên, những cơn say nắng, những tình cảm bất chợt.
Lên đến cấp 3, ta bước chân vào 1 cuộc đua, để tìm kiếm lối đi tương lai, để tìm kiếm ước mơ của riêng ta. Áp lực, căng thẳng khiến một vài người trong chúng ta tìm 1 hướng giải quyết tiêu cực mà chẳng biết rằng vẫn còn nhiều lựa chọn.
Đại học, cao đẳng, trung cấp, đi làm, kinh doanh…ta đi tìm câu trả lời cho sự lựa chọn của riêng ta. Ta bắt đầu tìm kiếm chữ tín, chữ tình, và cả chữ nghĩa.
Ta đi tìm một nửa của mình, ta đi tìm cái gọi là hạnh phúc, ta tìm kiếm sự chân thành giữa những con người giả dối.
Bất giác ta thèm cái cảm giác của thời còn bé. Ta lại đi tìm những ký ức thơ bé qua những bức ảnh, qua những câu chuyện từ gia đình, ta bật cười vì sự ngây thơ lúc còn bé và thở dài khi nhìn lại ta.
Ra trường, ta lăn lộn, bươn chải, ta tìm kiếm tiền tài, danh vọng, ta tìm chỗ đứng cho riêng ta. Tìm kiếm sự thành đạt giữa dòng đời xô đẩy. Ta vội vã, ta tìm kiếm thời gian. Ta ko còn cho phép chính bản thân rảnh rỗi để chém gió. Ngồi cafe chuyện trò với bạn bè. Ta cáu gắt với người thân, ta bận rộn, ta tất bật. Hoài bão và ước mơ cứ cháy rực trong ta, dù ta biết rằng có biết bao người gục ngã trước khi chạm đến đích, trước khi họ tìm ra câu trả lời cho những nỗ lực của bản thân. Có thể ta cũng giống như họ. Từ bỏ cuộc đua trước khi đến đích.
Rồi ta tìm thấy tình yêu của mình. Ta trân trọng, ta quan tâm, ta nghĩ và mơ một giấc mơ hạnh phúc. Nhưng có phải ai cũng may mắn đến vậy. Vẫn có những đổ vỡ, những tình cảm mù quáng, những tình yêu dại khờ. Ta ngu ngốc, ta cuồng si, ta đi tìm những ký ức xưa để tự làm ta đau. Có người mang theo nỗi đau suốt cuộc đời, có người chấp nhận và xếp nó vào 1 ngăn gọi là kỷ niệm để bước tiếp, có người biến mình thành 1 con người khác. Ta vội vàng kết luận khi bắt gặp 1 chàng trai lãng tử …hay 1 cô gái lạnh lùng rằng họ là những con người tàn nhẫn và vô tâm. Mà ta đâu có biết trái tim họ đang tổn thương lắm đấy!
Ta chọn lựa giữa Tương Lai hay Quá Khứ. Ta bước những bước đi đầy mạnh mẽ vào ban ngày và lê từng bước khó nhọc vào ban đêm. Ta cảm thấy bơ vơ lạc lõng, ta đi tìm đến men say để giải sầu, những cuộc vui chớp nhoáng về đêm, ta tìm những con người sẵn sàng làm bạn khi ta có tiền và hất cẳng ta khi ta mạt vận.
Ta tìm kiếm những thứ mới lạ, ta đặt chân đến những vùng đất xa lạ, những con người ở miền đất khách, ta bỗng hào hứng với những điều hay của một chế độ khác. Ta tìm kiếm, ta học hỏi. Ta nghĩ rằng sự mới mẻ, sự bận rộn nơi phương xa sẽ cho ta sự bình yên. Nhưng có lẽ ta đã lầm. Ta mệt mỏi với cuộc sống, với gia đình, với những đứa con, với những con người xung quanh ta. Ta ít nói dần, ta thấy mình như vôhình. Chẳng ai nhận ra ta giữa dòng người xuôi ngược. Ta như trởthành 1 cỗ máy. Ngày lại ngày ta thực hiện những công việc giống hệt nhau. Ta hoen gỉ, ta mai một dần.
Ta đã già rồi sao? Có lẽ vậy. Ta trở về. Về lại nơi đầy ký ức. Về nơi đầy nắng và gió. Ta không còn sức sống mãnh liệt như trước nữa. Ta tìm kiếm những giây phút thanh thản trong quãng đời còn lại. Ta thở dài, ta tiếc nuối. Vì ta mải mê kiếm tìm mà có biết rằng ta đã đánh mất quá nhiều thứ. Dòng đời khiến ta chai sạn dần. Trái tim ta mệt mỏi. Ta lắc đầu khi nhớ lại những ước mơ, những hoài bão. Ta nhìn lại mình, tìm kiếm 1 chút gì còn sót lại của tuổi trẻ. Người bạn tri kỷ của ta cũng đã rời bỏ ta ra đi. Để lại ta một mình lẻ loi những ngày cuối. Ta cũng thấy mừng, vì đã không để người ta yêu phải chịu cảnh cô đơn nếu ta ra đi trước. Ngày ngày ta tiêu khiển với những thú vui còn sót lại, ta bất giác nhớ dáng người xưa cũ. Ta bồi hồi, ta lại tìm kiếm trong trí nhớ những kỷ niệm vui, buồn. Thời gian với ta bây giờ không còn quá quan trọng nữa, ta mang những điều hay, những thứ ta đã đánh đổi cả cuộc đời đểnghiệm ra. Biết bao cay đắng, tủi nhục mà ta đã trải, để tìm kiếm thứ ta mong muốn. Ta mang tất cả những gì còn sót lại trao cho những đứa cháu ta yêu thương.
Ta thấy nụ cười trên những gương mặt bé thơ mà lòng ấm áp. Ta nhưđược an ủi được vỗ về khi thân xác đã rã rời. Ta mỉm cười khi đứa cháu của ta rúc vào lòng ta mà làm nũng.
Cuộc sống không phải là một giai điệu bất tận.
Và chẳng có sự yêu thương nào là tồn tại mãi.
Có lẽ thế…
Ta biết rồi ta cũng sẽ phải trở về cát bụi…
Đôi lúc ta lại cố gắng khuyên nhủ những đứa con của ta hãy chậm lại một chút. Hãy dành thời gian cho gia đình một chút. Vì ta biết những thứ phải đánh đổi.
Nhưng ta cũng hiểu rằng có những điều dù ta có nghe hàng trăm, hàng vạn lần thì chỉ khi ta tự tìm ra câu trả lời thì ta mới bằng lòng.
Cái vòng quay của cuộc sống. Cứ cuốn con người ta đi mãi, khiến ta phải vội vã, bỏ qua những điều nhỏ bé nhưng đẹp đẽ, làm ta mất dần cảm xúc…để rồi khi ta không còn đủ sức để chạy theo vòng quay nữa thì ta sẽ bị hất ra khỏi nó, một cách lạnh lùng nhất.
Mưa càng lúc càng nặng hạt.
Đêm càng lúc càng nhạt hơn.
Cuộc đời vốn là một cuộc tìm kiếm…
Ta được nhiều và mất cũng chẳng ít. Ta cứ mải miết đi tìm những thứxa xôi, mà đôi khi bỏ quên những điều nhỏ nhặt hiện hữu ngay cạnh ta. Mọi lúc, mọi nơi.
Có ai đó đã nói với tôi rằng cái giá phải trả cho sự trưởng thành sẽ rất lớn
Hãy sống chậm lại một chút. Chỉ cần đôi khi bạn dừng lại ngắm 1 bông hoa bên vệ đường, ngửa mặt nhìn thẳng lên bầu trời xanh thấp thoáng những đám mây bềnh bồng, nhắm mắt lắng nghe tiếng sóng vỗ bờ, và đứng tựa vào lan can chỉ để ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao.
Và bạn à, khi bạn dừng lại, bạn có thể biết có người vẫn mải miết đuổi theo bạn. Để bạn biết mình không cô đơn trên đường.
Khi bạn nhìn lên bầu trời xanh, bạn sẽ biết trời vẫn đẹp, ước mơ của bạn vẫn còn, hãy tiếp tục những khát vọng, hoài bão của mình.
Khi bạn nhắm mắt lắng nghe tiếng sóng, bạn cũng có thể lắng nghe tiếng nói của những người bạn yêu thương, họ vẫn luôn muốn tâm sựcùng bạn.
Khi bạn tựa vào lan can ngắm sao, liệu bạn có biết, tôi muốn bạn tựa vào người bạn yêu, và nhìn thẳng vào mắt nhau…bạn sẽ thấy cả bầu trời sao luôn chiếu sáng cuộc đời bạn.
Hãy tìm kiếm và trao nhau sự yêu thương. Bởi vì…
Cuộc đời là một cuộc tìm kiếm bất tận…
Zoro
Cuộc đời luôn là những cuộc kiếm tìm. Đến khi muốn khám phá ra thế giới không còn bị chi phối bỡi quy luật tử sinh nữa là xong.
Biết đâu khi bước qua thế giới đó còn lộn xộn hơn thế giới này..?Chúc Minh Nguyệt vui nhé.
Suốt cuộc đời luôn hụt hơi với những kiếm tìm……Cảm ơn Nguyên Thủy với bài sưu tầm ….Chúc vui và yêu đời nhé !
Ai biểu Liên Dương hổng chịu tập dượt trước đến lúx đi tìm thiệt sẽ không bị hụt hơi…?
Vui và yêu đời là 2 thứ qúy giá đó LD..Cảm ơn bạn nhiều
Đọc xong một hơi bài nầy, thui thấy chóng mặt luôn á, vì tìm gì mà tìm quá chừng ,,,rồi tới tìm , rồi lại tìm ,, từ nhỏ cho đến lớn , đến già cũng tìm nữa…
thâu tui mệt rầu, ngồi lì ở đây tìm niềm dzui của bạn bè cho chắc ăn !!!
Ngừ ta khao khát…ngừ ta mới đi tìm…Anh tình ngầu lì một chổ …chờ sung rụng na..?
Ráng lên anh wơi…còn nước ..còn tát…hổng nhớ na…?
G thấy wuynh Tào noái dzẫy coi bộ trúng đó…bi giờ mà tìm chi cho rung rinh thiên hạ hén mấy wuynh…
Già hết rầu Nguyên Thuy wơi ! Sức đâu mà đi tìm cái nẫu gì mờ tìm 😦
Già đâu mà già anh wơi…NT đặt ống dồm thấy có ngừ cạo râu nhìn trẻ trung lắm đó mờ…?
Đúng đó NT ơi…Ông Đào Tri nói dzị chớ có nhiều NÀNG tìm Ổng lém đó ….hehe…
Tời wơi ! Ông Hồ Hùng noái như dzãy tậu tui , ngừ ta tìm tui chớ tui đâu dàm tìm ai ! ( Hehe ! Cái này gọi là xạo tới bến luôn !!! )
Anh Tri, anh Ho Hung ui…
Có phải giúng như dzầy hông..?
Hahaha ! Kủi này không biết ngừ nào làm được chớ tôi xin thua chạy xa !!!
Coai dzẫy chớ nhát hén…
Chu choa ! Thấy bạn mà chỉ dùng ống dòm ngó từ xa thâu ! Nguyên Thủy không tới bắt tay trò chiện mời nhau một ly cà phơ hay bluelabel chớ ẹ !
Blue Label mà uống trong tháng Tư thì thấy cả biển trời năm cũ đó mấy quynh
Bởi dzậy ! Mình chơi cà phơ đen để nhớ tháng tư đen , xong rầu lai rai bluelabel để nhắc lại những hãi hùng của chuyến đi ….
Có anh kia chỉ thích mỗi cà phơ sữa ..quán Lú…đó anh Tri…
Tui woàn tàn đồng ý dzới Mr Tào Lao cứ ngầu một chỗ chờ bạn bè thăm hỏi nhau là dzui rầu ! Hehehe.
“Ta tìm kiếm những thứ mới lạ, ta đặt chân đến những vùng đất xa lạ, những con người ở miền đất khách, ta bỗng hào hứng với những điều hay của một chế độ khác. Ta tìm kiếm, ta học hỏi. Ta nghĩ rằng sự mới mẻ, sự bận rộn nơi phương xa sẽ cho ta sự bình yên. Nhưng có lẽ ta đã lầm. Ta mệt mỏi với cuộc sống, với gia đình, với những đứa con, với những con người xung quanh ta. Ta ít nói dần, ta thấy mình như vôhình. Chẳng ai nhận ra ta giữa dòng người xuôi ngược. Ta như trởthành 1 cỗ máy. Ngày lại ngày ta thực hiện những công việc giống hệt nhau. Ta hoen gỉ, ta mai một dần.”
Tác giả viết đoạn này có vẻ hơi chủ quan và có cái nhìn phiến diện…
Để kêu gọi cho đoạn sau:
“Ta đã già rồi sao? Có lẽ vậy. Ta trở về. Về lại nơi đầy ký ức. Về nơi đầy nắng và gió. Ta không còn sức sống mãnh liệt như trước nữa. Ta tìm kiếm những giây phút thanh thản trong quãng đời còn lại. Ta thở dài, ta tiếc nuối. Vì ta mải mê kiếm tìm mà có biết rằng ta đã đánh mất quá nhiều thứ. Dòng đời khiến ta chai sạn dần. Trái tim ta mệt mỏi. Ta lắc đầu khi nhớ lại những ước mơ, những hoài bão. Ta nhìn lại mình, tìm kiếm 1 chút gì còn sót lại của tuổi trẻ. Người bạn tri kỷ của ta cũng đã rời bỏ ta ra đi. Để lại ta một mình lẻ loi những ngày cuối. Ta cũng thấy mừng, vì đã không để người ta yêu phải chịu cảnh cô đơn nếu ta ra đi trước. Ngày ngày ta tiêu khiển với những thú vui còn sót lại, ta bất giác nhớ dáng người xưa cũ. Ta bồi hồi, ta lại tìm kiếm trong trí nhớ những kỷ niệm vui, buồn.”
Và kết luận…
“Thời gian với ta bây giờ không còn quá quan trọng nữa, ta mang những điều hay, những thứ ta đã đánh đổi cả cuộc đời để nghiệm ra. Biết bao cay đắng, tủi nhục mà ta đã trải, để tìm kiếm thứ ta mong muốn. Ta mang tất cả những gì còn sót lại trao cho những đứa cháu ta yêu thương.”
Nghĩa là chúng ta phải dzề quê…
…. “Người bạn tri kỷ của ta cũng đã rời bỏ ta ra đi. Để lại ta một mình lẻ loi những ngày cuối. Ta cũng thấy mừng, vì đã không để người ta yêu phải chịu cảnh cô đơn nếu ta ra đi trước” ….
Dzẫy là G đã bước qua cảnh giới buồn đau rồi…?Chúc mừng và chúc G vui, khỏe.
bởi phải luôn tìm kiếm sự mói mẻ đáp ứng cho cái tôi của chúng ta theo từng giai đoạn ,từng thời gian ,từng hoàn cảnh,từng nhu cầu mà cuộc đời luôn là sự tìm kiếm dài vô tận,
Thùy Dương có thấy chúng ta cứ đang bơi trong bể khổ hông..?Nhưng bể khổ đó dzui …Hổng có thì sẽ chán biết mấy…?
Thử tưởng tượng thế giới này mọi thứ đều hoàn hảo ngày này qua ngày kia hoàn toàn giống nhau, không vui, không buồn, không tương tư, không thất tình…
anh Nguyên Thủy ơi.hoàn toàn chính xác
củng như người ta nói yêu thì khổ,không yêu thì lổ,thà chịu khổ hơn bị lổ phải hông
Như dzậy khổ càng nhiều là càng có lời hén Thùy Dương…Chúc TD mua may bán đắt nghen…
Cuôc đơi la 1 sư tim kiểm bât tân.
Vấn đề là sự tìm kiếm mang tính tích cực…nhưng cũng có những sự tìm kiếm chỉ để thỏa mãn hình thức nhất thời.
Ai tìm ai kiếm chớ cuộc dời tui tới đây là xomg rầu ! Bây chừ chỉ chờ ngày dzìa hưu để được đi mọi nơi thăm viếng thân hữu thâu .
Ở trong rừng Amazon lâu rầu nên đâu còn biết kỳ hoa dị thảo wài kia…
Từ lúc sinh ra ,chập chững biết đi ,biết nói ,sau lớn chút nữa thì học ăn ,học nói ,học gói ,học mở ,Rồi lớn khôn trưởng thành cứ lăn xả vào đời là những cuộc tìm kiếm mệt mỏi .Khi đã dừng chân mới thấy thời gian giờ còn lại cho mình quá ngắn ,sức tàn ,lực kiệt sau những mãi miết kiếm tìm ,mới thấy tiếc nuối ,nhớ thương một thời thơ ngây trẻ dại ,vô tư .Đôi lúc xin thời gian hãy ngừng trôi ,cho ta được trở về những ngày thơ ấu ,đầy hoa và bướm ..Nhìn lại bây giờ đã bên sườn dốc cuộc đời mới thấy yêu thương và trân trọng những kỷ niệm của một thời dấu ái xưa ..Thôi thì chúng ta ” Hãy tìm kiếm và trao nhau sự yêu thương ” Đó là nguồn hạnh phúc mà mỗi một đời người ai cũng cần có và nâng niu phải không Nguyên Thủy ơi ..Một bài sưu tầm thật hay và chí lý ,, Chúc NT mãi vui khỏe ..Thân ái ..
Cảm ơn anh NamThụ56 đã chia xẻ…Sau bao nhiêu thăng trầm…hiểu ra hiện tại là thời điểm thực tế và quý giá nhất …Dzô trang thấy nẫu giỡn là dzui rầu..
Hehe ! Yêu thương thì Nam Thu có dư và thừa , đã rải rác nhiều nơi đến nỗi lên đến FB bày tỏ tâm tư của hai ngừ cho thế giới FB biết hết .
“Hãy tìm kiếm và trao nhau sự yêu thương. Bởi vì…
Cuộc đời là một cuộc tìm kiếm bất tận…”
Quá tuyệt ,,,luôn trao nhau sự yêu thương khi còn có cơ hội …
Cảm ơn Nguyên Thủy đã chia sẻ đề tài đáng nghiềm ngẫm …
Ngẫm nghĩ thâu anh wơi…Nghiền nữa …Ai chịu nẩu…?
Nghiền cho nó nát ra, cho nó thấm tận xương tủy , cũng dúng như nẫu tầy não dậy đóa …